Đằng Phi do dự một chút, giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Đằng Vũ, nhẹ giọng nói:
- Tỷ, xem tỷ kìa, đừng khóc dọa chạy người ta, không phải để tới gặp tỷ rồi sao? Đừng khóc, khóc nữa thành mặt mèo, sẽ khó coi.
- Hừ! Nhìn không ra, bây giờ đệ thật là biết dỗ con gái!
Đăng Vũ trợn ngược liếc Đồng Phi, lấy ra khăn tay lau nước mắt trên mặt, sau đó kéo tay đẩy Đằng Phi ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn Đằng Phi, cười nói:
- Như vậy mới thoải mái hơn. Hừ, trước kia tỷ vẫn cao hơn đệ, ba năm trước đệ còn không cao bằng tỷ, bây giờ lại phải ngửa đầu nhìn đệ.
- Đó là đệ đã lớn, nhưng ở trước mặt tỷ, đệ vĩnh viễn vẫn là tiểu đệ của tỷ. Đằng Phi cười khẽ nói.
- Để biết là được rồi!
Lúc này cảm xúc của Đằng Vũ mới ổn định hơn, nàng kích động như thế, một là vì bỗng gặp được người thân, quá vui mừng, thứ hai là mấy ngày nay Đằng Vũ cũng bị không ít áp lực.
Tôn Thiến Thiến thì còn được, không cần quan tâm, chân chính làm Đằng Vũ có chút kiêng kỵ là Lương Ngọc đã tốt nghiệp Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện, nhưng lựa chọn ở lại Học viện làm lão sư.
Lương Ngọc năm nay 23 tuổi, đã đột phá bậc năm, trở thành Đại Đấu Sư trung cấp.
Vốn quan hệ giữa Lương Ngọc cùng Đằng Vũ còn không tệ, đều đi ra cùng một chỗ, Lương Ngọc còn là học tỷ của Đằng Vũ, cho tới nay vẫn luôn chiếu cố Đằng Vũ.
Nhưng đấu tranh giữa hai gia tộc, làm cho hai cô gái quan hệ không tệ này cũng dần sinh ra vết rách. Hơn nữa trong lần ba năm trước, tám đại gia tộc vây công Đăng gia, mà trong tay Đăng Phi chăng những có đầu kỳ của tám đại gia tộc, còn nắm nhược điểm chí mạng của tám đại gia tộc.
Một trận huyết chiến, tám đại gia tộc tổn thất nặng nề, Đằng Phi đi xa tha hương.
Chuyện này, nhắc tới thì khó mà nói ai đúng ai sai. Lập trường khác nhau, tự nhiên góc độ nhìn vấn đề cũng không giống.
Thời điểm đó, quan hệ giữa Lương Ngọc và Đăng Vũ cũng đã có chút xa cách, không còn thân mật khăng khít như trước. Nhưng nói thế nào, giữa hai người cũng có quan hệ tốt hơn người thường.
Ngay mấy ngày trước, từ quê nhà truyền đến tin tức, tám đại gia tộc toàn diệt, bị tất cả thế lực lớn Thanh Nguyên Châu nuốt trọn, không còn một chút bột xương gì.
Mà người khởi xướng chuyện này, chính là Đằng Phi.
Người khác có thể không biết được nhiều như thế, nhưng con cháu tám đại gia tộc làm sao lại không biết gì?
Đằng Vũ còn nhớ rõ, mấy ngày trước gặp được Lương Ngọc, Lương Ngọc chặn nàng lại, nói cho Đằng Vũ, từ nay về sau hai người hoàn toàn tuyệt giao, hơn nữa còn nói, nàng nhất định sẽ tìm Đằng Phi báo thù.
Ba năm trước đây, Đằng Phi còn không phải đối thủ của Lương Ngọc, ba năm Lương Ngọc đã thành Đại Đấu Sự bậc năm cấp ba, Đằng Phi sẽ là đối thủ của nàng ư?
Đừng nhìn Đăng Phi làm những chuyện kinh thiên động địa ở Thanh Nguyên Châu, nhưng người thật sự biết rõ nội tình lại rất ít. Thứ nhất là bên cạnh Đằng Phi có ba người Bạo Long, Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp, kỳ thật ba người này mới là chủ lực tiêu diệt Thác Bạt gia, Vương gia.
Người thấy qua Đằng Phi ra tay, hoặc là đã chết, hoặc là biết giữ mồm, không ai tùy tiện nói chuyện này. Cho nên, dù là người Đằng gia cũng không rõ lắm bây giờ Đăng Phi đã có thực lực thế nào.
Đằng Phi không có đấu khí, đây là điều mọi người công nhận. Như vậy, một võ giả bình thường, có mạnh hơn nữa, thì mạnh được đến cỡ nào?
Các thế lực Thanh Nguyên Châu đưa Đằng Phi trở thành giáo phụ trẻ tuổi nhất Thanh Nguyên Châu, nguyên nhân cơ bản vẫn là vì hai nữ một nam tùy tùng của Đằng Phi có thể đánh được!
Nhất là thực lực của Bạo Long, một trận chiến ở đường dài Trương gia bảo, đã rung động rất nhiều người.
Về phần thực lực của Đằng Phi, theo rất nhiều người suy đoán, hẳn là không kém Bạo Long bao nhiêu, có lẽ mạnh hơn Bạo Long một chút!
Dù sao, trận giao đấu giữa Đằng Phi cùng lão già áo xám, Đằng Phi cũng bày ra thực lực không tầm thường. Nhưng mà chuyện này, vẫn chỉ truyền lưu trong phạm vi nhỏ.
- Ít nhất, Đằng Vũ ở đế đô xa, bao gồm cả Lương Ngọc tuyệt giao với Đằng Vũ, đều không rõ chuyện này.
Bởi vì Lương gia, một trong tám đại gia tộc Thanh Bình Phủ bị toàn diệt trong tay các thế lực Thanh Nguyên Châu. Tuy rằng Đằng Phi là người thúc đẩy toàn bộ sự kiện, nhưng tự mình Đằng Phi tham dự thì ngoài trận chiến Lương gia phái người viện trợ Vương gia ra, vốn không còn gì nữa.
Tám đại gia tộc, ba nhà quý tộc Phạm Trưởng Lật, những thế lực này ngưng tụ một chỗ sẽ hình thành lực lượng vô cùng mạnh mẽ. Dù là Đăng Vũ cũng biết rõ chuyện này.
Bây giờ dù những thế lực đó kẻ bị diệt, kẻ bị suy yếu, nhưng đời trẻ tuổi của bọn họ ở đế đô lại không bị lan tới quá lớn. Mấy ngày nay Đằng Vũ vừa mong đợi Đăng Phi đến, một mặt khác lại sợ Đăng Phi tới đây.
Bởi vì một khi Đằng Phi đi đế độ, chỉ sợ sẽ có vô số người muốn khiêu chiến hắn!
Ba năm trước đây đệ đệ còn cần bảo hộ, ba năm sau thật sự có thể đối phó được những khiêu chiến này ư?
Đằng Vũ rất lo lắng.
Loại lo lắng này, nháy mắt khi gặp được Đằng Phi hôm nay liền bùng nổ ra, cho nên mới làm cảm xúc của Đằng Vũ trở nên không ổn định.
- Tỷ, thật là không giống tỷ bình thường. Tỷ trước kia sẽ không đa sầu đa cảm như vậy.
Đằng Phi cười nhìn Đằng Vũ, ôn hòa nói. Gặp được Đằng Vũ, Đằng Phi luôn không nhịn được nhớ tới trước kia, Đằng Vũ đứng trước mặt hắn, lớn tiếng quát những kẻ khi dễ mình.
Có những chuyện, cả đời cũng không quên được.
- Xéo đi, đừng có đùa giỡn lão tỷ. Hừ! Đằng Phi, tỷ hỏi đệ, Lăng Thi Thi với đệ có quan hệ gì?
Đằng Vũ đảo mắt một vòng, đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi.
- Lăng Thi Thi? Sao tỷ lại biết nàng?
Đằng Phi có phần kỳ quái, nhớ tới dường như Lăng Thi Thi cũng là học sinh Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện, chẳng lẽ nàng đã tới tìm Đăng Vũ?
- Tỷ đã sớm biết nàng, con gái rượu của đại soái, tiểu ma nữ xấu bụng, toàn bộ đế độ có ai không biết nàng ta chứ? Đăng Vũ giọng chua chua, hai tay chống lên lưng ghế sau người Đằng Phi, mặt đối mặt nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt một cái, hơi thở như lan, nói:
- Chỉ là một năm trước, có một ngày nàng đột nhiên tới tìm tỷ, nói là bạn thân với người, nói với tỷ là có chuyện gì khó khăn cứ tới tìm nàng. Ta nói Đằng Phi này, nhìn không ra được, đệ còn có bản lĩnh này. Nói cho lão tỷ coi, làm sao thông đồng được với tiểu ma nữ có thân phận địa vị như thế?
Đằng Phi rụt người ra sau lưng ghế, khóe miệng kéo lên, nói:
- Tỷ, tỷ dùng nước hoa hả? Mùi dễ chịu như vậy?
Mặt cười xinh đẹp của Đằng Vũ ửng đỏ, hung hăng trùng hắn, thắng người lên ngồi đối diện Đồng Phi, cười lạnh nói:
- Đừng có đánh trống lãng, mau nói cho tỷ biết, để có quan gì với nàng?
- y, thực tế đệ và nàng không có quan hệ quá sâu, chỉ là lúc ở Tây Thùy, đệ từng giúp huynh muội Lăng Thi Thi một lần.
Đằng Phi kể đơn giản quá trình quen biết với Lăng Thi Thi.
Đằng Vũ nghe đến trợn mắt há mồm, nhìn Đằng Phi nói:
- Đệ nói là, Lăng phu nhân trúng độc, là để giúp tìm được thuốc giải?
- Đệ chỉ giúp một bộ phận, ừm, bộ phận rất nhỏ. . . Đằng Phi nói.
- Trời ạ! Khó trách tiểu ma nữ đến tìm ta, mở miệng liền kêu tỷ tỷ thật là thân thiết. Không biết, còn tưởng nàng thật sự muội muội của ta nữa!
Đằng Vũ bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra còn có chuyện ẩn này, lúc trước ta còn tưởng là nàng không có ý tốt, hay là tới đùa giỡn ta, xem ra ta đã trách làm nàng.
Đằng Phi cười khổ, thầm nghĩ Lăng Thi Thi vốn là ma nữ xấu bụng, tỷ tỷ của hắn cũng không phải cô gái đơn thuần, hai người gặp mặt mà không tóe ra lửa, vậy mới kỳ quái!
Lúc này Đằng Vũ nhìn Đằng Phi từ trên xuống dưới, giọng là lạ nói:
- Đệ được lắm, thiệt là nhìn không ra, Bằng Liên ngàn năm, loại thần dược này cũng đưa ra được. Huyết Nguyên Đan, đệ nói đưa là đưa, nhà đại nguyên soái lại thiếu đệ ân tình lớn đến thế. Ta nói đệ không có một chút lo lắng, thì ra còn có tấm bài tẩy này. Thằng nhóc này, làm hại lão tỷ lo lắng lâu như thế, nói đi, lấy gì bồi thường ta?
Lúc này trên lầu truyền xuống tiếng trêu chọc của Ngữ Đồng:
- Ca tinh thần lẫn thân thể. . .
Đằng Vũ mặt đỏ hồng, mắng:
- Ngữ Đồng, người chết đi!
Đằng Phi cười, mở nhẫn lấy ra một viên Huyết Nguyên Đan, đưa cho rằng Vũ:
- Đây là Huyết Nguyên Đan, đệ đã sớm chuẩn bị cho lão tỷ rồi. . .
Trong nhẫn vốn còn lại 9 viên, bây giờ còn 8 viên, nhưng Đằng Phi không cảm thấy quá đáng tiếc. Đối với hắn, dù có đan dược, cũng không quan trọng bằng thân tình.
- A!
Trên lầu truyền đến tiếng thét chói tai, cô gái Ngữ Đồng lao xuống như trận gió, ánh mắt nhìn vào tay Đồng Phi, vẻ mặt si mê nhìn viên đan dược như hạt châu đó máu:
- Đây. . . chính là đan dược luyện chế bằng Huyết Lan trong truyền thuyết? Trời lạ, thật là đẹp!
- Không có phần của ngươi!
Đằng Vũ giật lấy viên Huyết Nguyên Đan kia, sau đó che Đằng Phi sau lưng, như hổ rình mồi nhìn cô gái Ngữ Đồng xinh đẹp:
- Ngữ Đông, chúng ta là tỷ muội thì tỷ muội, nhưng ta cảnh cáo ngươi, muốn chia xẻ tiểu đệ của ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!
- Xì!
Cô gái Ngữ Đồng bĩu môi, mắt trợn ngược, ngồi xuống ghế, vẻ mặt kiêu ngạo nói:
- Chẳng qua là phối hợp với ngươi, cho người cảm thấy bất ngờ mà thôi, nhìn người bị dọa kìa, không phải Huyết Nguyên Đan thôi sao? Có gì hay lăm, nếu ta muốn, cũng không phải không có!
- Đúng vậy, người kia của ngươi, lúc trước không phải giương mắt cầm một viện Huyết Nguyên Đan luyện chế bằng Huyết Lan 500 năm muốn đưa cho người hay sao, người lại từ chối, ngươi lợi hại cỡ nào chứ!
Đằng Vũ cẩn thận cất kỹ Huyết Nguyên Đan, sau đó cười hì hì trêu chọc Ngữ Đồng.
- Ngươi. . . Tiểu Vũ, không được nhắc tới hắn. Ngươi. . . ta và hắn căn bản không thể. Ta không ghét hắn, nhưng ta càng không thể thích hắn, chúng ta rất thân, vừa nghĩ tới chuyện này ta liền đau đầu. .
Ngữ Đồng ngồi đó, chống má hồng, đôi mắt quyến rũ quét tới quét lui trên người Đăng Phi, bỗng nhiên nói:
- Tiểu Vũ, bằng không người đưa đệ đệ cho ta mượn xài vài ngày đi. Hắn còn đến, ta nói đây là bạn trai của ta, ngươi nói sao?
- Không được! Tuyệt đối không được! Ngươi đừng có hàng! Đăng Vũ đứng ra, hai tay chống nạnh cười lạnh nhìn Ngữ Đồng:
- Đừng cho là ta không biết trong lòng người nghĩ cái gì. Nói cho người, không có cửa đâu!
Ngữ Đồng cũng không tức giận, chỉ là chép miệng như có điều suy nghĩ nhìn Đằng Vũ:
- Ta nói sao, coi như nhìn ra được, ngươi toàn là tính nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà. . .
- Ngươi còn nói lung tung, xem ta dạy dỗ người thế nào? Đăng Vũ sắc mặt đỏ hồng, hung dữ gào lên.
Đằng Phi ngồi ở một bên, khóe miệng run rẩy, trong lòng thầm nghĩ: dàn xếp xong Âu Lôi Lôi cùng Âu Lạp Lạp, phải nhanh chóng bỏ trốn được, nơi này. . . thật quá nguy hiểm!