CẨN NGÔN

Lý Cẩn Ngôn hiểu đạo lý thấy tốt thì làm. Chuyện quá tốt, rất có khả năng sẽ khiến bản thân gặp phiền phức.

Vì thế, sau khi công sứ Nhật Bản đệ trình thư kháng nghị với lời lẽ nghiêm khắc cho công sứ Nga, đám người Nga cả ngày đi gây sự với cửa hàng và xưởng xà phòng Nhật Bản kia đột nhiên biến mất khỏi đường phố thành Quan Bắc.

Người Nga không phải kẻ ngốc, bọn họ rất rõ ràng: mình đang cõng oan tội cho kẻ khác. Nhưng chuyện này, bọn họ có miệng cũng không giải thích nổi. Nếu không phải vì lý do đó, tại sao khi người Nhật tìm tới cửa, đám người Nga chuyên gây rối kia liền biến mất?

Nếu cẩn thận nghĩ lại, cũng dễ nhận thấy, chuyện này từ đầu đến cuối có thể nói là đầy lỗ hổng, giống như một trò đùa dai lúc hứng thú bất chợt nổi lên. Nhưng các lỗ hổng này rất dễ phát hiện, càng khiến người Nhật Bản hoài nghi hơn.

Bất kể người Nga giải thích thế nào, chỉ là càng tô càng đen. Người Nhật cho rằng thủ đoạn đùa giỡn này là của người Nga bọn họ, yêu cầu người Nga phải bồi thường tổn thất cho kiều bào Nhật Bản.

Công sứ Nga Switz tức đến ném bay ly rượu, xé nát lá thư ngoại giao do công sứ Ijuin gửi đến. Tính tình gấu Bắc Cực gần đây không được tốt lắm, mấy con khỉ mông đỏ đó nghĩ mình có thể diễu võ dương oai trước đế quốc Nga vĩ đại sao?

Switz lập tức phát một phong điện tín về trong nước, báo cáo rõ ràng âm mưu của người Hoa Hạ và thái độ ngạo mạn của người Nhật Bản. Không đợi điện báo của hắn đến St. Petersburg, điện báo của đại thần thay quyền ngoại giao Sazonova đã đến tay hắn.

“Quân đội Hoa Hạ có động tĩnh ở mạn Đông Argun!”

Trán Switz toát mồ hôi lạnh, lập tức mặc kệ đám người Nhật đang kêu gào đòi bồi thường tổn thất cho kiều bào. Người Hoa Hạ động thủ ở vùng biên giới, thế mà trước đó hắn lại không biết một tin tức gì! Đây đúng là sai lầm trí mạng! Nếu không thể cho cung điện Mùa Đông một lời giải thích, cuộc đời làm chính trị của hắn chắc chắn sẽ kết thúc.

Khi công sứ Nga hùng hổ tìm tới cửa, người tiếp đãi hắn vẫn là Triển Trường Thanh. Vị cục trưởng cục Tài chính này hình như nghiện đùa quá trớn, chủ động tình nguyện đi đàm phán với gấu Bắc cực.

“Các hạ, đây chỉ là diễn tập.” Triển Trường Thanh có gương mặt thư sinh, khi cười rộ lên nhìn cực kì thân thiện nho nhã.

“Diễn tập quân sự?” Switz tức đến đập bàn,” Quân đội của các người đã vượt qua Argun!”

“Vậy thì nhất định là hiểu lầm.” Triển Trường Thanh một mực chắc chắn là hiểu lầm, nhấn mạnh rằng quân nhân Hoa Hạ vô cùng “tuân thủ phép tắc”, bọn họ sẽ chỉ hoạt động trong biên giới lãnh thổ nước mình, tuyệt đối sẽ không vi phạm mệnh lệnh cấp trên mà tự tiện hành động.

“Nếu bọn họ xuất hiện ở bên bờ Argun, cũng chỉ cho thấy bọn họ cho rằng đất đai nơi đó thuộc về Hoa Hạ. Ngài cũng biết, trong hiệp ước, Mãn Châu Lý rõ ràng là biên giới hai nước Hoa – Nga, như vậy nhất thời có thể có sai lầm trong việc xác định lãnh thổ.”

Switz tức đến nghiến răng, Triển Trường Thanh lại cười như cây khô đón được gió xuân.

“Các hạ, tôi nghĩ là tốt nhất ngài nên phát điện báo lại xác nhận xem, trong đó chắn chắn có hiểu lầm.” Điện báo một tới một đi, quân nhân Hoa Hạ đang yên phận dừng chân ở đó.

Thái độ Triển Trường Thanh rất tốt, rất thành khẩn, Switz có ảo giác: ngồi đối diện hắn là một con hồ ly giảo hoạt đang tính toán làm thế nào để cướp bánh mì bên trong đĩa của hắn.

Công sứ Nga tức đến đầu bốc hơi, không làm được gì đành phải tức tối bỏ về, anh lính đứng ở cửa lại nghe thấy bộ trưởng Triển ư ử ngâm Tương Tiến Tửu lần nữa.

Về phần thủ phạm của “âm mưu” – Lý Cẩn Ngôn, hiện tại tâm tình đang vô cùng tốt đứng trên công trường, chỉ huy phân công công việc xây dựng lại xưởng xà phòng.

Phần lớn người lao động trên công trường là những người nhàn rỗi trong các thôn làng gần đó, còn cách vụ lúa xuân mấy ngày, đa số đều tranh thủ dịp này đến công trường tìm chút việc làm, cải thiện sinh hoạt trong nhà một chút. Còn có dân tị nạn vì thiên tai hoặc nguyên nhân nào khác lưu lạc đến thành Quan Bắc, những người này áo rách quần manh, bụng ăn không no, chỉ cần cho bọn họ ăn, bảo họ làm gì cũng được.

Lý Cẩn Ngôn không phải người có trái tim sắt đá, hắn cũng phát tiền công cho lưu dân, cũng không chỉ một lần nhìn thấy: người vừa lĩnh được tiền công đi xa một chút liền bị những lưu dân khác cướp sạch.

Từ đó về sau hắn không phát tiền công nữa, mà cho phép những người đó mang người trong gia đình đến công trường ăn cơm. Nhưng không phải là có thể ăn thoải mái cái bụng, không cần biết là có bao nhiêu miệng ăn, cũng chỉ có sáu cái màn thầu, một món mặn một món chay. Hắn còn cho người mang một lô áo bông tồn kho trong xưởng dệt ra phát cho bọn họ như tiền công.

“Chỉ cần làm việc chăm chỉ, tôi sẽ cho mọi người ăn no.” Lý Cẩn Ngôn nói: “Đến khi xưởng xà phòng xây dựng xong, tôi sẽ tuyển công nhân. Tất cả mọi người có tay có chân, chỉ cần chịu trả sức lực, nhất định vẫn có thể nuôi gia đình.”

Lần này hắn không chỉ nói những người trên công trường, mà chủ yếu chỉa mũi nhọn vào những kẻ vô công hay tập trung xung quanh công trình, không thích làm việc chỉ muốn hưởng tiện nghi.

Đến khi thời tiết ấm áp hơn, vụ lúa xuân sắp sửa bắt đầu, Lý Cẩn Ngôn liền cần một lượng lớn nhân lực. Hắn đã mua hơn ba ngàn mẫu ruộng đất, những tù binh Nga không chịu đi có thể làm việc trên nông trường, xưởng xà phòng yêu cầu lượng lớn nguyên liệu dầu, nên nuôi heo cũng là hạng mục không tồi. Thương binh xuất ngũ cũng có thể chọn làm nông hoặc làm thợ.

Chuyện xưởng xà phòng đã khiến Lý Cẩn Ngôn học được bài học, phải phòng hoạ khi còn chưa xảy ra. Nếu những người này thành thật thì không sao, nhưng nếu… Hắn cũng sẽ không nhân từ mà nương tay nữa.

“Ngôn thiếu gia, dựa theo phân phó của cậu, kho hàng và xưởng sản xuất đã được ngăn cách, ký túc xá công nhân và phòng bếp được xây riêng biệt, tường vây cũng cao thêm nửa thước.” Quản lý Lục cẩn thận đối chiếu những phân phó của Lý Cẩn Ngôn khi trước, yêu cầu xưởng xà phòng xây lại phải càng “mười phân vẹn mười”. Thậm chí hắn còn đề xuất xây thêm một vòng kẽm gai trên tường!

Lý Cẩn Ngôn nghe xong líu cả lưỡi, nghe nói Lục Hoài Đức còn tính xây một tháp quan sát trong góc công trường, Lý Cẩn Ngôn vội hô dừng, hắn muốn xây nhà xưởng chứ không phải trại tập trung sơn tặc.

Thái độ Lý tam thiếu kiên quyết, quản lý Lục hơi có chút tiếc nuối, quay đầu ngẫm lại, hình như hắn cũng có chút chuyện bé xé ra to. Nhà xưởng xây thành như vậy, còn ai dám đến làm công?

Một trận hỏa hoạn không những thiêu hủy nhà xưởng, mà còn làm cho máy móc trong nhà máy tổn hại hơn phân nửa. Cứ nghĩ tới vụ hao tiền tốn của đó, Lý Cẩn Ngôn lại cảm thấy đau thịt xót da.

Quản lí hiệu buôn Mỹ nhiệt liệt hoan nghênh đối với việc Lý Cẩn Ngôn thêm hàng vào đơn đặt hàng, cũng tỏ ra tiếc nuối đối với chuyện xưởng xà phòng bị cháy.

“Thật đúng là tai vạ.”

“Đúng vậy, không ai muốn phải chịu tai vạ như thế.” Lý Cẩn Ngôn nói: “Tai vạ này làm tôi mất một khoản lớn, nhưng lại khiến tôi có thể kiếm được một khoản lớn hơn.”

Lý Cẩn Ngôn mang nụ cười tự giễu mà nói làm John không khỏi cười theo, “Lý, cậu thật hóm hỉnh.”

“Tôi đang nói sự thật.” Lý Cẩn Ngôn nói: “Chúng ta bắt đầu nói chính sự đi.”

Một khi nói đến làm ăn, hai người đều trở nên nghiêm túc.

Lý Cẩn Ngôn nói với John, hắn yêu cầu mua thêm một số máy móc sản xuất xà phòng, bốn mươi máy may bàn đạp. Trừ số đó ra, hắn còn đặt thêm hai máy cày.

“Thượng đế, cậu chắc chắn là cậu muốn mua máy cày, không phải những thứ xe cộ khác?”

“Ông không nghe lầm, tôi muốn mua máy cày.” Lý Cẩn Ngôn gõ gõ hợp đồng,”Máy cày động cơ chạy dầu diesel. Phía giá cả không thành vấn đề, mặt khác tôi còn cần năm mươi thùng dầu diesel.”

“Tôi vẫn không hiểu.” John nhún vai: “Nhưng làm ăn là làm ăn.”

“Đúng vậy, làm ăn là làm ăn.” Lý Cẩn Ngôn cười nói: “Tôi vẫn cảm thấy người Do Thái có câu nói rất đúng, thân thể dựa vào tâm hồn mà tồn tại, tâm hồn lại dựa vào ví tiền mà tồn tại. Chúng ta đều làm cho ví tiền hai bên dày lên, không phải sao?”

Ánh mắt John thay đổi: “Lý thân mến, tôi nghi ngờ có phải cậu thực sự mười bảy tuổi hay không.”

Lý Cẩn Ngôn mở ra tay: “Trên thực tế, tôi cũng hoài nghi như vậy.”

John và Lý Cẩn Ngôn cùng nở nụ cười.

Trải qua vài lần bị tù binh nga “Phá phách cướp bóc”, hiệu buôn Nhật Bản giữa thành Quan Bắc đã có mấy tiệm muốn đóng cửa, còn mấy tiệm còn kinh doanh thì việc làm ăn lại xuống dốc không phanh.

Cái này gọi là thương trường như chiến trường, việc làm ăn của người Nhật Bản không tốt, những hiệu buôn khác liền bắt đầu liên thủ để chèn ép hiệu buôn người Nhật. Trong đó ra sức nhiều nhất dĩ nhiên là các hiệu buôn của Nga và Mỹ. Không có hai nước tư bản hùng hậu, các cửa hàng Nhật Bản còn lại dần dần không cách nào chống đỡ, cuối cùng lần lượt đóng của ngừng kinh doanh.

Chuyện phát triển đến như vậy, Lý Cẩn Ngôn cũng không ngờ đến. Đây rốt cuộc là vô tâm trồng liễu hay cố tình may áo cưới hộ người ta(*)? Bất kể như thế nào, đối với chuyện này, Lý Cẩn Ngôn cũng vui như mở cờ.

(*) Vô tâm cắm liễu liễu mọc xanh tức là hành động vô tình của mình lại mang lại lợi ích bất ngờ cho người khác; cố tình may áo cưới hộ người ta thì ngược lại, tức là hành động có chủ ý để mang lại lợi ích cho người khác.

Cuối tháng ba, máy móc của hiệu buôn Tây cuối cùng cũng được chuyển đến, âm thanh ầm ầm của máy móc lần thứ hai vang lên trong nhà xưởng, nhà máy hoá chất cũng bắt đầu được đưa vào hoạt động.

Lục Hoài Đức học được kinh nghiệm lần trước, tuyển người còn nghiêm khắc hơn so với Lý Cẩn Ngôn. Chỉ cần có điểm đáng ngờ nào, đều kiên quyết không tuyển. Ai nói tình nói lý cũng vô dụng. Mắc lỗi một lần, hắn tuyệt đối sẽ không để mắc lỗi lần hai! Nhất là xưởng chế tác thủ công, suýt nữa thì thành thiên hạ của những anh lính xuất ngũ.

Người gác cổng của xưởng xà phòng và nhà máy hoá chất nuôi hai con chó săn, đều là mua từ những lão thợ săn. Lứa con của chó địa phương và sói hoang, không dễ bị dụ, nếu bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm thì người bình thường bắp chân sẽ phát run*.

Những người gác cổng được bố trí cũng là các anh lính, phần lớn những anh lính đã bị thương ở tay hay cánh tay trong chiến tranh, không thể làm việc trong nhà máy, làm công việc này cũng phù hợp.

Cùng với xưởng xà phòng, nhà máy hoá chất hoàn toàn thuộc về sản nghiệp của Lý Cẩn Ngôn, đối với nhà máy Tam lão gia cực kì cẩn thận, xưởng xà phòng và xưởng may đều nghiêm khắc theo quy định mà làm việc. Trong nhà máy cũng sắp xếp một bộ phận lính xuất ngũ, chỉ là những anh lính này thường xuyên mang mùi thơm về nhà thì không được tự nhiên lắm.

“Trong quân đội, người có mùi mồ hôi thuốc súng cũng là bình thường, nhưng mùi thơm thì…” Một anh lính cao lớn thô kệch gãi gãi đầu suy nghĩ: “Thực con mẹ nó không quen a.”

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng những anh lính này vẫn vô cùng cảm kích Lâu gia và Lý Cẩn Ngôn. Hiện tại thủ hạ của Lâu Đại soái đều nói, cầm súng bán mạng cho Lâu gia, là đáng giá!

Quá trình xây dựng nhà máy thuốc tây mà Lý Cẩn Ngôn lập kế hoạch lúc trước không hề giống như hắn tưởng. Lâu Đại soái và Lâu Thiếu soái đều nhất trí, xưởng thuốc phải được xây ở chỗ bí mật, có thể giấu được bao lâu liền giấu bấy lâu! Cho dù về sau có bán thuốc, cũng không thể công khai được, mà phải âm thầm xúc tiến.

Thời gian này phải trải qua đủ chuyện, Lý Cẩn Ngôn cũng ý thức được lúc trước bản thân đã sơ sót cái gì, chỉ một cục xà phòng thơm cũng có thể gây nên một trận hoả hoạn lớn như thế nếu như chuyện Sulfonamides bị truyền ra ngoài, sẽ biến thành chuyện gì đây?

Đến lúc đó, chỉ sợ người mang phiền phức đến không chỉ có mỗi người Nhật.

Suy nghĩ cẩn thận xong, Lý Cẩn Ngôn dứt khoát buông tay, giao chuyện xây dựng nhà máy thuốc cho Lâu Đại soái thu xếp.

Bình luận

Truyện đang đọc