CHIẾN THẦN BIẾN

Lời này Đằng Phi không có nghe qua, cho dù nghe được, hắn cũng không để ý, dù sao nói tới nhiều chuyện ở trên người người khác, hắn cũng quản không được.

Theo chỉ dẫn trên cột mốc đường, Đằng Phi một đường đi đến ngoài khu chữ Thiên. Đi tới chỗ lối ra vào khu chữ Thiên, Đằng Phi mới phát hiện, nơi này quả nhiên là có người gác. Ngày đó khi Đằng Phi tiến vào khu chữ Thiên là từ phía sau trực tiếp đi vào, cho nên thật đúng là không biết cửa chính khu chữ Thiên có người canh gác.

Xem ra người đeo mặt nạ quỷ lầu số 1 kia nói chính là sự thật. Tuy nhiên cho dù nàng nói chính là sự thật, Đằng Phi đối với chủ nhân lầu số 1 cũng không có ấn tượng tốt lắm, bởi vậy chứng tỏ ấn tượng đầu tiên này đúng thật là rất trọng yếu.

Bảo vệ lối ra khu chữ Thiên nhìn thấy Đằng Phi, cũng thoáng hơi sửng sốt, lập tức một người trong đó tiến lên hỏi:

- Xin hỏi, ngươi là học viên Đăng Phi phải không?

Đằng Phi gật gật đầu, nhìn người trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi ở trước mắt này, thầm nghĩ trong lòng: "Chẳng lẽ bọn họ cũng là học viên của Chân Võ Học Viện hay sao?"

Suy đoán của hắn này lập tức được chứng thật.

Thấy Đằng Phi gật đầu, trên mặt người trẻ tuổi này lập tức lộ đầy vẻ tươi cười chân thành, cung kính nói:

- Vậy là tốt rồi! Để ta thông báo một chút cho các học viên phụ trách khác, lần sau gặp được ngài sẽ cho đi qua!

Trước đó, bên này sớm đã nhận được thông báo, nói về chuyện Đằng Phi vào ở khu chữ Thiên. Chỉ là một tháng qua, bọn họ chưa từng thấy mặt Đằng Phi đi ra, vốn còn đang ngầm suy đoán, nói học sinh mới vừa vào học liền vào ở khu chữ Thiên này rất hạ thấp, không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy người thật.

- Ha ha. . . Vậy cảm ơn! Đằng Phi hướng về phía người trẻ tuổi này khẽ cười nói.

- Không cần khách sáo! Đều là bạn học! Đằng Phi bạn là vừa bước vào học viện thì phải? Ta là hội viên của Hội liên hợp học viện, năm nay năm cấp ba! Về sau còn thỉnh Đằng Phi cùng học chiểu cổ nhiều hơn!

Người trẻ tuổi này tươi cười nói, vẻ mặt lấy lòng, một học viên khác nhìn thấy cau mày khó chịu.

Trong lòng Đăng Phi cũng có cảm giác có chút là lạ, học trưởng chủ động yêu cầu học đệ chiếu cố hắn, cái này gọi là chuyện gì lạ vậy chứ?

Nhưng hắn vẫn khách sáo nói:

- Học trưởng quá khách sáo rồi! Ta muốn hỏi học trưởng một chuyện, không biết có tiện hay không?

Đằng Phi mở miệng là gọi "học trưởng", kêu đến làm cho trong lòng học sinh cấp ba năm này nở hoa. Hắn xuất thân bình thường, có thể vào học ở Chân Võ Học Viện, nếu nói về trong nhà hắn, đó là hương khói phần mộ tổ tiên không biết đã tích đức bao nhiêu đời. . . Cho nên, tâm tính của hắn thật sự ngay thẳng, không giống những người khác khi biết được có một học viện mới vừa vào nhập học liền vào ở khu chữ Thiên, trong lòng tràn ngập khó chịu. Còn hắn ý tưởng rất đơn giản:

có thể vào ở khu chữ Thiên, cho dù là dựa vào quan hệ vào ở, điều đó cũng chứng tỏ thân phận của đối phương hiển hách. Người như thế, chỉ cần có thể giao hảo, ngày sau tất nhiên sẽ có một tiền đồ rất tốt.

Đây là nỗi bị ai của người có thân phận thấp kém cũng là may mắn của họ. Bởi vì chỉ có hạng người xuất thân thấp hèn này mới nguyện ý hạ thấp đầu của họ, mà những người xuất thân cao quý, nhất là người trẻ tuổi có mấy người có thể làm được điểm này?

- Học đệ ngài quá khách sáo rồi! Có điều gì muốn hỏi, Lưu Vân Tiêu ta nhất định biết là nói, nói là không giữ lại!

Một học viên khác ở một bên không kiềm nổi ho nhẹ hai tiếng, nhưng Lưu Vân Tiếu lại làm như hoàn toàn không có nghe được, chỉ thành khẩn nhìn Đăng Phi. Đồng thời trong lòng cung thấp thỏm không yên: "Lưu Vân Tiêu ta chỉ cần một cơ hội, một cái là đủ rồi, ta nhất định sẽ nắm bắt nó, từ nay về sau thăng tiến lên trời, nhất định không làm. . . phụ thân thất vọng khi đặt cho ta cái tên này."

- Ha ha. . . là như thế này, ta muốn hỏi một chút, học trưởng chắc biết học viện chúng ta có một đôi tỷ muội song sinh Vũ nhân tộc. . .

Đằng Phi nói còn chưa dứt lời, ánh mắt của Lưu Vân Tiêu lập tức sáng ngời, vội vàng nói:

- Đương nhiên, ha ha! Đó là danh nhân của Học viện Chân Võ chúng ta đấy! Người theo đuổi họ không biết có bao nhiêu mà kể. Học đệ cũng muốn theo đuổi họ ư? Điều này thật sự hơi khó một chút, tuy nhiên học đệ là khu chữ Thiên, có lẽ có cơ hội. . .

Một học viên khác ở một bên, trên mặt lộ ra vẻ khinh miệt, khóe miệng nổi lên vẻ cười lạnh trào phúng, thầm nghĩ trong lòng: "Ở khu chữ Thiên thì nhất định rất ưu tú sao? Ai biết ở trong đó có nội tình đen tối như thế nào chứ? Một đứa nhỏ còn chưa mọc đủ lông, mới vừa vào học viện không bao lâu đã bo bo hỏi thăm nữ sinh cấp hoa hậu của giảng đường rồi. Tâm tư quả thực rất kiêu ngạo! Người như thế, căn bản không xứng kết giao cùng. Cứ chờ xem, có lẽ không cần tới bao lâu, hắn sẽ bị người ta đuổi ra khỏi khu chữ Thiên!" .

Đằng Phi nhìn học trưởng này dường như rất muốn biểu hiện ở trước mặt mình, thật sự không đành lòng cắt ngang lời hắn. Tuy nhiên nếu không cắt ngang, phỏng chừng không biết trong miệng hắn còn tuôn ra những lời gì nữa.

- Học trưởng Vân Tiêu này, không phải như người nghĩ đâu! Ta với đối tỷ muội kia là bằng hữu, đã hai năm rồi không gặp lại, ta muốn hỏi thăm một chút họ ở đầu, để đi thăm mà thôi!

- Ha ha. . . Lưu Vân Tiêu lộ ra vẻ tươi cười ám muội, sau đó nói:

- Hiện ở khu Giáp, lầu số 1628! Có muốn ta dẫn người đi hay không?

- Cảm ơn học trưởng, mình ta đi là được!

Đằng Phi vội khoát tay nói. ấn tượng của hắn đối với học trường này cũng không tệ lắm. Tuy rằng tư thái xu nịnh của đối phương thực rõ ràng, nhưng điều này cũng không có gì. Một loại gạo có thể nuôi cả trăm loại người, không phải ai cũng có hùng tâm tráng chí lớn như vậy.

Chờ Đằng Phi cáo từ rời đi, một học viên khác rốt cục không kiềm nỗi, trào phúng nói:

- Lưu Vân Tiêu! Ta xem ra ngươi là muốn leo lên tầng lớp quyền quý muốn điên lên rồi! Hắn là một tên tiểu tử còn chưa mọc đủ lông như vậy, mới vừa vào học viện đã nghĩ tới chuyện tán gái, cho dù vào ở khu chữ Thiên thì có năng lực gì chứ?

Lưu Vân Tiếu lập tức xoay người nhìn học viên này, vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc nói:

- Trương Thiên! Có muốn hay không chúng ta đánh cuộc? Ta cá là người này ngày sau tất thành nhân tài! Nếu thua, ta mời người ăn một chậu thịt bò tái!

- Quên đi, Đi làm chuyện của ngươi đi!

Trương Thiên nhướng mắt lên xem thường nói. Bởi vì suốt ngày ở với nhau cùng một chỗ, quan hệ giữa nhau rất quen thuộc, nói chuyện với nhau cũng rất tùy ý, Trương Thiên cười lạnh nói:

- Ngươi xem, hắn vừa mới ngay tại chỗ nói dối không chớp mắt! Hắn rõ ràng là người của Hoàng triều Chân Võ, mà đối tỷ muội song sinh Vũ nhân tộc kia lại là đến từ Tây Thùy, hắn lại dám nói dối không chớp mắt, nói hắn là bằng hữu với họ đã hai năm không gặp. . . Lời này cũng chỉ loại người kém trí như người mới tin tưởng.

Lưu Vân Tiêu mỉm cười, đối mặt với Trương Thiên hoàn toàn không nhìn ra mảy may loại vẻ mặt lấy lòng của hắn đối với Đằng Phi vừa rồi, ngược lại vô cùng tự tin nói:

- Dù sao, chúng ta cứ mở mắt chờ xem là được! Ta không biết Đằng Phi thế nào, nhưng ta lại biết: không có bản lĩnh, cho dù là hoàng tử cũng không nhất định có thể vào ở khu chữ Thiên! Mấy năm nay, hoàng tử công khai thân phận tiến vào học viện, có bao nhiêu người tốt nghiệp đều là vào ở khu Giáp đấy? Cho nên, hắn có thể vào ở khu chữ Thiên, nhất định là có nguyên nhân và đạo lý, bất kể là loại nào, ta giao hảo với hắn, đối với bản thân cũng không có chỗ nào không tốt!

Câu nói của Lưu Vân Tiêu khiến Trương Thiên không thể phản bác, đành phải cương cổ nói lý:

- Vậy ngươi cũng không cần phải dùng cái loại thái độ nịnh nọt đó chứ? Ngày thường căn bản ngươi không phải người như thế!

- Nịnh nọt à? Ta ngược lại không cảm thấy như thế! Hừ! Chẳng lẽ ngươi lại không có! Ta nịnh nọt lấy lòng hắn như thế, nhưng hắn vẫn luôn rất bình tĩnh? Cũng không bởi vậy mà khinh thường ta!

Lưu Vân Tiêu khẽ cười nói, vẻ mặt bí hiểm.

- Cái này có thể nói rõ cái gì? Trương Thiên khinh thường, lẩm bẩm nói:

- Thật không sao hiểu người được!

- Cái này nói rõ ra, đừng thấy hắn trẻ tuổi, nhưng cũng không phải loại người có thể tùy tiện lừa gạt. Nói cách khác, hắn vào ở khu chữ Thiên, cũng không phải - như rất nhiều người truyền miệng như vậy, nói hắn là nam nhân của U Vũ sư tỷ, hoặc là. . . khụ khụ: con tự sinh của Viện trưởng đại nhân. . .

Trương Thiên lại là vẻ mặt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không có nói gì nữa. Ở trong mắt hắn, Lưu Vân Tiêu đã muốn vươn lên sắp điên rồi, nên bắt đầu không từ thủ đoạn.

Đoạn nhạc đệm nho nhỏ ở cổng chính khu chữ Thiên này, Đằng Phi cũng không biết, đối với học trưởng Lưu Vân Tiêu này nhiệt tình quá phận, hắn cũng không chán ghét. Giờ phút này, hắn đang dựa theo chỉ dẫn của Lưu Vân Tiêu, tìm kiếm phương vị chuẩn xác ở trong khu Giáp.

- Theo số phòng này, có thể nhìn ra được khu Giáp rất rộng lớn, tới lầu số 1628. . . nối tiếp từng dãy lầu ánh vào trong mắt Đằng Phi, làm cho Đằng Phi lại một lần nữa sinh lòng cảm khái cho tài lực của Học viện Chân Võ.

Rốt cục cũng hiểu được nguyên nhân vì sao Vũ Lan Tử Huyên và Vũ Lan Thiên Nguyệt lại tới đây học. Ở trong này, cho dù thật sự thân phận của họ lộ ra ánh sáng, cũng không có gì sợ hãi. Lực lượng của học viện đích xác không cường đại bằng một đế quốc, nhưng toàn bộ giới cao tầng của đế quốc gần như đều xuất thân từ các học viện.

Hơn nữa đầu sỏ trong học viện như là Học viện Chân Võ này, quả thực chính là tồn tại cự phách, dù cừu gia của tỷ muội Vũ Lan bọn họ ở trong này, cũng không có gan dám chủ động gây rối.

Trong lòng Đăng Phi đã cơ bản nhận định tỷ muội song sinh Vũ nhân tộc ở nơi này, chính là tỷ muội Vũ Lan hắn quen biết.

Trên đường người đến người đi, mỗi gương mặt trẻ tuổi đều tràn ngập tinh thần phấn chấn, làm cho Đằng Phi cảm thấy rất thoải mái. Đây là môi trường học tập từ nhỏ hắn đã hướng tới, ngày nay rốt cục được thỏa tâm nguyện.

Không có người nào chú ý quá nhiều tới Đằng Phi. Tuy rằng tên của hắn đã truyền lan khắp Học viện Chân Võ, nhưng người chân chính nhìn thấy hắn lại là ít ỏi không có mấy.

Đằng Phi dựa theo chỉ dẫn, rốt cục tìm được tòa lầu số 1628 trong ký túc xá khu Giáp. Nhưng khiến hắn có chút không biết nói gì chính là: trước cửa lầu ký túc xá

kia lại đứng một đám người, chừng hai ba mươi vị. . . Người đi tới đi lui đều nhìn

đám người đó cười hì hì chỉ trỏ, mà những người tụ tập ở trước lầu số 1628 đó thì hoàn toàn không hề quan tâm, rất có lòng kiên nhẫn chờ ở cửa.

Lúc này Đằng Phi nghe được tiếng bàn tán của học viên qua lại, cũng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

- Nhân khí của đôi song sinh Vũ nhân tộc kia thật đúng là rất vượng nha! Mỗi ngày đều có mấy chục người chờ ở trước cửa của họ, chỉ để họ liếc mắt nhìn một cái? Không phải chỉ mọc thêm một đôi cánh sao, có gì rất giỏi chứ?

Một nữ sinh mập mạp trên mặt rỗ hoa nhếch miệng nói với đồng bạn bên cạnh.

- Hì hì! Những người đó tự xưng là đoàn hộ hoa của tỷ muội Vũ Lan, rất có tình

Một cô gái thanh tú bên cạnh cô gái mặt rỗ hoa che miệng cười tươi như hoa: - Ngươi hắn không phải là đang ghen tị đấy chứ?

- Ta ghen tị họ? Hừ! Bồn tiểu thư cũng là thiếu nữ tôn quý, ghen tị với hai đứa dị tộc làm gì chứ?

Thịt béo trên người cô gái mặt rỗ hoa run lên, vẻ mặt khinh thường nói.

Đằng Phi chậm rãi đi đến trước cửa tòa lầu, lại nghe một học viên chờ đợi ở cửa thấp giọng tranh cãi với một học viên ở bên cạnh.

- Ta thích Vũ Lan Thiên Nguyệt, hoạt bát, có tinh thần phấn chấn. Tuy rằng có hơi chua ngoa, nhưng ta chỉ thích loại này, ta thích có cảm giác bị ngược đãi. . .

Bình luận

Truyện đang đọc