Đằng Phi suy nghĩ sau lại, con rối gỗ mà Lý thức đưa tới, cùng với Thiên Đạo Ngũ Thập Đấu Mạch Đại Pháp trong thân thể rối gỗ... đây chính là thứ mà cha mẹ khi còn sống đã dặn dò Lý thúc, sau này đưa cho tiểu thiếu gia.
Nếu vợ chồng Đằng Vân Chí sớm cho rằng đứa nhỏ này là một phế vật không thể tu luyện, thì cần gì phải lưu lại cho hắn thứ này nữa? Tuy có thể nói rằng dùng làm đồ gia truyền cho đời sau, nhưng nếu Đằng Phi là phế vật, vợ chồng hai người còn có thể yên tâm để cho Lý thúc giao thứ này cho hắn hay sao?
Sự thật cũng ở trên lá thư này, Đằng Vân Chí từng nói, về sau Đằng Phi sẽ biết chỗ tốt của con rối gỗ này. Nếu vậy, khi Đăng Phi mới sinh ra, cho dù không phải có thể chất siêu cấp thiên tài, thì cũng không thể là một phế vật được.
Sau đó Lý thúc lại tự sát, để cho Đằng Phi thương tâm rất nhiều năm, bởi vì ngoài gia gia và Đăng Vũ ra, trong gia tộc này, một trong những người thân cận nhất của hắn đã mất đi.
Hiện tại nghĩ lại, thân thể của hắn có lẽ là do cha mẹ động tay động chân, về phần nguyên nhân thì cũng không rõ ràng lắm. Nhưng có một điều, vợ chồng Đằng Vân Chí gặp bất hạnh quá mức đột nhiên, có lẽ chính vì điều này mới khiến cho bố trí khi trước của hai vợ chồng bọn họ bị phá rối, không kịp điều chỉnh lại?
Lại nhớ tới khi Lý thúc mang theo rối gỗ và lá thư này, vợ chồng Đằng Vân Chí còn chưa gặp chuyện không may, nói cách khác, thứ này chính là do cha mẹ Đằng Phi đã sớm chuẩn bị tốt cho hắn.
Sau khi Lý thức trở lại Đằng Gia Trấn, vợ chồng Đằng Vân Chí mới gặp chuyện không may.
Sau đó Lý thúc lại giao nó cho tiểu thiếu gia Đằng Phi, đồng thời thay Đồng Phi bảo quản nhiều năm, mãi cho đến khi Đằng Phi lớn lên, bắt đầu biết chữ, thì Lý thúc đã từng nhắc nhở Đằng Phi xem qua bức thư này, sau vài ngày Đằng Phi xem qua lá thư này, Lý thúc liền treo cổ tự tử.
Lý thúc chết, tuy Đằng Phi rất thực thương tâm, nhưng vẫn không nghĩ tới sâu hơn, đầu thiên là khi đó hắn còn quá nhỏ tuổi, thứ hai là khi đó toàn bộ Đằng gia đều nói rằng Lý thúc rất trung thành, nuôi lớn tiểu thiếu gia xong thì tự sát, đi hầu hạ tam gia.
Dựa theo mị lực của Đằng Vân Chí năm đó mà nói, loại khả năng này là rất lớn.
Nhưng hiện giờ nghĩ lại, nếu trong thân thể thật sự có phong ấn, mà phong ấn này lại là do cha mẹ động thủ, vậy thì cái chết của Lý thúc lại trở nên có chút ly kỳ rồi.
Bởi vì không cần biết trong cơ thể Đằng Phi có phong ấn hay không, hơn nữa Lý thúc cũng không rõ ràng lắm nội dung của lá thư này, hắn không có lý do gì mà lựa chọn đi tìm chết vào lúc đó cả, bởi vì người trung niên hàm hậu kia đã từng nói rất nhiều lần rằng muốn nhìn tiểu thiếu gia lớn lên, cưới vợ, còn muốn nhìn tiểu tiểu thiếu gia lớn lên nữa.
Trong đầu Đằng Phi bỗng nhiên nhớ tới buổi tối sau khi từ Tây Thùy trở về, trong dãy núi Mang Đăng kia, có một quỷ ảnh như âm hồn kia, ánh mắt hơi nheo lại.
Trong lòng hắn nghĩ:
“Nếu Lý thúc là bị giết, mà không phải là tự sát, như vậy thì mục đích của đối phương khẳng định chính là tìm kiếm di vật năm đó của phụ thân, thứ đó hẳn chính là con rối gỗ kia, nhưng trong nhà lại chưa từng có dấu viết bị lục lọi, rất khó hiểu. Hay là năm đó Lý thúc đã đoán được gì đó, nên đã chuẩn bị trước?”
Trong đầu Đằng Phi bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh, đó là một người trung nhiên hàm hậu đang vô cùng kiên nhẫn điêu khắc một con rối gỗ, Đằng Phi còn nhỏ tuổi thì đứng một bên, có chút hâm mộ nhìn Lý thúc điêu khắc con rối gỗ kia, thanh âm non nớt nói:
- Lý thúc, con rối gỗ mà ngài điêu khắc so với con kia của ta còn đẹp hơn!
Người trung niên hàm hậu ngẩng đầu, nhíu mày, dùng giọng nghiêm khắc hiếm thấy nói với Đằng Phi:
- Tiểu Phi, nhớ kỹ, về sau không được nhắc tới con rối gỗ của ngươi nữa, ngươi không có con rối gỗ nào cả, mà con rối này của Lý thúc thì cũng không phải là cho ngươi…
Đằng Phi dần dần nhớ lại, bởi vì Lý thúc không đưa cho hắn con rối gỗ kia, hắn còn không vui vài ngày, sau đó Lý thúc mua về rất nhiều kẹo ngon, thì mới dô dành được hắn, bởi vì khi đó hắn còn quá nhỏ, nếu không phải hôm nay nhắc tới, e rằng chuyện này vẫn sẽ bị hắn lãng quên, căn bản không nhớ nổi.
Một vài chuyện cũ dần dần hiện lên trong lòng, Đằng Phi cũng nhớ lại, sau khi Lý thúc treo cổ tự tử, trang viên mà hắn từng sống bỗng ly kỳ bốc chi mồi lửa đối trụi, nói rằng hắn treo cổ tự tử mà chết, thì cũng là do người của Đảng gia sau này căn cứ vào vị trí tro tàn mà phán đoán ra.
Mà vào lúc đó, Đằng Phi chỉ là một phế vật không thể tu luyện, toàn bộ Đằng Gia Trấn, thậm chí toàn bộ Thanh Bình Phủ, đều sớm biết điều này rồi.
Đằng Phi ngay lập tức nghĩ đến một loại khả năng:
“Chỉ sợ nguyên nhân chính là do mình khi đó chỉ là một tên đấu võ song phế, thì mới tránh thoát được một kiếp đó!”
Như vậy, phong ấn trong thân thể, rốt cuộc là do phụ thân động tay động chân, hay là do Lý thúc đây?
Trong lúc nhất thời, Đằng Phi lâm vào mê mang!.
Trong lúc Đằng Phi đang trầm tư, Thanh Long lão tổ vẫn rất kiên nhẫn chờ đợi, không đi quấy rầy Đằng Phi.
Mãi cho đến khi suy nghĩ của Đằng Phi trở nên hỗn loạn, bắt đầu lâm vào mê mang, thì Thanh Long lão tổ mới lười biếng nói:
- Tiểu tử, lão tổ ta vẫn cho rằng năng lực chịu đựng của ngươi rát mạnh, hiện giờ xem ra, cũng chỉ là bình thường thôi. Có một số việc, nếu trong lúc nhất thời không nghĩ rõ, vậy thì trước hết cứ không nên suy nghĩ, kiểu gì cũng sẽ có một ngày nghĩ thông suốt, nếu là chuyện mà vĩnh viễn cũng không tìm được chân tướng, vậy thì càng không cần phải suy nghĩ làm gì, ít nhất, hiện tại người vẫn còn đang sống rất tốt. Hơn nữa, lão tổ ta có thể trực tiếp nói cho ngươi biết, phong ấn trong thân thể người, cho dù ngươi không làm gì, chỉ cần hai năm nữa, khi người đạt tới mười tám tuổi, thì nó cũng sẽ tự động cởi bỏ, cho nên căn cứ vào phán đoán của lão tổ ta, lúc trước người bố trí phong ấn trong thân thể ngươi hẳn là cũng không có ác ý, mà là một loại bảo hộ ngươi!
- Bảo hộ?
Đằng Phi có chút mờ mịt hỏi lại một câu.
- Đúng, chính là để bảo hộ ngươi, cha mẹ của ngươi, năm đó gặp chuyện không may đúng không? Thiên Đạo Ngũ Thập Đầu Mạch Đại Pháp này là do bọn họ để lại cho ngươi đúng không? Nếu sau khi bọn họ gặp chuyện không may, cừu nhân của bọn họ tìm được người, mà người lại là một siêu cấp thiên tài, ngươi nói xem, bọn họ sẽ làm gì?
Thanh Long lão tổ cười quái dị, nói tiếp:
- Nếu là lão tổ ta, khẳng định sẽ ngay tại chỗ tát người một phát chết luôn, để cho cừu nhân còn sót một đứa con siêu cường, đây chẳng phải là tự tìm rắc rối hay sao!
- Theo cách nói của ngươi, phong ấn trong thân thể ta rất có thể là do Lý thúc làm, mà Lý thúc thì cũng chưa chắc là chết do tự sát.
Đằng Phi thì thào tự nói.
- Được rồi, được rồi, tiểu tử, tỉnh lại một chút có được không? Chúng ta còn chưa nói tới chính sự nữa đấy. An, nói về chính sự, lão tổ ta thoát vây, tuy rằng ta không được coi là tận tay giúp người, nhưng ít ra, so với cô bé Lục Tử Lăng kia, thì ta còn giúp người nhiều hơn, đúng không? Làm sao ngươi có thể dùng ánh mắt đó mà nhìn ân nhân của mình vậy?
Thanh Long lão tổ vô cùng bất mãn lẩm bẩm nói:
- Về phần những chuyện năm đó, cứ mặc chúng đi, lão tổ ta rất chờ mong, hai trùng thiên, sẽ có bộ dáng như thế nào đây, hắc hắc, khi đó, hắn là sẽ có rất nhiều người cảm thấy bất ngờ…
- Cảm ơn người, Thanh Long.
Đằng Phi trầm mặc một hồi, bỗng nhiên cảm ơn Thanh Long lão tổ, con rắn này tuy rằng rất thích tự sướng, rất cuồng vọng, rất tự đại, nhưng đúng là đã trợ giúp hắn vô cùng nhiều, nghiêm khắc mà nói, tên này đã làm nhiều chuyện cho hắn, không ít hơn Lục Tử Lăng chút nào cả.
Chỉ là con rắn này khiến cho người ta phải vô cùng căm hận, bộ dáng cuồng vọng kia khiến cho người ta rất muốn đạp lên mặt nó vài nhát cho hả giận, những lúc nghiêm túc thì lại quá ít, đại đa số thời gian thì hắn hoàn toàn giống một con rắn vừa cuồng vọng tự kỷ, vừa già mà mất nết.
- Hắc hắc hắc, giờ mới nhớ tới chỗ tốt của lão tổ ta sao, chúng ta chuyển đề tài đi, hiện tại, ngươi cũng nên biết rõ, ta nói với người rằng có thể cứu thứ này, cũng không phải là lừa gạt ngươi chứ?
Thanh Long lão tổ vô cùng đắc ý nói.
- Vậy, ta có thể cứu họ ư?
Đằng Phi vội vàng hỏi.
- Con bà nó, ngươi nhìn lại ngươi đi, còn có chút tiền đồ nào nữa không? Đầu tiên là nhớ mãi không quên cô bé Lục Tử Lăng kia, hiện tại lại có bộ dáng này, - người để lão tổ ta vào đâu đây? Có phải người đã vứt lão tổ ta ra đằng sau đầu rồi hay không?
Thanh Long lão tổ thất thố, gào lên trong đầu Đằng Phi, vô cùng giận dữ.
- Được rồi, được rồi, Thanh Long, coi như ta sai đi, lão nhân gia này dù gì thì cũng là Thanh Xà Vương, đâu cần chấp nhặt với vài tiểu cô nương làm gì?
Đằng Phi cố nhịn, đành phải mềm giọng năn nỉ.
Thanh Long lão tổ rốt cục tìm lại được một chút tự tôn, lầm bầm nói:
- Máu của ngươi có thể thiếu đốt bất kỳ tà mị nào trên thế gian, chỉ là Mộng Huyện Tình Nhân Tòa thì tính là cái gì? Ngươi chỉ cần vào mỗi đêm trăng tròn, chích ra chút máu trong người, bón cho hai cô bé này ăn, cũng không cần nhiều, chỉ cần ba lượt, mỗi lượt một chén là đủ rồi.
- Cái gì? Một chén? Thanh Long, người có chắc mà mình không phải đang nói đùa đó chứ?
Đằng Phi lập tức nổi giận, một chén máu tươi a, vậy mà nó nói nhẹ nhàng như vậy, sao không tự mà đi chích máu của ngươi đi!
- Lão tổ ta còn chưa nói hết đâu, là mỗi người một chén! Thanh Long lão tổ vô cùng bất mãn với phản ứng của Đằng Phi, cười lạnh nói:
- Dù sao lão tổ ta cũng đã nói phương pháp cho ngươi rồi, còn việc cứu hay không là do ngươi!
Lhóe miệng Đằng Phi kịch liệt co giật vài cái, âm trầm hỏi:
- Lão già kia, nói thật, biện pháp này thật sự có thể thành công hay không?
- Phi, đường đường là Phượng Hoàng... Ách, coi như ta chưa từng nói, dù sao, máu của ngươi có thể thiếu hủy bất kỳ tà mị nào trên thế gian, không có độc dược nào có tác dụng với người, đương nhiên, còn có một loại phương pháp khác, tuy nhiên lão tổ ta cũng không cho rằng người nên sử dụng loại này…
- Ô? Còn có phương pháp khác? Tại sao không nói cho ta biết? Chẳng lẽ ngươi thích cảm giác khi thấy ta bị hút máu hay sao?
Đằng Phi thật sự nổi giận, chất vấn Thanh Long lão tổ.
- Hắc hắc, loại phương pháp khác, người chỉ cần giao hợp với bọ họ, vậy thì độc tố của Mộng Huyện Tình Nhân Tỏa căn bản sẽ không ảnh hưởng đến người, ngược lại ngươi... Khụ khụ, có thể giải trừ độc tố trong thân thể họ, dùng loại phương pháp, đại khái cũng không cần quá nhiều lần, họ sẽ hoàn toàn không đáng lo nữa!
- Khụ khụ...
Sắc mặt Đằng Phi lập tức đỏ lên, thiếu nữa sặc nước bọt, liên tục ho khan.
Bên này Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp vội vàng chạy tới, Âu Lôi Lôi ôm Đằng Phi vào ngực, vỗ nhẹ lưng hắn cho thông khí, Âu Lạp Lạp thì vội vàng lấy nước tới, thân thiết nhìn Đằng Phi.
Trong tinh thần thức hải của Đằng Phi truyền đến tiếng cười vô sỉ của Thanh Long lão tổ:
- Tiểu tử, ngươi xem, hai tiểu cô nương này rất quan tâm ngươi a, ngươi cứ tận tình mà hưởng thụ đi!
- Cút, lão tử chọn cách đầu tiên!
Đằng Phi hung tợn phản kích một câu, lại khiến cho Thanh Long lão tổ càng cười càn rỡ hơn.
- Chủ nhân, ngài sao vậy?
Âu Lôi Lôi nhìn Đằng Phi đang đỏ mặt kia, thân thiết hỏi.
- Khụ... Không, không có gì, ta đã tìm được biện pháp loại trừ độc tố trong thân thể hai người các ngươi rối, nhất thời cao hứng, hơi kích động một chút mà thôi… thật đấy!