Hai nàng Âu Lôi Lôi cùng Âu Lạp Lan cười ngọt ngào, cũng có chút kích động Tuy rằng từ nhỏ các nàng từng trải qua bồi dưỡng giáo dục, nhưng so với những tri thức học được từ Học viện, hoàn toàn là hai khái niệm. Nói đơn giản, từ nhỏ các nàng học được là những điều mà các học sinh Học viện vĩnh viễn không thể tiếp xúc tới, nhưng cũng thế, các loại tri thức trong Học viện cũng là những thứ mà hai nàng chưa từng tiếp xúc.
Trước khi hai nàng đi theo Đằng Phi, thậm chí đến giờ cũng không hy vọng xa vời có một ngày thế này, có thể được tiến vào Học viện cao cấp nhất đại lục để học tập.
- Cám ơn chủ nhân thành toàn.
Âu Lôi Lối sóng mắt như nước nhìn Đằng Phi, cô gái mười sáu tuổi yêu kiều xinh đẹp, đứng ở đây đúng là phong cảnh thu hút nhiều người chú ý.
Hơn nữa Âu Lôi Lôi cùng Âu Lạp Lạp còn là sinh đôi hiếm gặp, càng khiến không ít người chú ý.
Đằng Phi cười, không nói gì.
Đằng Phi lấy ra địa chỉ của Đằng Vũ ở Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện từ trong nhà đưa, trên đường hỏi thăm thêm, tìm tới khu nhà ở đó.
Đây là khu lầu riêng, mỗi một khu nhà đều có khác biệt, trước lầu có vườn hoa nhỏ, bên trong nở đầy hoa tươi, mùi hương tràn lan, bướm bay phấp phới.
- Oa, nơi này thật là đẹp! Vũ tiểu thư ở nơi này ư?
Âu Lạp Lạp kinh ngạc nhìn hoàn cảnh nơi này, quay đầu nói với Đằng Phi:
- Nếu chúng ta cũng ở nơi này thì thật là quá tốt!
Đằng Phi mỉm cười:
- Các ngươi nhất định làm được!
Đằng Phi biết một ít quy củ ở Học viện lớn. Ở trong các Học viện lớn như thế này, nơi học sinh ở chia làm rất nhiều loại, bình thường nhất là phòng ngủ hai người, có phòng tắm riêng, điều kiện cũng không kém.
Những con cháu hào môn quý tộc tiền bạc bao la đương nhiên không muốn chen chung một phòng với người khác, vì thế Học viện đặc biệt mở ra một ít chỗ, xây nhà lầu riêng, chuyên cung cấp cho những người này ở, nhưng tự nhiên cũng phải trả cái giá xa xỉ.
Còn có một điều, là những học sinh biểu hiện hết sức xuất sắc ở Học viện, sẽ được nhà trường thưởng cho, là có thể trả rất ít để vào ở những chỗ như thế này.
Loại cô gái có loại thực lực như Âu Lôi Lôi Âu Lạp Lạp, một khi bày ra thực lực cùng giá trị của mình, sợ là sẽ lập tức được chia cho một chỗ giống căn lầu này.
Cho nên, Đằng Phi mới dám nói các nàng nhất định không có vấn đề.
- Thật sao? Vậy thì tốt quá! Âu Lạp Lạp hưng phấn nói.
Ngược lại Âu Lôi Lôi nhỏ giọng nhắc nhở muội muội:
- Âu Lạp Lạp, đừng quá nổi bật, chúng ta phải khiêm nhường, đừng chọc tới chuyện rắc rối cho công tử!
Âu Lạp Lạp bĩu môi:
- Tỷ, nơi này là một trong những Học viện tốt nhất đại lục, chúng ta còn rất trẻ có được không? Học sinh trẻ tuổi sẽ phải thể hiện ra chính mình. . .
Âu Lạp Lạp nhìn vẻ mặt tỷ tỷ dần dần nghiêm khắc, giọng cũng ngày càng nhỏ, cuối cùng thè lưỡi, không khiêu khích tỷ tỷ nữa.
Dù thời gian hai nàng sinh ra chỉ kém nhau một chút, nhưng Âu Lạp Lạp bề ngoài hoạt bát sôi nổi vẫn luôn có chút kính sợ tỷ tỷ nhìn như nhu nhược, bình thường có thể làm càn, nhưng nếu tỷ tỷ thật sự nghiêm túc lại, nàng vẫn rất sợ.
- Ha ha, không có gì. Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp nói đúng, các ngươi ở trong này biểu hiện mình một chút cũng không sao, đừng quá căng thẳng. Nhớ kỹ, sau khi các ngươi vào học viện này, sẽ có thể nói tạm biệt với quá khứ. Các ngươi không còn bị bồi dưỡng thành bình hoa hay sát thủ, các ngươi có thể làm điều mình thích. Đằng Phi mỉm cười nói.
- Công tử, ý ngài là sau này sẽ để ý tới chúng ta?
Âu Lạp Lạp đáng thương nhìn Đằng Phi hỏi.
Đằng Phi không khỏi cười khổ, lắc đầu nói:
- Đương nhiên không phải, một ngày các ngươi còn muốn theo ta, ta sẽ quan tâm các ngươi một ngày, nhưng. . .
Không đợi Đằng Phi nói xong, u Lôi Lối cùng u Lạp Lạp đồng loạt nói:
- Công tử, bất cứ lúc nào chúng ta cũng là người của công tử, không có nhưng mà!
Đằng Phi bất đắc dĩ phủi tay:
- Được rồi, các ngươi thắng!
Thực ra thời gian gần đây Đằng Phi cũng suy nghĩ rất nhiều, bởi vì hoàn cảnh lớn lên, trên người Đằng Phi cũng không có nhiều quan niệm truyền thống của con cháu hào môn.
Bởi vì mãi cho đến trước khi gặp Lục Tử Lăng, bên người Đằng Phi thậm chí còn không có một thị nữa. Cũng không phải Đằng gia đối đãi con trai của Đằng Vân Chí có công lớn với gia tộc hà khắc như thế, cũng không phải vì Đăng Phi là đấu vô cùng phế.
Mà là từ nhỏ Đằng Phi đã quen được Lý thức chăm sóc, sau khi Lý thúc qua đời, Đằng Phi đã học được độc lập, căn bản không thích được người ta chăm sóc. Cho nên lão gia hỏi hắn vài lần bị từ chối, những người khác cũng lười để ý.
Bởi vì lúc đó hắn vẫn là tiểu phế vật trong mắt nhiều người Đằng gia, sẽ không chú ý ngược đãi hắn, nhưng cũng sẽ không có bao nhiêu hứng thú với hắn. Bình thường trào phúng coi thường, đối với Đăng Phi lại càng như mây bay.
Cho nên, hoàn cảnh này bồi dưỡng Đăng Phi thành tính cách độc lập tự chủ, việc thường sẽ không thích làm phiền người khác. Những gì trải qua lúc nhỏ lại làm Đằng Phi càng ghét cách làm dùng người ta như hàng hóa.
Đối với hắn, mỗi người đều là thân thể độc lập, đều có tư tưởng riêng của mình, người khác không được can thiệp. Những người ở cạnh hắn, Đằng Phi đều cổ làm bọn họ thể hiện ra chính mình.
Sớm nhất những người cũ ở Đằng gia như là Trần Phương, Đằng Vân Trác, Đằng Vân Thảo. . . sau là Bạo Long, Đằng Phi cũng làm thế; cho đến bây giờ Âu Lôi Lôi cùng Âu Lạp Lạp, Đằng Phi vẫn vậy.
Cũng chính vì tính cách này của Đằng Phi, mới làm những người đi theo hắn đều nhất quyết một lòng, chưa bao giờ thay đổi.
Đằng Phi cầm tờ giấy ghi địa chi Đằng Vũ, dẫn u Lôi Lôi cùng u Lạp Lạp đi vào trong.
Người trong này đã ít hơn, hoàn cảnh tao nhã, ngẫu nhiên gặp được một hai người đều có chuyện vội vàng, nghiễm nhiên là hai thế giới khác với bên ngoài.
Ở trong này, dù ngươi có là cô gái xinh đẹp quốc sắc thiên hương, người khác tối đa chỉ nhìn một lúc, mà ít có ánh mắt cùng hành động lỗ mãng.
Đây, chính là khí chất cùng nội tình Học viện nổi danh đại lục!
Nhìn từ bên ngoài, khu nhà này dường như không rộng lắm, nhưng càng đi vào trong, mới càng cảm thấy quá lớn.
Lầu nhỏ mọc thành mảng lớn liếc không thấy cuối, mặt đường lát đá cẩm thạch bằng phẳng có thể soi gương, hai bên có đường thoát nước che giấu trong các bụi cây, đi trong này tự nhiên có cảm giác vui vẻ thoải mái.
Ba người tìm được địa chỉ chỗ Đằng Vũ ở, cửa khép hờ, Đằng Phi đứng ở ngoài lớn tiếng hộ:
- Xin hỏi, có người không?
Trong sân có cô gái xinh đẹp đang phơi quần áo bông kinh ngạc một lúc, ngẩng đầu thấy có một thiếu niên thanh tú anh tuấn, bên cạnh có hai mỹ nữ sinh đội tuyệt sắc, liền sửng sốt một lúc, rồi vội hỏi:
- Các người. . . tìm ai?
Đằng Phi mỉm cười nói:
- Tỷ tỷ này, xin hỏi có phải Đăng Vũ ở đây không?
- Các ngươi tìm. . . Đằng Vũ? A, ngươi. . . ngươi là Đằng Phi phải không, tỷ tỷ ngươi ra ngoài, mau vào đây!
Cô gái diện mạo xinh đẹp này liền mừng rỡ đi ra mở cửa, sau đó nói:
- Các người vào trước đi, ta đi gọi tỷ tỷ ngươi tới.
Đằng Phi có chút bất ngờ, không nghĩ tới đối phương lại biết mình, liền gật đầu khách khí:
- Vậy cám ơn tỷ tỷ.
- Hì hì! Không cần khách khí như vậy, mỗi ngày tỷ tỷ người đều nhắc tới ngươi ở trước mặt chúng ta, lỗ tại chúng ta sắp bị mài mòn rồi.
Cô gái xinh đẹp hết sức nhiệt tình mời Đằng Phi vào nhà.
Vừa vào cửa, là phòng khách rất lớn, cô gái nhanh nhẹn rót trà cho ba người Đằng Phi, sau đó cười nói:
- Các ngươi chờ ở đây một lát, ta đi tìm tỷ tỷ người về.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gọi lười biếng:
- Ngữ Đồng, ta về rồi, còn không mau ra nghênh đón?
- Kìa, là tỷ tỷ ngươi.
Cô gái xinh đẹp cười với Đằng Phi, lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu, sau đó chạy ra cửa, đứng chắn ở đó, cười hì hì nói:
- Tiểu Vũ, đoán xem là ai tới?
- Ai? Là người kia đến đây? Muốn ta nhường chỗ cho các người chứ gì. Thiệt là, người ta đáng mệt mỏi, muốn ngủ lười một giấc. Quên đi, không quấy rầy vợ chồng son các ngươi thân mật. . . Tiếng nói lười biếng của Đằng Vũ không ngừng truyền vào tại Đằng Phi, trên mặt Đằng Phi không khỏi trồi lên tươi cười. Tỷ tỷ này, đã ba năm rồi, cái miệng đó vẫn không có gì thay đổi.
- y nha, ngươi muốn chết hả, người kia của ta? Đã sớm nói với ngươi, ta không có quan hệ gì với hắn, đều là trong gia tộc. . . Được rồi, hôm nay không nói chuyện phiền lòng. Tiểu Vũ, hôm nay có người rất quan trọng với người đến đây, nếu ngươi không mau hối lộ ta, ta sẽ không cho người vào nhà!
Cô gái xinh đẹp đứng ở cửa, nhếch hai chiếc răng khểnh cười nói với Đằng Vũ đứng ở trong sân.
- Rất quan trọng với ta? Chẳng lẽ là? A. . .
Đằng Phi đang dựng lỗ tai nghe liền bị tiếng thét cao cuối cùng dọa hoảng sợ, tiếp theo cô gái xinh đẹp Ngữ Đồng kia oán giận:
- Tiểu Vũ đáng chết, ngươi đụng chết ta! Ngươi phải bồi thường! Bồi thường cả tinh thần lẫn thân thể!
Vừa nói xong, cô gái xinh đẹp Ngữ Đồng mới nhớ tới trong phòng còn có con trai, sắc mặt liền đỏ rực, thè lưỡi nhìn Đăng Vũ đã xông vào phòng khách, đang nhìn vào Đằng Phi, cười nói:
- Thế nào, ta không lừa ngươi chứ?
Đằng Vũ đứng giữa phòng khách, lẳng lặng nhìn Đằng Phi đứng lên mỉm cười nhìn nàng. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Đằng Vũ đầu tiên là tràn ngập kích động, trong đôi mắt trong suốt, phủ một màn hơi nước, cố nén không để nước mắt rơi ra, vội bước tới trước mặt Đằng Phi, ngẩng đầu mím môi, nghẹn ngào nói:
- Tiểu đệ, đệ lại cao lên rồi!
Tiếp theo liền trừng mắt, hung hăng nói:
- Ngươi còn nhớ ở trong này còn có tỷ tỷ hay sao? Thằng nhóc đáng ghét, ngươi nói, người đến đế độ bao lâu rồi? Vì sao không nói trước cho ta biết? Ngươi
nhà làm bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa như thế, ngươi có biết không, ta lo cho người gần chết. Bây giờ ngươi có bản lĩnh rồi, là đàn ông rồi, liền không cần tỷ tỷ bảo vệ nữa, có phải không?
Rốt cuộc không nhịn được, nước mắt chảy theo đôi má xinh đẹp của Đằng Vũ rơi xuống.
Ngữ Đồng đứng bên cạnh vốn định giễu cợt Đằng Vũ mấy câu, cũng không nhịn được chớp chớp mắt, đôi mắt đỏ lên, đánh mắt với Âu Lôi Lôi Âu Lạp Lạp, ba người lặng lẽ lên lầu.
Khi Âu Lạp Lạp lên lầu, còn không nhịn được nhìn thoáng qua Đằng Vũ dung mạo không kém gì tỷ muội nàng, trong lòng còn kỳ quái: Đăng Vũ, giống như thích chủ nhân nha!
Âu Lôi Lôi kéo một cái, Âu Lạp Lạp thè lưỡi, quay đầu đi lên lầu.