Woaaaaaaaaaaaaaaa! ! !
Trên khán đài bốn phía đột nhiên phát ra một trang tiếng kinh hồ, kết quả này không ai có thể nghĩ tới. Đại Đầu Sư bậc năm, sư phụ Lương Ngọc trẻ tuổi nhất Học viện Thủy Tiên Đấu Võ thế mà ngay cả một chiêu của thiếu niên kia đều không tiếp được, trực tiếp bị đánh bay khỏi lôi đài!
Thân hình Quy Bình Bình đẳng không bay lên, xông tới Lương Ngọc, lại nhìn thấy thân hình Lương Ngọc ở không trung lật người hết sức linh xảo tránh khỏi song chưởng của hắn, vững vàng hạ xuống trên khán đài.
Trên gương mặt xinh đẹp của Lương Ngọc tràn ngập không dám tin, thất hồn lạc phách đứng ở đó, khẽ cắn môi dưới vẻ phức tạp nhìn dáng người trẻ tuổi trên lôi đài kia.
Trong lòng Lương Ngọc lúc này đã đã nổi lên sóng gió ngập trời. Nàng rất rõ ràng, thực lực của đối phương cường đại cỡ nào. Hơn nữa, đối với nàng không chỉ đơn giản là hạ thủ lưu tình như vậy. Người ta căn bản là không thật sự!
Bằng không, chỉ bằng vào một đòn vừa rồi đủ khiến nàng tan thành mây khói!
Trong nháy mắt cỗ lực lượng hùng hồn khủng bố kia truyền đến thân thể nàng, Lương Ngọc liền biết, mình xong rồi! Đúng vậy, là xong rồi, là chết chắc mà không phải là thua!
Cỗ lực lượng kia quả thật là quá khủng bố, có thể dễ dàng phá hủy kinh mạch trong cơ thể nàng. Mà nàng, hoàn toàn không có năng lực chống cự gì cả.
Nhưng ngay khi Lương Ngọc cho rằng mình không hề có hy vọng còn sống, cỗ lực lượng kia lại đột ngột dừng lại. Giống như sóng biển đột nhiên cuốn lên, trong
khoảnh khắc tiếp xúc thân thể nàng, tự mình cuốn trở về, sau đó đánh bay nàng ra lôi đài.
Lương Ngọc thẳng đến hiện tại mới hiểu được ý tưởng của mình lúc trước ấu trĩ cỡ nào. Báo thù rửa hận, đối với người ta mà nói căn bản là một truyện cười!
Không nói gì khác, chỉ bằng vào thực lực giờ phút này Đằng Phi biểu hiện ra, chỉ cần một người một đao xông vào Lương gia, liền đủ để huyết tẩy toàn gia.
Nói cách khác, về thái độ đối xử với Lương gia Đằng Phi đã đủ lưu tình rồi!
Tuy rằng kết quả này khiến Lương Ngọc rất khó chấp nhận, nhưng nàng lại là người hiểu rõ đại nghĩa. Cho nên, Lương Ngọc nhìn cũng không nhìn Quy Bình Bình sắc mặt có chút mất tự nhiên bên cạnh một cái, xoay người, hướng ra ngoài chậm rãi đi ra.
Trên khán đài một mảnh im lặng, mọi người đều nhìn theo bóng lưng Lương Ngọc rời đi. Bóng lưng mang đến cho người ta một loại cảm giác tiêu điều.
Thẳng đến khi bóng dáng Lương Ngọc biến mất trong tầm mắt của mọi người, mọi người trên khán đài mới một lần nữa đem ánh mắt hướng về lôi đài. Mà nơi đó, đã sớm trống rỗng.
Rất nhiều người thậm chí có một loại cảm giác như mộng ảo, không dám tin tưởng hết thảy chuyện này là sự thật.
Một Đại Đầu Sư bậc năm!
Còn là một vị Đại Đấu Sư đem loại đấu kỹ thuộc tính Huyền Băng Chưởng Pháp này tu luyện đến cảnh giới rất cao, thế mà lại thua trong tay thiếu niên kia?
Đây. . . Đây là thật sao?
Thật lâu sau, trên khán đài mới truyền đến một tràng tiếng nghị luận điên cuồng.
- Trời ạ, đây là thật sao? Có phải ta nhìn lầm hay không? Thiếu niên kia, chẳng lẽ cũng là một Đại Đấu Sự sao?
- Đại Đấu Sư? Ta không thể nhìn thấy một tia dao động đấu khí trên người hắn!
- Chẳng lẽ hắn là một võ giả trời sinh thần lực?
- Ừm, thiếu niên họ Đằng này có lẽ là một võ giả trời sinh thần lực. . .
Các loại tiếng nghị luận của mọi người truyền đến trong tại mỹ phụ trung niên đeo mạng che mặt màu đen, nàng và lão già lưng còng bên cạnh nàng nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy hứng thú đối với thiếu niên kia.
- Tiểu tử kia dường như là đường đệ của Đằng Vũ học sinh năm thứ năm? Mỹ phụ trung niên nhẹ giọng hỏi.
- Ta cũng nghe nói. Không nghĩ tới, Đằng gia này thật lắm nhân tài! Lão già dáng người cùng xuống như có suy nghĩ nói.
- Vậy kế tiếp, là người ra mặt?
- Được rồi, ai bảo ta là phó mà ngài là chính. Lão già bất đắc dĩ cười, chậm rãi đi ra phía ngoài.
Thời gian trận chiến này dùng đến và kết quả đều cực kỳ ra ngoài dự đoán của mọi người. Trước đó không ai sẽ nghĩ tới Lương Ngọc sẽ bại, càng không có ai nghĩ tới sẽ bại với phương thức này.
Nếu không phải giữa Lương gia và Đằng gia có thù hận không thể điều hòa, mọi người thậm chí sẽ cho rằng Lương Ngọc cố ý nhường nhịn!
Lương Ngọc bại trận, không bị bất kỳ thương tổn gì chính là một chứng cứ mạnh mě!
Tuy nhiên phàm là người biết căn nguyên cừu hận giữa Lương Ngọc và Đằng Phi đều sẽ không tin tưởng loại lý do thoái thác này. Bọn họ thà rằng tin tưởng Đằng Phi thích Lương Ngọc mà hạ thủ lưu tình, cũng tuyệt sẽ không tin tưởng Lương Ngọc sẽ cố ý nhường.
Trong ký túc xá của Lương Ngọc, một đám con cháu trẻ tuổi của tám đại gia tộc tụ tập ở đó, nhìn Lương Ngọc im lặng ngồi không nói một lời, những người này cũng đều trở nên trầm mặc.
Nguyên bản bọn họ cho rằng Đằng Phi chỉ là dựa vào trợ thủ cường đại bên cạnh mới làm cho tám đại gia tộc và ba nhà quý tộc Phạm Trương Lật trọng thương. Bản thân Đằng Phi thì căn bản không có thực lực quá mạnh. Mà hôm nay, Đằng Phi dùng sự thực như thép hung hăng tạt tại bọn họ một cái, dùng sự thực nói cho tất cả mọi người bọn họ, người cường đại nhất là Đằng Phi!
Mấy tùy tùng thực lực cường đại bên cạnh Đằng Phi, trước kia trong phân tích của những người này, cho rằng là tổ chức thành viên Đăng Vân Chí năm đó để lại, một mực ở Tây Thùy. Thẳng đến khi Đằng Phi sang bên phía Tây Thùy mới một lần nữa thu phục bọn họ. Hiện tại xem ra, rất có khả năng không phải là như bọn họ tưởng tượng.
Bởi vì bằng vào thực lực của Đằng Phi hiện tại đã có thể khiến một số người thực lực rất mạnh trở thành người đi theo hắn.
Sau khi cho ra kết luận rất khó chấp nhận này, đám người này liền đều trở nên trà mặc. Ngay cả Lý Cương luôn luôn kiêu ngạo nhất cũng không còn cuồng vọng lúc trước, cúi đầu ủ rũ ngồi ở đó, không nói một lời.
Vương Duy Dương quá khứ từng là thủ lĩnh của nhóm người này, hiện giờ bởi vì Đấu tuyên bị hủy, một độ trở nên trầm mặc. Trong số người đang ngồi, cừu hận của hắn đối với Đăng Phi cũng là sâu nhất. Cho nên, nhìn thấy những ng đều trở nên trầm mặc, hắn lên tiếng:
- Các ngươi, tính toán cứ như vậy bỏ qua sao?
Hoắc Văn Quảng nhìn thoáng qua Vương Duy Dương. Ba năm trước hắn còn cần nịnh bợ vị đại công tử Vương gia này, hiện giờ lại không cần nữa. Hắn cười lạnh một tiếng, dùng giọng trào phúng nói:
- Không bỏ qua, lại có thể thế nào? Thực lực của Đằng Phi kia đã hoàn toàn không phải những người chúng ta có thể chống lại. Ngay cả Lương Ngọc đều không phải đối thủ của hắn, chúng ta còn có thể trông cậy vào ai? Trông cậy vào ngươi sao?
Trên gương mặt trắng nõn anh tuấn của Vương Duy Dương nổi lên một vệt ửng hồng phẫn nộ, hai tay co trong ống tay nắm thật chặt, hít sâu một hơi chậm rãi nói:
- Hoắc Văn Quảng. Người có thể từ bỏ, nhưng ta tuyệt đối sẽ không! Đằng Phi không chỉ huy ta nhân ta, cũng hủy toàn gia tộc ta! Cừu hận như thế, không đội trời chung. Hôm nay ở chỗ này, ta liền ở trước mặt mọi người thề, sinh thời Vương Duy Dương ta nhất định sẽ báo thù rửa hận, tận tay đấm Đăng Phi!
- Hắc, được rồi. Vương huynh, ngươi có chí khí, ta không so được với ngươi. Ta ở Hoắc gia, bản thân không phải con trưởng, cũng không có tư cách kế thừa gia nghiệp. Gia tộc bị diệt, ta tuy rằng cũng rất muốn giết Đằng Phi, nhưng ta không có thực lực đó. Người còn sống, trọng yếu nhất không phải thực lực mạnh cỡ nào
mà là có tự hiểu lấy mình! Cha mẹ ta, sớm để cho ta lượng lớn tài chính, đủ cho ta tiêu dao cả đời.
Hoắc Văn Quảng nhìn Vương Duy Dương, nói tiếp:
- Cho nên, các ngươi muốn báo thù, ta không ngăn cản. Ta cũng ước gì Đằng Phi bị róc ngàn đao, nhưng chuyện này cũng đừng tính ta vào. Ta cũng không muốn bị hắn nhắm vào. Cho nên, các ngươi bàn chuyện các ngươi, ta cáo từ trước!
Hoắc Văn Quảng nói xong, đứng lên, hướng về Lý Cương đánh mắt ra hiệu, xoay người rời đi.
Lý Cương lúc này cũng đứng lên, ngoài cười trong không cười nhìn thoáng qua Vương Duy Dương nói:
- Vương huynh có chí khí. Chỉ hướng của ta không lớn, tiêu dao khoái hoạt cả đời là được rồi. Cho nên, ta cũng cáo từ!
Tôn Thiên Thiến lúc này thật sự nhìn không nổi. Bất kể như thế nào, nàng năm đó cũng từng thích Vương Duy Dương, không nhịn nổi đứng lên nói:
- Lý Cương. Sao ngươi. . . sao ngươi có thể như vậy?
- Ha ha. Vì sao ta không thể như vậy? Lý Cương tự giễu cười:
- Ta cùng Vương gia ngũ công tử, Hoắc Văn Quảng ba người chính là quần là áo lượt không nên thân trong mắt rất nhiều người. Trong mắt Vương huynh năm đó, cũng chẳng phải không có những người chúng ta sao? Cái gì nhân tài liệt xuất trong thế hệ trẻ tám đại gia tộc, hiện giờ chẳng qua cũng thế thôi. Muốn giết Đằng Phi báo thù? Chẳng qua là nằm mơ giữa ban ngày! Bất kể nói thế nào, ít nhất năm đó công kích nhằm vào Đằng gia, Lý Cương ta tham dự, mà các ngươi. . . bất kỳ người nào trong các ngươi đều không tham dự! Cho nên, ta rời khỏi hay không cùng tất cả các ngươi cũng không có bất kỳ quan hệ gì!
Lý Cương nói xong, xoay người nghênh ngang mà đi.
Tôn Thiên Thiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Vương Duy Dương sắc mặt xanh mét, nhẹ giọng an ủi:
- Vương huynh, không nên chấp nhặt với bọn họ. Chính hắn cũng nói, loại người như bọn họ chính là một đám không nên thân. . .
- Được rồi, Thiến Thiến. Cảm ơn người, cảm ơn lời an ủi của ngươi. Chuyện này, ngươi cũng không cần tham dự. Cùng người yêu của ngươi, sống thật tốt cuộc sống quý tộc đi thôi! Cừu hận này, Vương Duy Dương ta một mình gánh vác!
Vương Duy Dương nói xong, đứng lên, hướng về đám người Triệu Long Hưng, Quy Bình Bình, Lương Ngọc, Thối Văn gật đầu ý bảo. Trong mắt hắn hiện lên một mảnh lệ quang, lại ngẩng đầu thật cao, chậm rãi đi ra ngoài cửa, từ bên ngoài bay vào một câu:
- Từ đây đế đô không còn Vương Duy Dương!
Trong mắt Tôn Thiên Thiên cũng hiện lên một vệt lệ quang, thần sắc có chút ảm đạm, thầm nghĩ trong lòng: Hắn, vẫn giống như năm đó, kiêu ngạo như vậy. Chỉ là không biết, trải qua đả kích nghiêm trọng như thế, hắn còn có thể đứng lên một lần nữa chăng?
Thôi Văn và Triệu Long Hưng lúc này cũng đều lần lượt cáo từ rời đi. Lương Ngọc chiến bại, tương đương thế hệ trẻ tuổi tám đại gia tộc chiến bại. Đối mặt kẻ thù cường đại, nội bộ bọn họ đầu tiên đã nổi tranh chấp, có ý kiến bất đồng. Tám đại gia tộc kéo dài tới hôm nay, chỉ sợ đã chân chính chỉ còn trên danh nghĩa.
Thế hệ trẻ tám đại gia tộc, cho dù có một ngày nổi lên, về sau cũng tuyệt đối sẽ không giống năm đó, đồng khí liên chi.
Tôn Thiến Thiến cuối cùng cũng chỉ có thể ảm đạm rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Lương Ngọc và Quy Bình Bình.
Giọng Quy Bình Bình hơi khàn khàn, đau lòng nhìn Lương Ngọc nói: - Cô thật sự có thể bỏ xuống sao? Lương Ngọc ngẩng đầu nhìn Quy Bình Bình, buồn bã nói:
- Không bỏ được, lại có thể thế nào? Quy Bình Bình, nghe ta một câu, vĩnh viên đừng đi tìm hắn báo thù. Thù hận này, bản thân khó nói ai đúng ai sai. Hơn nữa, chúng ta cũng không phải đối thủ của Đằng Phi.
- Ta không tin! Quy Bình Bình bỗng nhiên bùng nổ, lớn tiếng giận dữ hét:
- Lương Ngọc, ta không tin! Ngươi nhất định là thích tiểu tử kia rồi, cố ý bại bởi hắn, đúng hay không? Đúng hay không? Đúng hay không!
Lương Ngọc ngày ra ở đó, nhìn Quy Bình Bình mặt dữ tợn. Đồng bọn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn này, giờ phút này ở trong mắt Lương Ngọc lại vô cùng xa lạ. Nàng giống như lần đầu tiên biết người này.
- Quy Bình Bình, người nói đúng, ta cố ý bại bởi hắn. Cho nên, người đi đi.
Thật lâu sau, Lương Ngọc mới phục hồi tinh thần, sắc mặt lạnh băng nói ra một câu như vậy.