CHIẾN THẦN BIẾN

Rất nhanh, Bạo Long đã kiếm về đây một chiếc xe ngựa cực kỳ hoa lệ, đoán là cướp từ một nhà giàu có nào đó.

Nhìn thoáng qua Âu Lôi Lôi cũng đang tu luyện, trong mắt Bạo Long chợt lóe qua một chút dị sắc.

Thấy vậy, Đằng Phi thản nhiên nói:
- Đừng nhìn nữa, đánh Trương gia xong ta sẽ cho ngươi một viên. Người đi theo ta, tất nhiên sẽ không thiếu phần của ngươi!

Bạo Long cũng không khách khí, hắn là chiến sĩ trở về từ chiến trường Vực ngoại, thích nhất là hóa cảm kích thành hành động, biểu đạt trực tiếp, những lời khách sáo kia chẳng có bao nhiêu ý nghĩa cả.

Đằng Phi bế Âu Lạp Lạp lên xe ngựa, đặt lên đệm êm, thuận miệng an ủi một câu:
- Không cần nghĩ nhiều, dụng tâm hóa giải được lực là được.

Lại đưa Âu Lôi Lôi lên xe ngựa, lúc này hắn mới ra ngoài ngồi cùng Bạo Long, thản nhiên nói:
- Đi, đi Trương gia!

- Cứ đi như vậy sao?
Khóe miệng Bạo Long giật giật, nhìn Đăng Phi nói:
- Hai nàng…

- Không sao, cứ đi đi!
Đằng Phi thản nhiên nói.

Bạo Long do dự một chút, nhảy xuống xe ngựa, lao về phía một cửa hàng gần đó, gỡ mấy cánh cửa xuống, đặt ở hai bên và mặt sau của xe ngựa, lúc này mới cười nói:
- Bọn chúng có dùng cung tên nữa cũng không sợ.

Đằng Phi cười cười, trong lòng thầm nói: Hiện giờ Trương gia còn có bao nhiêu người, cũng tiến thủ? Chỉ sợ đều đã chết trên đường cái này rồi.

- Giá!
Bạo Long giơ roi lên, hai con ngựa bắt đầu nhanh chóng chạy đi.

Trang viên của Trương gia cách Trương Gia Bảo hơn mười dặm, khi bên này không thể giết được đám người Đằng Phi, chỉ sợ bên kia đã có được tin tức. Nhưng Đằng Phi cũng không lo lắng gì, căn cơ của Trương gia là ở đây, cho dù trước đó đã di dời một bộ phận, nhưng tuyệt đại đa số người của Trương gia vẫn còn ở đây.

Bởi vì, trước đó họ cũng không ngờ rằng sát chiều cường đại như vậy lại không thể giết chết đám người Đằng Phi.

Con đường đi đến trang viên của Trương gia cực kỳ bằng phẳng, được trải cát vàng, phía dưới còn lót đá cứng làm nền, từ đó có thể thấy được tài lực của Trương gia mạnh thế nào.

Mười dặm đường rất nhanh đã đến, xa xa, có thể thấy thấp thoáng một trang viên, nó chiếm diện tích cực lớn, căn bản không giống trang viên, mà giống một tòa đại trấn hơn!

Tường của trang viên cao chừng ba thước, cửa chính thì phải đến mười thước, được xây từ đá tảng, trên tấm bảng hiệu ở cửa chính có ghi hai chữ “Trương gia” thật lớn.

Cửa rộng chừng hai mươi thước, hiện giờ đang đóng chặt, không nhìn thấy bất cứ bóng người nào.
Xe ngựa đi tới gần, Bạo Long nhảy xuống, bước nhanh đến trước cửa trang viên. Khi còn cách cánh cửa chừng mười hước, hắn lăng không nhảy lên, hai chân hung hăng đạp lên giữa cửa.

Rầm! Rắc!

Bên trong vang lên một tiếng rắc lớn, tấm gỗ chống cửa trực tiếp bị đá gãy, hai cánh cửa ầm ầm mở ra.

Bên trong còn lận thêm vài tiếng kêu thảm. Hiển nhiên, lúc đó đang có người trốn ở sau cửa, nhưng lại chẳng ngờ rằng Bạo Long lại mở cửa theo cách đó, không chạy trốn kịp, tất cả đều bị cánh cửa nặng nề kia đập cho chết ngất đi.

Xe ngựa không hề dừng lại, tiến thẳng vào trang viên của Trương gia. Dự đoán của Đằng Phi cũng không sai, tất cả cùng tiện thủ của Trương gia đều được mai phục trên đường phố Trương gia Bảo, hiện giờ bên trong trang viên đã không còn cung tiền thủ nào.

Bạo Long còn chuẩn bị lao lên trước để cản tên, nhưng không ngờ rằng sau khi phá cửa, bên trong lại không xuất hiện sự chống cự nào.

Hắn hơi lắc đầu, lẩm bẩm một câu:
- Cũng chỉ có vậy mà thôi.

Nâng thanh đại đao trong tay, lập tức đi vào bên trong.

Đằng Phi điều khiển xe ngựa, cứ vậy mà lao vào bên trong.

Lúc này, từ bên trong bỗng xuất hiện một đám người, nhìn Bạo Long và chiếc xe ngựa phía sau, trên mặt họ cũng không có bao nhiêu bất ngờ.

Cầm đầu nhóm người này là một lão nhân râu tóc bạc trắng, tay chống một chiếc quại trượng, nhìn Bạo Long trầm giọng quát:
- Kẻ đến là ai, vì sao lại dám lao vào trang viên của Trương gia?

- Lão già, biết rõ còn cố hỏi, có ý nghĩa gì không?
Đại đao trong tay Bạo Long chỉ về phía lão nhân:
- Ngươi chính là lão tộc trưởng của Trương gia? Năm ấy là người hạ lệnh cho Thiết Giáp Trọng Nô Quân tấn công Đằng gia?

- To gan!

- Vô lễ!

- Tặc tử, đừng vội giương oai ở Trương gia ta!

Mấy người bên cạnh lão nhân đồng thời lên tiếng, chửi mắng Bạo Long.

Lão nhân ho nhẹ một tiếng, cả đám đều ngậm miệng lại. Hai mắt lão nhìn Bạo Long, thản nhiên nói:
- Là lão hủ hạ lệnh thì đã sao? Một cái gia tộc mà thôi, diệt thì diệt, chưa bị tiêu diệt là vận may của chúng.

- Tốt lắm, lão già, người rất hợp với tính cách của ta, nếu bình thường, không chừng ta sẽ cho ngươi một con đường sống, nhưng hiện giờ thì xin lỗi.
Bạo Long vung đao, bước về phía trước:
- Bởi vì chúng ta là kẻ địch, ta phải giết ngươi!

- Ha ha, người trẻ tuổi, đừng xung động như vậy, trên đời này nào có kẻ địch vĩnh viễn?
Lão nhân mặt không đổi sắc, nhìn Bạo Long cười nói:
- Ta thấy người cũng là một hảo hán, không bằng hãy gia nhập Trương gia ta đi, ta cho ngươi năm mươi vạn hoàng kim, sau đó có thể giúp người tiến vào trong quân. Lấy thân thủ của ngươi, trở thành một quan quân rất đơn giản, lại thêm tài lực hùng hậu, lão hủ đảm bảo, trong vòng mười năm người sẽ trở thành tướng quân!

Lão nhân mặt không đổi sắc, làm trò dụ dỗ Bạo Long ngay trước mặt Đằng Phi, hơn nữa nói rất trắng trợn.

Trên đời này, có rất nhiều chuyện cũng là như vậy, che che dấu dấu chỉ là hành động của kẻ tiểu nhân. Những người làm việc lớn thật sự đều dùng dương mưu để giành chiến thắng, âm mưu quỷ kế chỉ có thể nhất thời mà thôi.

Trưởng lão tộc trưởng dùng tiền để hấp dẫn, chính là dương mưu, cho dù nói trước mặt Đăng Phi thì đã sao? Đằng gia người có thể lấy ra năm mươi vạn lượng hoàng kim không? Chỉ cần ngươi không lấy ra nổi thì chẳng thể ngăn người khác động tâm!

Chỉ cần động tâm thì sẽ ly tâm!

Đây chính là chìa khóa chiến thắng của Trưởng lão tộc trưởng trong nhiều năm qua.

Hoàng triều Chân Võ có một câu nói cổ, đó là vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không gọi là vấn đề!

- Một điều kiện thật hấp dẫn!
Bạo Long cười ha hả:
Nhưng trước khi ta đi theo chủ nhân thì đã là Bá Tước được đại lục công nhận, tiền có nhiều cũng chẳng làm được gì, mà lão tử cũng chẳng thèm thuồng gì cái chức tướng quân kia cả. Cho nên, điều kiện của người vô hiệu, đừng nói là năm mươi vạn, cho dù là năm trăm vạn, lão tử cũng chẳng cần!

Trong lúc nói, Bạo Long đã đi tới gần Trưởng lão tộc trưởng, miệng đang nói nhưng đại đao trong tay không hề ngừng lại, một đạo hào quang chói mắt chợt bổ về phía Trưởng lão tộc trưởng.

- Muốn chết!
Một tiếng gầm trầm thấp vang lên, một đạo hào quang sáng lên giữa đám người, đỡ lấy đại đao trong tay Bạo Long.

Keng!

Một tiếng va chạm giữa kim loại vô cùng chói tai vang lên, lực lượng khổng lồ làm cho không khí xung quanh có phần vặn vẹo.

Trưởng lão tộc trưởng lùi lại dưới sự bảo vệ của đám người, mở miệng nói tiếp:
- Người trẻ tuổi, đừng nóng tính như vậy, chờ lúc người thành gia lập nghiệp thì sẽ rõ giá trị của đồng tiền thôi!

Bạo Long căn bản không nghe Trưởng lão tộc trưởng đang nói gì, chỉ có chút kinh ngạc đánh giá người đang cản đường mình, vẻ chơi đùa trong mắt dần thu hồi lại, biến thành vẻ nghiêm túc.

Hai người đấu nhau một chiều, xem như là thử, sau đó đứng đối diện giằng co lẫn nhau.

Giống với Bạo Long phát hiện thực lực của đối phương bất phàm, đối phương cũng cũng cảm thấy đại hán râu xồm trước mặt này không hề đơn giản. Hơn nữa, một thân sát khí kia còn như thực chất, không ngừng ảnh hưởng đến tâm cảnh và cảm xúc của hắn.

- Người có một thân võ nghệ, nhưng sao lại làm việc cho người như vậy?
Nhìn người trạc tuổi mình này, Bạo Long bóng mở miệng nói.

- Ha ha, huynh đệ, không phải ngươi cũng vậy sao? Thực lực không tầm thường, nhưng sao lại đi theo một thằng nhóc?
Đối phương cười nhạt, ý tứ trong đó rất rõ ràng, người còn không bằng ta đâu. Gọi một thiếu niên là chủ nhân, hơn nữa thiếu niên này một không phải Hoàng tộc, hai không phải hào môn, chỉ là đứa con cháu của một gia tộc bình thường, còn bên ta thì tốt xấu cũng là gia tộc quý tộc.

- Nếu người chết, ta sẽ xây một ngôi mộ cho ngươi, mỗi lần đốt chút hương khói.
Bạo Long mỉm cười, nhẹ giọng nói, sau đó đột nhiên nâng đại đao trong tay lên, bổ xuống phía đầu người đang đứng đối diện này. Trên người Bạo Long lập tức bộc phát ra khí thể cường đại, dường như phía trước có là một ngọn núi thì hắn cũng có thể bổ làm đôi.

Thanh niên hán tử chừng ba làm ba sáu tuổi trước mắt đã sớm phòng bị săn, lập tức hét lớn một tiếng, giơ đạo nghênh đỡ.

Keng! Keng!

Hai tiếng động thật lớn vang lên, hai người đồng thời lui lại bảy tám bước.

Lại rống to một tiếng, sau đó tiếp tục lao lên!

Thanh niên kia thi triển đao pháp có kèm theo hỏa diễm màu hồng, hiển nhiên đấu kỹ mà hắn tu luyện là thuộc tính hỏa, hỏa diễm kia xé rách không khí, phát ra thanh âm thể lương.

Trong ánh đạo của Bạo Long thì có xen lẫn những khí kính màu trắng, tốc độ nhanh đến mức làm người ta khó có thể nắm bắt, đấu kỹ mà Bạo Long tu luyện có đặc tính của phong!

Đăng Phi ngồi trên xe ngựa, im lặng nhìn hai người chiến đấu, trong lòng bao nhiều có chút kinh ngạc. Hắn biết rất rõ thực lực của Bạo Long, Đại Đấu Sự bậc sáu cấp mười định phong, Đấu Tôn bình thường cũng chưa chắc đã là đối thủ của hăn, vậy mà người này lại đánh ngang tay với Bạo Long.

Tên hán tử cường đại này... Chui ra từ đâu?

Trương gia... Có cao thủ tọa trấn sao?

Ánh mắt Đằng Phi lướt qua khỏi hai người đang chiến đấu, nhìn về phía đám người kia, vừa lúc thấy được Trưởng lão tộc trưởng cũng đang nhìn hắn.

Hai ánh mắt tiếp xúc, Đằng Phi thấy một nụ cười mang theo vẻ chế nhạo trong mắt Trưởng lão tộc trưởng, trong lòng chợt động: Xem ra, lão già này đã có chuẩn bị từ trước, chẳng lẽ trong vòng một đêm mà lão đã tìm được cao thủ giúp đỡ sao?

Trong lòng Đằng Phi nghi hoặc, ánh mắt lướt qua những người đứng quanh Trưởng lão tộc trưởng. Rốt cuộc, ánh mắt của Đằng Phi dừng lại trên một lão nhân mặc áo xám.

Lão nhân này mặc một bộ áo xám, mái tóc trắng xóa thả loạn trên vai, nhìn qua không bắt mắt. Nhưng lão đứng ở đó, dường như đã dùng làm một thể với hoàn cảnh xung quanh. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Đằng Phi, lão ngẩng đầu lên, nở một nụ cười với Đăng Phi, làm lộ ra hàm răng đã ố vàng.

Lúc này, trận chiến của Bạo Long và hán tử kia đã đến hồi cao trào, nơi hai người bước qua, lớp đã lót trên mặt đất hoàn toàn vỡ vụn, không ít chỗ còn bị chém ra những vết thật sâu.

Trở về từ chiến trường Vực ngoại, lại thêm việc rèn luyện trong Hồn Vực, Bạo Long từ từ chiếm cứ thượng phong, mặc dù khó có thể đánh bại đối thủ trong thời gian ngắn, nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Bạo Long tất thắng.

Mà dường như người kia cũng đã nóng nảy, bị Bạo Long áp chế nãy giờ nên vô cùng tức tối, bông phát ra một tiếng rống giận:
- Chết đi cho ta... Liệt Hỏa Trảm!

Thanh đao trong tay hắn bỗng đỏ hồng lên, trong không khí xuất hiện một đạo | hỏa diễm, hung hăng chém về phía Bạo Long.

Cỗ khí nóng mãnh liệt kia khuếch tán ra bốn phương tám hướng xung quanh, ngay cả Đằng Phi cũng có thể cảm giác được.

Mà trên mặt Trưởng lão tộc trưởng và những người xung quanh hắn đều lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm.

Bình luận

Truyện đang đọc