Bố Y nhìn thấy vẻ kinh dị của mọi người, có chút buồn cười.
Bài thơ này đương nhiẻn không phải hắn làm, hắn còn có cái tài vãn thơ này, chi nhớ là căn cứ theo tư liệu ghi lại, đây là lúc Đường Bá Hò đăng sơn, bực mấy tên ăn xin làm trò với khách nẻn làm ra, nguyên văn là Nhất thượng nhất thượng hựu nhất thượng, nhất thượng trực đáo cao sơn thượng. Cử đầu hồng nhật bạch vân đẻ, tứ hải ngũ hồ giai nhất vọng.
Hắn cải biên lại, đem đăng sơn cải thành leo lầu, cũng may ờ đây là trẽn lầu, địa thế không thấp, nhất thượng nhất thượng có thé xem như là leo thang lầu, mặt trời đỏ mâv trăng cũng có, tứ hải ngũ hồ có thé nói về Trung Nguyên, đương nhiên cũng có thé nói là đường xá ờ phía dưới, coi như là cũng có vài phần tương tự.
Nhìn thấy bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của mọi người, Tiêu Bố Y vừa thấy xấu hồ, lại nhất thời cao hứng, cơ hồ muốn một tay che trời, nhưng nghĩ lại, đây cũng chi là lộng xảo thành chân, may mà hoàn cảnh họp với thi từ, nếu không đúng thì khí thế liền yếu đi rất nhiều, họa hò không thành lại thành chó cũng rất có khả năng phát sinh, đành chăp tay nói: "Bất tài bẻu xấu, nếu có gì không được, mong mọi người chi điém".
"Hay, rất hay, thật sự rất hay" Công tử giả dạng vỗ mạnh bàn, chén bát trẽn bàn cũng vì thế mà nhảy lên ủng hộ, "Hay cho một câu cử đầu hồng nhật bạch vân đẽ, tứ hải ngũ hồ giai nhất vọng. Chi băng khí thế của hai càu này, huynh đài tuyệt không phải người thường".
Chúng tao khách mặt nhìn nhau, buồn bực không nói lên tiếng, cũng không ủng hộ, đều buồn bực không thôi.
Tẻn họ Mă cùng Đàm Dư vốn đều đã chuẩn bị vài bài, cái gì Vân đầu nhật, Tiêu tiêu vũ, Yến tử tiếu lâu thính bồi hồi; ngươi một ngựa ta một răm, cả đám sẽ hùa vào ủng hộ. Nhưng bọn họ ngâm thi tác đối chi là tiêu khién. Ngày nay tứ khoa cử nhàn yêu cầu học nghiệp tinh thông, tài nghệ có đủ, lực kiêu tráng, siêu việt hơn người. Minh Kinh, Tiến sĩ lường khoa đé cho các văn nhân có cơ hội xuất đầu. Tiến sĩ trọng thi phú, Minh Kinh trọng thiếp kinh mặc nghĩa, nhưng dù sao thi phú cũng phải có chút vãn học mới được, Minh Kinh chi cần học thuộc, cho nên đại bộ phận vãn nhân chỉ học thuộc một quyên Minh Kinh, tên họ Mă cùng Đàm Dư chính là hai trong số đó.
Thi phú đối với tên họ Mã cùng Đàm Dư mà nói, chăng qua chi là đé thé hiện mình không giống người thường mà thôi, vốn tường răng tên nhà quê Tiêu Bố Y này làm sao có thế có văn thơ gì, nói không chừng còn ngâm ra lão mă lạp lẽ ngưu canh điền (ngựa già kéo cày trâu làm ruộng), hoặc là mấy câu thơ con cóc như một năm một năm lại một năm. Đen lúc đó bọn họ sẽ được cả căn lầu này ca ngơi, tên công tử nừ giả nam trang này, tuy là sồ nhi, nhưng xem ra có vẻ cũng khá xinh đẹp, đến lúc đó hàm mộ vãn thơ của hai người, lại chuốc thèm chút rượu, một đêm phong lưu khoái hoạt chăng phải quá sương sướng sao? Không nghĩ đến Tiêu Bố Y vừa đọc xong, bọn họ đã biết mình có ngâm thơ cũng chi là bêu xấu, nên chi có thé buồn bực mà không nói gì.
"Nhất thượng nhất thượng hựu nhất thượng, nhất thượng thượng đáo đính lâu thượng. Cử đầu hồng nhật bạch vân đê, tứ hải ngũ hồ giai nhất vọng" Công tử giả dạng măt tòa sáng, xem ra đã bị Tiẻu Bố Y kích động không ít, nhẹ lay động đầu nói: "Hai câu trước đơn giản, nhưng lấv bình thản mà mờ lối, mặt sau kỳ phong đột chuyén, không phải người có trí tuệ rộng lớn, tâm tư khéo léo thì khó có thể làm ra câu thơ như thế. Hồng nhật bạch vân, tứ hải ngũ hồ, giai tại nhất vọng. Tuyệt vời, hai vị nhân huynh, vị huynh đài này đã ngâm thơ xong, ngọc đã ra nay rửa tai chờ chuyên (gạch) của các vị".
Nàng đem câu phao chuyên dẫn ngọc mà nói ngược lại, tên họ Mã cùng Đàm Dư hận không cắn một nhát.
Nha hoàn ờ một bèn thầm nghĩ, ta cảm thấy cũng bình thường, có khác gì mấy người rao hàng đâu, cái gì mà mặt trời đỏ mảy trăng, mây trăng thì có, nhưng mặt trời đỏ rõ ràng là màu vàng mà, còn mây trăng bay thấp, mảy trăng không phải cao cao tại thượng sao? Nhưng lại sợ bị công tử giả kia đánh, đành phải ngậm miệng buồn bực.
Không nghĩ đến ngậm miệng cũng không được, công tử giả dạng lại một tay đánh tới, "Thế nào, ngươi cảm thấy có phấn khích không"
"Phấn khích, rất cao" Nha hoàn làm bộ như thư đồng, liên tục gật đầu, "Ý cảnh toàn xuất, ý cảnh toàn xuất, còn không biết vị công tử này cao tính đại danh là gì?" Nàng ta nói câu này là nói thay cho tiếu thư.
"Ta vốn là áo vải, mọi người bình thủy tương phùng, giây lát đã đi, cái tên này không nói cũng vậy" Tiẻu Bố Y không muốn nhiều chuyện, chi sợ Đường Bá Hò đời sau sẽ chi bài vị của hãn mà mãng, nên đem lời của công tử giả dạng mới vừa rồi ứng phó với tên họ Mă cùng Đàm Dư mà mượn lại một chút.
Công tử giả dạng đột nhiên vồ bàn, "Ngươi nói cái gì áo vài?"
Tiêu Bố Y bị dọa nhảy dựng, khó hiểu nói: "Có chuyện gì?"
'Ta hiện tại hận nhất là hai chừ áo vài" Công tử giả dạng mặt ngọc có vẻ giận dử.
Tên họ Mă cùng Đàm Dư vui vẻ, đều gật đầu, "Áo vải dù sao cũng là áo vải, làm sao so sánh với vãn nhân chúng ta!"
"Các ngươi là vãn nhân cái rắm gì" Công tử giả này nói một câu làm hai người buồn bực cả nửa ngày, vị công tử giả này không biết vì sao lại nòi giận, nha hoàn lại hạ giọng nói, "Công tử, áo vải cũng không phải là Bố Y, người phát hỏa như vậy chi sợ là không đúng".
Thanh ảm của nàng tuy nhỏ, nhưng Tiẻu Bố Y cũng nghe rõ ràng, không biết bố y với áo vải là có ý tứ gì.
Công tử giả dạng chuyên bực thành vui, cũng thấp giọng nói: "Không sai, áo vải này so với Tiêu Bố Y còn giòi hơn nhiều".
Công tử giả dạng không đợi hòi, Tiẻu Bố Y đã hỏi, "Còn chưa thinh giáo cao tính đại danh của huynh đài".
Mới vừa rồi hai người Mă Đàm hỏi tên của công tử giả dạng thì đụng phải một cái đinh, người khác cũng nghĩ công tử giả dạng sẽ đưa ra một cái đinh khác, không nghĩ đến hăn sau khi do dự liền nói: ''Bất tài Vien Hi".
Tiêu Bố Y khi nghe hai chừ này, không khỏi sỡ sỡ canh thiếp trong lòng, người này nói Tiêu Bố Y chẳng lẽ là mình? Con gái Viên Lam tên là Viên Xảo Hề, có phải là thân nhân của Viên Hi này, hoặc chính là bản thân Viên Xảo Hề? Người này tuồi không lớn, chẳng qua nói là một Lolly thì hình như lớn hơn một chút, nếu không phải là Viên Xảo He, mình cùng nàng ta không quen biết, nàng ta sao lại có bộ dáng như muốn căn mình vậy?
"Viên Hi, Viẻn Hi, cái tên rất hay" Tẻn họ Mã ờ một bèn lắc đầu, dang tìm cách lảng sang vấn đề khác. Không nghĩ đến Viên Hi vân không có quèn, "Hai vị huynh đài, ta còn đang chờ..."
Tên họ Mã cùng Đàm Dư mặt mày xám xịt nhìn nhau, đều nói, "Bất tài không dám bêu xấu".
Viẻn Hi đắc ý cười cười, khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền, nụ cười cho dù là nam trang cũng làm cho người ta cảm thấy tươi đẹp mà không tục, Tên họ Mã cùng Đàm Dư thấy vậy ngứa ngáy khó chịu, lại không biết làm thế nào.
Tiêu Bố Y đầu đang muốn phình to ra, thì Viên Hi lại hòi: "Tuy nói bình thủy tương phùng, nhưng cũng có càu ngàn dặm hữu duyẻn, không dám thinh giáo đại danh của huynh đài?"
Nàng ta nói là không dám, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Bố Y không tha, Tiêu Bố Y ho khan nói: "Tại hạ Bối Bồi".
"Bối Bồi?" Viên Hi lẩm bẩm hai lần, như để ghi nhớ, "Bối huynh tên rất hay".
Tiêu Bố Y mượn cái tên Bối Bồi này là để an tâm, chi sợ sau khi nói ra cái tên Tiêu Bố Y, chi sợ là năm tay cũng đao đều bay tới, đang muốn nói cái gì sơn cao thủy thanh, không hẹn ngày gặp lại, thì bên ngoài lầu có tiếng ngựa hí vang, làm ồn ào cả lẽn.
Tất cả mọi người đều hướng ra phía ngoài nhìn, tên họ Mã cùng Đàm Dư nương theo sự ồn ào mà chạy sang bàn khác tránh mặt, nhìn thấy mọi người bị náo nhiệt hấp dân, không chú ý tới hai người bọn họ, cũng thoáng yẻn tàm.
Viẻn Hi ra ngoài lan can nhìn, đột nhiên nắm chặt nắm tay, giận không thế át được. Trẽn lầu mọi người cũng xôn xao.
Thấy ờ xa xa có mấy thớt ngựa xông tới, mấy quán hàng bị đạp chạy tứ tán, khóc la ồn ào.
Một ông lão không nhanh chán bị ngựa đá trúng, ngã nhào ra đất ôm chân kẻu lẻn, cũng không biết kẻu ai. Có mấy đứa nhỏ bị dọa oa oa khóc lớn, thẻ thảm vô cùng, xa xa truyền đến mấv tiếng "hùm" "bùm", các hàng quán bị xập xuống cũng không ít.
Trong lúc nhất thời đều hỗn loạn lên, tiếng hô to gọi nhỏ cứu người không dứt, mấy người kia vân cười lớn ha hả không chút đé ý.
Tiêu Bố Y trong lòng phẫn nộ, vì cách quá xa mà không cứu kịp, ánh mắt đảo qua mọi người trên lầu, thấy Viẻn Hi năm chặt tay xem ra là muốn lao xuống, lại bị nha hoàn kia giừ chặt lại. Mấy thư sinh đều lăc đầu không thôi, nhưng vân trờ lại bàn. Một thư sinh đột nhiên vô bàn mà dậy giận dừ nói: "Làng làng càn khôn, dưới chân Thiên tử, nhừng người này thực sự là vô pháp vô thiên".
Bạch diện thư sinh, tuối không nhỏ, thân hình gầy nhỏ, mới vừa rồi chúng tao khách ồn ào thì có hai người vân trầm mặc không nói, hãn chính là một trong đó. Chi là hãn tuy im lặng không nói, vẻ mặt tuy không cho là đúng, nhưng vân tùy ý đé mọi người ồn ào, nhưng khi mọi người đã im lặng, hăn lại nghĩa phàn điền ưng (lòng đầv căm phàn) đứng lên, bước chân xuống dưới lầu.
Một người chợt giừ chặt lấy thư sinh kia, lắc đầu nói: "Thiệu An huynh, đừng nóng nảy..
Người kéo bạch diện thư sinh lại là người da mặt đen đúa kia, Thiệu An huynh sắc mặt cau lại, không vừa lòng nói: "Thế Nam huynh, ngươi thân là mệnh quan Triều đình, nhìn thấy trường họp này lại không chút động lòng? Ngươi không ngăn trờ ta không trách ngươi, nhưng ngươi ngăn cản ta có từng thấy thẹn trong lòng không?"
Thế Nam huynh có chút xấu hố, ngượng ngùng buông tay ra, ngồi xuống thờ dài nói: "Thiệu An huynh, ngươi quá nửa là có sự không biết, người gảy loạn này chúng ta không chọc tới được".
"Vì cái gì mà không chọc tới được? cò thư có câu, Thiên tử phạm pháp, cũng đồng tội như dán" Thiệu An huynh săc mặt ngưng trọng, "Mặc cho là người nào, ức hiếp dán chúng như vậy là không đúng".
Mọi người nhìn nhau, người nọ lắc đầu nói: "Thiệu An huynh mới tới Đông Đô, rất nhiều chuyện còn không rõ, người gảy áo loạn là đương triều trụ quốc Lý đại nhân, ngươi nói một Thư ký lang nho nhỏ như Thế Nam huynh thì có thể làm gì?"
Thế Nam huynh sắc mặt càng đỏ, có chút ngượng ngùng, lại trầm mặc. Thiệu An huynh vốn giận không thế át, khi nghe được mấy chừ trụ quốc Lý đại nhân lại ngàn ra, "Chính là Lý Trụ Quốc được Tiên Hoàng ngự tứ Miền tử thiết quyển?"
Ngươi kia cưỡi khỏ, "Không phải Lý Trụ Quốc kia, thì còn người nào nừa?M
Tiêu Bố Y ờ xa xa nghe không rõ lắm, người này nói chuyện không xưng tính danh, hàm hàm hồ hồ không thống khoái. Nhưng Lý Trụ Quốc này nói vậy quyền thế rất lớn, bằng không cái gì Thư ký lang Thế Nam huynh cùng thư sinh nghĩa khí kia cũng sẽ không hoảng sợ biến sắc.
Xa xa nhìn thấy phía bên kia đã gần kết thúc, một cô gái lấy một cây gậy trúc muốn đánh người trẽn ngựa, không nghĩ đến người nọ có tập luyện chút vồ công, chi đưa tay băt lấv, cả người lân gậy đều bị hăn chụp gọn, trong tiếng cưỡi lớn mà băt đi, mấy người còn lại như là hạ nhân, cũng gào thét đuòi theo. Chi còn lại dân chúng khóc trời kẻu đất, tất cả mọi người đều câm như hến, giận mà không dám nói lời nào.
Tiêu Bố Y trong lòng thống hận, lại cũng biết đây là Đông Đô, nếu quản loại chuyện này, vậy hãn rất có thé không thấy được thái dương ngày mai, chi hận người nọ không nói rõ ràng, băng không mình mình cũng có thế nghĩ xem có biện pháp gì hay không.
Thiệu An huynh sắc mặt vốn trắng, khi nghe được ba chừ Lý Trụ Quốc, sắc mặt lại càng trăng hơn, suy sụp ngồi xuống, cầm chén rượu một hơi uống cạn, cũng không nói lời nào. Tên họ Mã cùng Đàm Dư đã nàng chén rượu lên cười nói: "Chúng ta là thư sinh vãn nhược, làm sao quản nhiều được, nào nào nào, uống rượu, uống rượu".
Tất cả mọi người đều gật đầu, nhìn thấy bên kia náo nhiệt đã hết, đều xoay người lại.
Tiêu Bố Y cảm giác được công tử giả dạng kia nhìn mình, xoay đầu đi nâng ly uống cạn, vừa muốn chắp tay thì Viẻn Hi đã vỗ thật mạnh xuống bàn mắng: "Đều là một lũ chuột nhắt nhát
gan".
Tên họ Mã quay đầu lại cười nói: "Bất tài đích xác là nhát gan, chăng qua cũng không có thấy Viên huynh trượng nghĩa ra tay".
Viẻn Hi bị nói đỏ cả mặt, lại không thế nói mình là nừ nhân, đành phải buồn bực uống rượu, thinh thoảng lại liếc nhìn Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y bị nàng nhìn mà thấy sợ hãi. Cảm giác canh thiếp trong lòng giống như là tạc đạn vậy, chi sợ Viên Hi này chính là Viên Xảo Hề kia, vậy mình thật có chút ăn không tiêu, mới muốn đứng dậy cáo từ, phát hiện ờ xa có mấy thớt ngựa chạy tới trước quán thì dừng lại.
Mấv người nọ trờ mình xuống, cũng bắt đầu kẻu gọi dàn chúng cứu người.
Một số dán chúng tự lo còn chưa xong, có ông lăo rơi xuống nước cũng chưa ai đê ý tới. Nay được mấy người này kêu gọi, lúc này mới bu lại, chi là khi ông lăo được vớt lên thì đã sớm không có tiếng động.
Tiêu Bố Y vần uống rượu, chi là trong lòng lửa giận hừng hực. Mấy người xuống ngựa nhẹ giọng trấn an, một người lấy trong lòng ra mấy điếu tiền đưa cho ông lão bị ngựa giâm phải chân, ông lão thấy chân cũng không có gì đáng ngại, vội vàng đứng dậv quỳ xuống đất cảm tạ. Vãn nhân bàn bên cạnh thờ dài nói: "Sài công tử đại nhân đại nghĩa, đáng tiếc là đến muộn".
"Ta thấy cũng chi là hạng người mua danh chuộc tiếng mà thôi" Viên Hi thấp giọng nói một câu. Người bàn bên cạnh hoặc không nghe rõ, hoặc khinh thường không chấp nhặt nàng ta, tên họ Mă cũng lăc đầu nói: "Tò tiên Sài công tử từng là Băc chu phiếu kỵ Đại tướng quân, tiên phụ Lộc quận công, Sài công tử xuất thân tướng môn (con nhà tướng), nếu mới vừa tới gặp được chuyện bất bình này, quá nửa đã sớm chăn chận".
Tất cả mọi người đều gật đầu tiếc hận.
Tên họ Mã lại nói: "Sài công tử trạch tâm nhàn hậu, ngươi thấy hắn ra tay đã là mấy điếu tiền, nhừng người này tuy có tòn thất, nhưng cũng xem như được đền bù, như thế xem ra coi như là nhân họa được phúc".
Tiêu Bố Y trong lòng thầm mắng tên họ Mã này thật làm cho người ta buồn nôn. Đàm Dư cũng liên tục gật đầu, "Cũng là gặp được người tốt như Sài công tử, băng không thật đúng là mất nhiều hơn được".
Chúng vãn nhân đều cười, chi có Thiệu An huynh kia tức giận hừ một tiếng, vồ bàn mà bỏ đi. Thế Nam huynh ôm quyền hướng tới mọi người nói: "Thế Nam đi trước một bước".
Mọi người nhìn thấy Thiệu An huynh đi cũng không có động tác gì, Thế Nam huynh đứng dậy lại đều hoàn lẽ. Đợi cho Thế Nam huynh đuòi theo Thiệu An huynh rời đi, tên họ Mă lại nói: "Thư kv lang cũng không đến đâu, đụng tới loại chuyện này, không cần nói là Thư kv lang, ta nghĩ cho dù là Sài công tử cũng bất lực".
Đám vãn nhàn lại gật đầu thớ dài, chi nói không nói tới quốc sự, mọi người lại uống một hồi rồi cũng giải tán, Viên Hi xa xa nhìn thấy Sài Thiệu bỏ đi, lại nhẹ "phì" một tiếng, "Cái gì mà Sài công tử giúp vếu chống mạnh, ta xem ra cũng chi là hạng mua danh chuộc tiếng mà thôi".
Tiêu Bố Y nhìn thấy cái kiểu đố kỵ với thế giới của Viên Hi, cũng không hiểu được tàm tư của nàng ta, bất quá đối với một câu cuối cùng của Viên Hi cũng giống như hăn. Hăn khác với nhừng vãn nhàn này, nhìn thấy Sài công tử là từ hướng con của Lý Trụ Quốc rời đi mà đuòi tới, nếu nói không gặp gờ, thật sự là không thế. Một khi đã như vậy, người nọ băt đi một nừ nhân, Sài công tử không có lý nào mà không thấy được, nếu có trì hoàn, hãn lại có thé nào xuất hiện họp lúc như thế?
Mấy cái phàn tích này xem ra cũng phức tạp, nói trắng ra chi có một khả năng, đám người Sài công tử có lẽ là đợi cho con của Lý Trụ Quốc đi rồi mới ra mặt, đé tránh cùng Lý Trụ Quốc khới xung đột, dụng tàm không cần nói cũng biết.
Bố Y cũng cưỡi khỏ, Sài công tử làm như vậy, xem như là kinh nghiệm già dặn, có thế mượn sức của lòng người, lại không cùng Lý Trụ Quốc khời xung đột, cho nên hv sinh nừ nhân kia, cũng là chuyện không thế tránh được.
Nhìn thấy tửu lâu đã tĩnh lại, Tiêu Bố Y hướng tới Viên Hi hòi: "Huynh đài, còn không biết Sài công tử này là dạng người gì? Lý Trụ Quốc kia, lại là nhân vật lớn nào trong triều?"
Viẻn Hi nhìn Tiẻu Bố Y như nhìn kẻ ngu ngốc, "Cái này ngươi cũng không biết; chăng lẽ ngươi mới đến Đông Đô?"
Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Đích xác là như thể, huynh đài mới vừa rồi không phải nói cũng mới đến Đông Đô sao?"
Viẻn Hi bất màn với chúng thư sinh, đối với Tiêu Bố Y xem ra lại cảm thấy hứng thú, liếc nhìn nha hoàn bên cạnh, phân phó nói: "Đi, lấy chút đồ ăn sáng cùng rượu đến đây".
"Công tử, người không thê uống rượu" Nha hoàn sợ hãi nói.
"Muốn ăn đòn, ngươi là công tử hay ta là công tử?" Viên Hi lại vung tay lên.
Tiêu Bố Y muốn hỏi một chút hắn có quen với thú y Tiết Dần Giai kia không, bằng không sao lại động tác giống nhau như thế. Nha hoàn kia cũng không ngừng chạy trốn, có chút ủy khuất. Viẻn Hi áp thấp thanh âm nói: "Bối huynh, thật không dám dấu, vừa rồi đi lấy rượu và thức ăn là nội nhân (vợ) của ta".
Tiêu Bố Y đang uống rượu vào miệng thiếu chút nừa là phun ra, ho khan không ngừng, hồi lâu mới dừng lại được, "Viên huynh nói cái gì?"
Viên Hi trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, "Thì ra Bối huynh không có nhìn ra, nàng ta thật ra là một nừ nhân, thiên kim sĩ tộc, coi trọng vãn thơ cùng học thức của bất tài, lúc này mới cùng ta bỏ trốn đến Đông Đô".
Tiêu Bố Y đã không dám uống rượu, chi sợ không say tử cũng sẽ nghẹn chết, lẩm bẩm nói: "Trách không được, trách không được, huynh đài thật có phúc khí".
Viẻn Hi lắc đầu thờ dài: "Cái gì mà phúc khí, ta hiện tại khồ không nói nên lời. Ta vốn là một thư sinh cùng khốn, nhà sạch như chùi, cùng nàng ta bỏ trốn đến Đông Đô, cũng đã không còn gì. Chi hy vọng năm sau khai khảo, có thế tìm được chút công danh, lúc này mới có thé hồi chuyên gia hương, băng không quá nửa chi có thế gỡi xương ờ chốn quê người".
Tiêu Bố Y nhìn thấy hắn quần áo thêu chi vàng, hoa lệ phi thường, trên tay lấp lánh cái nhẫn ngọc bích lớn, sáng bóng động lòng người, lâm bảm nói: "Huynh đài thực nghèo khó, thực nghèo khó..."
Viẻn Hi không biết mình sơ hờ trăm mối, còn muốn nói gì nừa thì Tiêu Bố Y chi sợ nàng hướng tới mình vay tiền, liền đồi đề tài, "Huynh đài hình như biết Sài công tử cùng Lý Trụ Quốc kia?"
Viên Hi gật đầu, "Đương nhiên, Sài công tử tên là Sài Thiệu, đích thực là xuất thân tướng môn, đều nói hãn lực mạnh vô cùng, hơn nừa võ công trác tuyệt. Trước kia là thiên ngưu bị thân của Nguyên Đức Thái tử..." Nhìn thấy bộ dáng có chút kinh ngạc của Tiêu Bố Y, Viên Hi khó hiéu hòi, "Bối huynh, ngươi sao vậy?"
Tiêu Bố Y gần đâv gặp nhiều chuyện bất ngờ, hay nhiều ít đã có chút năng lực chống cự, khi nghe được hai chừ Sài Thiệu, đã biết lại gặp một nhân vật lớn, nhịn không được hỏi: "Thiên ngưu bị thân là chức quan gì?"
"Xem ra Bối huynh thực là một áo vải, cái gì cũng không hiéu" Viẻn Hi nói: "Thiên ngưu bị thân chính là làm bạn với Thái tử, hừu danh vô thực, chi là một hư danh mà thôi. Nguyẻn Đức Thái tử chết sớm, thiên ngưu bị thân này của hăn cũng xem như bỏ. Chăng qua gia thế của Sài Thiệu không tệ, cũng có thế đé cho hắn giả nhân giả nghĩa".
Tiẻu Bố Y không biết nàng ta ấn tượng đối với Sài Thiệu sao lại kém đến như thế, chi là nhưng nhân vật lớn trong trí nhớ của mình đều như thế, Vũ Vãn Hóa Cập cha của đệ nhị hảo háo Tùy Đường là một Bật Mã On, một lòng hăm hại đường làm ăn của mình, thậm chí còn muốn hãm hại bản thân mình. Đại Đường Vệ quốc công Lý Tĩnh chi là một Viên Ngoại Lang, còn dưới cả Vũ Văn Hóa Cập, Sài Thiệu này xem cũng có chút nòi danh, cũng bất quá cùng Thái tử đọc sách, mà Thái tử này lại đã chết. Như vậy xem ra, bọn họ so với chính mình cũng chăng cao minh hơn bao nhiêu, không biết bọn họ là chưa gặp thời, hay là mình đến không đúng lúc, mình xem ra cũng không nên quá tự hạ thấp bản thân.
"Lý Trụ Quốc kia là người ra sao?"
Viên Hi lắc lắc đầu, "Trên đời này còn có người không biết Lý Trụ Quốc sao?"
Tiêu Bố Y lại cười nói: "Bất tài là một".
Viên Hi tuy khó hiểu, nhưng vần giải thích cho Tiêu Bố Y, "Lý Trụ Quốc chính là Lý Mần, lúc trước hăn cưới con gái của Nhạc Bình công chúa làm vợ, Nhạc Bình công chúa chính là tỷ tỷ của Thánh Thượng, lúc trước Nhạc Bình công chúa đã đem thiên hạ tặng cho Tiẻn đế, ngươi nói Lý Mân công lao có lớn hay không?"
Tiêu Bố Y bị quan hệ trong đó làm cho đau đầu, chi là ráng ghi nhớ, còn về quan hệ cũng không mấy rõ, chi có thế hàm hồ nói, "Trách không được, trách không được".
Hắn cũng không hiểu Lý Mần có công lao gì trong đó, nhưng một khi Lý Mần là con rể của Nhạc Bình công chúa, nói vậy công lao này cũng là Nhạc Bình công chúa nhường cho hăn.
Viẻn Hi liếc mắt nhìn hắn, "Bối huynh trừ ba chừ trách không được ra, hình như không còn biết nói gì khác".
Tiêu Bố Y cười, "Ta chỉ cần nghe ngươi nói là được rồi, Lý Mần là thân thích của Thánh Thượng, trách không được con hãn ngang ngược không người dám quản như vậy".
Viẻn Hi cưỡi nhạt nói, "Ngươi nghĩ hắn chi bằng chút quan hệ ấy mà dám ờ Đông Đô dưới chân Thiên tử mà làm loạn sao?"
Tiêu Bố Y khó hiểu, "Chẳng lẽ còn có môn đạo khác?"
Viẻn Hi khẽ bĩu môi, mũi hơi nhãn lên, xem có vẻ rất đáng yêu, "Lý phiệt tại Đông Đô thảm căn cố đế, chi có một Lý Màn kia thì cũng không đến nôi kiẻu ngạo như vậy. Đường thúc của Lý Mân tẻn là Lý Hồn, chính là Hừu kiẻu vệ Đại tướng quân đương triều, công lao có thế so với Vũ Văn Thuật, ngươi nói quyền lực có lớn hay không?"
Tiêu Bố Y cau mày, cảm giác nước ờ nơi này thực sự rất sâu, nhừng người này quyền thế cực lớn. Một thảo dán như mình làm sao có thé chống lại, nhiều nhất chăng qua là ám sát được một hai người là bỏ mạng mà thôi.
"Nghe nói Lý Hồn có một tiểu thiếp chính là muội muội của Vũ Văn Thuật" Viên Hi lại nói: "Nói như vậy Lý Hồn lại là muội phu của Vũ Văn Thuật. Bọn họ một là Hừu kiêu vệ Đại tướng quân, một là Tả vệ Đại tướng quàn, quyền khuynh thiên hạ, Lý Hồn càng bỡi vì công lao của cha mà cầm trong tay Miên tử thiết khoán do chính Tiên đế phát cho, ngươi nói một phiệt môn như vậy, con của Lý Mân chăng qua chi băt một nừ nhân, không nói tới một thư sinh văn nhược như Thiệu An huynh, Ngu Thế Nam Thư Ký Lang cũng chăng là gì, cho dù Sài Thiệu là cái gì giúp yếu chống mạnh, thiên ngưu bị thân cũng chăng là cái gì, làm sao dám tranh chấp cùng người ta".
Tiêu Bố Y khi nghe được ba chừ Vũ Văn Thuật lại cau mày, thầm nghĩ Lý Tĩnh chăng qua chi là một Viên Ngoại Lang, hiện tại triều đình hai Đại tướng quân liên thủ, tuy nói Tùy triều phải vài năm nừ mới sập, nhưng sự tình trước măt cũng khó có thế tránh được.
Khi Tiêu Bố Y trờ về khách điếm, trong lòng nhiều ít cũng có chút buồn bực.
Cùng Viên Hi nói lời tạm biệt, nàng ta xem ra cũng có chút lưu luyến không nờ, Tiêu Bố Y lại hận không thê sớm nhất đao phán lường đoạn.
Nhìn thấy thị tinh chi loạn, Tiêu Bố Y hận bản thân bất lực, cũng không còn tâm tình đi bái phỏng Lý Tĩnh, chi sợ Hồng Phất nừ lại thêm đò dầu vào lửa, sau khi về lại khách điếm lập tức trờ lại phòng mình, mờ cửa phòng chợt ngân ra.
Phòng vẫn sạch sẽ như trước, nhưng lại có dấu vết có người đến qua, chi là quần áo tiền tài không thiếu ngược lại còn thêm một bao đồ. Tiẻu Bố Y thật ra cũng lười, đồ mang theo đều rất đơn giản, ngoại trừ hai miếng mai rùa, đao phò cùng bảo kiếm mà Khả Đôn ban cho, hãn môi lần ra khỏi cửa tiền mang theo cũng không nhiều lãm, đừng nói chi là nhừng thứ khác.
Cũng may.
Đại bộ phận đều khó lưu thông, ngàn đậu tử cùng vàng lá cho tới giờ vần còn nguyẻn. Nơi này là Đông Đô, cũng không tiện để đồi thành tiền.
Trên đầu giường có đặt toàn bộ gia sản của hắn, cũng là do các thương nhàn cảm tạ hắn mà tặng. Khi phát hiện trong phòng có dấu vết có người đến, Tiẻu Bố Y cũng không vội vàng xem tiền tài có mất hay không, chi chậm rãi tới xem bao đồ đặt ờ trên giường.
Hắn chi cảm thấy tài vận của mình thật sự không tệ, lại có người đưa đến tận Đông Đô, chi là vân tốt cũng có lúc dùng hết, cũng phải nên càn nhăc bao đồ này đưa đến là có dụng ý gì, Tiêu Bố Y cầm lấy đơn đao nhẹ nhàng hất mờ bao đồ ra.
Bao đồ mờ ra, không có ám toán mà lộ ra quần áo mới tinh bên trong, Tiẻu Bố Y buông đơn đao, ngàn ra nhìn quần áo, cũng không hiẻu là ai đưa tới. Tuy nhừng thứ này không quý trọng nhưng trước măt đích xác là mình cần nhất, đến Đông Đô đã lảu, Dương Quảng không biết đang tiêu diẻu khoái hoạt ờ nơi nào, nhưng ờ Đông Đô càng ngày càng lạnh, hôm nay hăn muốn đi mua quần áo, nhưng đã bị sự tình Lý Trụ Quốc làm loạn tàm tư, không ngờ không làm gì lại có, ai mà hiéư ý như vậy?
Sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui cũng không rõ, Tiêu Bố Y đành phải đứng dậv đi hỏi chủ quán, khi đi đến cửa phòng, Tiẻu Bố Y chợt dừng bước, ngưng thần một lát, lúc này mới chậm rãi đây cửa phòng ra. Nhìn thấy người đứng trước mặt, Tiêu Bố Y có chút vui mừng nói: "Bối huynh, sao lại là huynh?"
Bối Bồi mặt mày đen đúa đứng ờ cửa, hàm râu trông rất chán ghét, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng hai măt nhìn thấy vẻ mừng rờ trên mặt Tiêu Bố Y, cũng có chút ấm áp, "Thế nào, không chào đón ta sao?"
Bối Bồi thanh âm hơi trầm, Tiêu Bố Y cũng biết hắn cố ý áp chế thanh âm. Sau khi phát hiện Bối huynh này là nữ, Tiêu Bố Y cũng không có xấu hồ, Bối Bồi một khi đã không muốn bộc lộ thân phận, hãn cũng không muốn nói ra.
"Sao lại không chào đón, chi là thấy ngoài ý muốn thôi, mời vào" Tiêu Bố Y nhường đường.
Bối Bồi cũng không khách khí, sau khi vào phòng, chi liếc mắt nhìn quần áo trẽn giường, tìm một cáu ghế dựa ngồi xuống, tùy ý cứ như là vào phòng của mình vậy.
" Thương thế của Bối huynh đã khỏi chưa?" Tiêu Bố Y quan tâm hòi: "Lúc trước ờ Mă ấp vội vàng từ biệt, cũng không rảnh đi thăm được, cho đến nay vàn thấy áy náy". nguồn TruyenFull.vn
Hắn một mặt là không rảnh, mặt khác căn bản tìm không thấy Bối Bồi, nhưng nói thành khẩn không làm cho người ta hoài nghi thành ý của hăn.
Bối Bồi nhìn Tiêu Bố Y đang chàm trà, trong mắt cũng có chút ôn nhu, nhưng khi thấy hắn xoay người lại, thì lại dời ánh măt đi chò khác nói: "Không có việc gì, Lục An Hừu còn chưa có năng lực lấy mạng ta".
Tiêu Bố Y rất cao hứng rót nước trà, nhìn thấy Bối Bồi nhìn về phía quần áo trẽn giường, cười khò nói: "Chuyện lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều, không biết là ai tặng một bao quần áo cho ta" Nhìn thấy Bối Bồi khóe miệng cười cười chế nhạo, Tiêu Bố Y giật mình nói: "Chẳng lẽ là Bối huynh đưa tới?"
Bối Bồi đứng dậy đi đến trước giường, không cho Tiêu Bố Y nhìn thấy sắc mặt của mình, "Không phải ta".
"Không phải ngươi thì là ai?" Tiêu Bố Y lúc này cũng mờ mịt.
"Là Bùi tiểu thư bảo ta đưa tới" Bối Bồi thản nhiên nói.
"Bùi tiểu thư?" Tiêu Bố Y sửng sốt, "Nàng ta không phải ờ Trương Dịch, hiện tại đã đến Đông Đô sao?"
"Không có" Bối Bồi lắc đầu, "Nàng hiện đang ờ Trương Dịch, hơn nừa sự tình xem ra tiến tri én cũng không thuận lợi".
Tiẻu Bố Y trầm ngâm hồi lâu, chi có thể nói: "Đáng tiếc ta là không đủ năng lực, Bùi tiểu thư
nhiều lần trợ giúp ta, ta lại không thể báo đáp".
"Ngươi có thé báo đáp nàng" Bối Bồi xoay người, ánh mắt sáng rực lên.
Tiêu Bố Y cười khồ "Bối huynh nếu biết nguyện vọng của Bùi tiểu thư, thì chỉ cần nói một tiếng, Tiêu Bố Y nếu đủ khả năng, quyết không có chối từ".
"Mấy cái quần áo này vừa người chứ?" Bối Bồi nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Bố Y, lại đồi đề tài.
Tiêu Bố Y ngạc nhiên, MTa chi cảm thấy quần áo có chút cò quái, nẻn cũng chưa có thời gian thử".
Bối Bồi ồ một tiếng, thản nhiên nói: "Ngươi sợ ta hạ độc trong quần áo?"
Tiêu Bố Y lại cười nói: "Nếu Bối huynh muốn giết ta, cơ hội có rất nhiều, chi là ta không thể nghĩ ra lý do đé Bối huynh muốn giết ta".
"Ngươi là đối thủ cạnh tranh của ta, Bối Bồi lạnh lùng nói: "Võ công của ta không kém ngươi, tứ khoa cử nhàn ta không thế không muốn".
Tiẻu Bố Y biết hắn là nừ, biết lý do này cũng không thành lập, "Nếu Bối huynh thực muốn tứ khoa cử nhàn này, ta xin chăp tay kính tặng".
Bối Bồi lắc lắc đầu, "Tiêu Bố Y, ngươi thực là một quái nhân, chẳng lẽ danh lợi trong mắt ngươi thực không đáng giá sao?"
Tiêu Bố Y trầm ngảm hồi lảu mới nói: "Bối huynh tới đây chính là vì Bùi tiểu thư phó thác, đem mấv quần áo này tặng cho ta?"
"Đương nhiẻn là không phải" Bối Bồi đột nhiẻn hỏi, "Ngươi cũng biết Bùi tiểu thư đi Trương Dịch làm cái gì?"
Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Ta làm sao mà biết được?"
"Bởi vì nàng ta nghe nói ờ Trương Dịch [có một thương cò Tây Vực đưa giá rất cao bán ra một mảnh mai rùa" Bối Bồi trầm giọng nói.
Tiêu Bố Y trong lòng trầm xuống, ức chế ý muốn sờ vào mảnh mai rùa ờ trong lòng mình, khẽ cười nói: "Một mảnh mai rùa thì có gì lạ, có tác dụng gì?"
Bối Bồi nhìn chẳm chằm vào mặt hắn hồi lảu mới dời ánh mắt đi, "Đều nói mai rùa này có bốn mãnh, bên trong cất giấu bí mật của thiên đại. Tìm được đủ mai rùa, chăng nhừng có thế tìm được vô số tiền tài, quan trọng nhất chính là được cả thiẻn hạ!"
Hắn nói có chút đại nghịch bất đạo, Tiêu Bố Y cũng không nghĩ như vậy, lắc đầu nói: "Ta nghĩ quá nửa là do đồn đãi thòi phồng lên mà thôi".
"Có lẽ. Nhưng Bùi tiếu thư muốn mua mảnh mai rùa kia đương nhiên cũng không phải là muốn nắm lấy thiên hạ" Bối Bồi nói.
Tiêu Bố Y trong lòng ngạc nhiên, trầm giọng hòi: "Chăng lẽ Bùi tiểu thư muốn hủy mảnh mai rùa đó?"
Bối Bồi cưỡi rộ lên, "Ngươi quả nhiên là thông minh, mai rùa có bốn mảnh, tề tụ lại thực không dè dàng, nhưng hủy đi một mãnh, cũng sẽ diệt được dã tâm của người mua muốn mưu phản, Bùi tiếu thư tính kế tinh chuán đương nhiẻn sẽ không bỏ qua cơ hội này".
Tiêu Bố Y nhớ tới mảnh mai rùa trong lòng mình, chi có thé cười khò.
Bối Bồi cũng không chú ý tới vẻ kinh ngạc của Tiẻu Bố Y, thản nhiên nói: "Ngươi mới vừa nói, chi cần ngươi đủ khả năng thì Bùi tiếu thư có tâm nguyện gì, ngươi sẽ vì nàng mà hoàn thành?"
Tiêu Bố Y gặt đầu, "Đích xác là như thế".
"Tốt lắm, ta có thể vì nàng ta mà nói ra tâm nguyện của nàng" Bối Bồi nói.
Tiẻu Bố Y chắp tay, "Tiêu mồ rửa tai lắng nghe".
"Bùi tiểu thư từ khi gặp ngươi lần đầu tiên, đã biết ngươi tuyệt không bình thường" Bối Bồi trầm giọng nói: "Nàng ta nói ngươi trạch tàm nhân hậu, có khả năng làm việc, một chuyến đi quả nhiên ngươi đã nòi danh, vì Đại Tùy mà lấy thế diện, Thánh Thượng trọng thé diện, đối với người như ngươi rất có hứng thú. Bùi tiếu thư đối với ngươi rất có kỳ vọng, vân ờ tại Trường An chờ tin tức của ngươi, khi ngươi từ Phó cốt trờ về lại Mã ấp, đã ờ tại Trường An tấu thinh Thánh Thượng phong thường, cho nên Thánh chi mới kịp thời tới ngay khi ngươi mới về tới Mã ấp".
Tiêu Bố Y nghe thầm kinh ngạc, biết Bối Bồi nói tuy bình thường, nhưng mọi hành động trong đó đều liên hoàn, không có nửa phần sai sót. Neu đợi khi hăn về lại Mă ấp mới tấu thinh Thánh chỉ, chi sợ Vũ Vãn Hóa Cập đã dây dưa không dứt.
Nói như vậy Bùi Minh Thúy tự tin hắn có thé lập công, lúc này mới ờ tại Trường An đợi sần. Việc bắt Mạc Cồ Đức, cứu Tháp Khắc đều là việc ngoài ý muốn, Bùi Minh Thúy không phải thần tiên, làm thế nào mà suy đoán ra được? Trong lòng mơ hồ xuất hiện một bóng dáng, Tiêu Bố Y kiệt lực suy nghĩ, đột nhiẻn thất thanh nói: "Thì ra hạ độc đích thực chính là ngươi!"
Bối Bồi lần này không có phần nộ, chi bình tĩnh hồi lâu mới nói: "Tiêu Bố Y, ngươi quả nhiẻn thông minh".
Tiêu Bố Y lần này cũng không có phần nộ, bình tĩnh nói: "Ta không thông minh, ta nếu thông minh sẽ không đến bảy giờ mới nghĩ đến. Các ngươi thì ra đã sớm biết Tháp Khăc trúng độc, cũng biết phương pháp giải độc, lúc này mới đem nước trà cho ta, ta nếu trúng độc, Khả Đôn đương nhiẻn biết Tháp Khăc cũng trúng độc, cho nên cũng sẽ phá giải quỷ kế của Lưu Vãn Tĩnh?"
Bối Bồi không có phản bác, gật đầu nói: "Ngươi suy nghĩ cũng không sai".
"Nhưng ta còn có hai điêm chưa rõ" Tiêu Bố Y nhịn không được hỏi: "Các ngươi muốn vạch trần việc Lưu Văn Tĩnh hạ độc, cũng có thế nói thăng ra với Khả Đôn, nhưng các ngươi cố tình phí công như vậy, chăng lẽ là muốn cho ta lập công? Còn nếu ta uống chén độc trà kia bị mất mạng, thì chăng phải ta sẽ chết oan sao?"
Bối Bồi lạnh lùng nói: "Cái này ngươi cũng nghĩ không ra sao?"
Giọng điệu của hắn chế nhạo, Tiêu Bố Y cũng không tức giận, chi trầm tư, hắn không trách Bối Bồi, người ta một khi đã nói cho ngươi đáp án, ngươi nếu không thé phàn tích ra nguyẻn nhân, vậy thật sự không cần nghĩ nừa.
"Các ngươi tuy biết Tháp Khắc trúng độc, cũng hoài nghi Lưu Vãn Tĩnh hạ độc, nhưng bất hạnh lại không có chứng cớ" Tiẻu Bố Y trầm ngâm nói: "Cho nên lúc này mới hạ độc ta, nếu không vạch trần được chân tướng việc Tháp Khăc trúng độc thì cũng làm cho Lưu Văn Tĩnh tự loạn, như vậy mới bị Khả Đôn vạch trần?"
Bối Bồi gật gật đầu, "Ngươi có thể nghĩ được điểm này cũng tính là không kém. Chẳng qua có chút chồ ngươi có thế không biết, Lưu Văn Tĩnh dã tâm lang sói, một lòng phản Tùy, nhưng làm việc lại không đé lại nhược điém, cố tình làm cho Khả Đôn đối với hăn cực kỳ tín nhiệm, đối với Bùi phiệt luôn bất màn. Ta nghĩ ngươi cũng có thé nhìn ra quan hệ giữa hai người bọn họ".
Nghĩ đến vẻ ảm đạm của Khả Đôn, Tiêu Bố Y đã hiểu được ý tứ của Bối Bồi. Nghĩa Thành công chúa tuy là Khả Đôn, cũng gã cho hai Khả Hàn, nhưng đều là quan hệ lợi dụng làn nhau, Lưu Vãn Tĩnh phong lưu như vậy, người lại là trung niên, đối với loại nừ nhân như Khả Đôn có sức hấp dân rất lớn, nói không chừng Khả Đôn đã có tình cảm, lúc này mới không chém tận giết tuyệt đối với hắn. Chi là Lưu Vãn Tĩnh đào tẩu, Khả Đôn có thương tâm hay không thì không ai có thé biết được.
"Bùi phiệt cùng Khả Đôn tuy đều trung tâm Tùy thất, nhưng Khả Đôn đối với Bùi phiệt vần không có hảo cảm, chúng ta nếu mạo muội nói ra, thì theo sự tín nhiệm của Khả Đôn đối với Lưu Vãn Tĩnh, chi sợ lộng xảo thành chân không thé diệt trừ Lưu Vãn Tĩnh, chiẻu này của chúng ta kẻu là dần xà xuất động" Bối Bồi đột nhiẻn thờ dài một hơi, "Chẳng qua Lưu Văn Tĩnh này phi thường giảo hoạt, khi hăn đào táu ta lại không có chận đường hăn, coi như là thất sách".
Tiêu Bố Y thầm thấy lạnh người, "Vậy nếu ta xui xẻo uống trà trúng độc thì sao?"
Bối Bồi ánh mắt lóe lẻn, "Vấn đề này ngươi không nên hòi".
Tiêu Bố Y cười khò nói: "Đích xác là như thế, nói vậy tỳ nừ kia là thủ hạ của ngươi, nàng ta đưa nước trà tới, cũng cố ý lưu lại sơ hờ. Ta nếu nhìn không ra sơ hờ, không có cảnh giác, thì chết cũng đáng đúng không?"
Tiêu Bố Y lúc này mới nghĩ đến Bối Bồi lúc trước vì sao luôn nói Diệc Lồ biết hết tất cả, ngươi hãy càn thận cho ta một chút, không sẽ rơi đầu. Lúc trước hăn cùng Dương Đăc Chí đều đoán Bối Bồi nói chuyện có dụng ý, nhưng không thế năm rõ được. Hôm nay nghĩ lại, sự tình đã rõ ràng, Diệc Lô quá nửa là một đường với Ca Lặc, ngăn trờ thương đội nhập Phó cốt ý đồ không cho gặp Niết Đồ, cũng là do Ca Lặc phát lệnh. Ca Lặc là Vương tử Phó cốt, chút năng lực đó luôn có.
Bối Bồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa số, lạnh lùng nói: "Cái này cũng là đánh cuộc, ngươi nếu chi điém ấy cũng nhìn không ra, thì làm sao mà câu tàm đấu giác trong nội cung? Ngươi trạch tàm nhàn hậu có ích lợi gì, trong cung cần chính là người có suy nghĩ có tàm cơ! Ngươi nếu bị hạ độc, không nhất định sẽ chết, nhưng hôm nay cũng không đến được Đông Đô. Nhưng ngươi qua được cửa này, không chờ ta đưa thuốc, ngươi đã dáng thần dược, cũng là chuyện ta không thế tường được, cho nên sau đó ngươi lực cầm Mạc cò Đức, đánh bại Tháp Khăc, được phong là đệ nhất dũng sĩ dưới trướng Khả Đôn, được người thảo nguyên tôn là mã thần, đều là chuyện Bùi tiếu thư không thế tường được. Ngươi đã có công lao như vậy, trong lòng Thánh Thượng cũng có phán lượng hơn nhiều, nên Bùi tiếu thư mới có thé thuận lợi có cơ hội tiến cử ngươi. Mấy kết quả này có Bùi phiệt an bài, cũng có ngươi tự thân cố găng, ta đi Đông Đô, chính là đé trợ giúp ngươi một tay".
Tiêu Bố Y thế mới biết Bùi phiệt chọn người nghiêm khắc, mình mạng lớn, cửu tử nhất sinh
"Nói như vậy Mộng Điệp cô nương cũng là khảo nghiệm của Bùi tiếu thư?"
Bối Bồi gật gật đầu, "Đương nhiên, hậu cung mỹ nừ như mảy, tầng tầng lớp lớp, ngươi một khi cầm lòng không được, chết là do bản thân ngươi không biết nặng nhẹ, nhưng ngươi do Bùi phiệt tiến cử, ngươi nếu xảy ra chuyện, Bùi phiệt cũng sẽ bị liên lụy. Mộng Điệp y theo phán phó của Bùi tiếu thư, nói ra là nghèo khò muốn chuộc thán, chính là muốn xem ngươi có thế khước từ tiền tài căt đứt mỹ săc, ngươi đêm đó nếu lên giường với Mộng Điệp, không bỏ được mấv chục lượng vàng tới tay, tuy là chuyện thường tình, nhưng dù sao cũng là hạng người bình thường, không thẻ được việc. Ngươi đương nhiên cũng sẽ không lọt vào pháp nhàn của Bùi tiếu thư, nàng cũng sẽ không yẻn tâm cho ngươi đi gặp Thánh Thượng".
Tiêu Bố Y cười khổ, "Bùi tiểu thư hao hết tâm lực như thế để khảo nghiệm ta, đưa ta đến Đông Đô để làm cái gì?"
"Ngươi quá nửa nghĩ đến, Bùi tiếu thư lựa chọn đối với ngươi nghiêm khắc, hao tận tâm lực, chi là muốn bồi dường cho thế lực của Bùi phiệt?" Bối Bồi xoay người, ánh măt ngóng nhìn Tiêu Bố Y không chớp.
"Chẳng lẽ không phải như thế?" Tiêu Bố Y cười khồ nói.
Bối Bồi lắc lắc đầu, nhẹ nhàng thờ dài một hơi, "Thánh Thượng chí hướng cao xa, đáng tiếc bình sanh không chịu được sự thất bại, vài năm trước thật sự rất thuận lợi, kiến Đông Đô, kích Thò Cốc Hồn, khai thông con đường tơ lụa, đều là nhừng đại sự mà người thường không thế làm được, cho nên mới hình thành tính cách cứng nhăc. Nhưng tam chinh Triều Tiên không thành, dán oán càng lớn, phong ba dấy khỡi, Hoàng thượng cũng không còn tự tin, băt đầu không đé ý tới chính sự, tính cách nóng nảy, Bùi tiếu thư ưu tàm phiền muộn, chi cầu lấy sự cơ biến nhàn hậu của ngươi, vào trong cung có cơ hội ờ bên cạnh Thánh Thượng, đem hết toàn lực khuyẻn Thánh Thượng, đê người lấy thiên hạ làm trọng, lúc này mới không phụ một phen khò tâm của Bùi tiểu thư".
Bối Bồi nói tới đày, hai tay ôm quyền thi lề, "Tiêu Bố Y, Bùi tiểu thư khồ tàm tạo nghệ, chỉ là vì thiên hạ, nàng cho Bối Bồi nói ra chân tướng với ngươi, nói mưu sự tại nàng, còn lựa chọn là do ngươi, Bối Bồi chi thinh Tiẻu tiên sinh nghĩ đến dụng tàm lương khò của Bùi tiếu thư, lấv thiên hạ làm trọng, chớ có lầm đường lạc lối".
Tiẻu Bố Y lúc này mới chân chính sửng sốt, thật lảu không nói gì.