CHIẾN THẦN BIẾN

Một cỗ lực lượng mênh mông lập tức bao bọc lấy Đằng Phi, làm hắn sợ hãi cả kinh, lại nhớ tới lời nhắc nhở của Lăng Thi Thi: Trong truyền tống trận, ngàn vạn lần đừng cố ý chống cự, càng chống cự sẽ càng khó chịu. Nếu liều mạng vận công chống cự, thậm chí sẽ bị cỗ lực lượng này xé thành mảnh nhỏ!

Nghĩ đến đây, tinh thần Đằng Phi cũng buông lỏng, theo đó, hắn rõ ràng cảm giác thân thể mình dễ chịu hơn rất nhiều, trước mắt xuất hiện ánh sáng bảy màu, không ngừng lần lượt thay đổi, căn bản không thấy bóng dáng những người khác.

Trong lòng Đằng Phi không khỏi bội phục sát đất với người tạo nên truyền tống trận này. Rốt cuộc phải có trí tuệ và thực lực thế nào thì mới có thể kiến tạo ra truyền tống trận giống thần tích như vậy? Thượng cổ sao? Rốt cuộc đó là một niên đại thế nào?

Thân ở trong đó, không cảm giác được thời gian trôi qua, từ đầu Đằng Phi còn có khái niệm về thời gian, nhưng một lát sau đã biến mất hoàn toàn, bị hào quang bảy màu như ảo mộng trước mắt làm cho mơ màng muốn ngủ.

Không biết qua bao lâu, trước mắt chợt hiện ra một mảnh hào quang sáng ngời, Đằng Phi còn chưa kịp mở mắt, toàn thân đã không nhịn nổi mà run lên một cái. Một cỗ gió lạnh đến thấu xương thổi qua người hắn, loại cảm giác này Đằng Phi chỉ từng đọc trên sách, chưa từng tự thân thể nghiệm.

- Hoan nghênh đi tới Bắc Phong rét lạnh, hiện giờ là mùa đông.

Trên người Lăng Thi Thi đã khoác một chiếc áo lông cừu bao phủ cả người, che mất dáng người yểu điệu lả lướt của nàng, trên đầu còn đội mũ da lông xù, bởi vì rét lạnh, khuôn mặt hơi đỏ ứng lên, hình tượng khác hoàn toàn với trước kia, làm cho người ta có cảm giác mới mẻ, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Bên kia, Phúc bá, Tùng bá và Lăng Thiên Vũ đã thay quần áo mùa đông, ngay cả Bạo Long cũng không nói một tiếng mà lấy ra một chiếc áo khoác da gấu, khoác lên trên người.

Khóe môi Đằng Phi giật giật, gió lạnh thổi tới làm hắn co rúm người lại: - Trước đó các ngươi cũng không nói nơi này sẽ lạnh như vậy.

- Ha ha, Đằng Phi, đã chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi.

Nói xong, Lăng Thiên Vũ ném qua một chiếc áo lông cừu, Đằng Phi nhận lấy, mặc trên người, lúc này cảm giác rét lạnh thấu xương kia mới giảm bớt rất nhiều.

Đằng Phi nhìn thoáng qua bốn phía, đập vào mắt là một màu trắng xóa, nơi nơi đều có tuyết đọng, cực kỳ hoang vắng, trong phạm vi mấy chục dặm không nhìn thấy bất cứ người ở nào.

Phía sau mọi người là một tòa truyền tống trận cổ xưa, đồ án lục mang tinh thật lớn trên mặt đất còn lưu động một cô lực lượng mênh mông mà thần bí. Lúc ở Hồng Phong cổ thành, Đằng Phi cũng không quan sát kỹ truyền tống trận, hiện giờ nhìn lại thì không khỏi càng thêm bội phúc người đã tạo nên những truyền tống trận này.

Đằng Phi nhìn Phúc bá hỏi:

- Phúc bá, nơi này núi rừng hoang vắng, sao ngài lại biết có một truyền tống trận ở đây?

Phúc bá mỉm cười:

- Lúc còn trẻ, ta từng đến đây dò hỏi quân tình, lúc ấy đã phát hiện ở đây có một tòa truyền tống trận, vì thế đã ghi nhớ kỹ. Sau nhiều năm, cuối cùng đã có lúc phải dùng đến.

Bạo Long đi đến bên cạnh tòa truyền tống trận này, chậc chậc tán thưởng:

- Ta đã dùng truyền tống trận ở Hồng Phong cổ thành rất nhiều lần, tất cả đều dựa theo cách mà cha ta dạy ta, nhưng ta vẫn mãi không rõ rốt cuộc truyền tống trận này có nguyên lý như thế nào.

Tùng bá đứng bên cạnh nói:

- Tất nhiên chúng ta không thể hiểu được rồi. Đối với thế giới này mà nói, truyền tống trận giống như thần tích vậy, dường như có thể tự động hấp thu lực lượng trong trời đất xung quanh, vô số năm tháng qua đi, nhưng truyền tống trận vẫn chưa từng phát sinh biến hóa. Chỉ cần đưa vào tọa độ muốn truyền tống là có thể sử dụng, cũng từng có rất nhiều người dùng cả đời để nghiên cứu, nhưng đến chết vẫn không có kết quả.

Phúc bá khẽ thở dài: - Có lẽ, đây là món quà quý báu mà Thần để lại cho chúng sinh.

Ngay cả Lăng Thi Thi bình thường vẫn luôn bướng bỉnh cũng phải nhận đồng quan điểm này, cực kỳ kính sợ với truyền tống trận, nàng nhẹ giọng nói:

- Nơi này, ở vô số năm trước có thể vẫn là một tòa thành lớn cực kỳ phồn hoa. Nhưng hiện giờ, trừ bỏ truyền tống trận này, tất cả những thứ khác đều quay về bụi õ đất, biến thành mây khói.

- Tốt lắm, chúng ta đi thôi, chính sự quan trọng hơn. Lăng Thiên Vũ trầm giọng nói.

Mọi người gật gật đầu, thân ảnh dần đi xa. Trong thiên địa, chỉ có tòa truyền tống trận này đứng sừng sững lẻ loi trong mảnh thiên địa tràn ngập màu trắng này.

Nơi này còn cách Cổ Thần Thánh Sơn chừng ngàn dặm, ở một trăm dặm phía trước có một trấn nhỏ, có thể nghỉ tạm ở đó, bổ sung lương thực.

Trong đoạn đường chín trăm dặm tiếp theo, càng đến gần Cổ Thần Thánh Sơn thì càng cóc ít người xuất hiện.

Lúc mọi người đến trấn nhỏ kia, sắc trời đã hơi tối, trấn nhỏ cực kỳ yên tĩnh, trên đường phố cũng rất ít có người xuất hiện.

Phía xa có một quán trọ sáng đèn, bầu trời bắt đầu rơi xuống những bông tuyết, càng lúc càng nhiều. Đây là lần đầu Đằng Phi thấy cảnh tuyết rơi, không khỏi có chút mới lạ.

Phúc bá và Tùng bá cau mày, Tùng bá lẩm bẩm một câu:

- Cái thời tiết quỷ quái này, hi vọng sẽ không làm chậm trễ hành trình của chúng ta.

- Đừng nói là tuyết rơi, cho dù là có là đao rơi thì cũng sẽ không thay đổi kế hoạch.

Lăng Thiên Vũ kiên định nói, vẻ mặt có phần nặng nề.

Bạo Long có chút bội phục nhìn thoáng qua Lăng Thiên Vũ. Đến hiện giờ, hắn đã biết đôi huynh muội này đến từ hoàng triều Chân Võ, vì cứu mẹ nên muốn đến Cổ Thần Thánh Sơn tìm kiếm Băng Liên ngàn năm. Vốn hắn cũng hơi chướng mắt với cái bản mặt nặng nề của Lăng Thiên Vũ, cảm thấy tên kia còn trẻ mà cứ tỏ ra giày dạn già đời. Kiểu người mà Bạo Long không thích nhất chính là ra vẻ, bởi vì chính hắn cũng thích ra vẻ. Nhưng những lời này của Lăng Thiên Vũ lại làm hắn nhìn với cặp mắt khác xưa, người hiếu thuận sẽ luôn được người khác kính trọng.

Mọi người cũng không ở đó quá lâu, nghỉ ngơi trong nhà trọ một đêm, sáng sớm hôm sau liền bắt đầu tiến về phía Cổ Thần Thánh Sơn, bước trên lớp tuyết sâu cả nửa thước.

Bầu trời đã sáng lên, sắc trời xanh thắm như gương, dường như thái dương cách nơi này rất xa xôi, bởi vì ánh nắng chiếu lên người cũng không cảm thấy chút ẩm áp nào, ngược lại, khi gió thổi qua thì càng cảm thấy rét lạnh.

Tốc độ của mọi người rất chậm, đối với việc này, Phúc bá và Tùng bá cũng không có cách nào tốt cả. Nếu phải đi chỗ khác thì có thể thuê hai cái xe trượt tuyết, nhưng nếu đi Cổ Thần Thánh Sơn thì nên bỏ ý định đó, bởi vì tuyệt đối không có ai dám đi đến nơi đó.

Thanh âm của Thanh Long lão tổ vang lên trong đầu Đằng Phi:

- Ngu ngốc, cơ hội tu luyện tốt như vậy mà không biết sử dụng, còn muốn lão tổ ra chỉ điểm ngươi sao?

- Cơ hội tu luyện? Nào có cái cơ hội tu luyện gì?

Đằng Phi híp mắt, nhìn thế giới chỉ có màu trắng trước mắt, đường cực kỳ khó đi, hắn thực sự không thấy cơ hội nào để mà tu luyện.

- Ngu xuẩn, quả thực chính là ngu không dạy nổi! Tên đần độn nhà ngươi, người coi Bát Bộ Thiên Long Quyết là gì? Già Lâu La tâm kinh của người chủ đề cao tốc độ sao? Hiện giờ ngươi hãy toàn lực vận hành Già Lâu La tâm kinh cho ta, khi nào không để lại một dấu chân nào trên tuyết thì Già Lâu La tâm kinh của người mới được miễn cưỡng cho là nhập môn!

Thanh Long lão tổ mắng mỏ không chút nể tình.

Dằng Phi sớm đã quen tính tình của Thanh Long lão tổ, cho nên những tiếng mắng chửi kia bị hắn tự động loại bỏ.

Những câu kế tiếp kia làm trong lòng hắn rất kinh ngạc, không để lại dấu chân trên tuyết? Điều này sao có thể chứ?

Tuy nhiên, hắn vẫn vận hành Già Lâu La tâm kinh theo lời Thanh Long lão tổ. Đấu khí chuyển, chân nguyên động, Thiên Đạo Ngũ Thập Đấu Mạch Đại Pháp trực tiếp vận hành.

Hắn lập tức cảm thấy cả người chợt nhẹ bẫng đi, dấu chân Đằng Phi bước trên tuyết lập tức nông đi rất nhiều.

Lúc này Đằng Phi đã đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển nói: - Ta đang tu luyện công pháp khinh thân a!

- Như vậy cũng được?

Mi mắt Lăng Thiên Vũ giật giật, nhìn thoáng qua dấu chân thật dài của Đằng Phi, hầu hết số đó đều rất mờ nhạt. Tuyết dày nửa thước, bọn họ đều là một bước sâu một bước nông, chỉ có dấu chân Đồng Phi là đều đặn bình thường.

Nếu bọn họ chạy tốc độ cao thì cũng có thể để lại vết chân rất nông trên tuyết, thậm chí còn nóng hơn cả Đằng Phi! Nhưng nếu để bọn họ đi lại với tốc độ bình thường thì căn bản không thể nào lưu lại vết chân mờ nhạt như vậy được, càng đừng nói là đều đặn, độ mạnh yếu của mỗi bước chân đều gần như giống hệt nhau!

Cho dù là Phúc bá và Tùng bá hai người mạnh nhất ở đây cũng không thể làm nổi!

- Móa, thật sự là một quái vật!

Rốt cuộc Lăng Thiên Vũ cũng không nhịn nổi mà chửi nhỏ một câu, nhưng lại bị muội muội bên cạnh trừng mắt một cái.

- Không được nói hắn như vậy!

Tuy ngoài miệng nói ra câu này, nhưng trong lòng Lăng Thi Thi lại rất đồng ý với ca ca mình, thật sự là một quái vật a!

Bạo Long ngậm chặt miệng lại, trong lòng thầm nghĩ:

- Thua trong tay một yêu nghiệt như vậy không oan uổng chút nào. Hơn nữa, cái Hồn Vực kia của chủ nhân thật thần kỳ, cũng thật cường đại, những thứ phát sinh ở đó lại hoàn toàn giống như hiện thực. Chiến trường cổ đó giống như chiến trường Vực ngoại vậy, ngay cả thực lực của đối thủ cũng tương đương với những Vực ngoại Thiên Ma cấp thấp kia. Khó trách thực lực của chủ nhân lại tăng nhanh như vậy. Xem ra, Bạo Long ta đã chọn đúng chủ rồi, Bá Tước cái chó gì, đâu có sảng khoái được như thực lực tăng thêm?

Vẻ mặt Phúc bá và Tùng bá đều rất nghiêm túc. Nếu nói, mấy người trẻ tuổi như huynh muội họ Lăng và Bạo Long chỉ cảm thấy kinh ngạc và rung động vì biểu hiện của Đằng Phi, vậy thì hai vị Đấu Tôn thực lực cường đại này lại thấy được một con đường khác!

Thực lực như bọn họ, Đấu Hạch đã trở nên rất lớn, đấu khí trong Đấu Tuyền cũng gần như đọng lại, tạp chất càng lúc càng ít, mỗi lần tăng lên đều cực kỳ khó khăn.

Nhiều năm qua, họ nghĩ hết mọi cách, nhưng sự thật lại rất tàn khốc. Linh được khó tìm, công pháp tuyệt thể lại càng khó tìm, muốn tăng lên thì chỉ có thể thành thành thật thật ngồi xuống tu luyện mỗi ngày, hấp thu linh khí trong thiên địa, ngẫu nhiên có được một ít linh dược đều làm họ vui mừng thật lâu.

Nhưng hãy nhìn thiếu niên trước mặt này, hắn lại dùng biện pháp đó để tăng lên thực lực của mình, khi hai lão già bọn họ còn đang oán hận con đường phía trước khó đi thì người ta đang làm gì?

Người ta đang tận dụng tất cả điều kiện để tăng lên cho chính mình!

Điều này làm cho hai vị lão nhân như Tùng bá và Phúc bá đều thầm đỏ mặt, trong lòng quyết định, phải nói theo phương pháp của Đằng Phi, dù thế nào thì cũng không thể để một thiếu niên mười bốn tuổi vượt mặt chứ?

Vì thế, sau một lúc nghỉ ngơi, mọi người lại tiếp tục xuất phát.

Lần này, hai người Phúc bá và Tùng bá cũng tham gia việc vận hành công pháp khinh thân, khống chế tốc độ đi trong đội ngũ.

Tuy nhiên, dường như hai vị lão tướng quân thực lực mạnh mẽ này đã trở về những ngày tháng lúc còn nhỏ, khi còn đang đi học.

Đầu tiên, nếu không ngừng vận hành công pháp khinh thân, cho dù bộ pháp họ - tu luyện là cấp Đấu Tôn thì cũng chẳng thể nào so sánh với Bát Bộ Thiên Long 8 Quyết của Đằng Phi được.

Tiếp đó, lại phải bảo đảm đấu khí trong cơ thể liên tục cung ứng như vậy thì – nhất định phải vận hành công pháp đấu khí. Nếu trong lúc chiến đấu, ở trạng thái

tốc độ cao và kịch liệt, điều này tất nhiên sẽ không thành vấn đề. Chẳng ai dám hoài nghi kinh nghiệm chiến đấu của hai Đấu Tôn bậc tám giày dạn kinh nghiệm sa trường cả.

Cho dù là người đầu óc có vấn đề cũng sẽ không hoài nghi.

Nhưng giờ phút này, hai vị lão nhân lại như hai người vừa đi học. Lúc đầu, hai người Phúc bá và Tùng bá còn muốn làm giống Đằng Phi, chỉ để lại dấu chân mờ nhạt trên mặt tuyết, nhưng lập tức bọn họ đã cảm thấy không đúng. Vì thế, không để ý đến vấn đề vết chân công hay sâu nữa, mà là bắt đầu gắng sức khống chế đấu khí và bộ pháp trong thân thể, phối hợp lại với nhau ở tốc độ chậm thế này.

Ba người Lăng Thi Thi, Lăng Thiên Vũ và Bạo Long cũng dần phát hiện ra sự khác thường của Phúc bá và Tùng bá, lập tức hiểu rằng hai lão nhân này đang bắt chước Đồng Phi. Tuy kinh nghiệm của ba thanh niên này cũng không phong phú, nhưng chẳng ai ngốc cả, vì thế cũng gia nhập vào đội ngũ này.

Cứ như vậy, Đằng Phi lại trở thành người nhanh nhất, hắn dẫn đầu đoàn người, dấu chân cực kỳ mờ nhạt, hai người Phúc bá và Tùng bá thở hổn hển theo phía sau, vết chân nông sâu không đồng nhất.

Bạo Long ở đội thứ ba, dấu chân cũng không đồng nhất như vậy, mặt hắn đỏ tía tại, thở hổn hển như trâu, không ngừng liều mạng đuổi theo.

Hai người Lăng Thiên Vũ và Lăng Thi Thi tụt ở cuối cùng, cũng chật vật nhất, thỉnh thoảng lại đạp sâu xuống tuyết. Cả hai đã cất áo khoác lông cừu đi, chỉ mặc áo đơn nhưng vẫn cảm thấy rất nóng, vô cùng chật vật.

Không đến mười dặm, Lăng Thi Thi liền đặt mông ngồi xuống tuyết, la lớn: - Không chơi, không chơi nữa, mệt chết bản cô nương r

bản cô nương rồi. Đằng Phi, ngươi về cho ta, về đây!

Đằng phi bất đắc dĩ dừng lại, nhìn mấy người cực kỳ chật vật phía sau, thầm nghĩ: Ta cũng không bảo các ngươi học ta a, các ngươi không có Già Lâu La tâm kinh, làm vậy chẳng phải là tự rước lấy khổ sao?

Thanh Long lão tổ cười nói trong đầu Đằng Phi:

- Rốt cuộc ta cũng nhìn thấy người còn ngốc hơn người, thì ra ngươi cũng không phải kẻ ngốc nhất trên đời này!

- Đi chết đi, ta vốn không ngốc hiểu không? Đằng Phi tức giận đáp lại, đi về phía Lăng Thi Thi.

- Hừ, mới khen một câu mà người đã lâng lâng, phải nhớ kỹ, đừng đi so với kẻ ngốc hơn mình, như vậy chỉ có ngốc đi mà thôi! Chỉ có so mình với kẻ mạnh thì mới mạnh hơn được!

Thanh Long lão tổ lại lầm bầm dạy dỗ.

Phúc bá và Tùng bá làm như không thấy Đằng Phi quay lại, hai người vẫn kiên trì đi về phía trước, dấu chân của họ trên tuyết đã đều hơn một ít, đồng thời cũng phát hiện ra lợi ích của loại tu luyện này. Tuy đầu khí tiêu hao rất kinh người, nhưng dường như vô hình trung đã đánh vỡ bình cảnh vốn có của họ!

Điều này làm cho hai vị lão Tướng quân, cường giả Đấu Tôn cấp cao hưng phấn đến mức cười không ngậm miệng lại được, tiếp tục đi về phía trước.

Bạo Long không nói một tiếng, cũng làm như không thấy Đằng Phi, cắn răng kiên trì.

Lăng Thiên Vũ vốn muốn đợi muội muội một chút, nhưng thấy Đằng Phi đi đến đây, nhìn thoáng qua dấu chân đều đều của hắn một cách hâm mộ, đồng thời phát hiện dường như dấu chân đã càng mờ thêm, cho nên tiếp tục cố gắng vượt qua chính mình, cắn răng đi về phía trước.

Đằng Phi đi đến trước mặt Lăng Thi Thi, vươn tay cười nói: - Cần gì phải vậy, đi bình thường không phải tốt sao?

Lăng Thi Thi cũng vươn tay ra, để Đằng Phi kéo mình dậy, sau đó hừ một tiếng, nói:

- Không! Ta muốn người đi cùng ta, dựa vào cái gì mà người đi được mà ta lại

không!

Đằng Phi xanh mặt, không biết nên nói gì cho phải, nhìn Lăng Thi Thi, hắn thầm nghĩ mình quên mất, nếu không quay lại thì nàng cũng không theo kịp nữa.

- Đầu tiên người đừng lo dấu chân của mình nông hay sâu, cứ cân bằng lực lượng trong thân thể mình trước đã, khi công pháp khinh thần và đấu khí trong cơ thể phối hợp, đạt tới một mức bình hành thì người sẽ cảm thấy khác đi.

Không có cách nào, Đằng Phi chỉ có thể đi bên cạnh vị đại tiểu thư này, kiên nhận dạy nàng.

- Ngươi nói thật nhẹ nhàng, nếu ở tốc độ cao thì tất nhiên có thể làm được, nhưng hiện giờ chậm như vậy, đâu có dễ dàng mà phối hợp cân bằng a!

Lăng Thi Thi oán hận nói, nhưng vẫn làm theo lời Đằng Phi. Có thể thấy được, cô con gái rượu này của Nguyên soái khác hẳn so với các tiểu thư quý tộc khác.

- Chỉ như vậy mới có thể tăng lên được, khi ở tốc độ như vậy mà ngươi cũng có thể phối hợp lực lượng trong người thì lúc bùng nổ ở tốc độ cao, chỉ cần chớp mắt là có thể đưa trạng thái của mình lên mức cao nhất. Cho dù gặp phải đối thủ cường đại hơn người, cũng có thể thắng trong chớp mắt!

Lời này Thanh Long lão tổ vừa dạy cho Đằng Phi, hiện giờ lại được hắn lấy ra chỉ điểm Lăng Thi Thi, làm nàng nghe mà hai mắt tỏa sáng, dường như nghĩ tới loại cảnh tượng này, động lực lập tức tăng vọt.

Sau khi nghe lời nói của Đăng Phi, ngay cả mấy người Phúc bá và Tùng bá phía xa cũng không khỏi gật đầu, thầm nghĩ trong lòng: Con đường võ đạo quả thực là vô cùng vô tận, có chí không tại tuổi cao, quen biết một thiên tài như Đằng Phi đúng thật là một loại may mắn!

. Nếu Đằng Phi nghe được lời này, nhất định sẽ cười to ba tiếng, sau đó hỏi con rắn trong người mình: Xem đi, ta cũng là thiên tài đấy.

Tuy nhiên, nếu nói như vậy, chắc chắn Thanh Long lão tổ sẽ mắng té tát vào mặt Đằng Phi: Thiên tài cái chó gì, đó đều là lão tử dạy ngươi!

Đằng Phi đi bên cạnh Lăng Thi Thi, kiên nhẫn chỉ điểm, tu luyện cùng nàng. Dần dần, Đằng Phi phát hiện, vì đi cùng Lăng Thi Thi nên tốc độ cũng được giảm xuống mức thấp nhất. Dưới tình huống như vậy, khi hắn lại phối hợp thân thể, để lại dấu chân thật nông, thật đều trên đất thì cảnh giới của hắn sẽ lại có sự đề thắng!

Đồng thời, Lăng Thi Thi cũng dần tìm được một chút cảm giác, cũng không oán hận nữa, cắn răng liều mạng chịu đựng cảm giác mệt mỏi do đấu khí mất đi ở tốc độ cao.

Trên mặt tuyết trắng xóa vô tận, nhìn từ phía xa, đoàn người gian nan bước đi, tuyết bị gió thổi bay, không ngừng bay loạn lên, nhưng không thể ngăn cản bước chân của đoàn người.

Khi đến hoàng hôn, lúc mọi người hạ trại nghỉ ngơi thì mới phát hiện hôm nay chỉ đi được bảy tám mươi dặm lộ trình. Hơn nữa, bao gồm cả Đăng Phi, tất cả bọn họ đều lâm vào trạng thái kiệt sức. Sau khi hạ trại, ngay cả cơm tôi cũng lười ăn, tất cả đều chui vào lều của mình ngủ.

Nhưng thu hoạch của ngày hôm nay, mãi cho đến nhiều năm sau, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy rất mới mẻ, đồng thời cũng vô cùng cảm kích Đằng Phi.

Bình luận

Truyện đang đọc