Đằng Phi khẽ sờ cái mũi, trong lòng âm thầm cười khổ, thầm nghĩ:
"Lăng phu nhân thật là lợi hại, đây là đang ép ta phải tỏ thái độ a!"
Hắn lập tức ngẩng đầu, nhìn Lăng phu nhân, vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Ý tốt của bá mẫu, Đằng Phi tâm linh, chỉ là Đằng Phi trước mắt chỉ nghĩ tới việc báo thù cho cha mẹ, đối với con đường tương lai thì vẫn còn chưa có tính toán gì, nhưng xin bá mẫu cứ yên tâm, một khi Đằng Phi dự định tốt, nhất định sẽ trước tiên đến báo cho bá mẫu biết!
Đông Phương Ngọc Lan nhìn Đằng Phi một cái thật sâu, sau đó cười nói:
- Vậy cũng tốt, báo thù cho cha mẹ là việc phải làm, nên đặt trước tiến mới đúng!
Cuộc đối thoại của hai người đều chất chứa huyền cơ, Lăng Thi Thi cực kỳ trí tuệ, ngay từ đầu không nghe ra là do nàng là con gái của Đông Phương Ngọc Lan, căn bản sẽ không nghĩ tới mẫu thân luôn dịu dàng nhã nhặn lịch sự của mình lại giống như những phu nhân khác, có thiên kiến bè phái mãnh liệt như vậy.
Nhưng nghe đến đây, nàng đã dần nghe ra, mẫu thân đang muốn cảnh cáo Đằng Phi, mà Đằng Phi thì cũng đã sớm nghe ra hàm nghĩa trong câu nói của mẫu thân rồi. . .
Trên gương mặt phấn hồng của Lăng Thi Thi, màu đỏ dần nhạt đi, trở nên tái nhợt, dùng sức mìm môi, nhìn mẫu thân của mình. Mẫu thân luôn dịu dàng hiền lành, tao nhã cao quý trước kia, vào giờ khắc này, đột nhiên trở nên vô cùng xa lạ, khiến cho Lăng Thi Thi khó có thể nhận ra.
Lúc này, Đằng Phi đứng lên, khẽ thi lễ với Đông Phương Ngọc Lan:
- Hôm nay vẫn bối mạo muội tới bái phỏng, tới vội vàng nên không chuẩn bị lễ vật gì, chỉ có một gốc Tuyết liên mọc trên Cổ Thần Thánh Sơn, tuy rằng số tuổi không cao, chỉ trăm năm mà thôi, nhưng cũng có tác dụng bổ dưỡng với thân thể, mong bá mẫu hãy nhận lấy.
Nói xong, trong tay Đằng Phi bỗng nhiên có thêm một đóa Tuyết liên bằng thanh ngọc khiết, tản ra mùi thơm nhạt, không khí trong toàn bộ căn phòng lập tức trở nên tinh thuần hơn.
Đằng Phi đặt bông Tuyết liên kia lên trên bàn, sau đó nói:
- Như vậy, vãn bối liền cáo lui trước ngày khác sẽ lại đến bái phỏng!
Ánh mắt Đông Phương Ngọc Lan hơi ngưng lại trên chiếc nhẫn không gian trên tay Đồng Phi, âm thầm ngạc nhiên:
Hắn chỉ là con cháu một tiểu gia tộc tại nơi thâm sơn cùng cốc, làm sao có thể mang theo loại bảo vật như nhân không gian này vậy?"
Hơn nữa, gốc Tuyết liên này làm cho Đông Phương Ngọc Lan lập tức nhớ tới khi nàng vừa mới tỉnh lại, Lăng Thiên Vũ và Lăng Thi Thi đẫm nước mắt nói những lời đó.
- Mẹ, người rốt cục cũng tỉnh rồi, thật tốt quá, ngài biết không, vì cứu ngài, Đằng Phi đã phải táng thân trong Cổ Thần Thánh Sơn, hai loại dược liệu trong đó đều là do Đằng Phi tìm tới, nếu không có hắn, mẫu thân ngài. . .
Lúc ấy Đông Phương Ngọc Lan vừa mới tỉnh táo lại, tuy rằng biết giải dược của mình là vô cùng quý báu, nhưng cũng không quá tin tưởng vào lời hai đứa con mình. Theo nàng thấy, có cao thủ như Phúc bá và Tùng bá, thì một đứa bé như Đằng Phi có thể tạo ra bao nhiêu tác dụng đây?
Sau đó lại nghe nói Đằng Phi còn sống, nàng cũng rất vui mừng, để cho con gái mời hắn đến quý phủ, cẩn thận cảm tạ một phen. Mãi cho tới khi Đằng Phi đưa ra gốc Tuyết liên này, Đông Phương Ngọc Lan mới bỗng nhiên cảnh giác, thiếu niên này thật sự chỉ là một đứa bé trong một tiểu gia tộc tại nông thôn theo như lời Lăng Phồn hay sao?
- Thứ này quá quý giá rồi, bá mẫu làm sao lại không biết xấu hổ mà nhận lấy được.
Đông Phương Ngọc Lan thì cũng có kiến thức, một gốc Tuyết liên như vậy, ở để đồ mà không có một vạn lượng hoàng kim thì tuyệt đối không mua được, hơn nữa rất nhiều lúc có tiền cũng không mua được.
Lăng Thi Thi ở một bên, thản nhiên nói:
- Hai loại dược vương Huyết Nguyên Đan và Bằng Liên ngàn năm, đủ để mua được một tòa thành trì rộng lớn rồi, Đằng Phi hắn cũng không nói hai lời, lập tức lấy ra, cũng không tiếc gì gốc Tuyết liên này!
Đông Phương Ngọc Lan nhìn thoáng qua Lăng Thi Thi, lập tức mỉm cười:
- Vậy thì cảm ơn Đằng Phi hiền điệt rồi, ta đã cho người chuẩn bị cơm tối, người ăn cơm xong thì hãy đi.
Đằng Phi lắc đầu, nói:
- Tại Học viện Chân Võ còn không ít chuyện, sẽ không quấy rầy bá mẫu nữa, 2 văn bối cáo lui trước.
Lúc này Đông Phương Ngọc Lan cũng đã hiểu được, người này đích thật đã hiểu được ý tứ của mình, từ đầu tới cuối đều tự xưng là vãn bối, chưa từng tự xưng là "tiểu tiểu" gì gì đó. Hơn nữa vừa ra tay đã là một gốc Tuyết liên giá trị cao quý, cũng đã biểu đạt ra ý tứ ẩn trong đó: "Ta không thiếu cái gì cả, ngươi cũng không 3 nên khinh thường ta!"
Đông Phương Ngọc Lan âm thầm thở dài một tiếng:
"Người trẻ tuổi như vậy, nữ nhân nào mà không động tâm đây? Cũng khó trách Thị Thị thích hắn."
Tuy nhiên hiểu thì cũng chỉ là hiểu mà thôi, giữa Đằng Phi và Lăng Thi Thi có chênh lệch thân phận rất rõ ràng, đây chính là một lạch trời không thể vượt qua được!
Trên đời này đại thương nhân có tiền thì rất đông, tài phú trong nhà thậm chí còn có thể đổi ra thành núi vàng núi bạc, nhưng nó cũng đâu thể che giấu thân phận thấp kém của bọn họ được!
Cho nên, Đông Phương Ngọc Lan chi mỉm cười tiễn Đằng Phi đi.
Trở lại trong phòng, chỉ còn lại hai mẹ con, lúc này Lăng Thi Thi không kiềm nổi, nhìn Đông Phương Ngọc Lan, nức nở nói:
- Mẹ, tại sao người lại đối xử như vậy với hắn?
- Hài tử, tâm tư của ngươi, mẹ biết hết, nhưng các ngươi không có khả năng đến với nhau được! Ngươi cũng biết, thân phận của người rất tôn quý, có thể so được với công chúa đế quốc, mà hắn lại chỉ là con cháu một gia tộc bình thường, ngay cả quý tộc cũng không phải. .
- Vậy thì sao? Lăng Thi Thi ngắt lời mẫu thân, lớn tiếng nói:
- Năm đó phụ thân là đại quý tộc hay sao? Năm xưa khi mẫu thân ngài gả cho phụ thân, ngoại tổ phụ đã phản đối như thế nào? Tại sao tới ngày hôm nay, ngài cũng trở nên dung tục, tầm thường giống ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu năm đó vậy?
- Ngươi. . ngươi, ngươi nói ta dung tục tầm thường ư? Ngươi nói mẹ của người là dung tục tầm thường ư? Ngươi. . . thật sự là làm tức chết ta rồi!
Đông Phương Ngọc Lan bị làm tức giận tới mức không kìm được, nâng tay lên, nhìn vẻ mặt quật cường của con gái, không kiềm nổi thở dài một tiếng, buông tay xuống, nói:
- Dù sao, ta không cho phép người lui tới với hắn, người nhớ kỹ, người tuyệt đối không thể gả cho loài người tầm thường như hắn!
- Người tầm thường? Ha ha, mẹ, ta thấy ngài thật sự có chút hồ đồ rồi! Lăng Thi Thi nén nước mắt, nhẹ nhàng nói:
- Người tầm thường có thể có linh dược Huyết Nguyên Đan này hay sao? Người tầm thường có thể chỉ dùng ba năm thời gian, mà đã có thực lực so được với Đấu Tôn ư? Người tầm thường có thể làm cho một gã Bá tước được cả đại lục tán thành, đi ra từ Vực ngoại chiến trường trở thành truy tùy giả của hắn sao? Mẹ ơi, ngài thật sự thay đổi rồi, trước kia ta cho rằng ngài không giống như quý tộc phu nhân kia, ngươi so với họ thì còn cao quý hơn, so với họ thì có học thức hơn, không giống những nữ nhân dung tục tầm thường kia, mỗi ngày chỉ biết so đấu trượng phu của ai lợi hại, ai có nhiều châu báu hơn. . . Nhưng hôm nay, thì ra, về bản chất, ngài cũng không khác những người đó gì cả!
Bốp. . .
Một tiếng giòn tan vang lên, Đông Phương Ngọc Lan không nhịn xuống, đánh Lăng Thi Thi một cái tát, sau khi đánh xong, bản thân nàng cũng không kiềm nổi đỏ mắt lên, nói:
- Một ngày nào đó, người sẽ hiểu rõ nỗi khổ tâm của mẹ!
Lăng Thi Thi căn bản không nghe thấy những lời này của nàng, sau khi bị một cái tát, nàng trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Đông Phương Ngọc Lan, đứng yên tại chỗ, nhìn bàn tay trắng nõn của mình, dường như có chút không dám tin, mình lại đánh con gái một cái tát, thật lâu sau, nàng mới cười khổ nói:
- Bị này nha đầu chết tiệt này là cho tức giận hồ đồ rồi, thật sự là, ai. . . Bên cạnh tên Đằng Phi kia thật sự có Bá tước được đại lục tán thành đi theo ư? Nha đầu kia sẽ không lừa gạt ta chứ? Chuyện này ta phải tra ra mới được!
Đối chuyện tại Lăng gia, Đằng Phi hoàn toàn không biết gì cả, sau khi đi ra Lăng phủ, Đăng Phi thở phào một cái, tuy rằng trong lòng vẫn cho rằng không thèm để ý, nhưng tâm tình Đằng Phi vẫn có chút chán nản.
Quan niệm môn đăng hậu đối, quan niệm chết tiệt!
Mặc dù Đằng Phi chưa bao giờ có ý định trèo cao lên Đại Soái phủ, trở thành 5 con rể của Đại Soái, nhưng biểu hiện hôm nay của Đông Phương Ngọc Lan ngược T lại đã làm nổi lên đấu chí của Đằng Phi.
Trên đời này, không có người nào là quý tộc trời sinh cả!
Gia tộc có cao quý đi nữa, thì vẫn có tổ tông là kẻ châm lấm tay bùn mà thôi!
Điều này không ai có thể phủ nhận được.
Có ai từ nhỏ đã cao quý đâu? Đã cao hơn người khác một cái đầu đầu cơ chứ?
Cho dù là lão tổ tông của đương kim Hoàng tộc thì cũng chẳng phải là người thường hay sao?
Ta không nghĩ tới việc trèo cao lên Lăng gia các ngươi, nhưng Đằng Phi ta cũng không phải là người mà các ngươi có thể coi nhẹ được!
Không phải chỉ là một thân phận quý tộc hay sao? Khóe miệng Đăng Phi hiện lên một nụ cười lạnh như băng, mấy viên Huyết Nguyên Đan, cùng một gốc Băng Liên ngàn năm kia, tùy tiện giao cho Hoàng triều Huyền Vũ hoặc Hoàng triều Chân Võ, đổi lấy một tước vị nhất đăng Bá tước, chắc chắn là không khó chút nào!
Nhớ tới trong chiếc nhân của mình còn sáu viện Huyết Nguyên Đan, Đằng Phi hơi lắc đầu, với hắn mà nói, thà rằng đưa Huyết Nguyên Đan cho thân nhân không thể đi quá xa trên con đường đấu khí như Đằng Lôi, thì cũng tuyệt đối sẽ không lấy loại đồ vật này để đi đổi lấy một cái hư danh, điều đó không có chút ý nghĩa gì?
Một khi đã như vậy, ta sẽ tăng lên thực lực của mình, đánh ra một mảnh tiền đồ to lớn, làm cho mọi người phải trố mắt mà nhìn, đến lúc đó, xen Lăng phu nhân tôn quý nhà người còn có lời gì muốn nói nữa?
Có thể nói, lần bái phỏng Đại Soái phủ hôm nay, tuy rằng làm cho Đằng Phi có chút buồn bực, nhưng đồng thời cũng làm cho Đằng Phi càng thành thục hơn.
Loài người trong khách khí có lạnh lùng, trong nụ cười có ý từ chối người từ ngàn dặm như Lăng phu nhân này, đã làm cho Đăng Phi thấy rõ ràng, cái gọi là quý tộc cao quý là loại người như thế nào, làm cho hắn hiểu được, sự chênh lệnh về thân phận địa vị, ở trong lòng rất nhiều người là quan trọng đến đâu. Thân ở địa vị cao, khi nhìn về người khác thì đều là từ trên cao nhìn xuống!
Cho nên, Đằng Phi mới có thể trước khi đi, lấy ra một gốc Tuyết liên trăm năm, Tuyết liên được xưng là linh dược tính thuần nhất, ý đồ của hắn cũng là muốn nói cho Lăng phu nhận biết, Đăng Phi ta không nhận báo ân của ngươi, việc ta cứu ngươi cũng không có liên quan gì với người cả!
Hơn nữa, cho dù nói thế nào, thì ai cũng hiểu rõ tâm tư của Đằng Phi rồi!
Trên Chân Võ đại nhai là một mảnh im lặng, tuy trên đường ngẫu nhiên có xe ngựa chạy qua, nhưng đều vô cùng chậm rãi, sợ quấy nhiều một nhà hào môn nào đó, rước lấy phiền toái.
Trái lại còn có vài xe ngựa xa hoa ngẫu nhiên lao qua thì quất roi vùn vụt, tiếng vó ngựa ầm ầm.
Đằng Phi thản nhiên cười, thầm nghĩ: "Thì ra, đây chính là chỗ tốt của thân phận địa vị a!"
Người thường đi trên con đường này, e rằng vô cùng khẩn trương, không dám thở mạnh cũng nên?
Là do sợ hãi quyền quý ư? Có lẽ đúng là như vậy!
Lúc này, phía trước Đằng Phi bỗng nhiên bị người ngăn lại. Lăng Phồn vẫn đang băng bó cánh tay, treo trước ngực, trên người khoác một kiện áo choàng màu đen đắt tiền, đứng trước mặt Đăng Phi, ngạo nghễ nhìn hắn, trong giọng nói mang theo vẻ trào phúng nồng đậm:
- Đây không phải là Đăng Phi Đăng công tử hay sao, tại sao lại không ở lại ăn cơm đã? Chẳng lẽ là bị đuổi ra ngoài ư?
Nếu là bình thường, Đằng Phi tuyệt đối sẽ không liếc mắt tên này một cái nào, nhưng giờ phút này, tâm tình của Đằng Phi rất đang không tốt, liền lạnh lùng nói:
- Cút ngay!