- Cái gì? Đằng Phi dân theo hai thị nữ của hắn ra ngoài?
Đằng Vân Lĩnh kinh ngạc nhìn người hầu báo lại, theo bản năng nhìn ra bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, nhăn mày lại, lẩm bẩm nói:
- Đã trễ thế này rồi, nó còn ra ngoài làm gì?
- Điều này... thuộc hạ không biết, lúc Phi thiếu gia ra ngoài biểu hiện rất bình tĩnh, thuộc hạ... cũng không dám hỏi.
Người hầu Đằng phủ thành thật nói.
Đằng Vân Lĩnh không nhịn được đứng lên, đi ra tới cửa, không khỏi lo lắng lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ nó sẽ... đi gây sự với Thác Bạt gia?
Lão gia dùng viên Huyết Nguyên Đan kia, đang trong bế quan, Đằng Vân Lĩnh không thể quấy rầy. Lúc này, một ý nghĩ bông hiện lên trong đầu Đăng Vân Lĩnh, làm cho vị nhị gia Đằng gia không nhịn được khẽ run lên, lẩm bẩm:
- Tiểu tử này, không lẽ đã sớm tính trước muốn đi báo thù, cho nên mới để phụ thân đại nhân dùng đan dược bế quan? Cái này... phải làm sao đây.
Đang suy nghĩ, lão quản gia Đằng Văn Khoa từ ngoài đi vào, nhìn Đằng Vân Lĩnh nói nhỏ:
- Nhị gia, hạ lệnh tất cả lực lượng phòng vệ gia tộc sẵn sàng cảnh giới, sau đó | luôn bảo trì chú ý bên kia. Đêm nay sẽ không quá bình tĩnh.
- Ngài nói là...
Đằng Vân Lĩnh vẫn luôn tôn kính lão quản gia này, nghe vậy không khỏi chần chờ, nhìn Đồng Văn Khoa:
- Nó thật sự đi?
Đằng Văn Khoa cười khổ, gật đầu:
- Nhị gia, chuyện này giống ngọn núi, đè lên hắn suốt ba năm, đồng thời cũng đè lên Đằng gia chúng ta ba năm. Sư phụ của hắn chết thảm, Đằng gia chúng ta lại bị bọn họ chèn ép đến bây giờ, ngài nói hắn sẽ bỏ qua báo thù hay sao?
Đằng Vân Lĩnh nhớ tới câu nói của Đằng Phi: "Nhị bá, chờ ngài nhìn thấy thực lực của ta bây giờ, sẽ không cần phải lo nữa...".
Khẽ than một tiếng, Đằng Vân Lĩnh gọi tâm phúc đến, bắt đầu dặn dò.
Thân là nhị gia Đằng gia, tuy rằng Đằng Vân Lĩnh không đủ mạnh bạo, nhưng vẫn phải có kinh nghiệm nhiều năm, lập tức bắt đầu bố trí. Kỳ thật trong lòng hắn cũng hiểu rõ, tám đại gia tộc cùng ba nhà quý tộc Phạm Trương Lật đang ấp ủ, cho Đằng gia một đòn chí mạng. Thực sự đến ngày đó, Đằng gia không thể tránh khỏi bị diệt tộc, sẽ không ai xuống tay lưu tình.
Buổi tối đẫm máu ba năm trước, cũng đã quyết định kết cục hôm nay. Giữa Đằng gia cùng với tám đại gia tộc và ba nhà quý tộc Phạm Trương Lật, tuyệt đối không thể có con đường xoa dịu.
Lão quản gia Đằng Văn Khoa cười khẽ, đối mặt với gió tanh mưa máu sắp đến, hắn cùng lão gia đều đã làm xong chuẩn bị. Đời trẻ tuổi Đằng gia đều ở đế độ, Đằng Văn Hiến tích lũy rất nhiều tài phú cho Đằng Vũ, Đồng Long cùng với con cháu trực hệ Đằng gia như Đằng Lôi... đủ cho bọn họ trưởng thành.
Cho dù bên này gia tộc bị diệt, nhưng chỉ cần bọn họ còn đó, Đằng gia sẽ còn cơ hội khôi phục.
Còn hôm nay, có Phi thiếu gia, có lẽ còn có khả năng khác, không phải sao?
...
Trong bóng đêm tối đen như mực, đưa tay không thấy ngón, Đằng Phi bước chân trầm ổn đi về phía Thác Bạt gia. Âu Lôi Lôi cùng Âu Lạp Lạp hai nàng cũng im lặng, đi theo sau lưng Đằng Phi.
Các nàng đều cảm nhận được cô sát khí đè nén trên người chủ nhân. Từ lúc trở về Đằng Gia Trấn, gặp được Thác Bạt Mân Liệt, các nàng đã cảm nhận cổ sát khí đó, lại không biết vì sao lúc ấy chủ nhận lại thu liễm cỗ sát khí này, không bùng nổ tại trận.
Trong mật thất Thác Bạt gia, gia chủ Thác Bạt Hồng Vận cùng với các trưởng lão và cao tầng Thác Bạt gia, cùng với đám người đời Thác Bạt Mân Liệt đang ngồi xung quanh.
Một trưởng lão Thác Bạt gia trầm giọng nói:
- Ta đã an bài xong, cho mọi người nâng cao cảnh giới, hơn nữa cho người Người cưỡi ngựa nhanh truyền tin cho Vương gia, sẽ có thể người tám đại gia tộc đến.
Một trưởng lão nói:
- Ta cũng đã thông báo ba nhà quý tộc Phạm Trương Lật, bọn họ vẫn thống hận Đăng Phi. Năm đó vị khủng bố kia nháy mắt tiêu diệt 300 Thiết giáp trọng nó quân của ba nhà bọn họ, làm ba nhà quý tộc đại thương nguyên khí, thù này sẽ rơi xuống đầu Đằng Phi. Tiểu tử này quả nhiên có gan, những người này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Bây giờ chuyện chúng ta phải làm là án binh bất động, tăng cường phòng vệ, chỉ cần đầu óc Đằng Phi kia không có bệnh, sẽ không tới gây sự ở Thác Bạt gia ta vào thời điểm này.
- Không, ba năm trước là chúng ta sơ ý, nếu lúc đó có thể tăng mạnh phòng ngự, hắn căn bản không thể đi vào nhà chúng ta được.
Một cao tầng Thác Bạt gia nói.
- Hừ! Đằng Phi này... có gì quá lắm, có cần phòng bị hắn như thế không? Một thanh niên khoảng hơn 30 tuổi cụp mắt, giọng điệu nhàn nhạt trào phúng:
- Xem ra các người đều rất sợ hắn?
- Thác Bạt Hồng Nham, ba năm trước tiểu tử kia mới 13 tuổi, cả người không có dao động đầu khí, đã một đao chém nhị ca của ngươi. Mà khi đó nhị ca của ngươi đã là Đại Đấu Sư bậc bốn cấp năm, người nói hắn có đáng sợ không?
Gia chủ Thác Bạt Hồng Vân liếc người này, là tam đệ của hắn, Thác Bạt Hồng Nham.
- Theo ta nói, khẳng định là nhị ca bế quan tu luyện ở nhà đến choáng váng. Với loại thực lực như hắn, không có trải qua chiến đấu cùng lịch lãm, bị chúng ta gọi là thực lực mềm, gặp phải định cứng thì căn bản không đánh lại người ta. Đại ca, ngài cũng nên đi ra ngoài một chút, xem bên ngoài nhiều hơn, thật đấy. Thế giới này, phấn khích hơn là ngài tưởng tượng nhiều lắm.
Thác Bạt Hồng Nham nhàn nhã nâng chung trà uống, sau đó nhàn nhạt nói:
- Đằng Phi kia chỉ là nhóc con chưa dứt sữa mà thôi, hắn không đến thì thôi, nếu hắn dám đến, ta nhất định làm hắn có đi không về!
Thác Bạt Hồng Vận nhìn tam đệ vừa mới về đến gia tộc về đến gia tộc không lâu, nhướng mày lên, hỏi:
- Lão tam, chẳng lẽ thực lực của ngươi…
Mọi người trong mật thất không khỏi nhìn về phía tam gia Thác Bạt Hồng Nham bị người ta dần đi 20 năm trước, 1 tháng gần đây mới trở về gia tộc này.
Thác Bạt Hồng Nham nhàn nhạt cười, nói:
- Nếu năm đó nhị ca đi theo cùng ta, hắn sẽ không chỉ có bậc bốn.
Thác Bạt Hồng Nham vừa nói ra lời này, mọi người trong mật thất lập tức thở mạnh. Thác Bạt Hồng Vận càng không thể tin được nhìn tam đệ, giọng cũng trở nên phát run:
- Lão tam, ngươi... thực lực của ngươi bây giờ là thế nào?
Thác Bạt Hồng Nham mỉm cười, miệng nói ra:
- Sáu bảy!
Khà!
Mọi người trong mật thất không nhịn được hít hơi lạnh, khó tin nhìn Thác Bạt Hồng Nham, Thác Bạt Mẫn Liệt thì khiếp sợ nhìn tam thúc có phần xa lạ này.
- Bậc sáu... cấp bảy?
Thác Bạt Hồng Vận không dám tin hỏi:
- Đại Đấu Sư bậc cao?
Thác Bạt Hồng Nham không trả lời, chỉ là bình thản gật đầu, giống như Đại Đấu Sự bậc cao ở trong mắt hắn chỉ là bình thường mà thôi.
- Trời ạ, rốt cuộc tam gia có được kỳ ngộ thế nào, thực lực lại đạt tới Đại Đấu Sư bậc cao!
Một trưởng lão không nhịn được hô lên.
- Năm đó người thủ hộ Thanh Nguyên Châu Lãnh Nguyên Dã đại nhân.. cũng chỉ là bậc sáu cấp chín, tối đa là bậc sáu cấp mười. Tam gia lại là bậc sáu cấp bảy, thật là quá tốt!
Một người trưởng lão khác liền hưng phấn:
- Thác Bạt gia chúng ta, cuối cùng cũng có cao thủ chân chính!
Thác Bạt Hồng Vận cũng kinh ngạc há mồm nhìn tam đệ, cuối cùng không nhịn được xiết chặt tay, cắn răng nói:
- Đằng gia! Đằng gia! Ha ha ha, các ngươi có chết cũng không ngờ tới, Thác Bạt gia ta lại xuất hiện một Đại Đấu Sư, còn là Đại Đấu Sư cao cấp. Ha ha ha ha, đúng là gió đến lúc đổi chiều, Đằng lão thất phu, ngươi có chết cũng không ngờ tới đến lượt Đằng gia người nhanh như thế.
Thác Bạt Hồng Nham liếc nhìn huynh trưởng có chút thất thố, nhàn nhạt nói:
- Đại ca, ngài yên tâm, có ta ở đây, không ai đụng được tới Thác Bạt gia. Tạm thời không nói thực lực cá nhân ta, nhưng sư môn của ta... Ha ha, quên đi, bây giờ nói những cái này cũng không có ý nghĩa. Nếu tám đại gia tộc cùng ba nhà quý tộc Phạm Trương Lật đều có thù sâu oán nặng với Đằng gia, chúng ta không cần phải nhúng tay vào vũng nước đục này. Đại ca ngài cứ làm tốt gia chủ Thác Bạt gia là được, về chuyện khác thì cứ giao cho ta đi.
Thác Bạt Hồng Vận vẻ mặt vui mừng, gật mạnh đầu, ánh mắt nhìn về phía tam đệ cũng trở nên nóng cháy, trong lòng đắc ý: Thác Bạt gia ta, lại xuất hiện một vị Đại Đấu Sư cao cấp. Đến lúc đó, cho dù là tám đại gia tộc cũng không dám kiểu ngạo trước mặt Thác Bạt gia ta, về phần Đằng lão thất phủ, người chết đi cho ta!
Nghĩ tới ngày sau Thác Bạt gia có thể bao trùm bên trên tám đại gia tộc, thậm chí sánh vai cùng ba nhà quý tộc Phạm Trương Lật, Thác Bạt Hồng Vân liền hưng phấn đến không kiềm chế được.
Bóng đêm sâu lắng, Đằng Gia Trấn ngoài những đoạn phồn hoa nhất, những chỗ khác đã sớm im ắng.
Trên cánh cửa lớn Thác Bạt gia, hai bên đều treo tám chiếc đèn lồng lớn, chiếu rọi cửa chính sáng ngời. Trên bảng hiệu cửa chính, điêu khắc ba chữ rồng bay phượng múa "Thác Bạt Phủ".
Canh công lại không có một chút động tĩnh, có lẽ đều đã ngủ.
- Âu Lôi Lôi, nện tấm bảng hiệu kia xuống cho ta. Đằng Phi nhàn nhạt nói.
Âu Lôi Lôi khẽ gật đầu, không nói một lời, thân mình nhảy vọt lên, liên tiếp bước vài bước giữa không trung, bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt đặt lên tấm bảng hiệu lớn kia, hơi chấn động. Một cỗ ám kình trực tiếp tiến vào trong tấm bảng hiệu chế bằng gỗ quý, phá hỏng hoàn toàn tấm bảng từ bên trong.
Tấm bảng lớn liền rơi thẳng xuống, nện ầm xuống đất, phát ra tiếng nổ vang, liền tan thành mảnh nhỏ.
- Gâu gâu!
Một trận chó sủa điên cuồng vang lên, sau đó một cái bóng đen to như nghé con lao ra từ chuồng chó bên hông cửa chính Thác Bạt gia, bổ nhào về phía Đằng Phi.
- Gâu!
Con chó đen thật lớn há miệng máu, lộ ra răng nanh sắc nhọn, trực tiếp cắn về phía cổ họng Đằng Phi.
Đúng là một con chó dữ!
Con chó đen này, là năm đó sau khi Đằng Phi đi rồi, Thác Bạt Hồng Vận gia chủ Thác Bạt gia sai người bỏ số tiền lớn mua về canh cửa, đặt tên là Hắc Ngao, tính tình hung dữ, dám đấu với cọp báo, người bình thường thấy cái tên to lớn như thế, trực tiếp nhăn chân ra.
- Hừ!
Đằng Phi hừ một tiếng, ngưng tụ sát khí ở mắt, lạnh lùng liếc con chó đen hung dữ đã lao tới trước mặt.
- Ăng ẳng!
Con chó đen bỗng hoảng sợ kêu ăng ẳng, thân mình khổng lồ vặn vẹo giữa không trung, trực tiếp rơi trên lăn mấy vòng dưới đất, sau đó cụp đuôi không ngừng kêu ăng ẳng, chật vật chui trở về chuồng chó.
Nơi con Hắc Ngao đi qua, để lại cả một vạch nước.
- Ai?
- Kẻ nào dám đến Thác Bạt gia gây sự?
- Muốn chết phải không? Dám đến Thác Bạt gia giương oai!
Phòng canh của hai bên liền truyền ra mấy tiếng quát chói tai.