CẨN NGÔN

Lý phủ, thành Quan Bắc.

Tiễn chân đám người Lữ Nhân, Lý Cẩm Thư kích động chạy đi tìm tam phu nhân.

“Mẹ, phủ Đại soái sắp tổ chức vũ hội thật sao?”

Lúc ấy tam phu nhân đang xem sổ sách. Việc chi tiêu của Lý phủ hiện nay hoàn toàn dựa vào chi thứ ba, sổ lớn sách nhỏ liên tục được đưa tới làm bà hoa cả mắt. Bên cạnh đó còn có rất nhiều sự vụ vặt vãnh linh tinh, cho nên hơn nửa thời gian trong ngày tam phu nhân đều bận rộn.

“Con nghe ai nói?” Thấy Lý Cẩm Thư nhắc tới vũ hội ở phủ Đại soái, tam phu nhân hơi nhíu mày. Bà bỏ sổ sách xuống, phất tay bảo nha đầu trong phòng đi ra ngoài. Sau khi cánh cửa được khép lại, tam phu nhân liền bảo Lý Cẩm Thư ngồi xuống bên cạnh mình, hỏi: “Có phải mấy đứa nhỏ vừa rời đi nói với con không?”

“Mẹ!”

“Mẹ nói rồi, việc hôn nhân của con đã được định đoạt, đừng qua lại cùng mấy cô bé kia nữa.” Tam phu nhân chọt mạnh lên trán Lý Cẩm Thư một cái: “Cả ngày thò mặt ra đường kêu gào tự do dân chủ thế này thế nọ, con gái gia đình tử tế nào có như vậy đâu? Lúc trước bọn chúng còn lôi kéo con đi diễu hành, con có biết mẹ lo lắng nhiều đến mức nào không? Sớm biết thế mẹ đã chẳng cho con đi học!”

“Mẹ à, mẹ nói gì vậy.” Lý Cẩm Thư không vui: “Bây giờ là thời Dân Quốc chứ đâu phải triều Thanh nữa. Cái gì mà thò mặt ra đường, chúng con chỉ muốn cống hiến một chút sức lực cho nền dân chủ của quốc gia! Còn nữa, cuộc diễu hành lúc trước cũng là để lên tiếng ủng hộ quân đội đánh bại người Nhật Bản! Sao mẹ lại nói thành như vậy được?”

“Còn già mồm, con có lý lắm đấy!” Tam phu nhân hơi bực mình: “Thế vụ ném lựu đạn vào xe của anh họ con là sao? Nếu không các con làm loạn, đám người kia làm gì có cơ hội ra tay?”

Lý Cẩm Thư im lặng.

“Lúc ấy mẹ đã nói với con thế nào? Tránh xa mấy cô gái kia một chút, nhưng con vẫn không chịu vâng lời! Phủ Đại soái tổ chức vũ hội, làm sao mấy đứa nó biết được? Rồi vì cái gì lại cố ý tới nói cho con nghe? Bọn chúng có ý đồ gì, con còn không nghĩ ra được hả?”

“Mẹ, không phải thế.”

“Không phải thế thì còn như thế nào?” Tam phu nhân lại chọc vào trán Lý Cẩm Thư: “Dù sao con cũng là do mẹ sinh ra, bộ óc không thể nhăn thêm một chút được à? Bị người khác xem như cây búa mà sử dụng lại còn nói tốt cho người ta! Giờ mẹ đã hiểu rồi, vẫn là lão thái thái sáng suốt nên mới không gả con cho Sĩ quan phụ tá bên cạnh Lâu Thiếu soái. Nếu không, cái đứa thiếu đầu óc như con chắc chắn sẽ rước họa về cho cả nhà!”

Đây là lần đầu tiên Lý Cẩm Thư bị tam phu nhân răn dạy như vậy. Tuy chỉ có hai mẹ con nhưng mặt cô vẫn đỏ bừng lên. Cô khẽ cắn môi, vành mắt đỏ hoe, nước mắt bắt đầu ngân ngấn trong tròng mắt.

Rốt cuộc cũng là máu thịt của mình, tam phu nhân thấy con gái như vậy thì vẫn mềm lòng. Bà kéo tay Lý Cẩm Thư, vỗ vỗ: “Cẩm Thư, nghe lời mẹ, chắc chắn mẹ sẽ không hại con. Về sau tránh xa mấy đứa nhỏ kia một chút. Nhất là cô gái tên Lữ Nhân, cô bé đó nhìn có vẻ đàng hoàng tử tế, nhưng ánh mắt… Cả đời mẹ đã gặp không ít người, mẹ khẳng định cô ta không phải là người tốt.”

Lý Cẩm Thư không nói chuyện mà chỉ một mực cúi đầu. Tam phu nhân coi như cô đã đồng ý, tiếp tục nói: “Đúng là phủ Đại soái sắp tổ chức vũ hội, nghe đâu là để chúc mừng sinh nhật Thiếu soái. Nhưng cha con đã nói với mẹ rằng, người được mời đều là viên chức cấp cao và những nhân vật có máu mặt của các tỉnh, ngoài ra còn có Công sứ các nước nữa. Trước đó mẹ không nói cho con biết là vì chưa chắc đã có thể dắt con đi. Mẹ thấy, để con làm quen với các phu nhân tiểu thư khác cũng không hẳn là không có lợi. Nhưng con phải nghe lời mẹ, đừng dây dưa tới mấy cô bé Lữ Nhân kia nữa.”

“Nhưng…”

“Nhưng cái gì?”

“Con đã hứa với Lữ Nhân rồi.” Tiếng nói của Lý Cẩm Thư càng ngày càng nhỏ: “Con nói sẽ dẫn các bạn ấy đi cùng.”

“Con!” Tam phu nhân tức giận mà vỗ mạnh lên bàn một cái: “Mẹ vừa nói gì với con?!”

“Mẹ, là con chủ động đề nghị dẫn bọn họ đi, mẹ đừng trách Lữ Nhân.” Lý Cẩm Thư kéo cánh tay tam phu nhân, lắc qua lắc lại: “Mẹ, mẹ đồng ý đi, con đảm bảo sẽ nghe lời, được không? Đừng để con thành kẻ lật lọng trước mặt đám bạn học.”

Tam phu nhân tức đến không nói nên lời. Bao nhiêu phân tích nặng nhẹ của bà từ nãy tới giờ đều là vô nghĩa. Tại sao con gái bà lại u mê đến mức độ này?!

Ở ngoài Lý phủ, đám người Lữ Nhân đang đi ở ven đường. Gió Bắc đập mạnh vào mặt khiến cho mấy cô gái mỏng manh này không nhịn được mà rụt cổ.

“Lữ Nhân, vì sao cô lại nói với Cẩm Thư về vũ hội ở phủ Đại soái?” Một nữ sinh có đôi mày rậm, nhìn qua rất sáng sủa thông minh ở trong đám người bỗng nhiên mở miệng: “Hôm nay cô bảo chúng tôi cùng tới thăm Cẩm Thư, chẳng lẽ là vì chuyện này?”

“Đâu có.” Lữ Nhân chỉnh lại khăn quàng trên cổ: “Tôi chỉ tò mò thôi. Chẳng lẽ các cô không hiếu kỳ à?”

Đều là thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, lại được học hành, được đọc một ít bản dịch của tiểu thuyết phương Tây, hiển nhiên các cô rất tò mò với cái gọi là “vũ hội”. Do đó, khi Lữ Nhân vừa nói vậy, đám con gái lập tức bàn tán xôn xao. Nhưng rõ ràng nữ sinh đặt câu hỏi lúc trước không có ý định buông tha cho Lữ Nhân.

“Cô đừng chuyển đề tài, đây là hai chuyện khác nhau.” Nữ sinh kia cau mày: “Cô tới thăm Cẩm Thư là giả, ý đồ thực sự là muốn Cẩm Thư đưa cô đi vũ hội đúng không?”

“Dương Sính Đình, cô đừng ngậm máu phun người!”

“Tôi ngậm máu phun người?” Nữ sinh tên Dương Sính Đình cười lạnh một tiếng: “Cô nghĩ chỉ mình cô thông minh, còn người khác đều là kẻ ngốc à? Những gì cô làm, Dương Tú Nhi đều kể với tôi rồi!”

“Tôi làm gì?” Lữ Nhân cũng cười lạnh: “Dương Tú Nhi không biết xấu hổ muốn gả vào Lâu gia làm vợ bé, rơi vào kết cục này, cũng chẳng ai ép buộc cô ta!

“Cô!”

Dương Sính Đình tức đến mức định ra tay đánh người. Vài nữ sinh bên cạnh vội vàng kéo cô lại: “Sính đình, Lữ Nhân, đừng cãi. Mọi người đều là bạn học, là chị em tốt của nhau, như vậy không hay đâu.”

“Đúng vậy, đúng vậy, đừng cãi nhau.”

“Ai là chị em tốt của cô ta?!” Dương Sính Đình gạt tay nữ sinh đang giữ mình ra: “Tôi nhắc các cô một câu, hãy tránh xa cô ta sớm một chút, nếu không, chờ ngày bị họ Lữ bán đi, các cô muốn khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc đâu!”

Nói xong cô liền xoay người rời đi.

Vài nữ sinh còn lại ngơ ngác nhìn nhau. Hai người chơi thân với Dương Sính Đình lập tức đuổi theo cô. Mấy người khác thì đi khuyên nhủ Lữ Nhân: “Cô đừng nóng giận, tính tình Sính Đình không tốt, lại vì chuyện của Tú Nhi mà bực đến hồ đồ.”

Dương Sính Đình và Dương Tú Nhi là họ hàng. Phó trưởng phòng Dương bị cách chức, cha Dương Sính Đình cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, Dương Sính Đình liền oán hận mẹ con Lữ gia. Trước đó cô còn tưởng Lữ Nhân thế nào, hiện giờ xem như đã nhìn thấu được con người này. Hôm nay Lữ Nhân đến tìm Lý Cẩm Thư, trong lúc nói chuyện còn liên tục nhắc tới vũ hội ở phủ Đại soái. Chẳng cần nghĩ cô cũng đoán được ý định của đối phương.

“Cái gì mà đả đảo quân phiệt, đả đảo thế lực phong kiến chứ!” Dương Sính Đình nói với hai nữ sinh đuổi theo mình: “Chờ đó mà xem, chỉ cần tìm được cơ hội, người đầu tiên muốn bò lên người bọn họ chính là cô ta! Các cô tốt với tôi nên tôi mới nói cho các cô biết, Lữ Nhân chẳng tốt đẹp gì đâu, về sau đừng để ý tới cô ta nữa.”

“Được rồi, chúng tôi cũng biết thế mà.”

Từ khi mấy nữ sinh ra khỏi cửa nhà họ Lý cho đến lúc mỗi người rẽ về một ngả, vẫn luôn có mấy người theo dõi ở đằng sau. Những người này nhìn không bắt mắt lắm, thuộc loại ném vào giữa biển người là lập tức chẳng thấy đâu. Nhưng nếu là dân chuyên thì sẽ phát hiện ra, bản lĩnh của bọn hắn không hề kém.

“Báo Tử, vì sao Tiêu tiên sinh lại bảo chúng ta theo dõi mấy nữ sinh này?”

“Sao tôi biết được.” Người đàn ôn tên Báo Tử đang đút hai tay trong ống tay áo, ngồi xổm ở góc tường: “Tiêu tiên sinh đã sai bảo thì chúng ta cứ nghe theo thôi.”

“Nhưng theo dõi mấy ngày rồi, cũng có ra được cái gì đâu…”

Báo Tử đột nhiên dùng ánh mắt ra hiệu cho người đàn ông đang oán giận. Thì ra khi đám người Lữ Nhân đi qua góc đường, đúng lúc một nam sinh mặc đồng phục cũng đi tới. Báo Tử nghe thấy mấy nữ sinh kia gọi hắn là “Trương Kiến Thành”.

Hai người theo dõi liếc mắt nhìn nhau. Trương Kiến Thành? Chẳng phải chính là nam sinh đầu tiên cầm gạch ném vào tòa soạn Nhật báo Quan Bắc, khiến cho Tiêu tiên sinh và Ngôn thiếu gia đều chú ý đó sao?

Bỗng chốc hai người đều tỉnh táo hẳn lên.

Phủ Đại soái.

Chuẩn bị một buổi vũ hội trong ba ngày không phải chuyện dễ dàng. Chẳng những Lý Cẩn Ngôn không có kinh nghiệm, mà từ trên xuống dưới Lâu gia đều cảm giác không được quen tay.

Lâu phu nhân cố ý mời Triển phu nhân tới hỗ trợ. Khi Triển Trường Thanh làm việc ở Chính phủ phương Bắc, Triển phu nhân cũng từng tham gia vài yến hội và vũ hội kiểu này, trong đó còn có một cái do phu nhân Công sứ Pháp tổ chức. Vì thế cho nên bà có thể đề xuất không ít ý kiến có ích.

Triển phu nhân nhận lấy tờ danh sách Lý Cẩn Ngôn đã viết ra. Trong lúc xem xét nội dung chương trình, bà thường xuyên gật đầu, thỉnh thoảng mới cầm bút gạch đi hoặc viết thêm vài chữ.

“Em thấy chương trình rất khá.” Triển phu nhân đưa tờ danh sách đã sửa đổi cho Lâu phu nhân: “Nhưng vài chi tiết phải chú ý hơn.”

“Ừ.” Lâu phu nhân xem qua sau đó gật gật đầu: “Theo cái này mà làm đi.”

Lý Cẩn Ngôn không nói chuyện. Giờ phút này hắn đang ngồi đơ trên ghế sa lông như là tượng Phật, tư thế cũng không hề thay đổi. Lâu nhị thiếu đang nằm ở trong lòng hắn, ngủ đến ngon lành.

“Mẹ,” Giọng nói của Lý Cẩn Ngôn hơi run rẩy: “Sắp đến giờ rồi phải không?”

“Còn sớm, con vội cái gì.” Xét tới biểu hiện sứt sẹo khi Lý Cẩn Ngôn bế Lâu nhị thiếu lần đầu, Lâu phu nhân liền quyết định tăng cường nhét đứa nhỏ vào trong lòng hắn. Đương nhiên, bên cạnh luôn có vú em theo dõi, chỉ cần Lâu nhị thiếu không thoải mái là lập tức di dời trận địa ngay.

Dù vậy, Lý Cẩn Ngôn vẫn không hề có tiến bộ. Một cục bột mềm mềm cứ như có thể bóp nát bất cứ lúc nào, ở trong mắt Lý tam thiếu gia lại còn đáng sợ hơn cả thú dữ và nước lũ…

“Được rồi, đừng làm khó Cẩn Ngôn.” Triển phu nhân cười cười rồi bế Lâu nhị thiếu khỏi vòng tay hắn. Bà vừa vỗ nhẹ lên mông đứa bé vừa hỏi: “Đã đầy tháng rồi mà vẫn chưa đặt tên sao?”

“Vẫn chưa.” Lâu phu nhân đặt chén trà xuống, bảo nha đầu mang một bình trà ấm hơn tới, lại nói: “Những cái tên Đại soái nghĩ ra, đừng nói đại ca, ngay cả chị cũng không đồng ý. Tên đại ca chọn Đại soái cũng lắc đầu. Chỉ sợ lại phải mời cha giúp đỡ.”

“Đại soái nghĩ được tên gì?”

“Còn có thể nghĩ ra cái gì?” Lâu phu nhân hừ một tiếng: “Lúc trước ông ấy muốn gọi Tiêu nhi là Lâu Lão Hổ em đã quên rồi à? Em nói xem, Đại soái cũng từng đọc sách, sao có thể đặt tên cho con như vậy được? Khi ấy suýt nữa cha tức đến mức ném quải trượng, cuối cùng tên Tiêu nhi mới được sửa đi.”

Lý Cẩn Ngôn nghe được ba tiếng “Lâu Lão Hổ” thì suýt phun ra, Lâu… Lão Hổ? Không biết vì sao hắn đột nhiên nhớ tới con hổ được Lâu Thiếu soái đưa đến Lý gia làm sính lễ, sau lại được mình coi như đồ cưới mà mang về Lâu gia. Lại nói, Lâu Thiếu soái có biết suýt nữa hắn bị gọi là Lâu Lão Hổ hay không?

Lúc này Lâu phu nhân mới phát hiện mình vừa lỡ miệng. Trước đó còn ngăn đại ca Bạch Bảo Kỳ, không để ông làm Đại soái trước mặt Lý Cẩn Ngôn, hiện tại bà lại chính miệng nói ra mất rồi.

“Việc này thật đúng là…” Triển phu nhân cũng cười, nhìn Lâu nhị thiếu đang ôm trong lòng: “Rốt cuộc Đại soái định đặt tên gì cho nhị thiếu gia? Sẽ không phải vẫn là Lão Hổ đấy chứ?”

“Không phải.” Lâu phu nhân cũng chẳng che giấu cho Lâu Đại soái nữa, tức giận nói: “Sơn Báo, Lâu Sơn Báo.”

“Lâu… Sơn Báo?”

Lý Cẩn Ngôn nhìn Lâu phu nhân đang tức giận, lại ngó Triển phu nhân đang giật nảy mình, cuối cùng liếc sang Lâu nhị thiếu vẫn ngây thơ chẳng biết sự đời được Triển phu nhân ôm trong ngực. Được rồi, khi hắn nhìn thấy tờ giấy trong tay Lâu Đại soái thì đã vô cùng vô cùng thông cảm với Lâu nhị thiếu gia. Cái tên này, nếu đầu lưỡi dài thêm một chút, tám chín phần mười sẽ đọc thành “Lâu Sơn Pháo” đó nha.

Đứa bé đáng thương, nếu không phải bên trên còn có ông ngoại, chỉ sợ sẽ thực sự bị người ta gọi là Sơn Pháo…

Sau khi thống nhất những hạng mục cụ thể của vũ hội, Lý Cẩn Ngôn gọi hai quản gia của phủ Đại soái tới, đưa danh sách công việc cho bọn họ, dặn dò bọn họ chuẩn bị theo những gì viết ở bên trên.

“Nội dung cụ thể đều viết rõ trên đó, việc mua bán phải giám sát kỹ, còn nữa, kẻ hầu người hạ không dùng nha đầu mà dùng…”

Lý Cẩn Ngôn đang nói chuyện với quản gia, bỗng có nha đầu vào báo có người tới tìm Ngôn thiếu gia.

“Là ai?”

“Người của nông trường, hắn nói hắn tên là Ba Đặc Nhĩ.”

“Ba Đặc Nhĩ?”

Lý Cẩn Ngôn lập tức đứng lên, nhớ tới trong phòng còn có những người khác, lại xấu hổ ho khan một tiếng: “Tạm thời cứ như vậy đi, nếu có gì không rõ thì đến hỏi tôi.”

Hai cái quản gia cũng là người tinh ý, vừa nhìn đã biết nhất định Ngôn thiếu gia có việc, cho nên vội vàng hành lễ rồi lui ra ngoài.

Đuổi hai quản gia đi, Lý Cẩn Ngôn tự ra phòng ngoài gặp Ba Đặc Nhĩ.

Ba Đặc Nhĩ đã tới thảo nguyên lần thứ tư. Ba lần trước hắn đều không ra khỏi địa phận sáu tỉnh Bắc Kỳ, chủ yếu thu mua súc vật ở Chahar và Hô Luân Bối Nhĩ. Muối ăn, lương thực và vải vóc hắn mang theo rất được mục dân hoan nghênh. Hiện giờ Ba Đặc Nhĩ đã thành vị khách được chào đón nhất trên thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ.

“Theo lời dặn của Ngôn thiếu gia, tôi đã bàn bạc với các mục dân.” Ba Đặc Nhĩ kể lại những chuyện hắn đã gặp được trong chuyến đi này cho Lý Cẩn Ngôn nghe một cách tỉ mỉ, lại lấy một bản hợp đồng đã ký với mục dân ra: “Mục dân đều rất biết ơn Ngôn thiếu gia, hy vọng Ngôn thiếu gia có thể tới thăm thảo nguyên một chuyến.”

Lý Cẩn Ngôn gật gật đầu, đặt hợp đồng xuống: “Ba Đặc Nhĩ, sao lần này anh đi lâu vậy?”

“Ngôn thiếu gia, tôi tới Ngoại Mông(1).”

(1) Ngoại Mông từng là một tỉnh của nhà Thanh. Lãnh thổ của tỉnh này gần tương ứng với nước Mông Cổ hiện nay. Tên gọi “Ngoại Mông” tương phản với Nội Mông, nay là một khu tự trị của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

“Cái gì?” Lý Cẩn Ngôn hoảng sợ: “Anh đi một mình?”

“Không phải, là đi theo đoàn ngựa thồ(2) của thương nhân.” Ba Đặc Nhĩ nói: “Tuy Bogd Khan(3) của Ngoại Mông đã theo Nga, nhưng dưới quyền ông ta còn có rất nhiều mục dân phải sinh sống. Phần lớn muối ăn và lương thực của bọn họ đều mua từ tay đoàn thương nhân này. Tôi mới quen một người anh em trong đoàn ngựa thồ, đúng lúc có thể theo họ tới Ngoại Mông. Năm nay thời tiết rất lạnh, đoàn ngựa thồ đi dọc theo sông Kherlen(4), qua núi Kiều Ba, cứ một đoạn lại thấy dê và trâu bị chết cóng, ngay cả người cũng mất mạng vì rét lạnh. Cuộc sống của mục dân ngày càng khó khăn, muối ăn và lương thực đoàn ngựa thồ mang theo không đổi được bao nhiêu đồ vật.”

(2) Đoàn ngựa thồ: đội ngũ chuyên vận chuyển hàng hóa.

(3) Bogd Khan đã đăng quang như khắc hãn Mông Cổ vào ngày 29 tháng 12 năm 1911, khi Ngoại Mông tuyên bố độc lập từ triều đại nhà Thanh sau khi cuộc Cách mạng Tân Hợi. Ông sinh ra ở Tây Tạng.

(4) Sông Kherlen là con sông dài 1.254 km chảy trên lãnh thổ Mông Cổ và Trung Quốc.

“Mục dân xử lý số dê và trâu bị chết cóng như thế nào?”

“Bỏ. Da lông không thể bán, thịt cũng chẳng ăn được, chỉ có thể bỏ đi thôi.” Ba Đặc Nhĩ dừng một chút, lại nói: “Mùa đông qua đi, chẳng biết sẽ có bao nhiêu người chết nữa.”

“Đúng vậy.” Lý Cẩn Ngôn cũng khẽ thở dài. Qua một lúc lâu, hắn nói: “Ba Đặc Nhĩ, nếu đoàn ngựa thồ kia đáng tin, mấy ngày sau anh có thể rủ vài người tới Ngoại Mông một chuyến nữa được không? Phí tổn tôi sẽ trả.”

“Ngôn thiếu gia muốn bàn chuyện buôn bán với họ sao?”

“Ừ.” Lý Cẩn Ngôn gật gật đầu: “Anh mang đầy đủ muối ăn và lương thực, thu mua súc vật trong tay của những mục dân này, gầy một chút cũng không sao, còn sống là được. Lại nói với bọn họ, nếu không duy trì nổi cuộc nữa, có thể di chuyển tới Chahar và Nội Mông.”

“Tôi biết rồi, Ngôn thiếu gia.”

Tiễn chân Ba Đặc Nhĩ, Lý Cẩn Ngôn lập tức vào thư phòng tìm Lâu Thiếu soái. Trong những chuyện mà Ba Đặc Nhĩ đã kể, có một chuyện khiến Lý Cẩn Ngôn đặc biệt lưu tâm, một chuyện vô cùng quan trọng.

“Ngoại Mông?” Lâu Thiếu soái ngẩng đầu: “Giành lại Ngoại Mông?”

“Đúng.” Lý Cẩn Ngôn đi đến cạnh bàn làm việc của người kia, kéo một cái ghế qua, ngồi xuống: “Em không nói lập tức điều binh tới Ngoại Mông, mà chỉ muốn nghĩ cách lôi kéo lòng dân về phía mình trước.”

Lý Cẩn Ngôn nói hết những tin tức Ba Đặc Nhĩ mang từ Ngoại Mông về cho Lâu Thiếu soái. Mục dân cần cơm ăn, nếu kẻ thống trị Ngoại Mông hiện tại không thể cho bọn họ ăn no, mà Lâu Thiếu soái lại có thể, thử hỏi bọn họ sẽ thế nào? Bogd Khan của Ngoại Mông không có năng lực gì. Nói trắng ra lão chỉ là con rối của người Nga, rất là dễ đối phó, chỉ có thế lực đứng sau lưng lão mới cần hao tâm tổn trí mà thôi.

Hiện tại nước Nga vẫn chưa suy yếu lắm, không phải thời cơ lý tưởng để dùng vũ lực đoạt lại Ngoại Mông. Đợi khi chiến tranh bùng nổ, Nga hoàng bị đuổi xuống đài, lúc ấy Trung Quốc sẽ ra tay.

Trên lịch sử, chẳng phải thừa dịp Cách Mạng tháng 10 Nga bùng nổ, vương công quý tộc ở Ngoại Mông mất đi chỗ dựa, cho nên việc đoạt lại Ngoại Mông mới thành đó sao?

Tuy về sau còn có rất nhiều nguyên nhân, thậm chí thế lực Liên Xô và Nhật Bản cũng góp mặt vào, nhưng cuối cùng Ngoại Mông vẫn giành được nền độc lập của riêng mình. Nhưng Lý Cẩn Ngôn tin tưởng, chỉ cần có thể giành lại mảnh đất này, chỉ cần có Lâu Thiếu soái ở đây, người khác đừng mơ có thể cắt nó khỏi bản đồ Hoa Hạ!

Huống hồ, sau khi đoạt lại Ngoại Mông, thừa dịp nước Nga rối ren vì nội chiến, Quân đội Hoa Hạ hoàn toàn có thể nuốt dần từng vùng biên giới tiếp giáp giữa Nga và Ngoại Mông. Zabaykalsk đã bị đóng đinh, Chính phủ mới của Nga như ốc còn không mang nổi mình ốc, chắc chắn không thể đoạt lại mảnh đất này. Chờ khi bọn hắn nghỉ lấy hơi xong, thịt đã rơi vào miệng người Hoa Hạ. Muốn Hoa Hạ nhả ra? Nghĩ cũng đừng có nghĩ!

Bình luận

Truyện đang đọc