Lời nói của Thanh Long lão tổ như một đạo sấm sét giáng xuống đầu Đằng Phi!
Ngươi không làm nổi người tốt!
Khóe môi Đằng Phi hiện lên một nụ cười khổ sở, trong lòng thầm nghĩ: Đúng vậy, chỉ sợ trong mắt tám đại gia tộc và ba nhà Phạm Trương Lật, mình chính là một ác ma không tội ác nào không làm đi? Còn cả lúc ở Tây Thùy, nếu đứng ở góc độ của mình để suy nghĩ, chi thứ ở Tây Thùy của Đằng gia quả thực rất đáng chết, nhưng nếu đứng ở góc độ của đối phương, chỉ sợ cũng có rất nhiều lý do để giết mình!
Đây... Chính là nhân tính a!
Con người, thực ra đều rất ích kỷ, nhân tính bản thiện hay nhân tính bản ác, điều này đã được tranh luận vô số năm. Nhưng trên thực tế, chẳng phải khái niệm thiện ác đều do nhân loại nghĩ ra sao?
Ngẫm lại, luật rừng mà Thanh Long lão tổ luôn làm theo cũng không có khái niệm thiện ác gì. Cái gì có lợi cho mình thì sẽ làm cái gì không có lợi thì tránh đi.
Mà theo lợi tránh hại, cũng hoàn toàn là bản năng của nhân loại.
Cho dù ngươi có dùng lý do đường hoàng thế nào đi nữa, ở bản chất cũng sẽ trắng trợn như vậy. Chủng tộc càng văn minh thì lại càng như vậy, dưới bề ngoài ôn tình kia che dấu một con tim đen tối lạnh lẽo.
Nghĩ thông việc này, Đằng Phi bỗng mỉm cười, hắn nhớ đến những điều Lục Tử Lăng làm cho mình, đó không phải là như vậy sao?
Nàng thân cận với Đằng Phi, cho rằng Đằng Phi cần những dược liệu kia, mà trong tám đại gia tộc có, cho nên nàng đi lấy. Sau đó nàng thấy Đằng Phi cần đấu kỹ, vì thế lại đi tám đại gia tộc lấy. Về phần tám đại gia tộc có muốn bị cướp không thì chẳng liên quan gì đến Lục Tử Lăng.
Chỉ sợ khi ấy, Lục Tử Lăng tìm tội chứng của tám đại gia tộc cũng không phải vì tìm lý do cho mình, mà là sợ Đằng Phi cảm thấy những thứ kia bẩn, cho nên nàng mới làm vậy.
- Ha ha, Thanh Long, là ta ngốc!
Đằng Phi bông bật cười, lẩm bẩm nói:
- Năm ấy, nàng làm như vậy là vì giải thích cho ta. Trên thực tế, một người kiêu ngạo như nàng đâu cần làm như vậy? Các gia tộc trong thiên hạ này, bao gồm cả Đằng gia ta, đầu có gia tộc nào trưởng thành mà không dính đầy máu tươi chứ?
- Ha, tiểu tử, rốt cuộc ngươi cũng biết mình ngu xuẩn cỡ nào rồi!
Thanh Long lão tổ cực kỳ vui mừng.
- Đi chết đi!
Đằng Phi thuận miệng mắng một câu, nằm trên giường, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm đi, những việc tiếp theo, ta biết phải làm thế nào!
Thanh Long lão tổ cười quái dị hai tiếng, không nói gì nữa. Sự thật, đối với việc Đằng Phi giác ngộ, Thanh Long lão tổ cảm thấy cực kỳ vui mừng. Điểm khác nhau lớn nhất giữa nhân loại và ma thú là nền văn minh của nhân loại rất cao, cũng bởi vì thế nên nhân loại mới trở nên cực kỳ giả dối. Những ma thú có trí tuệ cao thường rất ghét nhân loại, nguyên nhân cũng bởi vì vậy.
Những năm này, gánh nặng tâm lý trong lòng Đăng Phi vẫn rất lớn, Thanh Long lão tổ đều nhìn ở trong mắt, biết mặc dù Đằng Phi không nói với bất cứ ai, nhưng sâu trong nội tâm vẫn thường suy nghĩ việc năm ấy có phải mình chính nghĩa như trong tưởng tượng không. Điều này, cuối cùng mãi cho đến nay mới được hắn hoàn toàn buông bỏ.
Có chính nghĩa hay không rất quan trọng sao?
Thiện lương hay tà ác rất quan trọng sao?
Chỉ cần mình giữ vững bản tâm, mãi mãi không thay đổi, vậy là đủ!
Tất cả thân nhân, bằng hữu, ta sẽ cố hết sức bảo vệ bọn họ không phải chịu bất cứ thương tổn nào. Tất cả kẻ địch của ta, ta sẽ cho bọn hắn những đả kích như tận thế phủ xuống!
Đây chính là ta!
Còn trong mắt các ngươi, ta là thiện hay ác thì có liên quan gì đến ta?
Cuối cùng Đằng Phi đã nghĩ thông suốt điểm này, cho nên mới cười, cho nên mới cảm thấy trước đây mình thật ngây thơ.
Đương nhiên, người vui nhất chính là Thanh Long lão tổ, bởi vì chính hắn cũng giống như vậy. Khi hắn độ kiếp thất bại, hắn muốn chiếm lấy thân thể Đằng Phi, nhưng lúc phát hiện là không thể thành công, hắn bắt đầu toàn tâm toàn ý giúp đỡ Đằng Phi. Sau đó, khi quan hệ giữa hắn và Đăng Phi càng lúc càng gần, Thanh Long lão tổ liền coi Đằng Phi như người một nhà, đối đãi như với bạn vong niên của mình, quan hệ của hai bên như thầy như bạn.
Cho nên, chắc chắn Thanh Long lão tổ sẽ không sinh ra ý niệm bất lợi nào với Đằng Phi nữa!
Đây chính là luật rừng của ma thú!
Chân thật, tàn khốc, nhưng cũng có ôn tình.
Sáng sớm hôm sau, tinh thần Đằng Phi cực kỳ tốt, ăn bữa sáng như phong quyền tàn vấn, thần thái sáng láng.
Điều này làm cho Âu Lạp Lạp cảm thấy rất khó hiểu, quay trái quay phải đánh giá Đằng Phi hồi lâu, sau đó mới tò mò hỏi:
- Chủ nhân, sao ta lại cảm thấy ngài có chút thay đổi vậy?
Đăng Phi cười cười, nói:
- Thay đổi ở đâu?
- Không nói rõ được.
Âu Lạp Lạp hơi nhíu mi, lộ ra vẻ suy tư:
- Dù sao vẫn cảm thấy có gì đó khác với lúc trước, dường như... Dường như vừa buông xuống một tâm sự gì đó!
Trong lòng Đằng Phi hơi cả kinh, không khỏi cảm thấy bội phục đối với giác quan nhạy bén của Âu Lạp Lạp.
Lúc này Âu Lạp Lạp nói tiếp:
- Thật ra như vậy là tốt nhất, ta và tỷ tỷ cũng thế, sẽ không nghĩ nhiều về bất cứ việc gì, bởi vì như vậy sẽ có phiền não, chỉ cần không nghĩ nữa là không sao.
Tính tình Âu Lôi Lôi có phần ôn nhu hơn, mỉm cười nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy, chủ nhân, thật ra đối với tỷ muội chúng ta mà nói, không có người tốt hay người xấu, chỉ có người đáng chết. Chủ nhân muốn chúng ta giết ai, chúng ta sẽ giết kẻ đó.
Bạo Long đang ăn bánh bao nhân thịt, nghe được lời này thì khóe miệng không khỏi giật giật, ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai tỷ muội này, lầu bầu một câu:
- Như vậy, các người đi chiến trường Vực ngoại là thích hợp nhất!
Đằng Phi nhìn thoáng qua bốn phía, cũng may là sáng sớm ít người, không ai chú ý tới bọn họ cả. Nếu không, một cô gái xinh đẹp nói ra những lời này, chỉ sợ sẽ làm chấn kinh một mảnh.
Đồng thời, trong lòng Đăng Phi cũng có chút cảm động, trong lòng cười thầm: Chính mình mãi mới nhìn ra, mà Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp thì đều nhìn ra tâm kết của mình từ lúc nào.
- Tốt lắm, yên tâm đi, ta sẽ không để các ngươi giết người vô tội đâu.
Đằng Phi thản nhiên nói, đúng như câu vừa rồi của Âu Lôi Lôi – Không có người tốt hay người xấu, chỉ có kẻ đáng chết!
Người tốt có thể không trở thành kẻ địch sao? Điều này hiển nhiên là không thực tế, chỉ cần khác lập trường thì sẽ trở thành kẻ địch.
Sau khi ăn xong, bốn người liên tiếp tục lên đường, Bạo Long nhẹ giọng nói:
- Chủ nhân, qua một đêm này, đoán chừng hai nhà kia cũng sẽ có chuẩn bị. Lúc đi vào, phải cẩn thận một chút, tránh bị đối phương mại phục.
Đằng Phi gật đầu, trong một đêm, mặc dù khoảng cách xa xôi, nhưng giữa những thể lực này đều có liên lạc, hơn nữa còn cài người của mình vào những gia tộc khác, có được tin tức cũng rất bình thường.
Cũng không biết Trương gia và Lật gia sẽ làm thế nào đây?
Trương gia, một trong ba nhà quý tộc của Thanh Nguyên Châu, nơi sống của họ gọi là Trương Gia Bảo. Lúc đến Trương Gia Bảo, Đăng Phi và Bạo Long nhìn nhau một cái, đều nhìn ra vấn đề trong mắt đối phương.
Từ những cửa hàng hai bên đường là có thể nhìn ra, ngày thường ở nơi này rất sầm uất phồn hoa. Mà hiện giờ, trước mắt lại yên lặng đến rợn người, trên đường cái này, gần như không thấy được bất cứ ai.
Cho nên, bốn người đi trên con đường yên tĩnh này, trở thành những mục tiêu rất dễ thấy.
Đi được mấy trăm thước, Đằng Phi bông dừng lại, nhìn Bạo Long cười nhẹ nói:
- Ngươi đi về phía bên trái, giải quyết cùng tiện thủ bên đó. Âu Lôi Lôi, tỷ muội các ngươi đi về bên phải.
Nơi này quả nhiên có sắp đặt mai phục. Xem ra, lựa chọn của Trương gia khác hẳn với Phạm gia, muốn giết mình.
Đại khái, đối phương cũng không định che dấu. Dù sao, cả đường cái không một bóng người thế này, cho dù là ai cũng sẽ cảnh giác. Cho nên, khi Bạo Long và tỷ muội Âu Lôi Lôi phân biệt lao về hai bên trái phải, trên các cửa sổ phòng ốc hại bên đường liền xuất hiện rất nhiều thân ảnh. Theo một tiếng ra lệnh, một trận mưa tên được bắn về phía ba người!
Trong cổ họng Bạo Long phát ra một tiếng rống giận, múa cây đại đao trong tay nhanh đến mức một giọt nước cũng không lọt, những mũi tên kia căn bản không chạm được đến người hắn. Một hơi lao đến trước một gian phòng ốc cách mình gần nhất, Bạo Long hét to một tiếng, thân hình đột ngột nhảy từ dưới mặt đất lên nóc nhà, đấu khí trên người nhanh chóng vận chuyển, chém chết ba gã cung tiến thủ không kịp chạy trốn.
Máu tươi phun ra, huyễn lệ mà lạnh lẽo, trong một tòa tửu lâu phía trước, có hai mấy người đang điên cuồng bắn tên về phía Bạo Long.
Thân hình Bạo long linh hoạt đến mức làm cho người ta khó tin, cái nào né được thì né, cái nào không né được thì dùng đao chém đứt, lao đến trước tòa tửu lâu này, hung hăng bổ ra một đao.
Một đạo đao khí vô cùng lăng lệ trực tiếp chém đứt cột trụ chống đỡ tòa tửu lâu này.
Rắc!
Qua một tiếng động lớn, tửu lâu bắt đầu lay động, hung tính của Bạo Long bộc phát, nâng tay bổ thêm một đạo nữa, đạo này rót vào toàn bộ đầu khí trên người hắn.
Rốt cuộc tửu lâu cũng không chống đỡ nổi nữa, ầm ầm sụp đổ, vùi lấp tất cả những người bên trong.
- Giết!
Bạo Long lao về phía đám cung tiễn thủ đang há hốc mồm nhìn mình, miệng gầm lên một tiếng, bộc phát tất cả sát khí trên người ra. Ở tòa nhà gần đấy, lại có hai ba cung tiến thủ sợ tới mức ngã lộn nhào từ trên xuống.
- Ha ha ha! Chỉ bằng đám phế vật các ngươi mà dám mai phục Bạo Long thái gia gia ta sao?
Bạo Long giống như một con báo săn cuồng dã, không ngừng di động trên đường cái, lao đến những căn phòng có cùng tiện thủ mai phục, thân hình vọt lên bổ một đạo đến, lập tức sẽ có vài cái đầu người bay lên trời!
Máu tươi kết hợp với tiếng kêu thảm của kẻ địch, cộng cả tiếng cười điên cuồng của Bạo Long, hình thành một bức tranh giết chóc khát máu.
Tất cả cùng tiện thủ mai phục bên trái coi như đã gặp phải vận đen tám đời, có một số người còn run đến mức không kéo nổi dây cung bị một đạo của Bạo Long chém đứt đầu, không hề có chút hạ thủ lưu tình nào.
Khác với sự cuồng dã của Bạo Long, hai tỷ muội Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giống như hai vị tinh linh không mang khí tức của thế gian. Những nơi mà hai tỷ muội đi qua, cũng để lại một loạt thi thể ngay ngắn!
Rất nhiều cung tiền thu còn không kịp nhìn dáng vẻ của hai tỷ muội, liền trực tiếp bị đâm chết.
Đằng Phi híp mắt, đặt hai tay sau lưng, đi trên con đường này như đang tản bộ, nhìn hai tỷ muội này, lẩm bẩm:
- Thân thủ như vậy, giống như đệ tử mà thích khách bồi dưỡng ra!