CẨN NGÔN

Đột nhiên người nhà họ Lâu tới. Người gác cổng Lý gia vừa nhìn thấy chiếc xe màu đen có huy hiệu đại soái ở phía trước liền vội vàng chạy như điên đi tìm quản gia Lý Đông. Lúc này Lý Đông đang ngồi ở trên giường đất (*) nhai củ lạc, cùng tiểu nha đầu hầu hạ liếc mắt đưa tình. Đừng thấy hắn chỉ là một quản gia mà lầm tưởng. Bằng việc dựa hơi đại lão gia cùng đại phu nhân, có ai dám không cho hắn mặt mũi đây? Tam lão gia không quan tâm đến chuyện làm ăn buôn bán thì dù tam phu nhân có lợi hại hơn nữa cũng vô dụng thôi. Nhị lão gia đã không còn, nhị phu nhân cùng tam thiếu gia liền thành cô nhi quả phụ. Hơn nữa, tam thiếu gia lại sắp bị đưa vào phủ Đại Soái, sớm muộn gì thiên hạ cũng là của chi thứ nhất.

(*) giường đất -炕: Đây là loại giường phổ biến trong nơi ở của người Trung Quốc ở phương Bắc. Nó được xây bằng dùng gạch nung hoặc gạch mộc, bên trên trải chiếu, bên dưới có đường hầm thông với bếp lò và ống khói, có thể đốt lửa sưởi ấm giường.

Lý Đông nhấp một ngụm rượu, rung đùi đắc ý hừ hừ hai tiếng, ngâm nga hát: “Thái sư gia tâm địa như Vương Mãng, hắn muốn đoạt hoàng nhi Cẩm Tú nhà ta. (*)”

(*) Lời hát trong kinh kịch.

Đúng lúc ấy, ngoài cửa bất chợt truyền đến một hồi thanh âm: “Đại quản gia, người nhà họ Lâu đến.”

Lý Đông phun mạnh một ngụm rượu. Lâu gia? Lão choàng thêm áo bông rồi đẩy cửa bước ra ngoài, hỏi: “Là ai tới?”

Người gác cổng tới báo tin, hai tay đang đút trong ống tay áo, cổ thì rụt lại, trên áo còn vương một ít tuyết vụn do bị ngã ở dọc đường, lỗ tai cùng chóp mũi đều lạnh đến đỏ ửng: “Là phu nhân đại soái và Lâu thiếu soái.”

Lý Đông nghe xong cũng không nói thêm lời nào, vội vàng mặc áo bông cho tử tế rồi vừa đi ra bên ngoài, vừa quay đầu gào lên với nha đầu đang đứng trong phòng mở cửa sổ: “Còn thất thần làm cái gì? Nhanh đi báo với đại lão gia cùng đại phu nhân, nói phu nhân đại soái và thiếu soái đến đây.”

Nha đầu hừ một tiếng, tâm không cam tình không nguyện bước ra, đi về nơi ở của chi thứ nhất. Lý Đông cũng không buồn mắng người nữa, nhanh chóng sải bước đuổi theo người gác cổng, lại chặn đường một nha đầu khác, sai nó đi nhà chính thông báo cho lão thái gia cùng lão thái thái.

Lý Đông thầm nghĩ, người nhà họ Lâu sớm không tới muộn không tới, lại cố tình tới đúng lúc này. Chi thứ hai vừa mới náo loạn một hồi, chi thứ ba thì hùa theo ủng hộ, đại lão gia và đại phu nhân bị liên lụy, ngay cả đại tiểu thư cùng tứ thiếu gia cũng bị giam ở từ đường. Nghe nói việc ấy là nhờ tam thiếu gia thương tình cầu xin giúp, lúc trước lão thái thái còn muốn phạt đòn đại tiểu thư cùng tứ thiếu gia, đồng thời bỏ đói ba ngày cơ.

Ai mà ngờ được, tam thiếu gia ngày thường tính tình mềm như bông vải lại có thể nói ra những lời như vậy. Nhưng mà… Lý Đông tặc lưỡi. Cho dù có bản lĩnh thì cũng có thể làm được gì nào? Lão thái gia thiên vị chi thứ nhất, Cẩn Thừa thiếu gia lại là đứa cháu mà lão thái gia yêu thương nhất, nhị lão gia đã không còn, sớm muộn gì mọi chuyện cũng phải nghe theo đại lão gia.

Tam thiếu gia gả vào Lâu gia, tám phần là nhận số mệnh làm một ‘vật trang trí’. Từ trước đến nay chưa từng nghe nói Lâu thiếu soái chuộng nam phong, lần này hắn thế nhưng tâm không cam tình không nguyện cưới một nam nhân về, chẳng biết sau này sẽ như thế nào.

Lý Đông vừa suy ngẫm vừa nhanh chóng bước đi. Gió lạnh ập đến thổi tan hơi rượu trên người, thế nhưng sắc mặt lão trái lại lại hồng nhuận thêm, ít nhất cũng không giống như một kẻ nghiện nha phiến khiến người chán nản.

Lâu phu nhân và Lâu Tiêu chỉ phải chờ một lát, đại quản gia Lý Đông đã đi ra nghênh đón. Lý đại lão gia cùng đại phu nhân sau khi nhận được tin tức cũng liền chạy ra, vừa kịp lúc Lâu phu nhân và Lâu Tiêu bước xuống xe.

Phu nhân của Lâu đại soái mặc sườn xám thêu hoa vô cùng phú quý, khoác áo choàng lửng dài tới khửu tay bằng lông trắng muốt, liếc mắt một cái liền biết không phải thứ tầm thường. Chiếc áo này là món đồ độc nhất vô nhị tại thành Quan Bắc, nghe nói là kiểu dáng theo phong cách ở Kinh thành. Lâu Tiêu một thân quân trang màu xám, dây lưng to bản bằng bàn tay ôm chặt lấy vòng eo làm tôn lên vóc người rắn chắc mạnh khỏe, giày ống màu đen cao gần đến đầu gối bọc lấy đôi chân thẳng tắp thon dài. Chăm chú nhìn kỹ hơn một chút, Lý Đông còn thấy trên giày người nọ có những gai nhọn đâm ra.

Lý đại lão gia cùng đại phu nhân đồng thời tiến lên phía trước mời Lâu phu nhân và Lâu Tiêu vào trong phủ, thẳng một lèo đi đến nhà chính. Lý lão thái gia và lão thái thái cũng đã nhận được tin, đều đang chờ ở đại sảnh. Cốc chén bị đập vỡ lúc trước đã được thu dọn sạch sẽ, vết máu của nhị phu nhân lưu lại trên mặt đất cũng được lau đi, bọn nha đầu tất bật sắp xếp lại đồ đạc trong phòng một lần nữa, Lý lão thái gia và lão thái thái sau khi thay đổi y phục liền ngồi ở chủ vị chờ mẹ con nhà họ Lâu.

Lúc này, động tĩnh ở nhà chính còn chưa truyền đến khu nhà phía Đông. Lý Cẩn Ngôn cẩn thận hỏi Lưu đại phu về vết thương trên đầu nhị phu nhân.

“Đại phu, vết thương của mẹ tôi không có gì đáng ngại chứ?” Lý Cẩn Ngôn nhìn Lưu đại phu kê đơn. Chữ phồn thể hắn đọc được, mà vị đại phu này viết lách cũng cực kỳ ngay ngắn, hoàn toàn không giống với mấy ông bác sỹ gặp ở kiếp trước, kê đơn như rồng bay phượng múa, cứ như chỉ hận không thể khiến cho không một ai nhìn rõ trừ bản thân mình.

“Không có gì đáng ngại. Bôi cao, tránh nước, sau ba ngày liền ổn thỏa. Chỉ là nhị phu nhân ưu sầu quá mức, còn cần uống hai thang thuốc bổ nữa. Nhớ kỹ không được nóng giận, bằng không sẽ gây tổn hại lớn đến sức khỏe.”

Lưu đại phu để lại đơn thuốc, sau đó lấy một cái hộp dẹt dẹt to bằng nửa bàn tay từ trong hòm thuốc mang theo bên người ra đặt lên trên bàn, nói: “Đây là thuốc thoa ngoài da, sáng – tối đều bôi một lần.”

Lý Cẩn Ngôn cầm lấy chiếc hộp, mở nắp, chỉ thấy bên trong chứa đầy thuốc mỡ màu đen, mùi hương không gay gắt như thuốc đông y, trái lại thơm mát nhẹ nhàng.

Hắn khịt khịt mũi. Mùi của loại thuốc kia ngược lại còn dễ chịu một cách lạ kỳ.

Lưu đại phu nhìn vào bộ dáng của Lý Cẩn Ngôn, nở một nụ cười. Người này rốt cuộc vẫn là một đứa nhỏ. Chuyện nhà họ Lý, ông cũng có nghe nói tới. Nghĩ đến việc làm của Lý đại lão gia, ông liền nhịn không được mà lắc đầu. Thân làm bác mà lại ác tâm như vậy, chẳng hề màng đến huynh đệ tình thân, thật đúng là… Song ông cũng chỉ là người ngoài, không thể nói đạo lí gì với sự tình của Lý gia được, chỉ là cảm thấy hai mẹ con chi thứ hai này thật sự đáng thương.

“Lưu đại phu?” Lý Cẩn Ngôn phát hiện người nọ lắc đầu thở dài một hồi, lại thấy ánh mắt ông ta có gì đó khác lạ, trong lòng hơi hơi lo lắng, mở miệng hỏi: “Lưu đại phu, mẹ tôi có chuyện gì sao?”

“Không phải, tam thiếu gia cứ yên tâm. Lệnh đường không có gì đáng lo ngại.”

Lúc này tâm tư Lý Cẩn Ngôn mới bình ổn trở lại. Sau khi tiễn Lưu đại phu rời đi, hắn phân phó nha đầu Thiêm Hương vẫn hầu hạ bên người nhị phu nhân đi sắc thuốc, còn mình thì cầm thuốc mỡ đi vào phòng trong. Chỉ thấy nhị phu nhân ngồi dựa bên giường, tam phu nhân đang đón lấy một con chó nhỏ toàn thân trắng như tuyết, bé bằng hai nắm tay người lớn từ trong ngực tiểu nha đầu. Nhìn kỹ, thật đúng là giống chó Haba.

“Ngôn nhi, mau tới đây nhìn con chó nhỏ này, hẳn là chơi rất thích đi?” Tam phu nhân cười nói với Lý Cẩn Ngôn: “Nó còn có thể vái lạy nha, Tiểu Quai, nào, vái chào tam thiếu gia một cái.”

Con chó trắng nho nhỏ thật sự chụm hai chân trước lại, làm động tác vái lạy với Lý Cẩn Ngôn, khiến cho người ở trong phòng đều thấy buồn cười, ngay cả nhị phu nhân cũng cười mấy tiếng.

“Thím nói không sai chứ? Chú ba của con vì con chó nhỏ này mà tiêu tốn những năm mươi đồng bạc nha.” Tam phu nhân ôm lấy Tiểu Quai, xoa xoa nắn nắn một hồi mà nó cũng không hề náo loạn. Lý Cẩn Ngôn nhìn cũng cảm thấy vui. Con chó nhỏ này hiển nhiên đã được người huấn luyện, chú ba có thể tìm được cũng thực không dễ dàng. Tam phu nhân và nhị phu nhân vui đùa với chú Haba, còn Lý Cẩn Ngôn thì giao thuốc mỡ cho một nha hoàn khác của nhị phu nhân, căn dặn: “Đây là thuốc Lưu đại phu đưa, sáng và tối đều phải thoa cho phu nhân một lần. Còn có, miệng vết thương đừng để nước dính vào, về phương diện đồ ăn thức uống cũng phải tỉ mỉ một chút.”

“Vâng.”

Nha đầu đáp lại một tiếng giòn tan, xoay người đem thuốc mỡ cất kỹ. Lý Cẩn Ngôn lại mang tới cho nhị phu nhân một cái khăn sạch rồi cẩn thận lau vết thương cho bà, sau đó bôi một lớp thuốc mỡ rất mỏng, nhất thời mùi hương của dược liệu bay khắp căn phòng.

Nói cũng kì quái, thuốc mỡ trong hộp vốn dĩ có màu đen, thế nhưng sau khi bôi lên da liền trở nên trong suốt. Nhị phu nhân cầm gương xem thử, tam phu nhân cũng phải chậc lưỡi lấy làm lạ: “Thuốc này có vẻ rất tốt, lần sau phải hỏi xin Lưu đại phu mới được, em cũng muốn có một hộp mang về dùng.”

“Hồ đồ, từ khi nào thuốc lại trở thành đồ vật có thể dùng tùy tiện như thế?”

Nhờ tam phu nhân nói chuyện chọc cười, tâm tình nhị phu nhân hiển nhiên đã tốt hơn không ít, có điều đùa giỡn với chú Haba một hồi, trên mặt bà liền hiện lên một tia mệt mỏi.

“Chị dâu, nhìn sắc mặt chị không được tốt cho lắm, vẫn là nên nghỉ ngơi đi, em về trước vậy.” Tam phu nhân đưa chú chó con trong ngực cho nha đầu ôm lấy, còn mình thì đứng lên nói với Lý Cẩn Ngôn: “Ngôn nhi, chăm sóc mẹ con cho tốt, vì con mà bà ấy ngay cả mạng sống cũng không màng. Thiếu cái gì thì cứ nói với thím ba, tránh xa chi trưởng ra. Lão thái thái đứng về phía mẹ con con, thế nhưng tâm tư lão thái gia lại rất không công bằng.”

“Em dâu.”

Nhị phu nhân vội mở miệng cắt đứt lời nói của tam phu nhân. Mặc kệ Lý lão thái gia đối xử như thế nào, bọn họ là con dâu thì không nên ở sau lưng trách móc trưởng bối.

“Biết rồi. Chị lúc nào cũng tốt tính.”

Sau khi căn dặn Lý Cẩn Ngôn hai câu, tam phu nhân liền rời đi.

Trong phòng cũng vì thế mà có phần an tĩnh lại. Nhị phu nhân uống thuốc xong liền cho nha đầu lui xuống, chỉ để lại Lý Cẩn Ngôn ở bên, hiển nhiên là có điều muốn nói.

“Mẹ, mẹ cứ nằm xuống ngủ một chút đi.”

“Không vội, mẹ có chuyện cần nói với con.” Nhị phu nhân kéo tay Lý Cẩn Ngôn, thấp giọng nói: “Lúc trước con nói đồng ý gả vào phủ đại soái là thật tâm sao? Nếu như là vì mẹ thì mẹ thật sự không vui lòng. Mẹ không thể để cho con gánh chịu sự ủy khuất này được.”

“Mẹ, con không ủy khuất.” Lý Cẩn Ngôn thấy nhị phu nhân lại bắt đầu rơi nước mắt, không khỏi cảm khái trong lòng, nữ nhân quả thật được nặn ra từ nước. Hắn vừa giúp nhị phu nhân lau nước mắt vừa nói: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng, con đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Gả vào phủ đại soái cũng không phải là không có lối thoát. Nói khó nghe một chút, con người đại bá như vậy, lão thái gia lại chỉ lo nghĩ cho anh cả, dù lần này chúng ta có thành công chống lại, nhưng ngày sau ở lại trong phủ cũng chẳng biết sẽ thế nào, không bằng con gả vào phủ đại soái, nói không chừng cuộc sống sẽ tốt hơn chút ít.”

“Nói đến nói đi, còn không phải vì mẹ à?” Nhị phu nhân trong lòng dâng lên từng trận xót xa, “Sớm biết vậy, mẹ liền đi theo cha con, tránh cho bây giờ liên lụy đến con.”

“Mẹ, mẹ đang nói bậy bạ cái gì vậy?” Lý Cẩn Ngôn nghiêm mặt: “Nếu như không có mẹ che chở, con làm sao có thể yên ổn mà sống ở nơi này? Không biết chừng bây giờ đã thành một cái xác không hồn rồi cũng nên.”

“Nói bậy!”

“Là con nói bậy.” Lý Cẩn Ngôn không nặng không nhẹ vả vào miệng mình một cái, “Mẹ, mẹ phải sống thật tốt, sau này con trai còn muốn dành cho mẹ những tháng ngày tươi đẹp. Nói gì thì nói, mẹ vợ của thiếu soái chẳng phải nghe cũng rất oai sao?”

Nhị phu nhân bị Lý Cẩn Ngôn chọc cho nở nụ cười. Cười, nhưng nước mắt lại chảy xuống. Lý Cẩn Ngôn thở dài kéo nhị phu nhân vào trong ngực. Khuôn ngực thiếu niên vẫn còn đơn bạc, thậm chí có chút gầy yếu, nhưng hắn vẫn nguyện ý vì mẹ của mình mà chống đỡ những phong ba của gia đình, chống đỡ một mảnh bầu trời. Lại nói, mới chỉ sống chung có mấy ngày, Lý Cẩn Ngôn cũng không ngờ bản thân mình có thể nảy sinh ra tình cảm sâu sắc như thế đối với nhị phu nhân. Có lẽ bởi vì mẹ ruột của hắn mất sớm, cha và mẹ kế lại có con riêng, thành ra chẳng ai để ý tới hắn. Sống hai mươi sáu năm, nhưng chỉ mấy ngày nay, hắn mới thực sự cảm nhận được tình thương của người mẹ rốt cuộc có tư vị gì.

Cho dù những gì nhị phu nhân làm, tất cả đều là vì “Lý Cẩn Ngôn”.

Nhị phu nhân hoảng sợ. Làm gì có đứa con nào lại ôm mẹ của mình như vậy? Vội vàng đẩy Lý Cẩn Ngôn ra, lại thấy hắn vui tươi hớn hở, cười đến vô tâm vô phế, bà nhịn không được mà vỗ hắn một cái: “Hỗn tiểu tử.”

“Mẹ.”

Hai mẹ con lại tiếp tục nói chuyện một hồi, sau đó Lý Cẩn Ngôn đỡ nhị phu nhân nằm xuống. Vừa mới đi ra khỏi buồng trong, hắn liền thấy Chi nhi hấp tấp chạy tới. Nhìn thấy hắn, tiểu a đầu liền cao giọng nói: “Thiếu gia, người của Lâu gia tới.”

Người nhà họ Lâu tới?

Lý Cẩn Ngôn hoảng sợ, nửa ngày vẫn không kịp phản ứng. Tuy nói rằng hắn đã quyết định bước vào phủ đại soái, mở ra một “con đường nhân sinh” mới, nhưng nếu để hắn ngay lập tức đối mặt với người Lâu gia thì vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

“Thiếu gia, Lâu phu nhân và Lâu thiếu soái đều đã đến đây, hiện đang cùng lão thái gia nói chuyện. Lão thái gia, Đại lão gia và Đại phu nhân đều đang ở đó.”

“Ừ.” Lý Cẩn Ngôn gật gật đầu, phản ứng quá mức bình thản làm cho Chi nhi có chút hồ đồ. Người nhà họ Lâu tới, thiếu gia vì sao một chút phản ứng cũng không có?

“Chi nhi, em vì sao lại nhìn tôi như vậy? Trên mặt tôi có dính cái gì sao?” Lý Cẩn Ngôn nhớ tới lúc trước có giúp nhị phu nhân bôi thuốc mỡ, lẽ nào trên mặt mình cũng bị dính sao?

“Thiếu gia, Lâu phu nhân và thiếu soái đến đây, cậu không định tới gặp một chút hay sao?”

“Người ta cũng không có gọi tôi, tôi đi xem náo nhiệt làm gì?” Lý Cẩn Ngôn cười khẽ một tiếng, ý bảo Chi nhi nhỏ giọng: “Mẹ tôi vừa mới ngủ, chúng ta mau đi thôi. Tôi còn phải về viết những danh sách đồ cưới cần thiết để đưa cho lão thái gia.” Lý Cẩn Ngôn cảm thấy lần này Lâu gia và Lý gia kết thân, thứ nhất có lẽ là bởi bát tự của Lâu thiếu soái thực sự có vấn đề, thứ hai chính là vì tài phú của Lý gia. Chức phó cục trưởng của Lý đại lão gia không phải vì vậy mà có được hay sao? Lâu gia muốn mượn sức Lý gia, mà Lý đại lão gia lại là một mối tốt, một chuyến này của Lâu phu nhân tám phần là muốn ban cho Lý gia một chút thể diện. Về phần mình, chỉ sợ thực sự không tính là cái gì.

Nhưng lần này Lý Cẩn Ngôn nghĩ sai rồi. Lâu phu nhân và Lâu Tiêu đến đây lần này đích xác là vì muốn gặp hắn. Bạc của Lý gia tuy cũng quan trọng, nhưng người có thể qua cửa làm con dâu của Lâu gia cũng không phải việc có thể tùy tùy tiện tiện mà quyết định.

Hôm nay gặp mặt, nếu thấy Lý Cẩn Ngôn thực sự không vừa ý, Lâu phu nhân tuyệt đối sẽ không để Lâu Tiêu cưới cậu. Cùng lắm đợi vài năm nữa, sớm muộn gì cũng có thể tìm được một người hợp với bát tự của con trai mình.

Lâu phu nhân cùng Lâu Tiêu ngồi ở chính sảnh hàn huyên với lão thái gia vài câu, nhưng sau một hồi vẫn chỉ thấy có vợ chồng Lý Khánh Xương tiếp khách, người nhà Lý gia không hề có ý để Lý Cẩn Ngôn lộ diện, lông mày của bà không khỏi nhướn lên một cái, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Tôi hôm nay đưa Tiêu nhi tới đây chính là muốn cho hai đứa nhỏ gặp nhau một lần. Hiện tại chính là thời dân quốc, người trẻ tuổi vẫn là nói cái gì tự do tự chủ. Trưởng bối chúng ta ưng ý là một chuyện, nhưng vẫn cần chính bọn nhỏ hợp ý nhau, có phải không?”

Lần này Lâu phu nhân vừa mở miệng, sắc mặt của vợ chồng Lý Khánh Xương liền trở nên có chút khó coi. Theo như ý tứ trong lời nói của Lâu phu nhân, nếu Lâu thiếu soái cảm thấy không vừa mắt sẽ đồng nghĩa với việc Lý Cẩn Ngôn không thể vào được cửa nhà họ Lâu.

Gáy của Lý Khánh Xương toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Tuy nói thằng nhóc kia nguyện ý gả vào phủ đại soái, nhưng nếu nó biết ý tứ của Lâu phu nhân, cố ý ở trước mặt Lâu thiếu soái giở thủ đoạn khiến đối phương bất mãn, vậy thì công sức trước kia của mình chẳng phải đã trở nên uổng phí? Vì chuyện này mà mình đã không tiếc lật mặt với chi thứ hai.

Nghĩ đến đây, Lý Khánh Xương chỉ đành mở miệng nói: “Đứa nhỏ Cẩn Ngôn này mấy ngày trước sinh bệnh nặng, bây giờ còn chưa thực sự khỏe… ”

“Ai nha, đã như vậy thì Tiêu nhi càng nên đi thăm một chút.” Thấy Lý Đại lão gia có ý thoái thác, Lâu phu nhân càng hạ quyết tâm hôm nay nhất định phải nhìn thấy Lý Cẩn Ngôn: “Tam thiếu gia đang ở đâu, để nha đầu đưa Tiêu nhi đi xem một chút.”

“Việc này…” Sắc mặt của Lý Khánh Xương trở nên trắng bệch. Thằng nhóc kia hiện tại vẫn khỏe, nếu đưa người qua, không phải sẽ bị lộ tẩy sao? Lý Khánh Xương khẽ cắn môi liếc mắt nhìn đại phu nhân, đại phu nhân thấy vậy liền gật đầu một cái, quay sang phân phó nha đầu ở sau lưng: “Đi nói cho Lý Đông thỉnh tam thiếu gia lại đây.”

Lâu phu nhân nở nụ cười: “Không phải nói là bị bệnh hay sao?”

“Đúng là bị bệnh, nhưng mà phu nhân và thiếu soái đã muốn gặp như thế thì phải gọi nó đến mới được”.

Lý Khánh Xương vốn muốn tạo hảo cảm cho Lâu phu nhân, nhưng ai biết lời vừa mới nói ra lại giống như đang oán hận Lâu phu nhân hành động không có chút tình cảm nào, Lý Cẩn Ngôn đang mang bệnh mà vẫn bắt tới gặp khách nhân.

Trong mắt Lâu phu nhân lóe lên một tia tàn khốc. Đây là Lý đại lão gia ăn nói vụng về hay là cố ý? Lâu Tiêu từ khi vào cửa tới giờ vẫn luôn không mở miệng, thân thể thẳng tắp ngồi ở trên ghế, mũ cũng chưa hề bỏ xuống, như vậy có thể nói là vô lễ, nhưng người Lý gia lại không có dũng khí bắt bẻ. Lâu phu nhân biết con trai là bị mình kiên quyết kéo tới đây, cho nên trong lòng đối với Lý đại lão gia cũng không hề khách khí. Nếu là trong tình huống bình thường, Lâu thiếu soái chắc chắn không tránh khỏi bị khiển trách một hai câu.

Khi quản gia Lý Đông tìm được Lý Cẩn Ngôn cũng chính là lúc hắn đang buồn rầu cắn cắn đầu bút, vận sức đối với giấy trắng đang được trải ra trên bàn. Hắn như thế nào lại quên, thói quen của Lý Cẩn Ngôn là dùng bút lông, hơn nữa còn là một tay viết Sấu Kim Thể (*) vô cùng tốt. Mấy kiểu chữ như giun bò của hắn, nếu viết ra, trăm phần trăm sẽ bị lộ tẩy.

(*) Sấu kim thư – 瘦金书: hay còn gọi là “Sấu kim thể – 瘦金体”, là một thể chữ trong Thư pháp, là loại Chính Khải do Tống Huy Tông Triệu Cát sáng tạo ra trên cơ sở học theo lối chữ của Nhị Tiết đời Đường. Đặc điểm của thể chữ này là: kết thể chữ hơi dài, đường nét gầy guộc mà cứng cỏi. Thể chữ này là một trong những phong cách độc đáo của nghệ thuật Thư pháp.)

Chi nhi mài mực xong, thấy Lý Cẩn Ngôn nhíu mày cắn cán bút vẻ mặt buồn khổ, vội hỏi: “Thiếu gia, cậu làm sao vậy?”

Lý Cẩn Ngôn đang suy tính làm thế nào đem chuyện này lừa gạt qua mắt người khác thì quản gia Lý Đông lại tìm tới, nói là đại lão gia thỉnh cậu qua chính phòng gặp khách.

Lý Cẩn Ngôn ném cây bút trong tay đi, lại lấy khăn trên bàn xoa xoa tay. Gặp khách? Xem hắn là cô nương bán hoa trong kĩ viện sao? Bất quá như thế lại thành giải vây cho hắn.

Chi nhi nghe Lý Đông nói vậy liền vội vội vàng vàng đi đến tủ quần áo lục lọi, muốn giúp Lý Cẩn Ngôn thay xiêm y, lại nghe Lý Cẩn Ngôn cản lại: “Không cần thay, như thế này là tốt rồi.”

Sửa sang lại cổ áo cùng tay áo, Lý Cẩn Ngôn vén rèm lên bước ra bên ngoài. Lý Đông khom người, cúi đầu đứng trước mặt hắn, cũng bởi vậy mà không nhìn thấy vẻ đắc ý của hắn khi mỉm cười một cách đầy quái dị với Chi nhi.

Lý Cẩn Ngôn cũng không muốn cùng hắn nói nhảm, chỉ ngắn gọn lên tiếng: “Đi thôi”.

Nhìn bóng dáng Lý Cẩn Ngôn, trong lòng Lý Đông thoáng chốc dâng lên một ý niệm, rằng trước kia có phải mọi người đều nhìn lầm vị Tam thiếu gia này hay không?

Trong chính sảnh, bọn nha đầu cứng ngắc đứng ở một bên, ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám, thế nhưng vẫn nhịn không được mà ngước lên nhìn trộm khuôn mặt băng lãnh của Lâu thiếu soái. Người của Lý gia lớn lên cũng không tồi, đặc biệt là đại thiếu gia Cẩn Thừa cùng tam thiếu gia Cẩn Ngôn càng lớn càng đẹp trai, thế nhưng so ra vẫn đều kém vị Lâu thiếu soái này. Khuôn mặt Lâu Tiêu tuy rằng giống Lâu phu nhân nhưng lại có một đôi mày kiếm đen đặc, ngũ quan lộ ra vẻ anh khí bừng bừng, không hề mang theo một chút âm nhu nữ khí nào.

Tiếp thu giáo dục của trường quân đội chính thống, lại gia nhập quân đội của Lâu đại soái, điều đó càng làm cho nhất cử nhất động của Lâu Tiêu mang theo khí chất quân nhân hiên ngang, khiến người ta có cảm giác hắn chính là một vị lãnh ngọc quân tử, trong sự nho nhã lại lộ ra sự cương nghị không hề mang theo sát khí của quân nhân.

Lý Cẩn Ngôn lần đầu tiên nhìn đến Lâu Tiêu, cả người nhịn không được mà thấy có chút cứng ngắc và lạnh lẽo. Nam nhân này tuyệt đối không dễ chọc.

Trên mặt Lâu Tiêu vẫn không có biểu tình gì như trước, chỉ nghiêng đầu gật một cái với Lý Cẩn Ngôn. Vành nón rộng màu đen che phía trước khuôn mặt khiến ánh mắt của hắn ở trong bóng tối chỉ như chợt lóe tinh quang rồi biến mất.

Lý Cẩn Ngôn có chút do dự. Nam nhân như vậy tuyệt đối không dễ lừa gạt, có nên cân nhắc lối ra sau này cho mình và nhị phu nhân thêm một lần nữa?

Nhìn thấy Lý Cẩn Ngôn, Lâu phu nhân cảm thấy có vài phần vừa lòng. Mười sáu tuổi, đang thời kì giao thoa giữa hài đồng và thiếu niên, ngũ quan của Lý Cẩn Ngôn đã muốn nảy nở nhưng thân thể vẫn còn có chút gầy yếu, khí sắc cũng không được tốt lắm, hình như là thật sự sinh bệnh nặng. Xem ra Lý Khánh Xương cũng không hề nói dối. Nghĩ đến đây, cơn tức giận của Lâu phu nhân đối với Lý đại lão gia cũng bình ổn không ít.

Lý Cẩn Ngôn đi tới, trước tiên hành lễ với lão thái gia và lão thái thái, sau lại chào hỏi Lý Khánh Xương và tam phu nhân, thái độ vô cùng quy củ, không hề có sự sắc nhọn khi cùng Lý Khánh Xương đối chọi gay gắt như lúc trước. Sau đó cậu mới hướng về phía Lâu phu nhân cùng Lâu tiêu, trên mặt mang theo nét cười, không nịnh nọt, cũng không có vẻ gì là giả bộ, chỉ dùng bộ dáng khiêm tốn mà một thiếu niên nên có khi lần đầu tiên gặp mặt trưởng bối mà vấn an Lâu phu nhân.

“Hảo, hảo hài tử!” Lâu phu nhân rốt cục cũng nở nụ cười. Đứa nhỏ như vậy, cũng khó trách đại soái nói là con của Lý Khánh Long, tuyệt đối không sai. Bà tức thì định tháo chiếc vòng trên cổ tay, lại nghĩ tới trước mặt chính là một nam hài, động tác liền dừng lại, không ngờ một bàn tay to đeo găng trắng lại nhanh hơn một nhịp mà lanh lẹ vươn ra trước mặt Lý Cẩn Ngôn.

Lý Cẩn Ngôn có chút ngây ngốc nhìn cánh tay ở trước mặt, thon dài mà mạnh mẽ. Nhưng, ai có thể lí giải cho hắn biết, vì cái gì thứ được nắm trong bàn tay kia lại là một cây súng? Còn là một cây súng lục tự động nữa. Dường như năm xưa, một người đã dùng loại súng này để ám sát thái tử Áo Hung Franz Ferdinand (*), làm bùng nổ một trận chiến…

(*) Franz Ferdinand là Thái tử của Áo-Hung. Vụ ám sát ở Sarajevo đã buộc nước Áo tuyên chiến. Việc này làm cho hai quốc gia đồng minh với Áo-Hung (Liên minh Trung tâm) và những nước đồng minh với Serbia (phe Hiệp ước) tuyên bố chiến tranh chống lại nhau, khởi đầu cho Chiến tranh thế giới thứ nhất.

Lý Cẩn Ngôn thất thần. Cánh tay đang cầm súng của Lâu Tiêu vẫn không nhúc nhích. May mắn tay hắn không đặt ở cò súng, bằng không mọi người trong phòng đều sẽ nghĩ hắn định làm thịt Lý Cẩn Ngôn ngay trong một cái chớp mắt. Nhưng Lâu phu nhân thì hiểu con trai của mình. Bà liếc mắt nhìn Lâu Tiêu một cái rồi kéo tay Lý Cẩn Ngôn, nhét cây súng của Lâu Tiêu vào trong tay hắn, tuy rằng quà ra mắt cho con dâu là một khẩu súng thì có phần… Nhưng ít nhất, đưa cái này so với đưa vòng tay thì vẫn tốt hơn.

“Con à, cái này là Lâu gia tặng con làm lễ gặp mặt”.

Lý Cẩn Ngôn cầm lấy súng, chỉ thấy huyệt thái dương giật mạnh. Một gia đình có thể lấy một nam nhân về, quả nhiên không giống với gia đình khác! Đưa lễ gặp mặt cũng đều tràn đầy sáng ý như vậy, không đi theo một con đường bình thường nào cả…

Bình luận

Truyện đang đọc