Bạo Long nhe răng cười, nhấc chân hung hăng đạp lên đầu Thác Bạt Hồng Nham:
- Cút mẹ nó đi, quý tộc tính là cái rắm gì, lão tử giết qua quý tộc còn nhiều hơn các ngươi đã gặp!
Rắc!
Thác Bạt Hồng Nham, Đại Đấu Sư bậc sáu cấp bảy này bị trực tiếp đạp nát đầu, ấn sâu vào mặt đất lát đá tảng, trắng đỏ trộn lẫn lộn, máu tươi tràn ra theo khe hở mặt đá bị Bạo Long đạp vỡ. Sau đó còn chảy tràn khắp nơi, giống như tấm lưới đan bằng máu.
- Ha ha, cái này không tệ, chỉ là hơi giống như kim may!
Bạo Long nhặt lấy hai thanh kiếm nhỏ đúc bằng tinh kim của Thác Bạt Hồng Nham, lật qua ngó lại, xoay vài vòng giữa ngón tay, sau đó quay sang Thác Bạt Hồng Vận:
- Được rồi, tiếp theo là ngươi!
- A! Đằng Phi, Thác Bạt gia cùng ngươi không chết không thôi! Thác Bạt Hồng Vận nhìn Bạo Long đi về phía hắn, cổ họng gầm lên như dã thú.
- Đúng là không chết không thôi, tuy nhiên, là các ngươi chết.
Đằng Phi nhìn Thác Bạt Hồng Vận rơi vào tuyệt vọng như thấy kẻ ngu, nhàn nhạt nói:
- Giết!
Âu Lôi Lôi cùng Âu Lạp Lạp yêu kêu họ một tiếng, xông vào đám cao tầng Thác Bạt gia.
- Đăng Phi, hôm nay người diệt Thác Bạt gia ta, tám đại gia tộc Thanh Bình Phủ tuyệt đối không bỏ qua ngươi!
Có trưởng lão Thác Bạt gia lớn tiếng quát lên.
- Ha ha! Nhanh thôi, bọn họ sẽ đi cùng các ngươi sẽ không cô độc. Đăng Phi nhàn nhạt nói một tiếng, sau đó cụp mắt lắng lặng đứng đó.
- Ngươi câm miệng đi!
Bạo Long cầm cây kiếm nhỏ màu vàng trong tay, đâm thẳng vào giữa mi tâm Thác Bạt Hồng Vận, xương sọ cứng nhất thân thể người lại yếu ớt như đậu hủ trước mặt cây kiếm vàng.
- Hắc hắc, cái này không tệ, chỉ là nhỏ một chút!
Bạo Long đạp một phát đá bay thi thể Thác Bạt Hồng Vận chết không nhằm mắt, bĩu môi, cất hai cây kiếm nhỏ vào lòng, thầm nghĩ: chỗ này được rồi, đừng để mất. Một món binh khí bỏ thêm chút tinh kim và bí ngân, phẩm chất binh khí sẽ tăng lên rất nhiều, cũng không biết sự môn của Thác Bạt Hồng Nham là môn phái nào, lại đi xa xỉ như thế, dùng toàn bộ tinh kim luyện chế ra hai cây kiếm nhỏ này. Chỉ là đặt trong tay phế vật kia, đúng là minh châu phủ bụi, vẫn là để cho Bạo Long đại gia ta quản lý đi.
Về phần nói sư môn Thác Bạt Hồng Nham có mạnh lắm hay không, có thể nào vì chuyện này mà đụng tới kẻ địch không thể chọc tới hay không, Bạo Long không phải chưa nghĩa tới, mà là hoàn toàn mặc kệ. Chiến trường Vực ngoại khủng bố như vậy cũng đã đi qua, chết còn không sợ, làm sao lại sợ một cái môn phái không biết?
Âu Lôi Lôi cùng Âu Lạp Lạp đều có thực lực Đại Đấu Sư bậc năm, giết đám người Thác Bạt gia đúng là như cắt cỏ, không cần phải tốn nhiều sức, từng cái đầu vọt lên cao, máu chảy thành sống dưới đất.
Thác Bạt Mân Liệt thừa dịp các trưởng lão trong nhà chỉ huy hộ vệ chiến đấu, chầm chậm âm thầm lui ra sau. Phụ thân đã chết, tam thúc hùng mạnh cũng đã chết, chỉ sợ nhà này cũng sẽ bị diệt, hắn tiếp tục ở lại đây cũng chỉ chờ chết, không còn đường sống nào. Nếu có thể chạy ra, vậy thì về sau còn có hy vọng báo thú.
Thác Bạt Mân Liệt lòng như dao cắt, cực hận Đằng Phi, cứ việc hắn biết rõ chiến đấu giữa gia tộc không hề tồn tại cái gì là ôn nhu, không phải người chết là ta sống. Ai với ai cũng không quan trọng, ai có thể sống sót, kẻ đó là người chiến thắng.
- Đằng Phi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi, một ngày nào đó…
Thác Bạt Mân Liệt tràng cảnh chiến đấu thảm thiết, hai mắt đỏ đậm thì thào nói.
- Vậy sao?
Tiếng nói bình tĩnh vang lên từ sang lưng Thác Bạt Mẫn Liệt.
Thác Bạt Mẫn Liệt quay mạnh đầu lại, đồng thời trong mắt co rút:
- Đằng Phi!
- Đúng thế, là ta, không phải người vẫn luôn nhớ ta hay sao? Bây giờ ta đến, ngươi lại muốn đi?
Khóe miệng Đằng Phi ẩn nụ cười trào phúng, trong mắt lại tràn đầy bi thương: sư phụ, thực lực ngài mạnh mẽ như thế, là bị đám tiểu nhân này bức chết, ngài chết quá oan. Hôm nay, ta sẽ tắm máu những gia tộc này, tế điện ngài linh thiên trên trời.
- Đằng Phi, ta là quan viên đế quốc, sắc phong Thác Bạt gia ta thành sắc phong sẽ nhanh chóng xuống tới. Người bỏ qua cho ta một mạng, ta sẵn sàng làm nô bộc của ngươi, ta ngồi trên vị trí gia chủ Thác Bạt gia, Thác Bạt gia... là đại gia tộc to lớn tài lực hùng hậu, gia sản lớn như thế đều là của ngươi!
Thác Bạt Mẫn Liệt cắn răng, nhìn Đằng Phi từ từ nói
- Thác Bạt Mân Liệt đúng là có được dãn được, chỉ là, ta không quan tâm sản nghiệp Thác Bạt gia.
Đằng Phi nhìn Thác Bạt Mân Liệt:
- Ta chỉ cần mạng của ngươi!
- Ngươi...
Thác Bạt Mân Liệt mới nói ra, chỉ thấy trước mặt hiện lên một mảnh ánh sáng chói mắt, theo bản năng nhắm mắt lại, thân mình nhảy ra sau. Ngay sau đó, cơn đau đớn ập đến, mắt tối đen rồi mất đi mọi ý thức.
Đằng Phi cầm Luyện Ngục, nhìn một mặt lưỡi búa chảy xuống giọt máu, bên tại truyền tới tiếng chém giết, kêu la thảm thiết, lẩm bẩm nói:
- Nhà tiếp theo, Thanh Bình Phủ... Vương gia!
Bốn con ngựa cực nhanh thừa bóng đêm, lao nhanh hướng tới Thanh Bình Phủ.
Sau khi Đằng Phi chém giết các cao tầng Thác Bạt gia, vừa mới rời đi, nhị gia Đằng Vân Lĩnh liền tự mình dẫn theo đông đảo võ giả tinh anh xông vào Thác Bạt gia…
Gia tộc hạng hai Đằng Gia Trấn, trong một đêm đã bị tàn sát.
Bạo Long cùng Âu Lôi Lôi Âu Lạp Lạp cả người đầm máu, Bạo Long còn được, sát khí trên người càng dày đặc hơn. Hai người Âu Lôi Lôi cùng Âu Lạp Lạp thì sắc mặt có chút tái nhợt, một là vì tiêu hao thể lực tạo thành, thứ hai là vì hai người lần đầu giết chóc như thế. Võ giả Thác Bạt gia hơi có chút thực lực đều chết hết, đến cuối cùng là Đằng Phi quát tình hai nàng, bằng không rất có thể tẩu hóa nhập ma.
Trên đường trở về Tây Thùy, Bạo Long cùng Âu Lôi Lôi Âu Lạp Lạp đều nghe Đăng Phi nói qua những chuyện ba năm trước, tự nhiên biết hận ý sâu đậm của Đằng Phi đối với những gia tộc này, cho nên xuống tay không chút mềm lòng.
Loại thù hận không chết không ngừng này không có gì để nói, có lẽ có người vô tội, có lẽ có người tội không đáng chết. Nhưng tương tự như thế, nếu là Đăng gia ngã xuống, cũng tuyệt đối không còn một người sống.
Đây chính là đấu tranh gia tộc tàn khốc, người sống ở thời đại này đã sớm quen rồi.
Thần sắc Đằng Phi bình tĩnh, trên đường trở về từ Tây Thùy, hắn cũng kể lại những chuyện năm đó với ba người Bạo Long, cũng không nói nhiều, nhưng dưới bề ngoài bình tĩnh, lại là lòng báo thù chấp nhất.
Không ai... có thể ngăn cản được!
Sáng hôm sau, bầu trời u ám, mây đen cuồn cuộn, nhìn như sắp có mưa to trút xuống, Thanh Bình Phủ một mảnh im lặng. Loại thời tiết này, người nhà giàu sẽ không dậy sớm, cũng chỉ có tiểu thương nhỏ cùng người nghèo khổ mới phải dậy vì kế sinh nhai, chuẩn bị làm việc hay bắt đầu một ngày buôn bán mới.
Tiếng vó ngựa dồn dập phá vỡ bầu trời sáng sớm đầy mây, bốn con ngựa chạy mệt đến sùi bọt mép, hít thở nặng nên đến có thể nghe được từ xa. Đằng Phi kéo ngựa, nhìn một tiểu thương, vẻ mặt thân thiện hỏi:
- Vị ca ca này, xin hỏi Vương gia Thanh Bình Phủ đi thế nào?
Tiểu thương kia theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, liền sợ đến đến trắng cả mặt. Bốn kỵ sĩ này, có ba người trên thân thể còn đọng lại nhiều máu, chỉ cần mũi là ngửi được mùi máu tươi dày đặc, vội chỉ về con phố phía trước:
- Đi con đường kia rồi quẹo phải, đi tới cuối chính là Vương gia…
- Cám ơn!
Một khối bạc nặng chừng mười mấy lượng rơi vào lòng tiểu thương này, sau đó tiếng vó ngựa lại vang lên, bốn con ngựa nhanh chóng biến mất. Tiểu thương nhìn vào bạc trong lòng, mắt trợn to, bông cả người run lên, vội vàng giấu bạc vào lòng, vác đòn gánh chạy đi như bay biến mất trong ngõ nhỏ.
Đại trạch Vương gia còn lớn hơn nhiều so với Thác Bạt gia ở Đằng Gia Trấn, hơn nữa còn cực kỳ xa hoa.
Nữ nhi Vương gia trở thành hiền Hoàng đế sủng ái, gia chủ Vương Thiên Hà thành quốc trượng, phủ đệ này tự nhiên cũng phải có khí thế tương ứng. Cho nên, phủ đệ Vương gia này là mới xây xong vào hai năm trước.
Cũng vì thế mà Vương gia trở thành gia tộc có thế lực nhất Thanh Bình Phủ, bảy đại gia tộc khác cũng bị Vương gia đè trên đầu.
Đằng Phi cũng từng hỏi qua, nữ nhi Vương gia trở thành hiền, vậy phải làm sao? Chẳng lẽ bỏ qua Vương gia như thế? Không, tuyệt đối không!
Nhớ tới sư phụ đã biết mất trên đời này, Đằng Phi chỉ còn một ý nghĩ: Làm gì? Giết con mẹ nó!
Mặc xác ngươi là hoàng thân quốc thích, hay là quý tộc đế quốc, các ngươi bức tử sư phụ ta, vậy thì lấy mạng ra đền!
Hiện giờ Vương gia không như trước kia, gia chủ thành quốc trượng, đám người hầu cũng vênh mặt theo, hơn nữa Vương gia vốn là rất nhiều quy củ, bây giờ quy củ càng nhiều hơn.
Không nói đâu xa, dù là sáng sớm trời đầy mây, nhưng gác cửa vẫn dậy từ sớm, đứng ưỡn người trước cổng phủ.
Lộc cộc lộc cộc…
Tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, bốn con ngựa cao to đồng loạt dừng lại trước cửa phủ đệ Vương gia. Đằng Phi ngồi trên lưng ngựa, nhìn bảng hiệu nạm vàng thật lớn trên cửa phủ đệ Vương gia, nhìn ba chữ "Phú Quốc Trượng" cứng cáp trên đó, khóe miệng Đằng Phi nổi lên tươi cười lạnh băng, lấy ra Chiến phủ Luyện Ngục đỏ máu. Trong ánh mắt kinh hãi của mấy tên cạnh công Vương gia, nhảy khỏi lưng ngựa bay lên cao, vung chiến phủ bổ xuống cửa lớn phủ đệ Vương gia, quát lên một tiếng lớn:
- Lôi Sát, Kinh Lôi Hàng Thế!
Ầm!
Một búa này hung hăng chém lên trên bảng hiệu cửa chính, ở giữa bảng hiệu nạm vàng xuất hiện vết nứt thật nhỏ, rơi xuống cùng với Đằng Phi, vết nứt từ bên trên kéo dài xuống bậc thang.
Khi hai chân Đằng Phi chạm xuống đất, toàn bộ cửa lớn, kể cả gác mái cũng phát ra tiếng kẽo kẹt khó nghe. Sau đó, ầm ầm sụp đổ, đá lớn xà ngang rơi xuống phát ra tiếng nổ đinh tại nhức óc, hoàn toàn phá vỡ buổi sáng yên tĩnh.
Hai tên cạnh công không kịp chạy bị đè ở trong đó, chưa kêu một tiếng đã lập tức mất mạng.
Hai tên cạnh công còn lại thì trợn mắt há mồm nhìn cảnh này, thật lâu sau mới phát ra tiếng gào kinh thiên động địa:
- Không xong rồi, có người tới gây sự ở phủ quốc trượng!