CẨN NGÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dùng xong cơm trưa, Lý Cẩn Ngôn và Lâu Tiêu đều phải rời đi.

Nhị phu nhân chỉ đưa đến trước cửa viện của chi thứ hai liền dừng chân. Lý gia vẫn còn giữ lại quy củ của tiền triều, bình thường phụ nhân không thể tới lui tiền viện. Nhìn cửa viện chậm rãi đóng lại, Lý Cẩn Ngôn có chút nghẹn ngào trong cổ họng. Cho dù có lão thái thái che chở, song nữ nhân góa chồng, con trai cũng không ở cạnh bên, một mình ở lại Lý gia, cuộc sống làm sao có thể trôi qua thoải mái được.

Lý Cẩn Ngôn muốn đón nhị phu nhân rời đi, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc. Nhà họ Lý vẫn chưa phân gia, miệng lưỡi người đời lại vô cùng đáng sợ, hắn tuyệt không thể để nước bẩn hắt lên trên người nhị phu nhân.

Lý Cẩn Thừa và tam lão gia đều tới tiền viện, cho dù bị Lý Cẩn Ngôn làm mất mặt, song tươi cười trên môi Lý Cẩn Thừa vẫn không hề lộ chút khác thường, một mực bày ra bộ dáng anh em thân thiết với đối phương như lúc trước. Người ngoài nhìn vào, hiển nhiên có thể thấy, mặc dù chi thứ nhất và chi thứ hai của Lý gia bất hòa, nhưng Lý đại thiếu gia và Lý tam thiếu gia lại có quan hệ không tồi.

Lý tam lão gia ở một bên tươi cười từ đầu tới cuối, thỉnh thoảng lại nói một vài câu, song cũng không nói vào trọng điểm.

Lý Cẩn Ngôn nhìn không thấu người chú này, nhưng nhớ tới lời của Chi Nhi, lại không khỏi băn khoăn. Nếu Lý Khánh Vân thật sự là kẻ quần là áo lượt, vô dụng đến nâng cũng không dậy nổi, vậy thì cớ sao lão thái thái lại tận lực nhắc nhở mình qua lại với Lý Khánh Vân nhiều một chút! Chẳng lẽ bộ dạng hiện tại này, là ông cố ý bày ra cho người ta nhìn hay sao? Có cần thiết phải như vậy không đây?

Suy nghĩ loáng thoáng trôi qua trong đầu, hai mắt Lý Cẩn Ngôn không khỏi liếc tới Lý Khánh Vân thêm mấy lần. Tam lão gia khụ một tiếng, lấy xuống chiếc nhẫn ngọc Hồng phỉ(*) đang đeo trên ngón tay, nói: “Cháu trai, lúc con xuất giá, chú ba cũng chưa tặng quà, vật này, là lấy được từ trong tay của một Bối lặc tiền triều, coi như là một chút tâm ý của chú ba, cầm lấy mà chơi đi ha.”

*Nhẫn ngọc Hồng phỉ của Thanh triều:



Lý Cẩn Ngôn tiếp nhận chiếc nhẫn, “Chú ba, tặng nó cho con, chú không đau lòng sao?”

“Nếu con cảm thấy lễ vật của chú ba không tồi, vậy thì nghĩ cách tìm cho chú ba ít chuyện để làm đi?” Lý Khánh Vân tùy tiện mở miệng: “Con không biết đâu, thím ba của con đã cằn nhằn với chú không ít, nói cả ngày chú nhàn rỗi mà chẳng làm được việc gì, rồi thì miệng ăn núi lở, ăn không ngồi rồi này nọ, tóm lại là không có nổi một lời dễ nghe. Chú ba nghe mà tai đã sớm đóng kén rồi, ầy!”

Lý tam lão gia nói chuyện vô cùng thẳng thắn, Lý Cẩn Ngôn nghe mà cảm thấy rất vui.

“Chú ba, lời này của chú nhất định là coi trọng cháu trai rồi. Nếu chú không ghét bỏ, chờ sau tết Nguyên đán, hai chú cháu chúng ta liền hẹn gặp bàn bạc một lần, chú thấy thế nào?”

Lý Cẩn Ngôn vừa dứt lời, Lý Khánh Vân liền cười đến cong cả con mắt, mà trên mặt Lý Cẩn Thừa lại hiện lên một tia phức tạp cực kỳ.

Rời khỏi Lý gia, đội người ngựa của Lâu gia thong thả di chuyển trên phố Trường Ninh.

Do Lý Cẩn Ngôn không thể cưỡi ngựa nên Lâu phu nhân bố trí xe hơi trong nhà để đưa đón hắn, Lâu thiếu soái hiển nhiên cũng ngồi trong xe, đội kỵ binh của Thiếu soái thay làm nhiệm vụ bảo vệ đi ở phía sau. Một đội tuấn mã oai phong lộp cộp đằng sau chiếc xe đen bóng loáng, trên lưng ngựa đều là những kỵ sĩ dáng người rắn rỏi, lưng đeo súng, bên hông còn dắt một thanh mã tấu, không cần nói cũng biết, đây là người của của phủ Đại soái.

Phố Trường Ninh vẫn rất ồn ào náo nhiệt. Từ khi xuyên tới thời đại này, Lý Cẩn Ngôn đầu tiên là bệnh nặng một hồi, sau lại có thêm mấy trận náo loạn trong nhà, kế tiếp liền được “gả” vào Lâu gia, một chuyện nối tiếp một chuyện, dồn dập đến mức hắn còn không kịp thở lấy hơi. Vì thế cho nên, đến bây giờ hắn vẫn chưa thực sự dạo chơi quanh thành Quan Bắc. Nghe những thanh âm huyên náo từ ngoài xe truyền tới, Lý Cẩn Ngôn nhịn không được mà hạ cửa kính xe nhìn ra.

Con người ai cũng có lòng hiếu kì, huống chi lại được hiện diện ở niên đại nổi tiếng tràn ngập phong tình này.

Phố Trường Ninh là một trong ba con phố sầm uất nhất thành Quan Bắc, bên đường có tửu lâu, quán trà, tiệm cơm, tiệm cầm đồ, ngân hiệu, cửa hàng tạp hóa mọc lên san sát bên nhau. Nơi đây cái gì cũng có, đủ loại biển quảng cáo, cờ hiệu, hoành phi giăng đầy đường, còn xen lẫn mấy cửa hàng của người ngoại quốc. Lý Cẩn Ngôn nhìn đến hoa cả mắt.

Bỗng nhiên hắn nhìn thấy một người bán hàng rong trên đầu cài hai đóa hoa nhung đang cãi vã với một cha xứ phương Tây thân mặc trường bào đen tuyền mà hắn đã từng gặp qua.

Lâu Tiêu nghiêng đầu, thấy Lý Cẩn Ngôn nhìn đến xuất thần, liền bảo lái xe dừng lại.

Đẩy mở cửa xe, Lâu Tiêu trực tiếp kéo Lý Cẩn Ngôn bước xuống.

Lái xe bị đuổi về phủ đại soái, mấy anh lính xuống ngựa, đi theo phía sau Lâu thiếu soái và Lý Cẩn Ngôn. Phần lớn người dân trên đường đều biết đến Lâu Tiêu, song lại không quá quen thuộc với Lý gia Tam thiếu. Thế nhưng khi thấy hai người bọn hắn đi cùng nhau, đám người xung quanh vẫn có thể đoán ra được bảy tám phần.

Lý Cẩn Ngôn cảm thấy ngạc nhiên, nhận thức của hắn về niên đại này phần lớn là đến từ phim điện ảnh hoặc truyền hình. Đám quân phiệt trong phim đều được khắc họa theo kiểu hoành hành ngang ngược, phóng ngựa giữa phố, đoạt nam cướp nữ, không có chuyện ác nào không làm, so với thổ phỉ còn hung hãn thô bạo hơn, dân chúng gặp phải đều trốn như trốn ôn dịch, chỉ hận tứ chi không thể lập tức dài ra mà chạy cho nhanh. Hắn biết khẳng định phim ảnh có nhiều yếu tố cường điệu, nhưng không phải nghệ thuật bao giờ cũng là bắt nguồn từ hiện thực đấy sao?

Lính và cướp đều cùng một giuộc, từ xưa người ta đã hay nói như vậy rồi.

Trên phố, có người nhìn thấy Lâu thiếu soái, nhưng biểu hiện lại thực bình thường, quen thì bắt chuyện, không quen thì cứ coi như người xa lạ, đi lướt qua cũng không lộ vẻ sợ hãi gì, chẳng qua có vài phần kiêng kỵ với đội binh lính đằng sau Lâu Tiêu mà thôi.

Lý Cẩn Ngôn nghĩ nghĩ, trên mặt không kìm mà lộ ra vài phần, miệng còn thẳng thắn hỏi một câu: “Thiếu soái, bọn họ không sợ anh à?”

Lâu Tiêu khó hiểu nhìn hắn một cái, phía sau có một anh lính trực tiếp cười ra thành tiếng. Lý Cẩn Ngôn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân vóc dáng cao to tráng kiện, ngũ quan vuông vức rõ ràng, tuy đã cạo râu, nhưng trên cằm vẫn còn một mảnh đen đen, lông mày rất rậm, con ngươi thế nhưng lại là màu xám xanh.

Anh lính bắt gặp ánh mắt của Lý Cẩn Ngôn, liền biết đối phương đang nghĩ cái gì, vì thế nhoẻn miệng cười: “Ngôn thiếu gia, tổ tiên tôi là người dân tộc Tatar*.”

*Tatar (tiếng Tatar: Татарлар Tatarlar; phiên âm Hán Việt: Thát Đát, phát âm tiếng Việt: Tác-Ta) là tên chỉ chung các bộ tộc gốc Thổ sống ở các miền trung và nam nước Nga, Ukraina, Thổ Nhĩ Kỳ, Trung Quốc, Belarus…, ngày nay phần lớn họ theo đạo Hồi. Vào thế kỷ 13, tổ tiên của các bộ tộc này hợp chủng bằng hôn nhân với quân Mông Cổ lúc đó đang thống trị châu Á và nước Nga. Không giống tiếng Mông Cổ, ngôn ngữ của Tatar thuộc nhánh gốc Thổ của hệ Ural-Altai. Cho đến năm 1783, người Tatar cai trị Hãn quốc Krym (hiện giờ là nước Cộng hòa tự trị Krym thuộc Ukraina). (Nguồn: Wikipedia)

“Dân tộc Tatar?”

Dân tộc Tatar mà hắn nói, cùng với cái tên Tatar mà người phương Tây vẫn dùng để chỉ dân tộc Mãn Thanh, không có bất cứ quan hệ gì với nhau. Dân tộc này là những người du mục phương Bắc đầu tiên tới Trung Nguyên ở khoảng thế kỉ thứ năm, về sau đã bị Thành Cát Tư Hãn chinh phục, vì thế liền theo quân đội Mông Cổ chinh chiến tứ phương, thành lập qua vài Hãn quốc, cuối cùng lần lượt bị Thổ Nhĩ Kỳ và Nga đánh chiếm. Dân tộc Tatar hiện tại chủ yếu phân bố rải rác ở Krym, Siberia, còn có một bộ phận ở Mông Cổ, lại có vài nhánh dời đến Tân Cương, đời sau gọi là dân tộc Tatar.

Anh lính tự xưng có tổ tiên là người Tarta này vốn thuộc một chi của người Tatar sinh hoạt tại Siberia, sau này dời đến Mông Cổ, kế tiếp lại từng bước di chuyển về phía Đông, sống chung với người Hán.

Người Tarta và người Mông Cổ giống nhau, đều là dân tộc sống trên lưng ngựa, nhờ đó một bộ phận không nhỏ của hậu duệ người Mông Cổ và người Tatar đã trở thành tướng lĩnh trong đội kị binh. Anh lính đi theo Lâu thiếu soái này tuy có bà nội và mẹ đều là người Hán, song huyết thống Tatar đặc thù trong người vẫn vô cùng nổi trội.

Có điều, đối diện với một người đàn ông mang vẻ ngoài đặc trưng của châu Âu, nhưng mở miệng lại phát ra thứ tiếng Đông Bắc đặc sệt, Lý Cẩn Ngôn cảm thấy vi diệu cực kỳ.

Anh lính dường như không hiểu Lý Cẩn Ngôn đang cười cái gì, thấy Thiếu soái không có ý tứ ngăn cản liền nói tiếp: “Ngôn thiếu gia, cho dù người đời vẫn nói tới cái thuyết “lính – cướp”, nhưng cũng là lính ở trước, cướp sau. Thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, chúng tôi muốn làm thổ phỉ thì cũng phải làm trên địa bàn người khác. Tham gia quân ngũ, ăn cơm lính, khiêng súng trường, tiền lương Lâu đại soái phát cho không ít, chúng tôi không cần phải làm mấy cái chuyện bị người đời xỉa xói ấy đâu.”

Anh lính nói đến là hứng khởi: “Nhớ hồi đó, thành Quan Bắc cũng không phải không có thổ phỉ, mà một bộ phận trong đó chính là binh lính lục doanh(1) của nhà Thanh, triều đình không còn, bọn chúng hiển nhiên mất đi đường sống, tất cả liền vào núi làm đạo tặc. Đại soái của chúng tôi không quan tâm tới bọn chúng, song Thiếu soái vừa về nước, ngay lập tức điểm tướng xuất binh, dỡ năm sáu trại phỉ luôn một lượt! Mấy tên không có mắt ấy, Thiếu soái đơn thương độc mã xông lên sơn trại, một băng đạn xả xuống liền giết chết tám tên, đánh cho cả đám phải kêu cha gọi mẹ, không ai không nói Thiếu soái là Triệu Tử Long của Thường Sơn(2) tái thế, lấy một địch trăm!”

(1) lục doanh: các lực lượng vũ trang thời Hán lấy cờ xanh làm hiệu ở các địa phương dưới thời Thanh, Trung Quốc

(2) Triệu Vân 168?-229, tên tự là Tử Long, người vùng Thường Sơn, là danh tướng thời kỳ cuối nhà Đông Hán và thời Tam Quốc ở trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người đã góp công lớn vào việc thành lập nhà Thục Hán.

Thấy người này càng nói càng kỳ quái, anh lính bên cạnh vội vàng huých hắn một cái.

Lý Cẩn Ngôn nghe đến hưng trí bừng bừng, muốn hỏi thêm vài câu, lại bị Lâu Tiêu nắm lấy cổ tay dứt khoát kéo đi.

Anh lính được đồng bạn nhắc nhở, gãi gãi đầu, cộc lốc hỏi một câu: “Hơi quá à?”

Người còn lại mạnh mẽ gật đầu, sao mà chỉ “hơi quá” được hả, không thấy mặt Thiếu soái đen như đít nồi rồi sao, dù muốn khen Thiếu soái vài câu trước mặt thiếu phu nhân thì cũng không nên làm như vậy, đây là đang khen người hay là đang kể chuyện hả trời?

“Thiếu soái, lúc trước anh thật sự đơn thương độc mã đi tới doanh trại thổ phỉ sao?”

Lâu Tiêu nghiêng đầu, dùng con ngươi đen láy bình tĩnh nhìn vào Lý Cẩn Ngôn, để sườn ngón tay cái khẽ khàng ma sát qua cổ tay đối phương, “Em muốn biết?”

Sau lưng Lý Cẩn Ngôn đột nhiên phát lạnh, hắn không muốn biết đâu, thật đấy.

Nhìn Lý tam thiếu trở nên ngoan ngoãn, Lâu thiếu soái lập tức cảm thấy vừa lòng.

Lúc hai người bọn họ rời đi, cha xứ phương Tây mặc áo choàng đen tay ôm một quyển Kinh Thánh vừa vặn xoay người bước tới ở ngay trước mặt. Lâu thiếu soái dường như có biết đối phương, nhìn thấy người nọ đang đi về phía này thì lông mày bất giác cau lại.

“Lâu! Thưa ngài! Xin chờ một lát!”

Cha xứ phương Tây thấy Lâu Tiêu rời đi, trực tiếp cất giọng hô lớn giữa đường phố, Lý Cẩn Ngôn hiển nhiên thấy được tay của Lâu Tiêu thoáng cái sờ đến vũ trang bên hông, nơi đó lộ ra một bao súng ngắn, trong bao súng là một khẩu Browning tự động.

“Thưa ngài! Hôm nay ngài nhất định phải nghe tôi nói……”

Cha xứ phương Tây bước nhanh mấy bước tới gần, gương mặt hắn có râu quai nón bao quanh thế nhưng không hề lôi thôi lếch thếch. Lý Cẩn Ngôn tỉ mỉ quan sát, giáo huy trên người hắn khác với giáo huy Cơ Đốc giáo thông thường, ở trên đầu và dưới chân chúa Jesus còn cách đường viền một khoảng.

“Chính giáo?”

Giữa một tràng thao thao bất tuyệt của cha xứ phương Tây, Lý Cẩn Ngôn bắt được hai tiếng này.

Mặc cho hắn nói thật nhiều, song Lâu Tiêu vẫn hoàn toàn không có biểu cảm gì như lúc trước, “Cha Rasputin, tôi đã có tín ngưỡng của riêng mình.”

Bỏ lại cha xứ với vẻ mặt tiếc nuối, Lâu Tiêu kéo Lý Cẩn Ngôn xoay người rời đi. Khi Lý Cẩn Ngôn nghe thấy tên gọi mà Lâu Tiêu dùng để gọi vị cha xứ này thì không khỏi sửng sốt. Rasputin? Sao lại quen tai như vậy? Dường như hắn đã từng nghe thấy ở đâu rồi thì phải.

Khi hai người trở lại Lâu gia, Lâu đại soái đã đến quân doanh, Lâu phu nhân thì đang chơi bài với mấy di thái thái. Vừa thấy Lý Cẩn Ngôn và Lâu Tiêu trở về, bà đơn giản hỏi thăm vài câu rồi dặn dò bọn họ nghỉ ngơi cho tốt, ngoài ra cũng chẳng nói gì thêm.

Trong đầu Lý Cẩn Ngôn luôn nghĩ đến chuyện ban nãy, chung quy hắn vẫn thấy dường như cái tên Rasputin gắn liền với một sự kiện quan trọng nào đó.

Rasputin, chính giáo……

Bỗng nhiên, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Lý Cẩn Ngôn: Grigory Rasputin(*) – yêu tăng danh tiếng lẫy lừng của nước Nga!

(*) tham khảo thêm tại http://cstc.cand.com.vn/Ho-so-interpol-cstc/Rasputin-ke-ta-dao-da-nhan-chim-nuoc-Nga-nhu-the-nao-335431/

Lý Cẩn Ngôn vỗ mạnh xuống bàn: “Ha! Thì ra là hắn!”

Nhưng mà, không phải Rasputin nên ở trong cung đình của vua Nicholas đệ nhị hay sao? Vì cớ gì lại chạy đến địa bàn của Lâu đại soái chứ?

“Thiếu soái, anh có biết tên đầy đủ của vị cha xứ phương Tây kia không?”

Lâu Tiêu đang lau chùi khẩu súng lục Smith, đầu cũng không nâng lên, nhàn nhạt trả lời: “Vladimir – Yefinovitch – Rasputin.” Hiển nhiên là bị vị cha xứ  nọ làm phiền quá nhiều, cho nên Lâu thiếu soái đã ghi nhớ tên của đối phương thật kĩ.

“Không phải là Grigory sao?”

“Không phải.”

Lý Cẩn Ngôn có phần thất vọng, nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Vậy, Thiếu soái, anh có nghe nói tới một tăng nhân tên gọi Grigory – Rasputin ở bên cạnh Nga hoàng Nicholas đệ nhị hay không?”

Lâu Tiêu không đáp, chỉ trầm ngâm quan sát Lý Cẩn Ngôn, ngay khi Lý Cẩn Ngôn cho rằng sẽ người nọ sẽ không cho mình đáp án mong muốn thì hắn lại mở miệng trả lời: “Có.”

Địa bàn trong tay Lâu đại soái tiếp giáp trực tiếp với nước Nga, mà bên kia dãy núi Trường Bạch lại là Triều Tiên, nơi đó hiện nay đã là phạm vi thế lực của Nhật Bản. Trước thời nhà Thanh, nước Nga thành lập một đội cảnh sát ở biên giới, Nhật Bản cũng thay đổi phương pháp bồi dưỡng thế lực của mình. Một đám mất gốc, dựa vào thế lực của lũ quỷ phương Tây mà làm xằng làm bậy, gây họa cho quê nhà, đều bị kêu là bọn quỷ ngu si, thế nhưng bọn chúng chẳng những không biết xấu hổ, trái lại còn càng ngày càng thêm táo tợn.

Sau khi Lâu đại soái tiến vào chiếm giữ sáu tỉnh Bắc kì, tình hình này mới được cải thiện. Nhưng vô luận là gấu Bắc cực (chỉ Nga) hay đám người lùn Nhật Bản cũng đều chưa từng từ bỏ hy vọng. Đội cảnh sát biên giới giải tán, song gián điệp lại được phái đi không ít, chỉ riêng con số đang nằm vùng ở chỗ Lâu đại soái thôi cũng đã không dưới mấy trăm người. Tuy nhiên, những tên đó đều không thể tùy tiện bắt bớ, thứ nhất, thân phận bọn chúng không phải là thương nhân thì cũng là nhân viên ngoại giao, bắt rồi sẽ rước tới phiền phức lớn, thậm chí còn có khả năng bị cắn ngược một phen, thứ hai, bắt bọn chúng rồi, ai mà biết đám ngoại xâm kia có lại phái thêm người đến hay không?

Nếu muốn dọn sạch đám gián điệp đang nằm vùng, phải một lượt vớt sạch rồi nhổ cỏ tận gốc, nếu không thì sẽ không thể tùy tiện động thủ. Bứt dây động rừng, cũng chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.

Người nhà họ Lâu không chịu thiệt, quân địch có thể cài người nằm vùng, tại sao bọn họ lại không thể?

Lâu đại soái cầm quyền mấy năm nay, đã phái không ít người ra bên ngoài. Gián điệp được phái đi, đa phần là tổn thất, một phần mất liên lạc, chỉ còn sót lại khoảng chục người, thế nhưng trong số đó cũng chỉ có hai ba người có thể phát huy tác dụng.

Đây là con bài chưa lật của Lâu gia, ngay cả tổng thống Tư Mã cũng không biết được.

Hiện giờ chuyện ở Mãn Châu Lý vô cùng cấp bách, không phải Lâu đại soái chưa lệnh cho đám người nằm vùng nghĩ cách. Thế nhưng cái đinh này đã đóng xuống thì liền không thể nhổ lên, cho nên mọi sự đều phải cân nhắc chu toàn, chỉ cần một sơ suất nhỏ thì sẽ mất nhiều hơn được.

Lý Cẩn Ngôn có được đáp án rõ ràng, ánh mắt nhất thời sáng bừng lên, ngữ khí cũng mang theo vài phần hưng phấn: “Thiếu soái, theo tôi được biết, Rasputin này rất khó lường, Nga hoàng và Hoàng hậu đều rất tín nhiệm hắn, chuyện ở Mãn Châu Lý có lẽ có thể thông qua hắn mà tìm ra biện pháp. Tuy không khẳng định có thể thay đổi được cục diện, nhưng chung quy cũng là một phương án tạm thời.”

“Sao em biết?”

“À…… Là cha tôi nói.” Lý Cẩn Ngôn thoáng khựng lại. Lúc này hắn mới nhớ ra, mình là một thiếu gia nhà giàu thế nhưng lại hiểu rõ chuyện hoàng tộc nước Nga, điều này không khỏi có phần kì quái: “Khi còn sống cha tôi cũng từng qua lại với người Nga.”

“Cha em?”

“Ừm.”

“Tôi đã biết.” Lâu Tiêu đặt khẩu súng lên bàn, đứng lên, nói: “Chuyện này, tôi sẽ ghi nhận.”

Lý Cẩn Ngôn mới thở phào một cái thì lại bị Lâu Tiêu nắm lấy quai hàm.

“Thiếu soái.”

Lâu Tiêu cúi đầu, lướt môi qua trán Lý Cẩn Ngôn, cuối cùng dừng lại trên tóc hắn, “Nhớ kĩ, tôi là người đàn ông của em. Tôi tin em, em không cần nói dối tôi.”

Dứt lời, hắn buông Lý Cẩn Ngôn ra, cầm lấy mũ quân đội rồi rời khỏi căn phòng.

Lý Cẩn Ngôn vuốt nhẹ nơi vừa bị Lâu Tiêu chạm qua, nửa ngày vẫn chưa hồi phục tinh thần.

Bình luận

Truyện đang đọc