CẨN NGÔN

Lần gặp mặt đầu tiên của Triển Trường Thanh và Thống đốc Waldeck người Đức có thể coi là tốt đẹp, trước khi rời đi, hắn còn tặng Waldeck một phần quà nhỏ: hộp quà do nhà máy đồ hộp mới của Lâu thị sản xuất ra. Cái khiến cho người ta rung động nhất ở hộp quà này không nằm ở mẫu mã tinh xảo, cũng chẳng phải mùi vị tuyệt vời bên trong, mà là tấm chi phiếu nằm ở dưới đáy hộp. Con số bên trên tấm chi phiếu ấy đủ cho Waldeck không phải lo cơm ăn áo mặc suốt nửa đời sau.

Waldeck nhìn đi ngắm lại con số ghi trên tờ chi phiếu. Hắn hơi do dự, cán cân trong lòng liên tục ngả nghiêng, cuối cùng vẫn cất nó vào túi mình.

Lữ đoàn Độc Lập không đuổi cùng giết tận ba Sư đoàn của liên quân Nam Kỳ. Trên thực tế, sau khi tràng đại bác kia dọa cho binh tướng của quân đội miền Nam sợ tới mức chân mềm tay nhũn thì kỵ binh Lữ đoàn Độc Lập cũng chỉ rượt đuổi đằng xa, hệt như nông dân lùa đàn bò mình nuôi về chuồng vậy.

Hai sư đoàn trực thuộc quân đội Quảng Đông và Quảng Tây có nhiều lính già, đánh nhau thì liều chết, mà chạy trốn cũng “dũng mãnh” chẳng kém đâu. Qua một hồi lâu, gần như toàn bộ đám lính đó đã vượt lên phía trước Sư đoàn 22 chừng hơn năm mươi mét. Ngàn vạn lần đừng xem thường năm mươi mét này, ở trên chiến trường, đây chính là khoảng cách giữa sống và chết.

Bộ binh bị kỵ binh rượt đuổi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đầu hàng, hoặc là chờ cái chết bao vây.

Sư đoàn 22 trốn chạy không bằng quân đội liên minh, sức chiến đấu lại kém xa quân địch, nếu không muốn chết, lựa chọn duy nhất chính là giơ tay đầu hàng. Dù sao cả đám đều là người Hoa Hạ, chắc không đến mức vẫy cờ trắng rồi mà vẫn bị xiên cho một nhát, phải không?

Liên quân tiên phong của sáu tỉnh Nam Kỳ chạy trốn như điên, kỵ binh Lữ đoàn Độc Lập ráo riết đuổi theo sát nút, không bao lâu sau, đoàn lính chạy ở phía cuối cùng đã thiếu đi một khúc.

Bởi vì ba Sư đoàn của liên quân phía Nam bị đánh bại quá nhanh, không ai ngờ được chỉ hai đợt đại bác đã khiến bọn hắn chạy bán sống bán chết, cho nên hai Sư đoàn 10 và 11 vốn đóng vai trò phối hợp tác chiến của quân đội Bắc Kỳ căn bản không kịp đến địa điểm chiến đấu, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn kế hoạch bao vây tiêu diệt ba Sư đoàn kia hoàn toàn thất bại.

Sư đoàn trưởng Sư đoàn 10 – Đới Hiểu Trung cởi mũ lính, ôm vào trước ngực, “Thế này coi như cho bọn mọi rợ miền Nam cơ hội chạy trốn rồi, chạy nhanh như thỏ ấy. Làm sao ăn nói với Thiếu soái đây?”

Sau khi nhận được tin tức nơi chiến trường, quân Sơn Đông và quân Hà Bắc đều không thể tin nổi. Đâu phải bọn hắn chưa từng đối đầu với quân đội phía Nam, đặc biệt là kẻ bị đánh đến tận cửa như quân Sơn Đông lại càng có quyền bày tỏ ý kiến, ấy vậy mà đội quân đánh cho bọn hắn tan tác lại bị mấy quả đại bác của Lâu Thiếu soái nện cho chạy toán loạn lung tung?

Lẽ nào bọn hắn còn chưa tỉnh ngủ, vẫn đang nằm mơ sao?

Bất kể quân Hà Bắc và quân Sơn Đông nghĩ như thế nào, cũng không cần để ý mấy Sư đoàn trưởng của quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ buồn bực đến bao nhiêu, chỉ biết Sư đoàn 22 của quân đội sáu tỉnh phía Nam và hai Sư đoàn của Quảng Đông – Quảng Tây đã bị đuổi cổ về tận Duyện Châu. Bọn hắn vứt bỏ những người bị thương, cho nên thời gian chạy trối chết trở về ngắn hơn lúc đi hơn phân nửa.

Quân đội trấn giữ Duyện Châu nhìn thấy khói bụi cuồn cuộn ở đằng trước, còn tưởng liên quân phương Bắc né tránh liên quân tiên phong phe mình nên đi đường vòng tới Duyện Châu. Sau mới phát hiện, cái đám người cong đuôi chạy trốn kia, thế nhưng lại chính là đội quân liên thủ với mình!

Không đợi đám linh canh mở miệng hỏi chuyện gì đang xảy ra, tiếng súng đã lập tức vang lên…

Tình hình chiến đấu ở Sơn Đông không thường xuyên xuất hiện trên mặt báo, lúc này ánh mắt của người dân trong nước vẫn đổ dồn về tin đồn b*n n**c của chính phủ niềm Nam thông qua những cuộc làm ăn buôn bán với đám Nhật lùn.

Sau khi bị người đánh bom, Tổng thống Trịnh vẫn luôn ru rú trong nhà, ngay cả hội nghị chủ chốt cũng rất ít tham gia. Điều này khiến những kẻ bất mãn với hắn ở trong chính phủ ngày càng mạnh miệng.

Cấu kết mưu đồ b*n n**c với người Nhật là Tổng thống Trịnh, thế nhưng bị mắng chửi lại là toàn thể cán bộ thuộc chính phủ Nam Kỳ. Dân chúng phẫn nộ sẽ chẳng quan tâm những cán bộ khác có biết chuyện hay không, bọn họ chỉ chăm chăm nhận định một điều: Trịnh Hoài Ân là Tổng thống miền Nam. Hiệp ước b*n n**c là hắn ký kết với người Nhật thì sao? Cơ bản toàn bộ chính phủ Nam Kỳ đều không thể nào thoát khỏi liên quan được!

“Trịnh Hoài Ân b*n n**c, lại kéo mọi người cùng chết theo!”

Bất mãn trong nội bộ chính phủ Nam Kỳ càng lúc càng dâng cao, Tổng thống Trịnh cũng là có nỗi khổ không nói được thành lời. Ngay từ đầu hắn đã không định đồng ý điều kiện của Nhật Bản, hắn biết rõ, một khi ký vào tờ hiệp ước này, danh tiếng của hắn sẽ còn khó nghe hơn cả Thanh triều lúc trước! Hắn chỉ muốn cố gắng trì hoãn, đợi quân đội Nam Kỳ và quân đội phương Bắc phân rõ thắng bại, sẽ tính toán lại với người Nhật. Nào ngờ, thế nhưng có kẻ tiết lộ tin tức ra ngoài! Hắn đã tra xét tất cả người bên cạnh, song không phát hiện bất cứ manh mối gì, khả năng duy nhất chính là phía Nhật Bản tự để lộ tin tức.

Nhưng điều tra ra thì sao? Hắn chưa ký vào hiệp ước mà sự tình cũng đã tới nước này, nên dù hắn có thanh minh rách mép thì tên tuổi cũng đã bị bôi đen. Ijuin Enkichi – Công sứ toàn quyền của Nhật Bản ở Hoa Hạ từng lén đi gặp Tổng thống Trịnh, hiện tại trước mắt hắn chỉ có hai con đường, hoặc hoàn toàn theo Nhật, làm quân b*n n**c từ đầu đến đuôi, hoặc vứt bỏ tất cả quyền lực trong tay, nhận lỗi rồi từ chức.

Có điều, bất kể con đường nào, Trịnh Hoài Ân cũng không muốn chọn, chẳng qua, ngoại trừ hai phương án đó ra, không có con đường thứ ba dành cho hắn.

Lặng lẽ ngồi trong văn phòng, Trịnh Hoài Ân vẫn nhớ rõ cảnh tượng khởi nghĩa thành công, hắn được binh lính vây quanh, quần chúng hoan nghênh năm đó.

Một trái tim mang đầy nhiệt huyết, một lòng hy vọng cứu nước cứu dân, một đời phấn đấu quên cả bản thân mình, cũng vì mong muốn có thể đưa Hoa Hạ bước lên con đường giàu mạnh. Cái lý tưởng ấy đã bắt đầu biến chất từ bao giờ? Hắn đã bắt đầu làm tất cả vì quyền lực từ khi nào chứ?…

Hắn lạc lối ngay tại ngã rẽ quan trọng nhất của cuộc đời, rồi cứ thế càng bước càng xa trên con đường bùn nhơ lầy lội, chờ khi bất chợt quay đầu mới phát hiện, thì ra mình đã giẫm lên một con đường không có lối về.

Trịnh Hoài Ân suy nghĩ lâu thật là lâu, rốt cuộc cũng đưa ra quyết định.

Ngày hôm sau, Trịnh Hoài Ân triệu tập toàn bộ cán bộ cấp cao của chính phủ Nam Kỳ tới dự hội nghị khẩn cấp. Trong hội nghị, hắn tuyên đọc và ký vào phần văn kiện cuối cùng với tư cách là một Tổng thống, ủy nhiệm Tư lệnh sáu tỉnh Nam Kỳ – Tống Chu làm Quyền Tổng thống (*) cho đến đợt tuyển cử tiếp theo. Sau đó, hắn gửi điện báo đi khắp nước, tuyên bố về hưu.

(*) Quyền Tổng thống: tương đương Tổng thống tạm thời, xử lý những công việc của một Tổng thống, nhưng trên danh nghĩa vẫn chưa phải là Tổng thống.

Thời đại của Trịnh Hoài Ân, đã kết thúc rồi.

Điện vừa được phát đi, cả nước lập tức sôi trào.

“Rốt cuộc quân b*n n**c Trịnh Hoài Ân đã chịu về vườn!”

“Tư lệnh sáu tỉnh Nam Kỳ Tống Chu tạm thời giữ chức Tổng thống!”

“May mắn cho Hoa Hạ! May mắn cho toàn bộ người dân nước mình!”

Nghe được tin tức này, quân đội Nam Kỳ đang khổ chiến với quân đội Bắc Kỳ ở Duyện Châu lập tức trở nên phấn chấn, sôi nổi tung hô sẽ hết mình vì Đại soái, liều chết đẩy lùi thế công của quân đội Bắc Kỳ.

Uy lực của đại bác rất lớn, nhưng vận chuyển cũng đặc biệt khó khăn, lúc này quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ cũng như quân đội sáu tỉnh Nam Kỳ thôi, trong tay chỉ có bảy mươi lăm khẩu đại bác hạng nhẹ loại tương tự như sơn pháo, không thể tạo thành uy hiếp khủng bố như lần trước được. Tuy hỏa lực của quân đội sáu tỉnh Bắc Kỳ vẫn mang lại nhiều ưu thế, nhưng cố thủ ở Duyện Châu là đội quân đã theo Tống Chu từ thời dựng nghiệp, công thủ đều rất bài bản. Mặt khác, ba Sư đoàn bỏ chạy cũng quy tụ tại đây, Lâu Thiếu soái muốn tóm gọn Duyện Châu cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.

Sau hai lần phát động tấn công, Lâu Thiếu soái hạ lệnh tạm dừng hành động. Hắn vừa nhận được một phong điện báo của Lâu Đại soái.

Nhận được tin mình trở thành Tổng thống tạm thời của chính phủ Nam Kỳ, việc đầu tiên mà Tống Chu làm chính là gửi điện báo cho Lâu Đại soái, nói hắn đồng ý đề nghị trước đây: thành lập chính phủ liên hiệp hai miền Nam – Bắc.

Cùng lúc đó, Tống Vũ cũng nhận được một phong điện báo có nội dung tương tự.

Lâu Tiêu và Tống Vũ đều hiểu, nếu vụ này có thể tiến hành thuận lợi, nội chiến sẽ kết thúc rất nhanh. Chẳng qua, vẫn còn một chướng ngại cần giải quyết, trong đầu hai người bọn hắn đồng thời xuất hiện một cái tên: Tư Mã Quân.

Thành Quan Bắc.

Lâu phu nhân mang thai, gần đây nôn rất dữ, dù đã khám vài bác sĩ nhưng vẫn không có dấu hiệu tốt lên. Ngoài những lúc lo lắng việc quân nơi chiến trường và xử lý chính vụ ra, Lâu Đại soái đều dành thời gian chăm sóc bà, muốn giúp đỡ một phần nào đấy, chẳng qua càng giúp lại càng rối hơn. Tốt tính cách mấy, Lâu phu nhân cũng không nhịn được mà nổi giận. Thân thể vốn đã khó chịu rồi, giờ Đại soái còn mang tới cho bà nhiều phiền nhiễu hơn là sao? Thẳng tay ném khăn lên mặt Lâu Đại soái, Lâu phu nhân dứt khoát sai nha đầu đuổi người.

“Đại soái, thân thể phu nhân không thoải mái, mong ngài rộng lượng một chút.”

Nha đầu vừa mở miệng nói lời hay, vừa kiên quyết kéo Lâu Đại soái ra khỏi phòng. Bản thân Đại soái cũng từng nói, hiện giờ phu nhân to nhất, mọi việc đều nghe theo ý phu nhân.

Bị đuổi ra khỏi phòng, Lâu Đại soái nhìn thấy Lý Cẩn Ngôn đang ngồi ở trên ghế sa lông, thuận miệng hỏi: “Con dâu à, con nói xem, rốt cuộc thì bao giờ chuyện này mới kết thúc.”

Lý Cẩn Ngôn: “…” Lâu Đại soái hỏi hắn, hắn biết hỏi ai đây?

Hắn bận rộn ở bên ngoài suốt cả một ngày, hiện giờ bụng đói kêu vang, tuy giữa trưa được mời tới Liên đoàn Doanh nghiệp ăn cơm khách, nhưng cả bữa chỉ mải tiếp chuyện mấy lão cáo già, sợ bất cẩn sẽ rơi vào bẫy rập, căn bản không thể ăn no. Kế đó, hắn lại dành cả buổi chiều để lo chuyện ở xưởng đồ hộp, về đến nhà chỉ thấy đói tới bủn rủn chân tay, vừa đặt mông xuống ghế ăn mấy miếng điểm tâm, đã bị Lâu Đại soái vớ được.

Lâu Đại soái cũng là thuận miệng hỏi thôi, không thật sự muốn Lý Cẩn Ngôn đưa ra đáp án. Nhưng khi chắp tay sau đít định về thư phòng, ông bỗng nhớ ra một chuyện, liền dừng bước, quay đầu nói với Lý Cẩn Ngôn: “Tiêu Nhi ở Sơn Đông rất thuận lợi, con không cần lo cho nó.”

Lý Cẩn Ngôn: “…” Có phải đề tài chuyển đối quá nhanh không, hắn lo cho Lâu Thiếu soái khi nào vậy ta?

“Chuyện con đưa tiền cho nó lúc trước, cha cũng biết, con giúp được nó rất nhiều rồi.”

“Thật sao?” Lý Cẩn Ngôn lập tức sáng bừng con mắt, thế này chẳng phải chuyện vay tiền đã có hy vọng rồi ư?

“Đương nhiên là thật!” Lâu Đại soái thao thao bất tuyệt về vụ “móc nối siêu dài” vừa phát sinh trong liên quân phương Bắc, còn bảo với Lý Cẩn Ngôn rằng, “Bọn hắn đều là những binh lính già đời giàu kinh nghiệm mà chỉ cần có hai đồng bạc, phí động viên gia quyến khi chiêu mộ lính mới cũng không rẻ thế này đâu.”

“Đại soái,” Lý Cẩn Ngôn đột nhiên mở miệng: “Cha nói tiền con cho Thiếu soái đều dùng để chiêu mộ binh lính à?”

“Ừ.” Lâu Đại soái gật gật đầu, lại cười ha ha, “Đâu chỉ chiêu mộ binh lính, còn vớ được vài Tiểu đoàn trưởng, Đại đội trưởng, Trung đội trưởng. Tất cả đều tốt nghiệp trường quân đội chính quy.”

“Thế còn tiền con gửi kèm với phong thư…”

“Chắc là cũng tiêu mất rồi.” Lâu Đại soái sờ sờ cái đầu bóng lưỡng, “Hay là con phát cho nó một phong điện báo hỏi thử xem.”

Lý Cẩn Ngôn: “…” Thì ra ngoại trừ thuộc tính “thùng cơm”, Lâu Thiếu soái còn có thêm thuộc tính “ăn tàn phá hại”?

Bình luận

Truyện đang đọc