CẨN NGÔN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối cùng đạn cũng hết.

Mỗi lần súng bị bóp cò, chỉ có thể vang lên một tiếng tạch rất nhỏ.

Hơn một nghìn kị binh Cozak giẫm lên thi thể đồng bọn, vừa quơ mã tấu vừa gào thét mà vọt thẳng về phía đội quân trấn thủ biên cương. Đao quang kiếm ảnh lóe sáng một trời, cùng với bóng ma tử vong đang ùn ùn kéo tới.

Không gian bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, máu đỏ tung tóe khắp một mảnh đất trời rộng lớn. Trong khoảnh khắc, hình ảnh kinh hoàng ấy tựa như ngưng đọng lại trước mặt tất cả binh lính có mặt nơi đây.

Nét cười ác độc trên khuôn mặt vặn vẹo của đám Cozak càng lúc càng rõ nét hơn, bọn chúng là những con hùng ưng trên dòng sông Đông(*) dài rộng, là những kẻ chuyên dùng máu địch thủ để nhuộm đỏ chiến đao đang lăm lăm nắm chặt trong tay.

(*) Sông Đông là một con sông chính thuộc phần châu Âu của Nga. Nó bắt đầu từ khu vực gần Tula, đông nam Moskva, và có dòng chảy kéo dài khoảng 1.950 km tới biển Azov.

Những tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, viên Tham mưu mới nói không thể trụ nổi nữa, lúc này, vừa vung mã tấu chém xung quanh, vừa kéo chốt quả lựu đạn dắt bên người. Lựu đạn phát nổ làm thủng một lỗ trên cổ tên kỵ binh Cozak, hắn ôm lấy khí quản bị cắt đứt ngã xuống, ngay sau đó liền bị chiến mã phía sau giẫm đạp lên người. Mà đồng thời, viên Tham mưu nọ cũng gục xuống, nhanh chóng rơi vào tình cảnh thịt nát xương tan.

Một người một súng cũng bắn không lại nhân số đông đảo của quân thù, trong khoảnh khắc đám Cozak vọt tới trước mặt, chàng văn thư mười bảy tuổi đã không chút do dự kéo chốt lựu đạn. Giữa tiếng nổ vang trời, dường như còn có thể nghe thấy tiếng kêu khóc cuối cùng của cậu ta: “Mẹ ơi!”

Hai thương binh ngồi cùng một chỗ, một người bị mảnh đạn bắn vào làm tổn thương con mắt, người còn lại bị đạn nổ hỏng mất một chân. Bọn họ gắt gao tựa vào nhau, nắm chặt chốt lựu đạn, khóe miệng ngậm cười, chờ cái chết đến cắn nuốt. Đoàn trưởng đã nói, giết một mạng cũng xem như hòa vốn, giết hai mạng chính là có lợi rồi, cho nên nếu hai người bọn họ mất mạng, chí ít cũng phải kéo thêm được hơn bốn cái mạng nữa theo cùng. Có như thế, lúc đi trên cầu Nại Hà, bọn họ mới không cảm thấy cô đơn, mới có mặt mũi đi gặp anh em đã hy sinh phía trước.

Một nhát rồi lại một nhát, người Cozak dùng mã tấu lấy mạng biên quân như gặt cỏ. Mà những quân nhân Trung Quốc đã mang thương tích chồng chất, song kể cả ở vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, họ vẫn thể hiện tinh thần bất khuất, kiêu ngạo, ngoan cường đã thấm sâu vào tận tủy xương.

Bọn họ có thể bị giết, nhưng không ai có thể khiến cho bọn họ khuất phục.

Khẩu súng lục trong tay Liêu Tập Vũ đã hết đạn, một kỵ binh Cozak chú ý tới viên sĩ quan được quân trấn thủ biên giới bảo vệ bên trong này, huýt sáo một tiếng, ngựa chiến lập tức chuyển hướng lao sang.

Đúng vào lúc ấy, tiếng vó ngựa từ phía sau đội quân trấn thủ biên giới vang lên, mặt đất giống như ầm ầm rung chuyển.

Một binh lính đột nhiên phát ra tiếng hét khàn khàn: “Quân cứu viện! Quân cứu viện tới rồi!!”

Âm tiết cuối cùng trong tiếng hét đã trở thành tiếng khóc gào, tựa như giữa cơn tuyệt vọng khôn cùng bỗng thấy một tia sáng bất chợt lóe lên, dù ngay sau đó là máu chảy đầu rơi là tử vong ập tới thì hắn cũng có thể mỉm cười mà nhắm mắt ra đi.

Trên mặt đất bụi cuốn mịt mờ, hơn một nghìn chiến mã họp thành từng hàng hệt như nước lũ ào ào xông tới. Binh lính một thân quân trang màu xám đậm ở trên lưng ngựa lập tức rút súng đồng loạt nã đạn về phía kẻ thù. Đám Cozak vừa diễu võ dương oai ở cách đó không xa bị bất ngờ, hoàn toàn không kịp tránh mà nhao nhao ngã ngựa. Tên nào may mắn thoát chết thì cũng bị quân trấn thủ còn sống nhào lên bóp cổ, dùng báng súng nện cho liên hồi!

Óc trắng trộn lẫn với máu đỏ rơi xuống, báng súng biến dạng giữa tiếng kêu rên của đám Cozak hung tàn. Quân trấn thủ chỉ còn không đến ba mươi người, nhưng trong khoảnh khắc này, họ lại bộc phát một thứ ý chí và sát khí kinh thế hãi tục, tựa như bọn họ chưa từng khổ cực trấn thủ ở nơi đây mấy ngày đêm, tựa như vết thương trên thân thể họ không phải là đang chảy máu, tựa như bọn họ đã triệt để mất đi cảm giác đau đớn xác thịt rồi.

Bọn họ chỉ muốn giết người, giết sạch những tên đã hại chết anh em mình, giết sạch đám ngoại xâm âm mưu nhòm ngó cướp đoạt lãnh thổ quốc gia mình!

Nhìn thấy những người lính Trung Quốc hai mắt đỏ ngầu chẳng khác nào ác quỷ đến từ âm ti địa ngục, đám hùng ưng chốn sông Đông cũng cảm thấy khiếp sợ không thôi.

Nhóm kỵ binh tiếp viện bắn sạch đạn trong súng thì liền ào ào rút mã tấu ra, âm thanh lưỡi đao quét vào thành vỏ khí thế tựa như đang vẽ thẳng lên ngực quân thù.

Một sĩ quan trẻ tuổi dẫn đầu giơ cao mã tấu, bất thình lình chỉ về tiền tuyến, áo khoác màu đen tung bay trong gió, thanh âm hùng hồn vang vọng khắp cả chiến trường: “Dám đụng vào Trung Quốc ta, giết!”

Tiếng hô hưởng ứng vô cùng hùng tráng của hơn một nghìn kỵ binh đan xen với tiếng vó ngựa vang vọng khắp cánh đồng hoang Bắc Kì! Một đám người giống như đã chịu đựng đủ nhiều khổ đau, rốt cuộc cũng lớn họng kêu gào:

“Giết! Giết! Giết!”

Tiếng chém giết rung trời chuyển đất, ngựa chiến cuốn theo từng vòng bụi đất hệt như lưỡi đao sắc bén mà lao như bay về phía kẻ thù.

Đội trưởng đội kỵ binh số 9 của Cozak – Semenov huýt gió một tiếng, lênh cho tất cả binh lính tập hợp lại, tám người một nhóm, bày ra trận thế công kích chuẩn bị nghênh tiếp nhóm kỵ binh do Lâu Tiêu cầm đầu.

Hai đội kị binh tựa như hai dòng nước lũ ào ạt đổ về phía nhau.

Mọi thứ dường như đột nhiên trở về thời kỳ của vũ khí lạnh, trên đồng cỏ vang lên tiếng mã tấu va chạm vào nhau, mỗi một tiếng vang là một sinh mạng phải lìa đời. Máu tươi nóng hổi từ giữa lồng ngực tuôn ra xối xả, nhưng không một ai lui bước, bọn họ là kỵ binh, là lưỡi đao sắc bén ở trên chiến trường, cho nên bọn họ phải xông lên và tấn công!

Kỵ binh mặc quân trang màu xám đậm đục khoét thế trận của đám hùng ưng sông Đông, viên chỉ huy người Cozak với cái mũ lông hình trụ tròn(*) đặc trưng cho dân tộc mình nhanh chóng rơi từ trên ngựa xuống, vuốt ưng trong tay cũng đã mất sự sắc bén cùng huy hoàng của ngày xưa.

(*) Mũ lông Cozak: Hình:



Không rảnh lau chùi vết máu bắn trên mặt, Lâu Tiêu quay đầu ngựa, một lần nữa giơ cao mã tấu trong tay, lớn tiếng quát: “Giết!”

“Giết! Giết! Giết!”

Tiếng hô của người lính Trung Hoa lại vang lên một lần nữa, đám Cozak thương vong hơn một nửa nên không còn dũng khí chiến đấu lúc xưa, những con hùng ưng chốn sông Đông đã bị bẻ cánh, đánh mất niềm kiêu hãnh của mình, vội vã bỏ chạy trối chết.

Phía sau, đám kỵ binh Trung Quốc quơ quơ mã tấu, lớn tiếng thét gào.

Một tiểu đoàn trưởng cả người nhuốm đầy máu đỏ thúc ngựa đến trước mặt Lâu Tiêu, hưng phấn nói: “Thiếu soái, có đuổi theo không?”

Lâu Tiêu lắc đầu: “Quay về phòng thủ!”

Quân lệnh như núi, mặc dù trong lòng không cam thì nhóm kỵ binh vẫn điều khiển ngựa quay đầu. Mới vừa rút lui được một trăm mét, phía đối diện liền vang lên tiếng pháo, mọi người nhất thời giật nảy cả mình. Tiểu đội trưởng vừa đề nghị truy kích với Lâu Tiêu lúc này liền lộ ra vẻ mặt hổ thẹn: “Thiếu soái, tôi……”

“Quay về phòng ngự!” Lâu Tiêu không đợi hắn nói xong đã mở miệng: “Sớm muộn gì cũng sẽ đánh qua bên đó thôi!”

Trong lòng tiểu đoàn trưởng nhất thời dâng lên một luồng hào khí, hắn ngồi trên lưng ngựa giơ tay chào kiểu lính, lớn giọng đáp: “Rõ!”

Sau tiếng pháo của người Nga, lại có thêm một hồi pháo nữa vang lên, đây là tác phẩm của đám chuyên gia thuộc đoàn pháo binh đi sau quân tiên phong.

12 khẩu đại bác nòng ngắn(*) đường kính 105mm cùng lúc khai hỏa. Người Nga vẫn luôn ức hiếp đội quân trấn thủ lạc hậu không biết đại bác cỡ lớn là gì, rốt cuộc cũng được nếm mùi khói lửa.

(*) Đại bác nòng ngắn: hình



Sư đoàn trưởng Đoàn 1 thuộc đoàn pháo binh tên Đặng Hải Sơn, là một người đàn ông Đông Bắc cao to vạm vỡ, vừa cất giọng đã có thể khiến người ta cảm thấy đinh tai nhức óc.

“Chúng mày, làm ăn tử tế vào cho ông, phải biểu hiện thật tốt ở trước mặt thiếu soái, cũng phải để mấy thằng giặc Tây kia mở mắt nhìn cho rõ, quân ta cũng biết dùng đại bác!”

Mặt trận pháo binh vang lên một tràng cười, ngay cả Liêu Tập Vũ và hai mươi mấy chiến sĩ trấn thủ được đỡ về từ chiến trường cũng nhịn không được mà nở nụ cười.

Liêu Tập Vũ dựa vào cánh tay người bên cạnh, băng vải trước ngực đã bị máu tươi thấm ra ướt đẫm, nhưng vẫn không quên rống to: “Được! Họ Đặng kia, nhất định phải cho đám giặc Tây thấy được sự lợi hại của thằng nhóc cậu!”

“Cứ chờ mà xem đi!”

Sau một loạt đại bác 105mm, mười hai khẩu đại bác cỡ lớn với đường kính 150mm liền được đẩy ra. Trên chiến trường hôm nay, rốt cuộc không chỉ có một mình đại pháo của người Nga nữa.

Chỉ có điều, đối diện với sự thay đổi này, người Nga hẳn là không hề vui vẻ.

Khi Sư đoàn trưởng sư đoàn 1 – Tiễn Bá Hỉ ra tới tiền tuyến, đoàn Độc lập của Lâu Tiêu đã xuất quân được hai lần, lại đánh lùi thêm một đợt tiến công của người Nga. Thế nhưng xuất phát từ thận trọng, trước khi đại quân chưa tới bọn họ cũng không tổ chức phản công.

Tiễn Sư trưởng nghe thuộc hạ báo cáo tình hình chiến đấu xong liền bước tới trước mặt Lâu Tiêu lúc ấy vừa xuống ngựa, “Tốt lắm! Chỉ riêng tinh thần xung phong đi đầu này của thiếu soái, đã khiến Tiễn Bá Hỉ ta bội phục!”

Lâu Tiêu vẫn không lộ ra bất cứ biểu cảm gì, chỉ cung kính chào Tiễn Sư trưởng một cái theo tác phong của người lính, “Bảo vệ quốc gia, xung phong liều mạng lên trước là bộn phận.”

Sau khi sư đoàn 1 và sư đoàn 2 đến biên cảnh, mặc dù trên phương diện hỏa lực người Nga vẫn chiếm ưu thế hơn, song quân thủ biên cũng không bị động chịu đòn như trước đây nữa. Mặc dù thương vong không nhỏ, nhưng bọn họ vẫn vững vàng bảo vệ đường biên giới quốc gia, không để cho người Nga xâm lấn thêm bất cứ bước nào.

Đối mặt với thương vong ngày càng lớn, Lâu thiếu soái đề nghị tập hợp súng máy hạng nặng của sư đoàn một và sư đoàn hai, đồng thời mang ra sử dụng. Tiễn Bá Hỉ và Đỗ Dự Chương nghe xong đề nghị của Lâu Tiêu, cân nhắc một chốc rồi liền gật đầu đồng ý. Loại phương thức phòng thủ này, người Nga đã từng dùng để đối phó với quân Nhật Bản, hiện giờ lại được bọn họ dùng ở trên chính người Nga.

Chiến hào, lưới sắt, súng máy hạng nặng tạo thành một mạng lưới hỏa lực. Trước đây, khi xe tăng chưa xuất hiện, đây chính là cạm bẫy tử thần của bộ binh.

Tuy rằng trời đông rét lạnh, không đào được chiến hào, lưới sắt cũng không có, song phối hợp với boong ke(*) tạm thời mà nhóm công binh xây dựng, hai mươi mấy cỗ súng máy hạng nặng chống thấm nước Maxim cũng đủ ‘thỏa mãn’ lũ giặc Nga kia rồi.

(*) Boong ke: tựa như cái đồn bốt vậy, để che chắn cho người sử dụng súng máy. Hình:

(Bản cao cấp)



(Bản đơn sơ)



Một màn trước mắt đây thật giống như cảnh tượng trên đồi 203(*) trong chiến tranh Nga – Nhật năm nào.

(*) Đồi 203: hay còn gọi là Cao địa 203 là một quả đồi nổi tiếng có độ cao 203m so với mực nước biển, thuộc xã Đại Liêu, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc. Trong chiến tranh Nga Nhật thì nó như thế này, thứ tội, mị ngại dịch chú thích, nó dài quá -_-

Chẳng qua, người Nga, từ bên phòng thủ khi ấy, nay đã trở thành kẻ tấn công.

Bộ binh Nga tấn công không được bao lâu, mấy lần kỵ binh ra trận đều bị đoàn độc lập của Lâu Tiêu và kị binh hai sư đoàn đánh cho lui về. Sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn trong thời gian ngắn, Lâu Tiêu xin chỉ thị của Tiễn Bá Hỉ, dẫn đầu thủ hạ đoàn độc lập, mang theo mười khẩu sơn pháo 75mm(*), bắt đầu tấn công vào nhà ga Mãn Châu Lý, nơi bị quân Nga chiếm cứ.

(*) Sơn pháo: hình



Tuy không thể một trận đánh lui quân địch, song đã hoàn toàn chặt đứt liên hệ giữa nhà ga Mãn Châu Lý và quân đội Sa Hoàng ở ngoài biên giới. Mất đi tiếp tế và chi viện, trừ khi quân đội sáu tỉnh Bắc Kì bị đánh bại, Mãn Châu Lý bị người Nga đánh thẳng vào, nếu không thì quân Nga ở Mãn Châu Lý hoặc sẽ tử chiến đến cùng, hoặc ngoan ngoãn giơ tay chịu trói.

Tất cả chỉ còn là vấn đề thời gian.

Kỵ binh cường hãn, bộ binh dũng mãnh, pháo binh tinh nhuệ của sáu tỉnh Bắc Kì, một trận liền làm nên tên tuổi. Đến lúc bấy giờ, người dân trong nước mới phát hiện, hóa ra chẳng phải quân ta không thể đánh thắng đám lông lá nước ngoài, bọn chúng cũng không phải là ba đầu sáu tay, lại càng không có đến hai cái mạng!

Bình luận

Truyện đang đọc