GIANG SƠN MỸ SẮC

Giang sơn như họa. trong lúc nhắt thời khiến cho bao nhiêu anh hùng hào kiệt tre già măng mọc. sóng lớn đào cát. không biết đã chôn vùi bao nhiêu hào tinh tráng chí. Thái Binh đạo tự xưng thái bình, hv vọng thành lặp thiên hạ đại đạo. chi là từ khi sáng đạo mấy trăm năm qua. lại chưa bao giờ từng chính thức thái binh.

Tiêu Bố Y nghe cầu Nhiêm Khách kể rõ chuyện xưa những năm trước của Thái Bình đạo. trong lúc nhắt thòi cũng nhiệt huyết trào dâng. Đơn giản là những chuyện đó của Thái Bình đạo. đơn giản là những người đó của Thái Bình đạo. bọn họ có lẽ vẫn im hơi lặng tiếng, có lẽ vẫn chôn vùi trong dòng sông lịch sử. nhưng bọn họ dù sao cũng đã làm ra quá nhiều chuyện kinh thiên động địa.

Chi là loại kinh thiên động địa này, đối với dán chúng là phúc hay là họa?

Hắn cũng không biết, giờ phút này ờ ngoài mấy ngàn dặm tại Giang Đò, cũng có một chuyện kinh thiên động địa phát sinh- Dương Quảng đứng đầu Đại Tùy, rốt cuộc đã đi hết cuộc đời hoành tráng, khúc chiết, phúc tạp của hắn!

Dương Quảng đi đến cuối con đường của mình, vương đồ bá nghiệp của Tiêu Bố Y mới tính là chính thức bắt đầu!

Nhưng Tiêu Bố Y hiện tại cũng không biết, hắn chi quan tâm cử động của Thái Bình đạo tại Tùy triều, hơn nữa theo hắn thấv. những cử động này rất có thể quan hệ đền những phương pháp ứng đối ngày sau.

"Vậy về sau? về sau đạo nọ có cử động gì?"

Cầu Nhiêm Khách đã đến đây. tuy nói sẽ không nói gì, nhưng thật ra đã nói rất nhiều, cũng làm cho] Tiêu Bố Y rõ ràng rất nhiều chuyện.

"Động loạn mấy trăm năm qua. thật ra đại đạo vẫn không hưng nồi, nguyên nhân trong đó rất nhiều, nhưng điểm chủ yếu nhất chính là nhản tâm" cầu Nhiêm Khách bùi ngùi nói: "Trẽn thực tế đến hòm nay. đại đạo như thế nào. cũng không ai có thể giải nghĩa rò được, nhưng ai cũng kiên tri minh mới là đại đạo. V đồ để cho người khác tiếp nhận đại đạo của minh, đó chính là chuyện làm cho người ta đau đầu. Từ khi Chu Vũ đế đến nay, trong đạo nguyên khí đại thương, nhưng lại chưa bao giờ buông tha V niệm làm đạo chủ. Lúc này mới phát ra ra biến số. phật gia xuất ra một bất thế ki" tài gọi là Tăng Sán..."

Tiêu Bố Y trong lòng khè động, "Đại ca từng nói gặp qua hắn. hơn nữa hắn có một đồ đệ gọi là Đạo Tín?"

Cầu Nhiêm Khách cười cười, chấp nhặn cách nói của Tiêu Bổ Y, "Tăng Sán này là kỳ tài của phật môn. bất kể hiềm khích lúc trước, là đại từ bi. không sợ hài mà Thuyết phục Dương Kiên là người khai quốc Đại Tùy phật đạo đểu xem trọng. Dương Kiên rốt cuộc bị Tăng Sán đánh động, đại hưng phật đạo. không tiếp tục kềm hãm. đạo bời vì phật môn mà ổn định lại, lại nói tới thật sự làm cho người ta chạng lòng, Dương Kiên khi còn bé... đã được phật môn hun đúc. trời sinh tính tiết kiệm, cả đời kính trọng Độc Cò hoàng hậu. không bị nữ sắc dụ dồ, cho dù sau khi lên làm hoàng đế. thật ra cũng phàng phất giống như Bố Y đệ..."

Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Đại ca, Dương Kiên là người khai quốc, đệ sao có thể so sánh được?"

Cầu Nhiêm Khách lắc đẩu nói: "Tuy có kém. thật ra cũng không xa. Dương Kiên này lặp ra hinh phạt mặc dù nặng, nhưng trong loạn thế lại hữu ích. phạt nặng vốn không sai, nhưng về sau tám nghi kỵ của nó ngày càng nặng, tru sát triều thẩn thành đang hay lại tệ. Thật ra... người ai mà không sai? Chi là càng là quán vương kỳ tài phạm sai lầm. đổi với dân chúng ảnh hưởng càng to lớn. Sau này nểu như Bố Y đệ... những cái này thật ra đều là vết xe đổ. Dương Kiên sau khi lập quốc, thiên hạ yên ổn dán chúng dần dần ổn định, cơm no áo ấm. nhưng mà trong đạo thùy chung vẫn có người có tâm tranh cưỡng háo thắng, vẫn muốn một mình được tôn sùng, lúc này lại chuẩn bị hứng khởi một hồi gió tanh mưa máu..."

Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Đạo này cũng quá hiếu chiến, nhưng không biết tên của đạo nhân đă xép đặt giết chết Hộc Luật Minh Nguyệt là gi?"

Cầu Nhiêm Khách hồi làu mới nói: "Khi bắt đầu. đạo ý thái bình. Nhưng từ khi sáng tạo đến nay, thật sự chưa bao giờ có thái binh. Đạo nhân kia... gọi là Thiên Nhai..

"Thiên Nhai?" Tiêu Bổ Y nhíu mày. trầm giọng hòi: "Thiên Nhai... Thiên Nhai cùng thiên nhai minh nguyệt có quan hệ gì?"

Cầu Nhiêm Khách không đáp, hồi làu mới tiếp tục nói: "Thiên Nhai xem như kỳ tài hiếm có trong đạo. nhìn thấy Dương Kiên đạo phật đều xem trọng, lại không thấy đủ, thầm muốn xúi giục Đông cung Thái tủ Dương Dũng tạo phản..

Tiêu Bố Y cười khổ nói: ""Hắn đúng thật là không thể ở không".

Cầu Nhiêm Khách than nhẹ một tiếng, "Có những người thật sự là vô cùng chấp nhất, nhưng..Hắn dừng chút, rốt cuộc lại nói: "Mắt thấy Đại Tùy mới định, thoáng qua lại muốn đại loạn. Tăng Sán rốt cuộc hẹn Thiên Nhai gặp mặt. muốn dùng phật tâm tới khuyên Thiên Nhai thả lỏng chấp nhất trong lòng, lấy thiên hạ chúng sinh làm trọng".

Tiêu Bố Y đáp: "Cao nhân Thiền tông, danh bất hư truyền".

Cầu Nhiêm Khách gặt đầu nói: "Bố Y nói không sai, đối với Tăng Sán đại sư. ta cũng bội phục".

Tiêu Bố Y trong lòng lại nghĩ, cầu Nhiêm Khách đề cập tới quá nhiều người, nhưng đám người Thiên Nhai. Hộc Luật Minh Nguyệt. Tăng Sán là trước Văn đế hoặc khi Văn đế tại vị ẩn hiện. Hộc Luật Minh Nguyệt, Tăng Sán đã chết, nhưng không biết Thiên Nhai này còn sống hay không, cẩu Nhiêm Khách cùng Thái Bình đạo tương quan mật thiết không cằn nói cũng biết, nhưng cẩu Nhiêm Khách ờ trong đó là sắm vai nhân vật gi, Phù Bình Cư kia đến tột cùng là ai?

Tắt cả bí ẩn chi chờ cầu Nhiêm Khách nói ra. Tiêu Bố Y bình khí ngưng thần, hồi lâu mới nói: "Lúc trước ỡ hồ Bà Dương..

Cầu Nhiêm Khách lắc đẩu. "Chuyện ỡ hồ Bà Dương, cũng không quan hệ gì với ta. đệ cũng chớ có hòi ta. hòi ta cũng sè không nói". Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Tiêu Bố Y cười khổ. "về sau Tăng Sán thuyết phục Thiên Nhai thế nào?"

Cầu Nhiêm Khách than nhẹ nói: "Nghĩ tới Thiên Nhai hùng tài vĩ lược, sao có thể đon giản bị Tăng Sán thuyết phục? Cuối cùng tắt cả, lại là dùng vò để quyết định thắng bại".

Tiêu Bố Y cười khổ, "Hai người này đều là cao nhân tuyệt thắ không ngờ cùng dùng khuôn phép cũ mà tỷ thí".

Cầu Nhiêm Khách nhịn không được cười nói: "Càng là khuôn phép cũ, thì càng được thế nhân sử dụng. Tuy miệng nỡ hoa sen. nếu không có thực lực chế định thì cũng không có tác dụng. Nghĩ đến cho dù có miệng lưỡi Tô Tẩn. thi cũng khó tránh khòi một đao của thích khách, từ xưa đền nay. ai cũng như thế!"

Tiêu Bố Y khẽ thờ dài: "Vậy lấn luận võ đó. là ai thua ai thắng?"

***

Bùi Minh Thúy lúc này cũng tựa như xa xôi ở tận chân trời.

Nàng cho dù phi thường thông minh, thời khắc này trong đẩu cùng chi có sự trổng rồng, nàng khôngbiết từ nay về sau, nàng còn có thể làm điểu gì. Giang sơn của Dương Quảng đã đổ. Lv Huyền Bá cũng rời nàng mà đi. đền hiện tại Dương Quảng mà di nương nhờ nàng quan tâm bảo hộ cùng đã ra đi...

Trẽn thực tế, Dương Quảng so với nàng lớn hơn rất nhiều, so với di nương cũng lớn hơn rất nhiều, nhưng ờ trong mắt di nương. Dương Quảng chi là một đứa nhò bốc đồng, cần người khác chi dẫn. Nhưng sau khi di nương chết, đã không còn người chi dẫn Dương Quảng, cũng không có ai dám chi dẫn hắn!

Cảm giác được thi thể của Dương Quảng mồi lúc một lạnh, Bùi Minh Thúy trong lòng cũng từ từ trầm xuống...

Đột nhiên cứ như vậy mà chết đi, cũng không cẩn để ý tới giang sơn, Thái Bình đạo gì

đó...

Ngự V rốt cuộc đã chạy tới. trông thấy bộ dáng của Dương Quảng, trên mặt thất sắc. không dám nhièu lời, Bùi uẩn. Ngu Thế Cơ đều như cha mẹ chết, trẽn thực tế. bọn họ là cái bóng của Dương Quảng, Bùi Minh Thúv không biết sau này làm thế nào cho phải, bọn họ làm sao mà cũng không nhưthế?

Mọi người đều loạn hết cả lẻn. Bùi uẩn rốt cuộc cũng nhịn được kinh hài, thét lệnh cho cấm vệ không cho tùy ý đi lại, không được nói năng lung tung, bẳng không giết không tha. Dương Quảng hiện tại tuy quyền lợi không bẳng trước kia. nhưng dù sao vẫn là vua của một nước, cái chết của hắn đối với người trong thiên hạ xem ra cũng sẽ không dẫn phát ra phong ba bão tố gì. mọi người đều đang bận rộn chiếm lình địa bàn, nào có ai đi quan tám tới chết sống của Dương Quảng an phận ỡ một góc? Nhưng dù sao người còn có quan tâm đến chết sống của Dương Quảng, thì đó chính là quần đạo ỡ Giang Hoài! Hơn mười vạn Kiêu Quả quán đã ờ lâu tại Giang Đô!

Dương Quảng đã chết. Kiêu Quả quán nếu không có người ước thúc, lúc này sẽ tán loạn, trước mắt Quận thùa Giang Đô Triệu Nguyên Giai cũng không được trọng dụng, sao có thể ngăn trở đám người Đỗ Phục Uy, Phụ Cõng. Lý Tử Thõng?

Dương Cháu một khi mắt đi, bọn họ quả thực sẽ chết không có chồ chôn. Bùi. Ngu càng nghĩ càng kinh hài, chi là một đạo mệnh lệnh truyền xuống, để cho mọi người chớ để lộ phong thanh, nhưng ai cũng có thể biết, cái chết của Dương Quảng có quá nhièu người trông thấy. Tin tức này có thể giấu diếm được bao làu?

Trong khi bàng hoàng vô kế, Bùi uẩn nhìn thoáng qua Bùi Minh Thúv. cuống quít tiến lên phía trước nói: "Minh Thúv, Thánh Thượng đã chết. Chúng ta làm thế nào cho phải giờ?"

Hắn tự loạn trận cước, chi cảm thấy Bùi Minh Thúy mưu kế hơn người, nhịn không được mà cầu cứu, Bùi Minh Thúv chi ngơ ngác quy trên mặt đắt. cùng không nói gì. Bùi uắn âm thầm nhíu mày, Ngu Thế Cơ chợt linh cơ khè động nói: "Bùi Thị lang phụ thân Minh Thúy túc trí đa mưu, nói không chừng có thể ứng đối với việc này".

Bình luận

Truyện đang đọc