CHIẾN THẦN BIẾN

Nghe những lời này, ngay cả Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp đang không để ý cũng có phần kinh ngạc, trong lòng thầm nói: Có thể thoải mái xem, thoải mái tu luyện Đấu kỹ cấp Đấu Thánh?

Trời ạ, lão già này coi đấu kỹ cấp Đấu Thánh là gì? Rau cải trắng bán ngoài chợ sao?

Mà trong lòng Đằng Phi lại vô cùng kinh hãi: Đấu Thánh!

Ngày đó, Lục Tử Lăng đã nói, chỉ có Đấu Thánh mới có thể nhìn ra trong người ngươi có đấu khí.

Lúc trước, cường giả Đấu Thánh duy nhất mà Đằng Phi gặp được chính là lão nhân áo xám người báo cho hắn tin Lục Tử Lăng còn sống, đồng thời được nàng nhờ đưa cho hắn Vô Danh Quyền Pháp.

Khi ấy, lão nhân áo xám chỉ liếc một cái đã nhìn ra trong cơ thể hắn có đấu khí, đồng thời yêu cầu hắn toàn lực công kích lão.

Ở lần đó, Đằng Phi thu được rất nhiều lợi ích, không phải ai cũng có cơ hội luận bàn với cường giả Đấu Thánh.

Không sai, lần đó chính là luận bài, nếu không, Đằng Phi thậm chí còn chẳng chịu nổi một chiêu của lão nhân áo xám.

Thực lực của cường giả cấp Thành cường đại đến như vậy!

Vốn, Đằng Phi nghĩ rằng trên đời sẽ không có nhiều cường giả như vậy, ít nhất, trước kia hắn chưa từng nghe nói có cường giả Đấu Thánh nào cả. Tuy nhiên, hiện giờ xem ra, trước kia mình quả thực là ếch ngồi đáy giếng, kiến thức qua ít a!

Lão nhân trước mắt này, nếu không có thực lực cấp Thánh thi đấu thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu mình, lại có thể bảo đảm mình trở thành Đấu Tôn trong mấy

năm ngắn ngủi?

Thấy Đằng Phi do dự, Độc Cô phó viện trưởng nở một nụ cười đắc ý, tiếp tục nói:

- Thế nào? Tiểu tử, điều kiện lão già này không tệ chứ? Ở tuổi như người thì nên vào học viên học tập, bất kể là cường giả cường đại cỡ nào thì lúc còn trẻ cũng phải ở trong học viện một thời gian. Về sau người sẽ rõ, đoạn thời gian này quan trọng đến mức nào. Cả đế độ này đều biết ta yêu tài như mạng, tài này không phải là tiền tài, mà là nhân tài!

Lời nói của Độc Cô phó viện trưởng làm cho Đằng Vũ và Ngữ Đồng gật đầu liên tục, Ngữ Đồng nhẹ giọng nói:

- Không sai, nếu không có Độc Cô phó viện trưởng, chúng ta sẽ không có hoàn cảnh học tập tốt như vậy. Đằng Phi, đây là lần đầu ta thấy Phó Viện trưởng đối đãi với một người trẻ tuổi như vậy, người phải nắm chắc cơ hội này.

Ngữ Đồng nói rất nghiêm túc, không có một chút vui đùa nào.

Đằng Vũ nhìn thoáng qua Đằng Lôi và Đằng Long, bất đắc dĩ lắc lắc đầu nói với Đằng Phi:

- Ngữ Đồng nói không sai, Đằng Phi, ngươi phải cân nhắc thật kỹ, thư các nội bộ a. . .

Trong cầu than thở của Đằng Vũ tràn ngập sự hâm mộ, đừng nói là Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện, ngay cả các học viên của Chân Võ Học Viện cũng đều rất thèm thuồng nơi này.

Nghe nói, người trấn thủ thư các nội bộ là hai vị Đấu Thánh vô cùng cường đại, nếu không chỉ sợ đã có rất nhiều người nhắm tới nó rồi.

Đằng phi cúi đầu, trong nội tâm không ngừng cân nhắc, sự coi trọng của vị Độc Cô phó viện trưởng này làm cho Đăng Phi có chút thụ sủng nhược kinh*, đổi sang nơi khác, chỉ sợ sẽ không có ai trong thị hắn như vậy.

(*: được sủng ái mà lo sợ)

Nhưng đó thực sự là những thứ ta muốn sao?

Trong lòng Đằng Phi thầm cân nhắc, đấu kỹ, hắn đã có Lôi Sát, có Vô Danh Quyền Pháp. Hai loại đấu kỹ này đã đủ để Đằng Phi tu luyện, càng đừng nói hắn còn có Thiên Đạo Ngũ Thập Đấu Mạch Đại Pháp, còn có cả Bát Bộ Thiên Long Quyết!

Cả cuộc đời, có thể tu luyện những loại công pháp này đến cảnh giới cao nhất là đã rất giỏi rồi. Đối với hắn mà nói, có thêm đấu kỹ cũng không tạo nên bao nhiều tác dụng.

Mặc dù ban đầu Đằng Phi bị điều kiện mà Độc Cô phó viện trưởng đưa ra dọa cho nhảy dựng, nhưng sau khi cân nhắc tỷ mỉ, hắn vẫn nhìn rõ tình thế trước mắt.

Không nói đến gì khác, hắn vừa đánh bại Lương Ngọc, sợ rằng trừ bỏ mấy người Đăng Vũ, Ngữ Đồng, Lăng Thi Thi, đại bộ phận học viên của Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện sẽ không chào đón hắn.

Nếu hắn quyết định nhận lời mời của Độc Cô phó viện trưởng, ở lại đây tu hành, vậy thì việc được tiến vào thư các nội bộ sẽ rất khó giữ kín. Cứ như vậy, ở trong Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện, hắn sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Hắn muốn yên lặng học tập và tu luyện, không ngừng tăng lên chính mình, chứ không muốn trở thành nhân vật nổi tiếng gì cả. . .

Cho nên, Đằng Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Độc Cô phó viện trưởng, nhẹ giọng nói:

- Xin thứ lỗi. . .

Ba chữ này, nặng tựa ngàn cân!

Cả căn phòng hoàn toàn rơi vào sự tĩnh mịch!

Gần như tất cả mọi người đều nhìn Đằng Phi một cách khó tin, ngay cả hai người Đồng Long Đằng Lôi đã chẳng ôm bao nhiêu hy vọng cùng nhìn hắn một cách khó tin. Không ai trong bọn họ ngờ rằng Đằng Phi lại từ chối điều kiện mê người đến như vậy!

Độc Cô phó viện trưởng cũng ngày người, cái lưng hơi cùng cũng dựng thắng lên. Lão nhíu mày, trên khuôn mặt nhăn nheo kia hiện lên vài phần tức giận và khó hiểu, mở miệng hỏi:

- Vì sao?

- Nguyên nhân có ba, một là ta không thiếu đấu kỹ, hai là ta không muốn trở thành nhân vật tiêu điểm của cả học viện, thứ ba, ta vẫn muốn đi Chân Võ Học Viện hơn. Cho nên, tiểu tử đành phải từ chối ý tốt của Độc Cô phó viện trưởng, rất xin lỗi!

Đằng Phi có chút khó khăn nói.

Bất kể thế nào, vì giữ hắn lại Thủy Tiên Học Viện, điều kiện mà vị Độc Cô phó viện trưởng này đưa ra thật sự rất có thành ý. Đổi thành một người khác, chỉ sợ đã không thể nào từ chối, cho nên Đằng Phi vẫn rất tôn trọng lão nhân này.

- Không thiếu đấu kỹ. . .

Độc Cô lão viện trưởng lặp đi lặp lại câu nói này của Đăng Phi, hai mắt híp lại đánh giá hắn vài cái, sau đó bông cười nói:

- Thì ra đúng là đã có danh sư, cũng đúng, nếu không phải danh sự thì ai có thể lấy ra công pháp Đấu Mạch chứ? Mà thôi, lão già ta đã vô duyên với ngươi, ngươi muốn đi Chân Võ Học Viện thì cứ đi đi. Cánh cửa của Thủy Tiên Đấu Võ Học Viên sẽ luôn mở rộng với người, nếu có một ngày ngươi không thích Chân Võ Học Viện thì hãy quay lại đây.

Nói xong, Độc Cô lão viện trưởng lại hơi cùng người xuống, lắc lắc đầu xoay người bước ra khỏi cửa, nhưng lại bị Đằng Phi gọi lại.

- Độc Cô phó viện trưởng, ngài chờ chút, ta còn có việc muốn nói.

- Hå?

Độc Cô phó viện trưởng qua đầu lại nhìn Đằng Phi, lão không cho rằng tiểu tử này sẽ đổi ý. Lão bỏ cuộc là vì đã nhìn ra vẻ kiên quyết trong mắt Đằng Phi, bỗng nhiên nhớ tới thời trẻ tuổi của mình, chẳng phải lúc đó cũng quật cường như vậy sao?

Về phần trong người Đằng Phi có Đấu Mạch lại làm cho Độc Cô phó viện trưởng thầm cảnh giác. Đường đệ của Đằng Vũ, một người trẻ tuổi đến từ nông thôn lại nắm giữ công pháp Đấu Mạch mà cả lão già sống bao nhiêu năm như lão không có, điều này nói lên cái gì?

Người trẻ tuổi này, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng nên đắc tội hắn.

Lấy thân phận và địa vị của lão, cũng chẳng đến mức cần gây thù kết oán với một thanh niên tiền đồ vô lượng. Hơn nữa, hắn giữ Đằng Phi lại cũng xuất phát từ lòng yêu tài. Yêu tài chân chính là dù không chiếm được cũng sẽ không phá hủy | tiền đồ của người ta.

- Còn có chuyện gì? Độc Cô phó viện trưởng nhìn Đằng Phi hỏi.

Đằng Phi chỉ Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp, nói:

- Độc Cô tiền bối, ngươi thấy tỷ muội các nàng thế nào?

Cách xưng hô của Đằng Phi đã phát sinh biến hóa, gọi tiền bối là để biểu hiện ra mình đã có danh sự, nhưng vẫn rất tôn trọng đối phương.

Độc Cô phó viện trưởng là một lão thành tinh, tất nhiên là hiểu rõ ý tứ của Đằng Phi, lão đưa mắt nhìn u Lôi Lối và u Lạp Lạp, đối tỷ muội song sinh này giống nhau như đúc, hơn nữa tướng mạo còn tuyệt mỹ, mấy năm sau nhất định sẽ là giai nhân tuyệt sắc.

Nhưng trong mắt Độc Cô phó viện trưởng, lại nhìn ra tiềm chất tu luyện xuất sắc của bọn họ!

Từ đầu tới giờ, lão vẫn luôn quan sát Đằng Phi, cũng không để ý tới những người khác. Nghe lời này của Đằng Phi, Độc Cô phó viện trưởng mới bất giác nhìn thoáng qua hai tỷ muội này. Vừa thấy dao động đầu khí mờ nhạt trên người bọn họ, vị Độc Cô phó viện trưởng đã trải qua không biết bao nhiêu sóng gió này lập tức ngẩn người tại chỗ.

- Hai người các ngươi. . . Vận chuyển đấu khí một chút cho ta xem.

Không hổ là một người yêu tài như mạng, khi Độc Cô phó viện trưởng cảm thấy rất có thể đổi tỷ muội này là thiên tài tu luyện, sự không vui do bị Đằng Phi cự tuyệt lập tức biến mất.

Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp không khỏi đưa mắt nhìn Đằng Phi, ánh mắt nóng bỏng của lão già này làm hai nàng có phần không được tự nhiên. Cho dù trong ánh mắt kia không có chút dục vọng nào, nhưng từ nhỏ, hai người họ đã sinh hoạt trong nguy hiểm, tính cảnh giác cực cao. Trừ Đằng Phi ra, các nàng không muốn tin bất cứ ai.

- Ha ha, không sao, các ngươi cứ biểu hiện cho Độc Cô tiền bốii xem. Đăng Phi cười nói.

Lúc này hai người Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp mới đứng lên vận chuyển công pháp, đấu khí trong Đấu Tuyền nhất thời xoay tròn lên.

Một là bậc sáu cấp mười! Một là bậc sáu cấp bốn!

Đấu khí xoay tròn tốc độ cao, làm trên người hai tỷ muội xuất hiện một loại khí thế cường đại.

Mặc dù trước đó đã biết cảnh giới của hai tỷ muội này, nhưng hiện giờ tận mắt nhìn thấy, Đằng Vũ và Ngữ Đồng vẫn kinh hãi đứng ngần người tại đó, miệng há hốc ra, trong mắt đều là rung động.

Về phần Đằng Long và Đằng Lôi thì đã như hóa đá, gần như bị mất đi năng lực suy nghĩ. Bọn hắn căn bản không thể tin rằng đôi tỷ muội song sinh xinh đẹp này lại có thực lực cường hãn như vậy.

- Ha ha ha! Tốt, tốt, rất tốt!

Độc Cô phó viện trưởng như phát hiện ra bảo vật trân quý nhất trên đời, ánh mắt nhìn Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp tràn đầy từ ái, lớn tiếng nói:

- Điều kiện vừa rồi của Đằng Phi chuyển sang cho các ngươi! Công pháp dấu kỹ mà hai người tu luyện đều rất bình thường, nhưng không sao cả, trong thư các nội bộ có rất nhiều công pháp cao cấp, từ hôm nay, ta sẽ bồi dưỡng trọng điểm các ngươi!

Đang nói, ánh mắt lão nhìn về phía Âu Lôi Lôi, gật đầu liên tục:

- Đoán rằng chỉ cần một năm thì người sẽ tiến vào Đấu Tôn! Ha ha ha! Rốt cuộc Thủy Tiên Học Viện ta lại xuất hiện thiên tài? Ha ha ha ha ha!

Lời này của Độc Cô phó viện trưởng vừa nói ra, trừ Đằng Phi, những người còn lại đều hóa đá tập thể, ai từng nhìn thấy Đấu Tôn trẻ tuổi như vậy?

Vừa rồi nói Đằng Phi trở thành Đấu Tôn trong năm năm thì mọi người đều đã rất khó tin, hiện giờ cô gái xinh đẹp kia lại chỉ cần có một năm, thế giới này. . . Cũng quá điên cuồng rồi!

Trong đầu Đằng Long, Đằng Lôi, Đằng Vũ và Ngữ Đồng đều xuất hiện ý nghĩ này.

Bình luận

Truyện đang đọc