GIANG SƠN MỸ SẮC

Tiêu Bố Y là thiên cơ, nhưng nhiều ít cũng chỉ có cái chiêu bài thiên cơ, hắn tự biết rằng nếu như Trương Giác cũng là nhân sĩ xuyên việt, thì hắn so với Trương Giác còn kém xa.

Trương Giác tự lập ra Thái Bình Đạo, bói toán, y thuật, binh pháp không có gì là không tinh thông, chấn động thiên hạ, lại là truyền thế thiên thư. Thái Bình Đạo tuy cực lực âm thầm ủng hộ xúi giục Tiêu Bố Y làm phản, nhưng lại luôn làm hắn kinh sợ.

Ngoài biết mấy người nổi tiếng được ghi chép trong sử sách ra thì hắn đối với cái thế giới loạn lạc này, có thể nói là một màn trắng mơ hồ. Tiêu Bố Y sớm đã hiểu cuộc sống sẽ quyết định chí hướng, những người cả ngày chỉ trồng ruộng có chút đất đã cảm thấy mãn nguyện rồi, những người có ý muốn làm địa chủ thì ít, vậy thì làm sao có thể nghĩ đến tranh bá thiên hạ?

Hắn từng bước từng bước đến ngày hôm nay, chưa cần nói lịch sử rốt cuộc có bị hắn làm thay đổi hay không, trước hết phải nói rằng chính hắn đã bị lịch sử thay đổi rất nhiều. Hắn buôn bán, luyện võ công, thống soái nghìn quân, quan đến cực phẩm, hai năm là vinh quang, cũng là khốn khổ, tất cả những gì hắn trải qua so với hai mươi năm kinh nghiệm ở hậu thế còn muốn nhiều hơn.

Hắn đã học được rất nhiều rất nhiều, nhưng những thứ hắn không biết cũng rất nhiều, ví như quan niệm về đại cục hắn vẫn hoàn toàn kém xa Từ Thế Tích.

Nhưng hắn hiểu một điều rằng, thiên tài rốt cuộc vẫn là thiểu số, thiên tài giống như Trương Giác thì đã làm sao, nếu như muốn hành sự thì vẫn cần phải phát huy sức mạnh tập thể.

Từ Thế Tích binh pháp không bằng Lý Tĩnh, võ công không bằng Tiêu Bố Y, nhưng hắn từ nhỏ đã có chí lớn, đọc nhiều binh thư, phân tích đại thế thiên hạ quả thực là vượt xa Tiêu Bố Y Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Các huynh đệ nghe thấy hắn thẳng thắn nói như vậy đều cảm thấy hứng thú, nhưng đa phần đều không hiểu rõ Hoàn Ôn là ai, nhưng nghe khẩu khí của Từ Thế Tích có vẻ người này rất trâu, chẳng muốn để ý tới Hoàn Ôn, mọi người chỉ quan tâm rốt cuộc trong loạn thế làm sao phần được một chén canh, đều hỏi: "Tương Dương là một vùng đất lớn, mấy người chúng ta nói đánh là đánh được sao, Thế Tích, ngươi đang đùa đấy à?"

Từ Thế Tích dứt khoát xuống ngựa, đưa tay ra triệu tập mọi người, "Ta chỉ là đưa ra ý kiến. Cụ thể thực hiện thế nào thì còn phải chờ bàn bạc thêm. Nếu mọi người đều có hứng thú, thì chọn ngày không bằng được ngày, thương lượng bàn bạc luôn ở đây đi" Nhìn thấy mọi người đang đi vây xung quanh, Từ Thế Tích tiện tay nhặt một cành cây vẽ lên mặt đất nói: "Nếu như đùng ván cờ để ví là thiên hạ, thì đất của Trung Nguyên có thể chia làm chín mảnh: Một trung tâm, bốn cạnh bốn góc!"

Tiêu Bố Y ít nhiều cũng hiểu được một chút về cờ vây. Trầm giọng nói: "Trong cờ có câu, Kim Giác, Ngân Biên, Thảo Đỗ Bì, nếu muốn lấy Lạc Tử thì thường sẽ thủ góc trước. Nhưng không biết trong mắt Thế Tích, Tương Dương phải chăng được coi là một góc không?"

Từ Thế Tích lắc đầu, "Địa thế Tương Dương trọng yếu, quan hệ với Nam Bắc Trung Nguyên, trong mắt ta nó lại không phải là một góc. Nếu như phân chia thì bốn góc thiên hạ nên là: Quan Lũng, Hà Bắc, Ba Thục, Đông Nam".

"Tiêu lão đại nói cái gì mà hạ cờ với cả hạ góc, tại sao chúng ta không đi bốn góc này mà phát triển, lại muốn chạy đến Tương Dương làm gì?" Bùi Hành Quảng khó hiểu hỏi

Từ Thế Tích cười khổ nói: "Xuống các góc tuy là tốt, nhưng lại không dễ dàng chút nào, dựa vào thực lực của chúng ta hiện tại thì rất khó. Hà Bắc không tệ, nhưng trước mắt đã có đám người Đậu Kiến Đức, Cao Sĩ Đạt, Vương Bạc, Nguỵ Đao Nhi chiếm cứ tác loạn, còn có cả Trương Tu đã không ngừng tấn công, đa phần là sẽ sống trong các khe hở. Không lâu về trước ta nghe nói ở Bắc Hà Đại Tuỳ lại xuất hiện một Dương Thiện Hội, đã từng đánh bại hàng trăm cường đạo. Loạn thế xuất anh hùng. Trước đây ta ta chưa từng nghe thấy người này..."

"Ta biết rằng chỗ đó đang loạn như một nồi cháo vậy, bất kể hắn là Thiện Hội hay là Thiện Đôn, nghĩ một nơi nào khác đi" A Tú vừa nghe đã đau đầu.

Tiêu Bố Y lại nói: "Thực ra Đậu Kiến Đức lấy đức phục người, rất có uy danh, nếu có cơ hội, chúng ta có thể liên thủcùng hắn".

Từ Thế Tích gật đầu. "Tiêu lão đại nói không sai, hiện tại các thế lực phân tranh không ngừng, tranh thủ đồng minh nuốt những cái nhỏ thế yếu, đến lúc đó lại bàn mưu cũng được".

Hai người nhìn nhau cười, Chu Mộ Nho lại hỏi: "Vậy Quan Lũng cũng được coi là một góc, chúng ta chiếm lĩnh chỗ đó có được không? Theo ta biết có rất nhiều Hoàng Đế xuất thân từ đó".

Từ Thế Tích lại lắc đầu. "Mộ Nho nói không sai, cổ đại Chu, Tần, Hán đều từ đó mà hưng thịnh, ngay cả Đại Tuỳ cũng thế. Chỉ có điều Quan Lũng từ trước đến nay các thế lực cựu phiệt đều ở đó. Theo ta biết chỉ có Lưu gia, Lương gia, Tiết gia, Lý gia luôn gầm ghè nhau, hơn nữa lại có Đột Quyết ở phía sau nhìn vào, muốn phát triển thế lực ở đó là chuyện không dễ".

"Lý phiệt không phải là đã bị diệt trừ rồi sao?" Chu Mộ Nho lại hỏi.

Từ Thế Tích cười nói: "Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương (Rết chết thân vẫn cứng). Lý phiệt ở Đông Đô tuy đã bị lật đổ, nhưng Lý thị lại trải khắp thiên hạ Đại Tuỳ, rất nhiều người có uy danh ở đó, muốn diệt trừ tận gốc không phải là dễ. Lý phiệt ở Quan Lũng Hà Tây hiện tại rất có uy vọng, hôm nay thanh danh của Lý Uyên cũng vang xa, thân làm Thái Nguyên Lưu Thủ, cũng có thể coi là lực lượng của Lý phiệt".

Tiêu Bố Y hơi nhăn mày, thầm nghĩ tên lão tiểu tử này nhường nhịn lâu ngày cuối cùng cũng đã có ngày xuất đầu rồi. Có những lúc cơ hội xem ra không cần phải tự tạo, chỉ cần đợi là được rồi, nhưng nếu như vậy nỗ lực còn có tác dùng gì nữa? Đậu Kiến Đức chiếm cứ Hà Bắc, Lý Uyên Lý phiệt lại phát triển ở Quan Lũng, đất bốn góc đã bị chiếm đi một nửa, "Vậy vùng Ba Thục thì thế nào?"

"Ba Thục vốn là đất của Thục Vương Dương Tú, nhưng sau khi Dương Quảng lên nắm quyền, sợ mấy huynh đệ tạo phản nên đã cầm tù Dương Tú, và luôn đưa theo bên mình. Nhưng ở đất Thục dân tộc thiểu số chiếm rất nhiều, không dễ bó buộc, hơn nữa vì gần đây rất yên bình nên muốn tạo phản e rằng là dân chúng sẽ không nghe theo".

"Vậy vẫn còn thừa lại một góc Đông Nam" A Tú thởdài nói.

Không đợi Từ Thế Tích nói gì, Tiêu Bố Y đã lắc đầu, "Chúng ta mới thoát ra từ đấy, Dương Quảng mới xuống Giang Nam, không hỏi cũng có thể biết, hắn sẽ cho trọng binh tiễu phỉ, Đông Nam không phải là nơi tốt để phát triển. Nếu như bốn góc đều không được, như vậy chúng ta chỉ còn lại bốn biên và trung tâm. Trung tâm đương nhiên là không cần nói rồi, có lão trại chủ của Thế Tích ở đó, gần đây lại có thêm Lý Mật, chúng ta muốn lấy nó quả không dễ. Thực ra cho dù không có Lý Mật, ta nghĩ đó cũng tuyệt đối không phải là nơi tốt để tranh bá thiên hạ. Ngoã Cương là trung tâm của bàn cờ, bốn phía đều có địch, không có thần thông thông thiên, cũng không chống lại được sự tấn công của người khác, chúng ta ở đây thì quả khó khăn nguy hiểm vạn phần. Nếu như dựa theo sự phân chia của Thế Tích, vùng bốn biên hiển nhiên là điểm giữa của đường nối liền bốn góc, đó chắc là Sơn Tây ở giữa Hà Bắc và Quan Lũng, Sơn Đông Hoài Bắc ở giữa Hà Bắc và Đông Nam, Trung Hán ở giữa Quan Lũng và Ba Thục, cuối cùng là Kinh Tương ở giữa Ba Thục và Đông Nam".

Mọi người nghe thấy Tiêu Bố Y cũng nói đầy lí lẽ như vậy, không khỏi quay sang nhìn Từ Thế Tích.

Vốn theo đám người A Tú, Chu Mộ Nho, Tôn Thiểu Phương mà nói, Tiêu Bố Y vì lôi kéo Từ Thế Tích mà bỏ ra rất nhiều thời gian, nhưng Từ Thế Tích lại không có thể hiện một chút thực lực nào. Trong mắt mấy người họ, hắn thậm chí còn không bằng Bùi Hành Quảng anh dũng chiến đấu, cho nên đều không hiểu tại sao Tiêu Bố Y lại coi trọng Từ Thế Tích đến như vạy. Nhưng khi nghe hắn nói rất có lí về thế cục thiên hạ, lại rất hợp ý với Tiêu Bố Y, lại cảm thấy hắn rất có sự sáng suốt của người hiểu biết. Uất Trì Cung, Lý Tĩnh trước đây, Nguỵ Chinh, Từ Thế Tích sau này, ai hình như cũng đều có thần thông không nhỏ, nhưng đều bất đắc chí không thành công.

Nghe thấy Tiêu Bố Y đề cập tới bốn biên, Từ Thế Tích gật đầu. "Tiêu tướng quân một chút đã hiểu, tất cả những lời Tiêu tướng quân nói đều hợp với ý của ta, ta đề nghị tiến lấy Tương Dương, nguyên nhân là có mấy điểm..."

"Mau nói, mau nói…" Bùi Hành Quảng rất phấn chấn, lại nghĩ đến Thái thú của Tương Dương quận là ai, có đánh được hay không.

Từ Thế Tích thấy mọi người đều có vẻ đang chờ đợi, cảm thấy lại trở về với sự hăng hái lúc ban đầu, "Điểm thứ nhất chính là sự hiểm yếu của Tương Dương, tây có Tần Lĩnh ngăn trở Quan Trung, có một dãy núi địa thế khá thấp, có thể vào Quan Trung, Tần Mạt Lưu Bang trước đây cũng chính là từ đây đi qua Vũ Quan để vào Tần, sáng lập lên một cơ đồ. Hoàn Ôn lấy nơi này để làm bước nhảy ba lần Bắc phạt, lập uy danh một đời. Chúng ta qua Tương Dương để bắc thượng, sau khi qua Nam Dương quận, có thể trực tiếp đe doạ đến Đông Đô Lạc Dương của Đại Tuỳ, có thể thấy vị trí nơi đây vô cùng trọng yếu, tiến công thoái thủ đều có thể.

"Thứ hai là gì?" Mọi người lại hỏi.

"Thứ hai chính là vùng Kinh Tương vốn ít danh tướng, lương thực sung túc. Danh tướng Đại Tuỳ đa phần đã tụ tập diệt phiệt ở các góc và biên còn lại, tạo cho chúng ta rất nhiều khoảng không. Chúng ta chỉ cần kiên quyết chiếm giữ nó, Đại Tuỳ bây giờ phong ba loạn lạc ở bốn phía, thì tạm thời sẽ không có cách nào động đến chúng ta. Huống hồ Ba Thục, góc của Kinh Dương là phần nhiều là vùng hoang dã, không thể tạo ra sự uy hiếp đến chúng ta. Đợi đến khi thời gian chín muồi, chúng ta có thể tây tiến Quan Trung, bắc thượng Lạc Dương lập đại nghiệp".

Mọi người đều gật đầu, ngay cả Viên Lam cũng tán thành. Tiêu Bố Y thầm nghĩ Từ Thế Tích lưu danh thiên cổ quả không phải là hư danh, những phân tích về đại cục đều rất có lí, làm cho hắn luôn có một phương hướng nhất định.

"Vậy nguyên nhân thứ ba là gì?" Tiêu Bố Y hỏi.

Từ Thế Tích nghe thấy Tiêu Bố Y hỏi vậy liền trầm giọng đáp: "Nguyên nhân thứ ba chính là ở cái họ của Tiêu lão đại ngươi".

Mọi người đều không hiểu, đồng thanh hỏi: "Nói thế có nghĩa là sao?"

Từ Thế Tích cười nói: "Tiêu Thịở triều trước vốn là một họ lớn, lúc đầu Tây Lương xưng đế, lấy Kinh Lương làm nền tảng, họ Tiêu rất có danh tiếng. Tiêu tướng quân lại là cháu của Tiêu Hoàng hậu, cũng coi như là hậu nhân hoàng thất, nếu như giơ cờ hiệu nổi dậy, lo gì dân chúng không quy thuận? Hiện tại Dương Quảng ngu xuẩn, tự vứt đi giang sơn, đó chính là thiên thời của chúng ta. Chiếm cứ Kinh Tương, ngắm nghía Trung Nguyên, đó chính là địa lợi. Tiêu tướng quân luôn được lòng dân, thân là hậu nhân Tây Lương, lại có dân chúng Kinh Tương ủng hộ, đó là nhân hoà. Bây giờ thiên thời địa lợi nhân hoà đều có cả, Tiêu tướng quân chỉ cần hăng hái lên, lo gì đại sự không thành? Nam nhi thân ở loạn thế, nếu như khi gặp được thời cơ thì phải cầu lập công lập nghiệp, đoạt lấy phú quý, mưu đồ của chúng ta chỉ có thể chờ vào sự suy xét của Tiêu tướng quân".

Từ Thế Tích nói một cách dõng dạc hùng hồn, rõ ràng mạch lạc, đám huynh đệ đều ma quyền sát chưởng, ngay cả Viên Lam cũng đầy phấn chấn, liên tục gật đầu nói: "Thế Tích nói rất có lí, có lẽ là làm được. Thực ra vùng Kinh Tương lương thực phong phú, bảy họ Nhữ Nam ở đây cũng đã có sự phát triển rất lớn, Giang Nam hoa tộc ta cũng quen rất nhiều, đến lúc đó nếu khởi nghĩa, bất luận là tây tiến, bắc thượng hay hướng về Đông Đô thì đều có không gian phát triển rất lớn. Nếu như hướng về đông, ta có thể lôi kéo lợi dụng người ở đó. Quan Lũng cự phiệt, Sơn Đông cao môn, Hoa tộc Giang Nam buôn bán trước nay không phân trên dưới, có điều Hoa tộc Giang Nam lại ít có người có khả năng đối kháng với hai thế lực còn lại, nhưng nếu như Bố Y đứng đầu, với danh tiếng lẫy lừng có được từ hai năm qua thì họ nhất định sẽ đến nhờ nương tựa!"

Mọi người đều nhìn Tiêu Bố Y, có chút mong chờ, Tiêu Bố Ynhìn chúng huynh đệ nói: "Mọi người đều có ý này sao?"

Bùi Hành Quảng, Từ Thế Tích và Viên Lam đều gật đầu, A Tú và Chu Mộ Nho có chút do dự, "Huynh đệ chúng ta đã sớm đồng sanh cộng tử, quyết định của Tiêu lão đại, chúng ta chắc chắn tuân theo".

Tiêu Bố Y nhìn thấy huynh đệ đồng lòng, cũng phấn chấn bừng bừng nói: "Vậy được, chúng ta sẽ đến Nhữ Nam trước, rồi đi Kinh Dương, mưu tính cho tương lai, lập đại kế thiên hạ, bắt đầu từ đây!"

Liễu ở phương nam xanh nhạt, nhẹ nhàng khoan khoái hơn phương bắc nhiều.

Tiêu Bố Y trong khi tới Nhữ Nam, Uất Trì Cung lại bắc thượng theo hướng Qua Thuỷ, trực tiếp đến Hoàng Hà.

Hai người đều ở gần Qua Thuỷ, cách nhau không xa, chỉ có điều một người bắc thượng, một người tây tiến, từ từ kéo dài khoảng cách.

Cự li có thể kéo dài, nhưng lòng lại gần nhau vô hạn, Uất Trì Cung người thì ở trên ngựa, hắn luôn chỉ nghĩ "Tiêu huynh đệ bây giờ như thế nào rồi? Trương Tu đã không bắt hắn, theo lí mà nói người khác cũng không thể làm gì được hắn".

Người của Lưu Vũ Chu trong thương đội lại không hề nhàn nhã, không ngừng có dân chúng đi nhập vào thương đội nhoáng cái rồi lại rời đi, qua lại như con thoi. Uất Trì Cung nhìn thấy sự bận rộn của Lưu Vũ Chu cũng thấy cảm kích. Lưu Vũ Chu bây giờ so với hai năm trước đã hoàn toàn khác, hắn rõ ràng là rất bận rộn, hai hàng lông mày nhíu lại như đang nghĩ gì đó. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Uất Trì Cung, Lưu Vũ Chu lại luôn dãn mày ra cười, tinh thần phấn chấn.

Uất Trì Cung lại luôn không cầm được lòng so sánh Lưu Vũ Chu với Tiêu Bố Y, so đi so lại, rồi lắc đầi, lòng thầm nghĩ người với người không giống nhau, Lưu Vũ Chu làm như vậy cũng là rất bình thường. Nhưng anh hùng thiên hạ trọng nhất là có cái đầu, có cái đầu thì sẽ tính toán, ai cũng không ngoại lệ.

Mọi người đã qua Hoàng Hà, tiếp tục hướng về phía bắc. Vượt qua Tước Thử cốc, qua Thái Nguyên, cuối cùng đến Mã Ấp.

Thời khắc Uất Trì Cung bước chân lên Mã Ấp, chợt bình tỉnh như đã cách xa nơi đây tận mấy đời. Nhớ lại cuộc sống hai năm về trước mà suy nghĩ hàng vạn nghìn lần.

Lưu Vũ Chu đối với Uất Trì Cung không hề chậm trễ, hắn mời Uất Trì Cung đến một căn hào trạch của Lưu gia. Lưu Vũ Chu tuy chỉ là một Hiệu úy của Ưng Dương phủ, nếu như ở kinh thành thì cũng chẳng là gì, nhưng ở Mã Ấp, cách Hoàng đế rất xa, lại rất có tiếng tăm. Cái chiêu bài Hiệu uý này cũng thể làm ra cái ăn. Lưu gia vốn là đại hộở Mã Ấp, Lưu gia ởphương bắc cũng có rất nhiều người, những nơi mà Lưu Vũ Chu sống cũng đều vô cùng xa xỉ.

Uất Trì Cung tuy cảm nhận được sự nhiệt tình của Lưu Vũ Chu, nhưng luôn cảm thấy hắn có điều gì đó thần bí, đang giấu diếm một thứ gì đó, bất giác thầm cau mày. Sau khi đến Mã Ấp, Uất Trì Cung bên cạnh không có ai quen biết, cũng ít người biết hắn. Hạ Bi cách Mã Ấp quá xa. Lúc đầu Lưu Vũ Chu cướp đi Uất Trì Cung, Dương Nghĩa Thần đã ban lệnh truy bắt ở gần đó, nhưng vị đạo tặc hoành hành, đường đi lỗi lại bị cắt đứt, lệnh truy bắt cũng không đến được bắc Hoàng Hà. Lưu Vũ Chu sau khi xác định được chuyện này cũng không cấm mọi hành động của Uất Trì Cung. Hắn ra tay rất hào phóng, đưa vàng bạc cho Uất Trì Cung tuỳ ý sử dụng. Uất Trì Cung nhãn rỗi không có việc gì làm, một này nọ đã ra khỏi nhà, đi dạo cả nửa ngày ở Mã Ấp, nhìn người qua lại, thật tấp nập, rất giống Đột Quyết; chiến tranh, hỗn loạn Đại Tuỳ hoàn toàn không có quan hệ gì với nơi đây. Nghĩ lại ngày trước chém giết đẫm máu ở Thượng Cốc Chư quận, rồi sự hung dữ mạnh mẽ của đám người Vương Tu Bạt, Nguỵ Đao Nhi, hắn lại cảm thấy buồn rầu không vui, lắc đầu quay trở lại. Khi mới đến cửa lớn Lưu phủ thì đột nhiên nhìn thấy Lưu Vũ Chu đã cung kính đưa một người ra cửa, chắp hai tay cười nói: "Lý Quận thừa, đi cẩn thận, ta không tiễn xa nữa".

Khi Uất Trì Cung nghe thấy ba tiếng Lý Quận thừa trong lòng chợt rùng lên, hơi lắc người sang một bên.

Lý Quận thừa là người trung niên, lông mày rậm mắt to, mũi thẳng miệng rộng, quả là có dáng vẻ của một nhân tài. Nhưng hai mắt con mắt lim dim luôn không có tinh thần. Lưu Vũ Chu lấy lễ nghĩa huynh đệ để đối với Uất Trì Cung, đối với nhiều người khác kiêu căng ngạo mạn, nhưng đối với Lý Quận thừa lại tỏ ra khách khí chưa từng có.

Lý Quận thừa cũng chắp tay nói: "Lưu Hiệu úy không cần khách khí, cáo từ".

Sau khi Lý Quận thừa từ biệt Lưu Vũ Chu, từ từ đi về phía trước, lông mày hơi nhăn lại, khi đi đến một cái ngõ nhỏ, đột nhiên dừng bước, trầm giọng nói: "Bằng hữu ở đâu đang đi theo Lý Tĩnh xin mời ra gặp mặt".

Uất Trì Cung nhìn thấy bộ dạng của Lý Tĩnh thì có chút kinh ngạc đối với sự cảnh giác của hắn, từ đầu ngõ bước ra, nhìn bốn hướng khi chắc chắn là không có ai, thì lúc này mới chắp tay nói: "Xin hỏi huynh đài có phải là Đông Đô Viên Ngoại Lang Lý Tĩnh không?"

Lý Tĩnh nhìn thăm dò Uất Trì Cung, có chút kinh ngạc nói: "Các hạ thật sự trông rất lạ, xin thỉnh cao danh quý tánh?"

Lý Tĩnh uể oải nhưng lại cũng kiêu ngạo, dùng khẩu khí này đối với Uất Trì Cung cũng là có hai lí do, thứ nhất Uất Trì Cung là cao thủ, thứ hai Uất Trì Cung phong thái ung dung, Lý Tĩnh đã gặp vô số người, lại không dám coi thường người này.

Hai người họ tuy đều quen biết Tiêu Bố Y, nhưng trước nay chưa từng gặp nhau, Uất Trì Cung mỉm cười nói: "Tại hạ là Uất Trì Cung, tự Kính Đức, quen với Tiêu huynh đệ…"

Lý Tĩnh vẻ mặt tươi cười, "Hoá ra là Uất Trì huynh, nghe danh đã lâu, lại chưa có duyên gặp mặt, không ngờ hôm nay lại có thể gặp ở Mã Ấp. Nhưng nghe nói Uất Trì huynh đã xảy ra chuyện ở Hạ Bì, nói cho ta đại danh, không sợ ta sẽ bắt huynh về lĩnh công sao?"

Uất Trì Cung sắc mặt hơi thay đổi, "Lý Quận thừa sao lại biết chuyện của ta ở Hạ Bì?"

Lý Tĩnh thần sắc không đổi, "Khi ở Hạ Bì, chuyện Uất Trì Cung vì bạn mà không cần tính mạng, hành động nghĩa sớm đã được lan truyền khắp đại giang Nam Bắc rồi".

Uất Trì Cung cười gượng nói: "Ta đã nghe Tiêu huynh đệ nói chuyện của Lý huynh, bây giờ mới mạo muội đến chào hỏi. Lý huynh một mình dẫn ba trăm quân đánh cả Đột Quyết không có địch thủ, đúng là một nhân tài, hiện tại còn làm Quận thừaMã Ấp. Ta tuy bất tài, nhưng cũng không tin Lý huynh sẽ đem đầu ta đi đổi lấy công danh lợi lộc".

Lý Tĩnh cười nói: "May mắn mà thôi, không biết Uất Trì huynh tìm ta có việc gì?"

Uất Trì Cung do dự, nói: "Không biết Lý huynh có từng gặp Tiêu huynh đệ không. Từ khi từ biệt ở Hạ Bì ta vẫn không biết hắn ở đâu, rất là nhớ nhung".

Lý Tĩnh thu lại nụ cười, thở dài, "Ta cũng không biết tam đệở đâu, thật sự rất lo lắng".

Uất Trì Cung có chút thất vọng nói: "Hóa ra như thế, vậy xin lượng thứ ta đã làm phiền".

"Không biết Uất Trì huynh tìm tam đệ ta có chuyện gì?" Lý Tĩnh nhẹ nhàng hỏi.

Uất Trì Cung cười gượng nói: "Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ hi vọng hắn đừng xảy ra chuyện gì là tốt rồi".

Lý Tĩnh gật đầu, "Uất Trì huynh có rảnh thì không ngại đến hàn xá uống một chén rượu chứ?"

Uất Trì Cung đang định đồng ý thì chợt lắc đầu nói: "Đa tạ ý tốt của Lý huynh, nhưng ta bây giờ thân mang trọng tội, đến phủ chỉ sợ gây thêm phiền phức. Hôm nay cáo từ, vẫn mong ngày sau gặp lại".

Lý Tĩnh cũng không níu kéo, tuỳ ý để Uất Trì Cung rời đi, bước chậm từng bước về tới phủ của mình. Hắn ngồi trong căn phòng lớn, nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thở dài.

"Phu quân, có chuyện gì mà thở dài vậy?" Hồng Phất Nữ không biết từ bao giờ đã đứng phía sau Lý Tĩnh, đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng, trên mặt đầy vẻ hạnh phúc.

So với Trương kê bà ngày trước thì Hồng Phất Nữ đã thay đổi rất nhiều. Lý Tĩnh quay đầu lại, nắm hai tay Hồng Phất Nữ, lắc đầu nói: "Không có gì".

Hồng Phất Nữ lại ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Phu quân, chàng có chuyện gì giấu thiếp sao, chàng biết là thiếp đang mang thai, sợ thiếp lo lắng nên không nói. Đúng không?"

Lý Tĩnh nhìn vào hai mắt Hồng Phất Nữ. "Nàng đa tâm rồi".

"Thiếp đa tâm sao?" Hồng Phất Nữ thở dài. "Chàng lần trước sau khi nhận được tin tức từ Đông Đô thì luôn có tâm sự, phải chăng là tam đệ có chuyện rồi? Phu quân, chàng giấu thiếp là vì tốt cho thiếp, nhưng chàng không nói ra thì thiếp đêm nào cũng ngủ không ngon..."

Lý Tĩnh than nhẹ: "Hoá ra nàng đã sớm biết rồi. Không sai, tam đệ đã xảy ra chuyện, hắn bị Thánh Thượng hạ mật chỉ bắt giết, bị Trương Tu đã dẫn quân bao vây, hiện tại đã không còn là đại tướng quân uy danh thiên hạ nữa, mà biến thành một khâm phận bị triều đình truy nã".

Hồng Phất Nữ ngạc nhiên mở to mắt, "Sao lại như thế? Vậy chàng phải chăng cũng chịu tội liên đới, chàng luôn không chịu nói chuyện này là sợảnh hưởng đến thiếp sao?"

Nhìn thấy Lý Tĩnh không nói gì, Hồng Phất Nữ nhận ra được điều gì đó, đổi giọng hỏi: "Tam đệ hiện tại có nguy hiểm không? Cần chúng ta phải làm gì?"

Lý Tĩnh một hồi lâu mới nói: "Hắn ấy hiện tại không tiện lộ diện, cũng chưa từng muốn chúng ta làm gì. Bất quá hắn biết nàng mang thai nên chỉ chúc mừng chúng ta thôi".

"Chuyện này cũng phải cảm tạ thần dược của Tôn thần y" Hồng Phất Nữ tỏ vẻ rất hạnh phúc, "Phu quân, thiếp trước đây chỉ muốn để chàng xuất đầu mới tốt, nhưng đến hôm nay mới cảm thấy không có gì quan trọng bằng hài nhi của chúng ta bình an ra đời".

Lý Tĩnh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng xoa xoa tay của Hồng Phất Nữ, "Hồng Phất, nàng yên tâm đi, tất cả để ta giải quyết là được rồi".

Hồng Phất Nữ có vẻ do dự, "Phu quân, tam đệ đã nguy hiểm, bị Thánh Thượng nghi kị, ta chỉ sợ rắng hắn thoắt cái cũng sẽ xuống tay với chàng thôi, ta chỉ sợ…"

Lời nàng còn chưa dứt thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân ồn ào, hạ nhân vội vàng lại bẩm báo: "Lý đại nhân, thánh chỉ đến".

Hồng Phất Nữ sắc mặt thay đổi, Lý Tĩnh lại chậm rãi đứng lên, không đợi ra khỏi phòng lớn thì thông sự xá nhân đã vội vàng đi tới, cao giọng nói: "Lý Tĩnh tiếp chỉ".

Lý Tĩnh nhìn phía sau thông sự xá nhân, phát hiện chỉ có hai tuỳ tùng đi theo sau, liền trầm giọng nói: "Thần tiếp chỉ".

"Vẫn nghe Lý Tĩnh tọa trấn ở biên ải, ngăn cản binh Đột Quyết nam hạ, chiến công lẫy lừng, lại có công cứu giá ở Nhận Môn, đặc phong làm Thái Nguyên Phó Lưu thủ, gia phong Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu, tuỳ ý chọn ngày đến Thái Nguyên nhậm chức, giúp sức cho Lý Uyên bình phỉ, đối kháng Đột Quyết. Khâm thử".

Lý Tĩnh ngẩn người ra một lúc, không nghĩ tới phong thưởng cho công lao giải vây ở Nhạn Môn Quan bây giờ mới hạ chỉ. Hắn tuy rằng đã nghĩ đến cả nghìn khả năng, nhưng việc Tiêu Bố Y bị truy nã, hắn lại được thăng quan thì hắn hoàn toàn không ngờ tới. Thông sự xá nhân thu lại thánh chỉ, mỉm cười đưa thánh chỉ vào tay Lý Tĩnh, "Lý đại nhân lao khổ công cao, được Thánh thượng thưởng thức, đáng chúc mừng, đáng chúc mừng" Hồng Phất Nữ nhìn thấy Lý Tĩnh đang ngẩn người ra liền huých hắn một cái, "Phu quân, tiếp chỉ tạ ân đi".

Lý Tĩnh lúc này mới tiếp chỉ tạ ân, Hồng Phất Nữ lại thấp giọng dặn dò tì nữ mấy câu, rồi vui mừng nói với thông sự xá nhân: "Vẫn chưa biết quý tính đại nhân, nghìn dặm xa xôi đến truyền chỉ, xin thỉnh dùng chút rượu cơm rồi hãy đi".

Thông sự xá nhân mỉm cười nói: "Ta họ Trần, là phân phó của Thánh Thượng, truyền chỉ xong lập tức trở về, không được chậm chễ, rượu cơm này xin miễn cho".

Tì nữ bê đến một cái khay, trên khay là hai đĩnh bạc, Hồng Phất Nữ tha thiết nói: "Một chút lòng thành, xin Trần đại nhân nhận cho, xem như là Lý Tĩnh nhà ta mời đại nhân uống rượu trên đường".

Trần xá nhân cũng không từ chối, tạ ơn Hồng Phất Nữ, quay người rời đi, Hồng Phất Nữa lại vui mừng quay trở lại, "Phu quân, không ngờ chàng cuối cùng lại có ngày mây vén ra nhìn thấy ánh sáng mặt trăng, chức Thái Nguyên Phó Lưu thủ này cao hơn rất nhiều chức Quận thừa, còn có cả chức Ngân Thanh Quang Lộc Đại Phu cũng không kém. Hài nhi của chúng ta còn chưa ra đời mà đã mang đến vận làm quan cho chàng, xem ra chàng…"

Hồng Phất Nữ như tự nói với mình, thấy trên khuôn mặt Lý Tĩnh không một chút vui mừng nào, không khỏi ngạc nhiên nói: "Phu quân, chàng không vui sao? Tam đệ tuy bị Thánh Thượng truy giết nhưng Thánh Thượng luôn thánh minh, không liên đới tội đến chàng, ngược lại còn luận công ban thưởng…"

Lý Tĩnh nhíu mày nói: "Chức quan này…"

Hắn muốn nói lại thôi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, có một người đang tiêu sái bước vào, cười nói: "Chức quan này làm sao?"

Người đó thần sắc phóng khoáng tự nhiên, chòm râu dài, có vẻ cũng không còn trẻ, nhưng đôi mắt lại sáng ngời. Lý Tĩnh nhìn thấy người này, vẻ mặt có chút thay đổi, cúi người hành lễ nói: "Bùi Thị Lang đại giá quang lâm, Lý Tĩnh thất lễ không đón từ xa, mong thứ lỗi".

Hồng Phất Nữ sắc mặt cũng hơi thay đổi, chỉnh đốn trang phục rồi làm lễ: "Bùi Thị Lang quang lâm, thật vinh hạnh cho kẻ hèn này".

Người đó chỉ xua tay cười nói: "Hiền Kháng lệ quả thật quá khách khí rồi, ta là khách không mới, mong hai người lượng thứ mới phải".

Lý Tĩnh phu phụ đối với khách đều rất cung kính, đơn giản là biết người đến không thể coi thường, thủ hạ của Dương Quảng có hai Bùi một Ngu, đều là những người hắn tin tưởng. Một Ngu chính là Ngu Thế Cơ, hai Bùi là chỉ Ngự Sử Đại Phu Bùi Uẩn, Hoàng Môn Thị Lang Bùi Củ, người đang ở trước mặt lại là người xử lí các công việc của Hoàng Môn Thị Lang Bùi Củở Trương Dịch và biên thùy, cũng chính là phụ phân của Bùi Minh Thuý

Lý Tĩnh đã ở Đông Đô khá lâu, tuy chức quan thấp kém, nhưng đã gặp qua người này, chỉ không ngờ hắn không ở Trương Dịch mà lại đến Mã Ấp.

Bùi Củ nhìn thấy phu phụ Lý Tĩnh hành lễ, cũng không khách khí, ngồi xuống nói: "Hồng Phất, ta có chuyện muốn nói với Lý đại nhân một chút".

Hống Phất biết ý lui ra, Bùi Củ nhìn thấy ánh mắt của Lý Tĩnh, liền đi thẳng vào vấn đề mà nói: "Lý Tĩnh, lần này ta đến đây một là muốn chúng mừng ngươi lên nhậm chức Thái Nguyên Phó Lưu Thủ, hai là mang theo mật chỉ của Thánh Thượng".

Lý Tĩnh trầm giọng hỏi: "Không biết Thánh Thượng có ý chỉ thế nào?"

Bùi Củ cười nói, "Thánh Thượng chuẩn bị cho ngươi giám sát cử động của Lý Uyên, đề phòng hắn tạo phản!"

Bình luận

Truyện đang đọc