Châu thành Thanh Nguyên Châu không hổ đã trải qua mấy ngàn năm mưa gió, trong thành cực kỳ phồn hoa, tuy rằng không tráng lệ như Tây Thùy Hải Uy Thành, nhưng lại có thêm một phần cảm giác lịch sử, đi trên đường làm cho người ta có cảm giác vô cùng an nhàn thoải mái.
Đoàn xe ngựa Đằng gia đưa bọn họ tới đây, cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, Đằng Phi thưởng cho xa phu một ít bạc, xa phu chạy suốt đêm quay về. Tiếp theo đám người Đằng Phi sẽ cần sử dụng truyền tống trận, đi tới đế đô Chân Võ Thành.
Bốn người tùy tiện ăn một chút trên đường, sau đó tìm một nhà trọ, chuẩn bị sáng sớm hôm sau lại xuất phát.
Đằng Phi thuê ba căn phòng tốt nhất, hắn và Bạo Long một mình một phòng, Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp chung một phòng.
Đằng gia là y dược thế gia, các loại dụng cụ chữa bệnh tự nhiên sẽ không thiếu, có cả công cụ chuyên dùng lấy máu để thử, trên thực tế Đằng Phi cũng rất quen thuộc mấy thứ này, chỉ là chưa bao giờ thử qua trên người mình mà thôi.
Trong lòng Đằng Phi hơi giãy giụa, nhưng sau khi bị Thanh Long lão tổ nhận ra, cười nhạo một phen, Đăng Phi mới hạ quyết tâm, cắn răng đâm một mũi kim nhỏ vào mạch máu trên cánh tay, chút đau đớn này đối Đằng Phi mà nói thì không tính là gì, nhưng nhìn máu đỏ tươi từ trong mũi kim chảy vào trong bát, Đằng Phi vẫn hơi trợn mắt lên, cảm giác sợ hết hồn.
- Ha ha ha ha, tên đần độn nhà ngươi, thật sự là cười chết ta a, mẹ nó, tại sao lão tổ ta lại quen người cơ chứ? Ngươi ở trong Hồn Vực đã trải qua thi chất thành núi, máu chảy thành sông rồi, chẳng lẽ đều không có chút tác dụng gì ư? Ngươi tự tay giết qua người nhiều như vậy, chém rách bụng người ta, máu chảy thành sông, cũng chưa từng nhăn mặt chút nào, không ngờ ngươi lại sợ hãi máu trong thân thể mình chảy ra. . . Ha ha ha ha. . . hắc hắc. . .
Thanh Long lão tổ ở trong tinh thần thức hải của Đằng Phi, cười lăn cười bò, điên cuồng cười nhạo Đằng Phi.
- Con rắn chết tiệt kia, ngươi chờ đó cho ta, đến lúc đó ta không tìm một con đại cẩu thì thề không bỏ qua!
Đằng Phi cắn răng, nhìn trong bát càng lúc càng có nhiều máu tươi, bắt đầu có chút choáng váng.
- Cút, nếu ngươi dám tìm cho lão tử một con đại cẩu làm ký sinh thể, lão tử sẽ công bố chuyện người sợ máu ra ngoài!
Thanh Long lão tổ uy hiếp.
- Không cho ngươi nói!
- Không cho người tìm!
- Ngươi không nói ta sẽ không tìm!
- Ngươi không tìm ta mới không nói!
Bất giác, bị Thanh Long lão tổ cuồng vọng tự kỷ này trêu chọc, Đằng Phi cũng bớt sợ hãi đi rất nhiều, nhưng hai chén nhỏ máu tươi vẫn khiến cho sắc mặt hắn có chút tái nhợt, trong đầu cũng có chút choáng váng.
- Được rồi, được rồi, không phải chỉ là chảy ra một chút máu hay sao? Nhìn dáng vẻ của người kia, không biết thì còn tưởng rằng người bị trọng thương sắp chết nữa đấy!
Thanh Long lão tổ châm chọc.
- Bị lấy máu cũng không phải ngươi, đương nhiên là có thể đứng to mồm rồi! Đằng Phi hung tợn nói:
- Tương lai ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một con đại cầu làm ký sinh thể, đến lúc đó sẽ chích ra từ trên người người một ít máu chó để trừ tà, nghe nói máu của hắc cẩu có thể trừ tà rất tốt, khi đó tìm một con hắc cẩu là được rồi!
- Tiểu. . . tiểu tử, bổn vương không để yên cho ngươi đâu!
- Ta còn lâu mới sợ ngươi!
Đằng Phi đứng lên, bước chân hơi lảo đảo, khóe miệng không kiềm nổi lộ ra một nụ cười khổ, kỳ thật Thanh Long lão tổ nói đúng, hắn chi là bị chứng tâm lý mà thôi, trên thực tế những máu tươi này cũng không ảnh hưởng gì lớn tới hắn cả, nhiều nhất cũng chỉ là hơi suy yếu mà thôi.
Lúc này, Âu Lôi Lôi bưng một chậu nước tiến vào, chuẩn bị hậu hạ Đằng Phi rửa mặt, sau đó nghỉ ngơi, thấy sắc mặt Đằng Phi có chút tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía hai chén máu tươi còn nóng bốc hơi kia, lập tức nhíu mày, hoang mang hỏi:
- Chủ nhân, ngài đây là. . .
- Ừ, Âu Lôi Lôi à, đến đây, uống nó vào, sau đó đi gọi u Lạp Lạp, uống bát còn lại.
Đằng Phi mỉm cười, nhìn Âu Lôi Lôi nói.
Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp có chút dịu dàng, có chút hoạt bát, ở lầu một thời gian, Đằng Phi cũng có thể phân biệt được, tích cách này thật ra có chút tương tự với Vũ Lan đã lâu không gặp kia.
Lại nói tiếp, cảnh tượng này có chút quái dị, Âu Lôi Lôi khẽ bưng một chậu nước nóng bốc hơi, nhìn hai chén máu tươi cũng đang bốc hơi trên bàn kia, nghe
Đằng Phi khẽ cười nói câu này, không kiềm nổi run lên, ánh mắt nhìn về phía Đằng Phi cũng trở nên có chút cổ quái.
Đằng Phi thấy thế, không kiềm nổi cười khổ, thầm nghĩ: "Nếu không giải thích, e rằng Âu Lôi Lôi nhất định sẽ cho rằng ta rất quái dị. . ."
- Ách. . . Là như thế này, lúc trước ta nói rằng có biện pháp giải quyết độc tố trong thân thể các ngươi, đó chính là dùng. . . máu của ta. . .
Đăng Phi chậm rãi nói.
Cạch. . .
Chậu nước rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang lớn, nước trong chậu cũng chảy ra ngoài hơn phân nửa, Âu Lôi Lôi hoảng sợ nhìn Đằng Phi, liên tục lắc đầu:
- Không. . . không, ta không. . . Ta, ta, ta. . . làm sao ta có thể uống máu của chủ nhân được? Ta không uống. . .
- Đến đây, ngoan nào, uống vào sẽ khỏi thôi.
Đằng Phi thấy bộ dáng hoảng sợ của Âu Lôi Lôi, không kiềm nổi khẽ trêu chọc nàng một chút, hơi nhe răng cười.
. . .
Cửa phòng bị hung hăng phá vỡ, Bạo Long và Âu Lạp Lạp gần như đồng thời vọt vào trong phòng, nhìn thấy cảnh tượng vô cùng quỷ dị này.
Trên mặt đất là một mảnh đống hỗn độn, ướt đẫm một mảng thảm lót sàn, thân thể Âu Lôi Lôi đang run lên, sắc mặt tái nhợt lui về phía sau, Đằng Phi thì mang vẻ mặt tà ác, vừa cười vừa chậm rãi ép tới.
- Ách, cái gì ta cũng không thấy! Bạo Long rất không thức thời lẩm bẩm một câu, xoay người bước đi ngoài.
"Quên đi, chủ nhân và thị nữ xxx nhau, lão tử ở đây làm cái rắm à?"
Âu Lạp Lạp nắm chặt góc áo, vẻ mặt quái dị nhìn Đằng Phi, khóe miệng hơi giật giật, cuối cùng vẫn không kiềm nổi thấp giọng nói với Đăng Phi:
- Chủ nhân. . . Không phải là chúng ta không chịu hầu hạ chủ nhân, thật sự là. . . không thể a!
Âu Lạp Lạp nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không kiềm nổi đỏ ửng lên, vô cùng thẹn thùng, giống như một quả táo đỏ tươi, làm cho người ta rất xông lên cắn một ngụm.
Đằng Phi và Âu Lôi Lôi đều có chút dở khóc dở cười, Âu Lôi Lôi vỗ đầu Âu Lạp Lạp một cái, nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì vậy, chủ nhân muốn chúng ta uống hai chén máu tươi kia!
- A? Uống máu? Uống máu ư?
Âu Lạp Lạp nhìn thấy hai chén máu đang bốc hơi kia, rụt cổ lại, trong mắt có chút sợ hãi, run run nói:
- Ta không uống, đó là máu ma thú ư?
Thoạt nhìn rất đáng sợ a!
Đằng Phi sắc mặt đen lên, thầm nghĩ:
"Ngươi mới là ma thú!"
Âu Lôi Lội trừng mắt oán trách nàng một cái, nói:
- Đừng nói bậy, đó là máu của chủ nhân, chủ nhân nói uống vào thì có thể loại bỏ độc tố trong thân thể chúng ta.
- A? Máu của chủ nhân ư? Chủ nhân, sao ngài lại không thương tiếc thân thể như vậy?
Âu Lạp Lạp nghe xong, không kiềm nổi trách cứ nhìn Đằng Phi, nghiêm túc nói:
- Chủ nhân thân phận tôn quý, về sau ngàn vạn lần đừng làm loại chuyện này nữa, không hay chút nào cả!
Nói xong, lập tức kéo Âu Lôi Lôi muốn chạy ra ngoài.
- Được rồi, trò chơi chấm dứt, đứng lại hết cho ta!
Đằng Phí nghiệm mặt lại, nhìn hai người, nói:
- Mỗi người một chén, uống vào cho ta, ngay lúc này khi nó còn nóng!
- Hay là. . . không cần thiết đâu! Âu Lôi Lôi co rúm người này, lùi về phía sau.
- Đây là mệnh lệnh! Đằng Phi mặt lạnh xuống, nói: - Các ngươi ngay cả chết còn không sợ, còn sợ máu hay sao?
Khi Đằng Phi vẻ mặt chính nghĩa nói ra những lời này, Thanh Long lão tổ ở trong đầu đã cười lăn cười bò ra, nếu nó có hình thể, nhất định đã cười ngoác miệng ra tận mang tai rối.
Đằng Phi thậm chí còn có thể tưởng tượng ra, một con đại hắc cẩu đang quỳ rạp trên mặt đất, há miệng cười to, vừa cười vừa nói:
- Buồn cười chết ta rồi, tiểu tử, trên đời này còn có kẻ nào sợ máu hơn người nữa sao?
- Mẹ nó, con rắn chết tiệt kia, ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ kiếm cho ngươi một con đại hắc cẩu làm ký sinh thể, ta muốn xem về sau người còn dám tự xưng là Thanh Xà Vương nữa hay không!
Đằng Phi trong lòng tràn ngập xấu hổ, giận dữ thề.
Bên này thì Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp cũng nhận ra, chủ nhân dường như rất nghiêm túc, hai người từ nhỏ đã bị tẩy não rằng mệnh lệnh của chủ nhân cao hơn tất cả mọi thứ, cho dù bắt họ đi tìm chết thì cũng phải đi.
Mà chủ nhân trẻ tuổi anh tuấn này, cho tới giờ vẫn không cưỡng bức gì đối với các nàng, ngược lại còn vô cùng tốt, ngay cả đan dược quý báu như Huyết Nguyên Đan cũng đều cho bọn họ, thì làm sao có thể hại bọn họ được?
Hai người chần chờ một chút, sau đó đi về phía hai chén máu tươi kia.
- Nhanh lên! Đằng Phi nhíu mày, lẩm bẩm nói:
- Máu của ta chẳng lẽ lại dọa người như vậy hay sao? Ta còn không sợ, các ngươi sợ cái gì?
Hai người nhìn nhau một cái, đồng thời nhìn về phía Đằng Phi, lúc này mới thấy sắc mặt Đằng Phi có chút tái nhợt, trong lòng không khỏi đau xót.
Chuyện này thoạt nhìn hoang đường, nhưng trên thực tế, cũng là máu từ trong thân thể chủ nhân chảy ra a!
Đằng Phi ngu ngốc ư?
Hai người tuyệt đối không tin chủ nhân là kẻ ngu ngốc, ngược lại còn thông minh hơn rất nhiều người mà bọn họ đã từng thấy, nhưng hắn làm như vậy làm gì, chẳng lẽ máu của hắn thật sự có thể chữa được bệnh ư?
Âu Lạp Lạp có vẻ lớn gan hơn một chút, bước nhanh tới, bưng chén nhỏ trên bàn kia lên, vẻ mặt kiên quyết, ngửa đầu một hơi uống cạn chén máu này.
Sau khi uống xong, khóe miệng còn lưu lại một tia máu, nhìn qua rất yêu dị mị hoặc, nhưng cũng có một loại vẻ đẹp khác thường.
Âu Lôi Lôi hiển nhiên cũng không có tâm tự thưởng thức loại vẻ đẹp này, khẩn trương hỏi:
- Âu Lạp Lạp, người thấy thế nào?
- Có chút tanh!
Âu Lạp Lạp lau miệng, có chút suy nghĩ, rồi nói:
- Dường như còn có chút ngọt. . .
Âu Lôi Lôi không kiềm nổi trợn mắt xem thường, dứt khoát không hỏi nữa, bưng lên chiếc chén nhỏ, bóp mũi, nhắm mắt, uống cạn chén máu này.
Sau khi uống xong thì nàng cũng không ung dung được như u Lạp Lạp, mà là cong lưng, nôn khan hai tiếng, sau đó mạnh mẽ áp chế cơn cuộn trào trong bụng.
Lúc này Đằng Phi ít nhiều cũng có chút khẩn trương nhìn hai người, lại nói tiếp, tuy rằng Thanh Long lão tổ rất cuồng vọng tự kỷ, nhưng cũng ít khi không đáng tin, nhất là đối với loại chuyện này, tuy nhiên Đằng Phi vẫn có chút lo lắng, không biết bọn họ sẽ có phản ứng thế nào.
- Được rồi, ngươi thấy đó, cũng không phải là rất khó uống chứ? Đăng Phi cười nói:
- Các ngươi đi súc miệng trước đi. . .
Đằng Phi vừa dứt lời, lại thấy hai người đồng thời biến sắc, hai gương mặt xinh đẹp giống hệt nhau này lập tức đỏ ửng, sau đó gần như đồng thời chạy ra khỏi phòng. u Lạp Lạp dường như nhanh hơn một chút, lớn tiếng nói:
- Ta trước!
- Ngươi. . .
Âu Lôi Lôi nhanh chóng đi qua vèo, mặt đỏ như sắp nhỏ máu ra, không dám ngẩng đầu nhìn Đăng Phi, hơi cong người, ngượng ngùng nói:
- Chủ nhân, có thể mượn phòng rã mặt của người được không. . . Hơn nữa, sau đó chủ nhân cũng không được vào, đi tới chỗ Bạo Long đi!
Đằng Phi giật giật khóe miệng, không nói gì, chỉ hơi gật đầu, xoay người đi ra ngoài, nhưng vẫn vênh tại lên, nghe thấy trong phòng vài tiếng vang loảng xoảng. sau đó là tiếng cánh cửa phòng rửa mặt bị đóng sập lại.
Đằng Phi lắc lắc đầu, bước về phía phòng của Bạo Long.
Bạo Long mở cửa ra, vẻ mặt quỷ dị nhìn Đăng Phi, nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng hỏi:
- Lão đại, bị đuổi ra ngoài ư? Có muốn ta dạy cho ngươi một chút thủ đoạn không?
- Đi tìm chết đi, tên phế vật nhà người ngay cả một nữ nhân cũng không có, ngươi có thể dạy cái gì?
Đằng Phi không để ý vẻ mặt đang đen lại của Bạo Long, lách qua người hắn đi vào phòng, nằm trên ghế, chậm rãi nói:
- Ta bảo này, người lại đi thuê thêm một gian phòng hảo hạng nữa đi, tối hôm nay e rằng ta không thể quay về căn phòng kia được rồi.