CHIẾN THẦN BIẾN

- Dạ.

Đằng Phi đứng lên, khẽ vuốt vuốt đầu gối, hằng năm trừ lúc hắn đi tế điện cùng với cha mẹ, và với Lục Tử Lăng, Đằng Phi cũng chưa từng quỳ như thế này trước mặt ai.

Bất quá hôm nay hắn đã làm sai, phạm vào sai lầm hiển nhiên phải chịu phạt.

- Tiểu Phi, con đã trưởng thành, gia gia cũng không hỏi đến một thân công phu của con từ đâu mà có, nhưng họa hôm nay con gây nên cũng thật không nhỏ.

- Gia gia…

- Con nghe gia gia nói đã, gia gia không trách con, chuyện của Đại bá con Đằng Vân Tráng ta cũng sớm biết rồi, cũng đã sớm bố trí cạm bẫy cả rồi, chỉ còn chờ Vương gia cùng Thác Bạt gia nhảy vào mà thôi, Thanh Bình Phủ này cũng không phải là thiên hạ của hai nhà bọn họ!

Trong lúc Đằng Văn Hiên nói những lời này, một cỗ khí thế cũng từ trong thân hắn phát ra, từ trên người lão nhân ngoài thất tuần này bỗng sinh ra một cỗ khí tức khiến cho người ta sợ hãi.

- Bất quá, việc xảy ra hôm nay thật là ngoài ý muốn, mọi chuyện rất có thể sẽ có phát sinh thay đổi. Người hôm nay bị đánh, chính là Ngũ công tử của Vương gia, bọn họ nhất định sẽ lợi dụng việc này mà tiến hành công kích Đằng gia chúng ta, mà con lại là hung thủ, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho con.

Đằng Văn Hiên thong thả nói ra, ánh mắt khẽ liếc nhìn Đằng Phi đang bình tĩnh ngồi nơi đó, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng:

- Thanh Nguyên Châu thư viện, xem ra con không thể đi được rồi, con đã có thể luyện võ, ở đó cũng không còn ý nghĩa nữa, gia gia chuẩn bị đưa còn đến đế đô Chân Vũ Thành, nơi này còn có Đằng Long cùng Đằng Vũ tỷ con đang theo học ở Chân Vũ Thành Thủy Tiên Đấu Vũ học viện, các con ở đó cũng có thể chiếu cố lẫn nhau!

- Gia gia, ta…

Trong lòng Đằng Phi vô cùng cảm động, đại họa do hắn gây nên, áp lực đối với gia gia càng thêm nặng nề, nhưng người cũng không có trách phạt, ngược lại còn an bài đường lui cho mình.

- Tiểu Phi, con đã có thể tu luyện vũ kỹ, vậy thì con nhất định phải nhớ kĩ lời gia gia, con tu luyện chưa đến cảnh giới Võ Thánh đỉnh phong, ngàn vạn lần không được điều tra nguyên nhân cái chết của cha con!

- Con nhớ rồi.

Đằng Phi thật tâm gật đầu.

- Tốt lắm, con lui xuống trước đi, thu dọn hành lý trước, đợi qua mấy ngày nữa ta sẽ đưa con rời đi!

Đằng Văn Hiên vừa nói, vừa phất tay bảo hắn quay về.

Sau đó hắn gọi Đằng Văn Khoa vào, thấp giọng phân phó vài câu rồi Đằng Văn Khoa lắc mình rời đi.

Đằng Văn Hiên ngồi trên ghế thở dài một tiếng:

- Thụ đại chiêu phong a! (cây to thì đón gió) Hi vọng lần này có thể an bình đi qua.

….

Đằng Phi cũng không biết, cuộc chiến ngày hôm nay của hắn đã làm cho tất cả những người trong Đằng gia trấn đều rung động thật lớn!

Nhất là những người có một chút thực lực, họ cũng thấy thật khó mà tin được, đều cho rằng đây là tin đồn nhảm!

Nhi tử Tam gia Đằng gia kia chính là một tên phế vật, việc này Đằng gia trấn ai mà không biết?

Năm đó tin tức Tam gia Đằng gia vẫn lạc truyền về, mọi người ai cũng thổn thức không thôi, ngay cả Thác Bạt gia luôn đối đầu với Đằng gia kia cũng vì cái chết của Đằng Vân Chí mà cảm thấy thương tiếc.

Hiển nhiên, Tam gia Đằng gia chết đi, cũng là cho các võ giả Thác Bạt gia kia tiếc thương đồng thời cũng thở phào một hơi.

- Sau đó, lại một tin tức nữa truyền ra, đứa con độc nhất của Tam gia Đằng gia lại không thể cảm ứng được đấu khí, hơn nữa thân thể cũng rất yếu ớt, không thể tu luyện bất cứ vũ kĩ nào.

Tin tức này truyền ra, trong lúc này lại khiến cho người ta một trận xôn xao, lúc đó rất nhiều người căn bản không hề tin chuyện này, Tam gia Đằng gia lợi hại như thế, nhi tử của hắn thế nào lại có thể như vậy.

Từ đó, đại danh Đằng Phi liền truyền ra khắp Đằng gia trấn, thậm chí ngay cả Thanh Bình Phủ cũng không ít người biết được chuyện này.

Đối với Đằng gia mà nói, đây là một đả kích rất lớn-, Tam gia Đằng gia anh minh thần vũ, lại sinh ra một nhi tử phế vật, Đằng gia cũng thường bị đối thủ mang chuyện này ra đả kích.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, phế vật suốt mười năm nay của Đằng gia luôn im hơi lặng tiếng bỗng dưng nổi lên, vừa ra tay thì tựa như lôi đình vạn quân, đem Ngũ công tử Vương gia, một Đấu Sư Tam giai Nhất cấp đánh cho trọng thương đến bây giờ còn chưa thoát khỏi nguy hiểm!

Đây quả thực có thể so sánh với thiên tượng quỷ dị trên Mang Nãng sơn, càng làm cho người ta cảm thấy thật khó có thể tin!

Bên trong Đằng gia trấn, bất luận đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tin đồn này.

Có người nói tin tức Đằng Phi là phế vật lúc trước chính là do Đằng gia truyền ra, dùng để mê hoặc người khác.

Cũng có người nói nói khác, Đằng Phi là được một siêu cấp cường giả thu nhận.

Còn nữa, Đằng Phi chiếm được một khỏa thần dược, tẩy tủy phạt mao, thay đổi thể chất, thân thể có thể so với một tuyệt thế cường giả.

Còn có người một thuyết pháp kì quái hơn nữa là, thiên tượng giáng xuống Mang Nãng sơn chính là điềm lành trời cao giáng xuống và được Đằng Phi chiếm được, sau đó phế vật Đằng Phi này trở thành một cường giả.

Tóm lại, mỗi người một cách nói khác nhau, không biết ai biết chân tướng sự việc này rốt cuộc là thế nào.

Phía đông Đằng gia trấn, không khí bên trong đại viện Thác Bạt gia cũng cực kì khẩn trương. Trên mặt mỗi người đều hết sức nghiêm túc, những người đến đây cước bộ đều rất nhẹ nhàng, không có phát ra một tiếng động nào.

Đột nhiên tiếng ngựa hý từng đợt vang lên từ bên ngoài truyền vào.

- Người của Vương gia đã đến!

Một hạ nhân hướng về phía gia chủ Thác Bạt gia bẩm báo.

- Cái gì? Người của Vương gia tới nhanh như vậy sao?

Thác Bạt Hồng Vận gia chủ Thác Bạt gia chợt đứng dậy.

- Người tới là ai?

- Chính là nhị đệ gia chủ Vương gia, Kim Sí Đại Bằng - Vương Thiên Ưng!

- Là hắn?

Thác Bạt Hồng Vận thất thanh nói, nhưng ngay sau đó hắn lạnh lùng cười một tiếng:

- Lần này Đằng gia gặp nạn rồi!

Kim Sí Đại Bằng - Vương Thiên Ưng chính là đệ nhất cao thủ Vương gia Thanh Bình Phủ! Đấu Sư Ngũ giai Tứ cấp! Ở Thanh Bình Phủ cũng có được uy danh cực cao.

Hơn nữa, Vương Thiên Ưng xuất thủ vô cùng tàn nhẫn, chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả, những năm gần đây, người chết trong tay hắn không đến một trăm thì cũng đến chín mươi rồi.

Hơn nữa, những người này cũng không phải hạng vô danh, thậm chí cũng không ít cường giả đấu khí Lục giai!

Nghe nói Vương Thiên Ưng đã từng xem qua tuyệt học gia truyền của Vương gia, đem trung cấp đấu kỹ của Đại Đấu Sư Kim Điêu Trảo luyện đến một cảnh giới tương đối kinh khủng, một trảo xuất ra liền có thể đem xương người ta bóp nát!

Người này đến đây, hiển nhiên là không phải chỉ muốn đàm phán với Đằng gia.

- Đi, cùng ta ra ngoài nghênh tiếp!

Thác Bạt Hồng Vận cũng thông suốt điểm này, thần thái nhất thời sáng lên, vội vàng ra cửa nghênh đón.

- Vương hiền đệ, Hồng Vận ta nghênh tiếp chậm trễ, xin Vương hiền đệ bỏ qua cho.

Thác Bạt Hồng Vận đi ra đến cửa, vẻ mặt đắc ý sớm đã biến mất không còn, mà thay đó là vẻ mặt vô cùng trầm trọng, thấp giọng nói:

- Đều là lỗi của ta, ta không thể chiếu cố tốt Ngũ công tử, ài!

Vóc người Vương Thiên Ưng cũng vừa phải, gương mặt dài, mũi ưng, hai mắt thâm sâu, trên trán trụi lủi, lưng mang đao, nhìn qua trông có chút dọa người.

- Thác Bạt huynh khách khí rồi, chuyện này ta đã nghe nói qua, tiểu bối tranh đấu cùng Thác Bạt huynh thì có liên quan gì, bọn nhỏ cũng lớn cả rồi, trưởng bối cũng không thể theo đuôi chiếu cố mãi được.

Thanh âm Vương Thiên Ưng âm lãnh như một khối băng, làm cho người ta cảm giác không thoải mái.

- Bất kể là thế nào. Chuyện này ta cũng có một chút trách nhiệm, cho dù Vương hiền đệ không đến, ta cũng chuẩn bị đi đến Đằng gia đòi công đạo!

Bộ dạng Thác Bạt Hồng Vận đầy chính khí nói, nghênh đón Vương Thiên Ưng đi vào.

Vương Thiên Ưng nghĩ đến thương thế của Vương Ngũ công tử, thanh âm băng lãnh nói:

- Thủ đoạn thật tốt, đánh trọng thương chất nhi của ta như vậy, ta nhất định không buông tha cho hắn!

Thác Bạt Hồng Vận cũng gật đầu, trầm giọng nói:

- Nói đến cũng thật kì quái, người đả thương Vương Ngũ công tử chính là cái tên phế vật kia, trong cơ thể vốn không có đấu tuyền, hơn nữa thân thể cũng rất yếu ớt, năm nay vừa tròn mười ba tuổi, những nay gần đây cũng không có chút thay đổi nào, cũng không hiểu tại sao, trong lúc bất chợt hắn lại có thực lực mạnh mẽ như thế, theo khuyển tử của ta thuật lại, thời điểm tên Đằng Phi này chiến đấu cũng không phát ra mộ tia đấu khí nào, đây rõ ràng là chiêu số của Võ giả bình thường.

Vương Thiên Ưng nghe xong cũng trầm mặc một lúc, sau đó chậm rão nói:

- Thực lực của Tiểu Ngũ đã là Tam giai Nhất câó, trừ phi đối phương có thực lực Chân khí Đại Võ Sư Cửu cấp mới có thể đối chiến được, có thể làm cho hắn trọng thương như vậy… Ta xem người này ít nhất cũng có cảnh giới Chân khí Đại Võ Sư Thập cấp , thực lực thế này thì một thiếu niên làm sao có thể đạt tới a!

Thác Bạt Hồng Vận gật đầu lia lịa, cười khổ nói:

- Nếu không phải lúc đó có nhiều người cùng chứng kiến, ta cũng thật không tin một hài tử mười ba tuổi lại có thực lực như thế.

Vương Thiên Ưng khẽ gật đầu, sau đó hắn bỗng đứng dậy âm trầm nói:

- Một khi đã như thế, bây giờ ta phải đi đến Đằng gia một chuyến, ta thật muốn nhìn xem, Đằng gia làm sao có thể che chở cho tiểu nghiệt súc!

- A? Đi ngay bây giờ sao? Nếu không đợi ngày mai hãy đi, lúc này trời đã tối rồi, Vương hiền đệ cũng vừa đến nơi, trong người chắc cũng mệt mỏi rồi, không bàng nghỉ ngơi một đêm…

Thác Bạt Hồng Vận không nghĩ đến tính tình Vương Thiên Ưng lại nóng nảy như thế, lập tức đi báo thù.

Nếu như ngày thường việc này cũng không có gì, cường một phương cũng không cần thiết phải nghĩ đến phía yếu làm gì, một khi bị khi phụ sỉ nhục liền lập tức trả thù lại.

Nhưng hiện tại bây giờ, mưu đồ bí mật đối với sản nghiệp Đằng gia của hai nhà đã đến phút cuối, vạn nhất bởi vì sự kiện lần này phát sinh một chút biến cố, vậy chả phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao.

Vương Thiên Ưng thoáng nhìn qua Thác Bạt Hồng Vận nói:

- Thác Bạt huynh không cần phải lo lắng, trước khi đến đây, đại ca ta đã nói chuyện của các ngươi cho ta nghe, nếu như không có chuyện này phát sinh, hiển nhiên chúng ta phải chậm rãi mới có thể thôn tính toàn bộ sản nghiệp Đằng gia. Chuyện phát sinh ngày hôm nay, đại ca ta cũng rất tức giận, nhưng đây cũng là một cái cớ tuyệt hảo, không lẽ Thác Bạt huynh không nhận thấy sao?

Thác Bạt Hồng Vận suy nghĩ một chút, việc này cũng có chút đạo lý, đường đường là Ngũ công tử Vương gia lại bị đánh trọng thương gần như tàn phế, dùng cái cớ này trực tiếp đánh thẳng vào Đằng gia, người này dám phản kháng, trực tiếp giết chết là được!

Cả Đằng gia, ai có thể chính diện đánh với Vương Thiên Ưng một trận?

Không có!

Cho dù là gia chủ Đằng gia Đằng Văn Hiên lão gia tử cũng chỉ là thất cấp tứ giai Đấu Sư, so với Vương Thiên Ưng còn kém một cảnh giới, căn bản không phải là đối thủ của Vương Thiên Ưng.

Lấy thương thế của Ngũ công tử làm cớ dù có đánh thẳng đến đại môn cũng không tính là cưỡng ép a.

Thác Bạt Hồng Vận gật đầu một cái nói:

- Tốt, nếu hiền đệ ngươi đã quyết như thế, lão ca ta đây cũng phối hợp tốt với ngươi, ta phái người cùng đi với ngươi đến Đằng gia, chuẩn bị tiếp nhận sinh ý của Đằng gia, chẳng qua là lão gia tử Đằng gia…

- Yên tâm, ngày mai hắn sẽ không còn tồn tại.

Vương Thiên Ưng đầy tự tin nói.

Bình luận

Truyện đang đọc