Thiên hạ đại cuộc từ từ sáng rõ.
Quan Trung, Đông Đô hai bá chủ đã từ mới đẩu là âm thẳm phá hư. Cho tới bây giỡ đổi chọi gay gắt. Mặc dù thiên hạ còn có những hạng người như Lương Sư Đô. LÝ Quy. Trầm Pháp Hưng. Nhưng cũng không đáng nhắc tới.
Thiên hạ tập trang quan sát, chi muốn biết rổt cuộc núi sóng ai làm chũ!
Thế lực hai bên đều đang củng cổ thực lực, nhanh chóng loại bò buồn những lo lắng ờ sau lưng. Để cầu toàn thân tâm đẩu nhập vào trong trận đua tranh cuối cùng này. Thế lực hai bẽn hiển nhiên đều chịu một phương thế lực ánh hưởng. Đó chính là Đột Quyết!
Ai cũng muốn biết, tiết giáp kỵ binh của Đông Đô rốt cuộc có thể chống lại huyền giáp thiên binh của Quan Trung hay không. Cho dù có thể đánh bại huyền giáp thiên binh. Thì có thể chiến thắng hơn mười vạn thiết kỵ của Đột Quyết hay không. Lực lượng của Đột Quyết, không thể khinh thường. Lý Đường một mực tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cuộc, nhiều ít bị quán chế tại Đột Quyết. Đòng Đô lại thái độ cường ngạnh, thậm chí có ý niệm quyết đấu Đột Quyết trong đầu. Đột Quyết ỡ trong đó. quan hệ hiển nhiên không thể không vi diệu.
Trong cuộc tranh đua núi sông tráng lệ này. cuối cùng người thắng cuối cùng là ai. không có gì bất ngờ vẫn là cựu phiệt cùng tân quy!
Hai cồ thế lực này. ỡ trong dòng chảy của lịch sử. Mượn căn cơ cùng thế lực. đánh bại những người cạnh tranh không hợp với trào lưu. Đạo phi tuy đông như kiến, đổi với thế lực cường đại của cựu phiệt tân quy. vẫn vếu ớt không chịu nổi trọng kích!
Nếu như nói thiên hạ ngoại trà Đông Đò, Quan Trung. Đột Quyết ba thế lực lớn kiềm chế lẫn nhau ra, còn có một chồ gút mắc không rõ, thi không thể nghi ngờ chính là ỡ vùng Hà Bắc.
Không đến khoảng khắc không còn hv vọng, những ké tham gia tranh bá thiên hạ đểu không muốn buông tha cố gắng cuối cùng. Bởi vì bọn họ cũng biết, như như là tham dự vào cuộc đua này. thi đã định kết cuộc của bọn họ khác với mọi người. Tựa như thái dương huy hoàng bay lên thi cũng đã chú định nó sẽ bất đắc dì lặn về phía tâv. Tuy là phải buông thả. là bị buộc bất đắc dĩ, nhưng cùng là chiều hướng phát triển. An phận thủ thường cùng có được kết quả không tệ. Đồ Phục Uy đă đến cùng đồ mạt lộ mặc dù vẫn ngồi trên cao vị. Nhưng dưới ánh trời chiểu. Vương Thế Sung vì cầu tính mạng của người trong họ. cuối cùng đền khi sơn cùng thùv tận mới đầu hàng. Tuy được Tiêu Bố Y phong làm một Ngân thanh quang lộc đại phu, cũng đã chẳng khác gì thứ dân.
La Ngh.ệ Đậu Kiến Đức cho tới bây giờ. coi nhu là muốn cẩu làm một thứ dãn, cũng đã là không thể.
Hy vọng duy nhất của bọn họ. là đánh bại đối thủ thôn tính địa bàn. cầu lưng dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, cẩu sinh tồn trong kè hở. Huống chi bọn họ đều là người kiêu ngạo. Người kiêu ngạo không muốn sổng hèn mọn, thà rẳng lựa chọn... oanh oanh liệt liệt đi tìm chet!
Kiến Đức ngồi ỡ trong doanh trướng nhìn Lưu Hắc Thát, thật làu không nói gi.
Lưu Hắc Thát đang nhìn mũi chân của mình, cũng trầm mặc không nói gì.
Hai người vốn là huynh đệ sinh tử, nhưng đến hôm nay. lại cũng không thể nói gì.
Không biết qua bao làu. Kiến Đức lúc này mỡi nói: "Hắc Thát. Ta đã không còn đường
lui".
Lưu Hắc Thát đột nhiên nhớ tới khmỡi gặp gỡ Tiêu Bố Y. Khi đó Tiêu Bố Y trong mắt hắn còn bất quá chi là một đạo phị cảm giác có chút buồn cười. Khôngbiết mình vì sao có ý niệm này, cảm giác lại có chút ít bi ai. Bởi vi Tiêu Bố Y từng bước một đi tới vị trí chính xác nhắt. Mà hắn cùng Đậu Kiến Đức. rốt cuộc lại đi trên con đường sai lầm. càng đi càng xa.
"Ngoại trà đánh bại La Nghệ ra, ta... còn có quán Hà Bắc nữa, đã không còn đường ra" Đột nhiên nỡ nụ cười từ nhạo. Đậu Kiến Đức nói: "Có lẽ quán Hà Bắc có còn có thể một lẩn nữa được nắm cuốc cày. Nhưng mà những người như chúng ta. Triều đinh sè khôngbòqua".
Lưu Hắc Thát trầm giọng nói: "Chi là chết mà thôi!"
Kiến Đức trầm mặc xuống, thật làu mới nói: "Ta chết không sao cả. Nhưng mà ta thật không cam lòng" Bỗng nhiên ngẩng đẩu. Kiến Đức từng chữ nói ra:"Chẳng lẽ cam tàm?"
Lưu Hắc Thát trong lòng một hồi hoảng hốt. nhắt thời nồi lòng chạy như bay. chuyện cũ từng màn lướt qua. Cho tới hỏm nay, hắn thật không biết, mình có cam tâm hay không.
"Ta... chi biết là..." Lưu Hắc Thát khó nhọc nói: "Nếu là trước kia. Ngươi sẽ không đồng ý các huynh đệ đi chịu chết".
"Ngươi cũng nói, đó là trước kia" Kiến Đức lạnh nhạt nói.
""Nhớ năm đó. hai trăm tám mươi ba người lúc trước đi theo người. Ngươi luòn ờ trước nhất. Chính vì như thế những người này đã theo cả đời" Lưu Hắc Thát cúi đầu nói: "Nhưng hiện tại. Những người này đã còn lại không có mấv. Nếu có lựa chọn..
"Nếu có lựa chọn. Ta tinh nguyện không có mang những người này đi đánh vào doanh trại Tiết Thế Hùng" Đậu Kiến Đức nói: "Trước kia. Có người đã từng kể cho ta chuyện xưa..."
Lưu Hắc Thát không hỏi. Hắn hiểu 1'ẳng Đậu Kiến Đức muốn nói thì sẽ nói. Nếu hắn đã không muốn nói. ai cũng không thể bắt buộc hắn nói ra.
"Hắn nói. có người một mực xin cơm mà sổng. Mỗi ngày đều là bụng ăn không no. cố gắng sống qua mùa đông. Nếu như mỗi ngày có thể ăn hai bữa cơm trắng, dù là cứng ngắc, hắn cũng đã thòa màn. Có một ngày, gặp được một tài chủ, nhìn thấv hắn nghèo khó. bắt đẩu tiếp tế cho hắn, mồi bữa cho hắn hai cái bánh nóng hổi. về sau thấv hắn ở không được tốt. lại mời hắn đến nhà của mình ờ lại. Tài chủ đinh viện rất huy hoàng, gia tài bạc triệu. Nhưng mồi ngày vẫn cho người nọ hai bánh. Ngươi cảm thấy người nọ sẽ có ý kiến gì về tài chủ?"
Lưu Hắc Thát thờ dài nói: ""Hắn quá nửa sẽ rất căm hận tài chủ kia!"
■"Không sai. Hắn hận tài chủ vi sao có nhiều tiền như vậy, mà không cho hắn ăn sơn trân hải vị. Chi cho hắn ăn hai cái bánh lạnh nhưbăng. Hắn hận vốn hắn rất thấv đủ, rất vui vẻ. Vì sao tài chủ lại làm cho hắn nhìn thấv cuộc sống của ké tài trí hơn người. Khiến cho hắn biến thống khổ!"
Lưu Hắc Thát sắc mặt thẫn thờ. "Loại ngưỡi này... trên đời thật ra rất nhiều".
"Ta chính là loại người này" Kiến Đức đột nhiên nói.
Lưu Hắc Thát trầm mặc thật lâu. lẩm bẩm nói: "Ngưỡi nói không sai".
"Ta vốn cho 1'ẳng. Lẩn nọ có lẽ thất bại. có lẽ đã chết. Nhưng mà ta cuối cùng không phụ một phen ưu ái của các huynhđẹ' Kiến Đức lắng lặng nói: "Ta thậm chí chuẩn bị độc thân đi chiến mười tám tướng dưới tay Tiết Thế Hùng cùng Tiết gia bốn hồ. Tiết Thế Hùng có lẽ già rồi, nhưng Tiết gia bốn hổ rất không kém. Đại tướng dưới tay hắn cũng rất nổi danh. Nhưng ta không ngờ rẳng quân Tiết gia thất bại một cách khó hiểu. Ta lại thắng một cách khó hiểu. Ta căn bản không có nhìn thấv Tiết Thế Hùng. Sau trận chiến ấy, ta đã từ tên khất cái kia. đã có được rất nhiều thứ vốn không thuộc về mình, vốn năm đó ta cho dù chết dưới loạn thương. Ta một khắc đó vẫn là Đậu Kiến Đức! vẫn là Đặu đại ca trong suy nghĩ các huynh đệ!" Đậu Kiến Đức nói đến đâv. trên khuôn mặt một mực binh thản rốt cuộc có sự thống khổ. "Nhưng ta không có chết. Ta có quá nhièu thứ vốn không thuộc về ta. Các huynh đệ cũng giống như vậy. Ta không biết hình, dung cảm giác này như thế nào. Nhưng hiểu 1'ẳng, ta cùng các huynh đệ đều đã không biết đủ không camlòng. Chúngta... không camlòng!"
Hắn nói đến đây. đột nhiên dừng lại. Trong trướng lại vên tình, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đã ngưng tụ ỡ trên khuôn mặt của Kiến Đức.
Vẽ mặt này cho dù họa sì giòi nhất trên đời cũng khó có thể miêu tả rò ra hết được.
Trẽn đời này người hiểu chuyện quá nhiều, nhưng luôn làm những chuyện hồ đồ. Cái này chẳng phải cũng là một loại bi ai?
Qua hồi lâu, Lưu Hắc Thát lúc này mới chậm rãi đứng lên. "Trường Nhạc vương. Ta và người huynh đệ tinh thâm. Ta cho dù chết cho người cũng không sao. Nếu như chiến cùng La Nghệ, ta sè làm tốt bổn phận của mình. Nhưng mà... Dương Thiện Hội cùng chúng ta đối kháng nhièu năm đột nhiên đẩu nhập váo người. Người chẳng lẽ nửa phần hoài nghi cũng không có?"
Hắn nói xong cũng trực tiếp đi ra ngoài. Không hề lưu lại, Kiến Đức há miệng muốn nói cái gì đó. Nhưng Lưu Hắc Thát sớm đã không còn.
Đẩy mành. nhìn trăng, trăng phảng phất như cùng biết tâm tư của người giờ phút này. ánh sáng ảm đạm. ẩn ờ trong trời sao.
Lưu Hắc Thát nhin sang ánh trăng, há miệng mới định thờ dài. Chợt nghe thấy trong doanh trướng một tiếng thở dài truyền tới. Giống như phát ra từ đáy lòng. Áp lực và thâm trầm, bất đắc dĩ và thê lương.
Kiến Đức cô đơn đon ngồi ỡ trong doanh, trướng, đột nhiên lấv tay vạch mấy đường, ghi ra một chữ Vương. Ngóng nhìn thật làu chữ kia, ánh mắt Đặu Kiến Đức lộ ra vẻ cực kv cổ quái.
***
Hòm sau. Dịch Thủv!
Phong tiêu tiêu dịch thủv hàn. Tráng sĩ nhắt khứ hề nan tái hoàn! (Gió hiu hiu nước sông lạnh, tránh sĩ một đi khó trờ về).
Quản Hà Bắc. quán Yến Triệu đứng ỡ hai bờ sông Dịch Thủv, nhìn thấy sự lạnh lùng cùng sát khí của nhau. Người nào cũng biết, đâv là vương giả quyết đấu. Trận quyết đấu này sẽ quyết định hướng đi.
La Nghệ đích thân áp trận, sau lưng đi theo Yến Triệu thiết kỵ khiến cho đối thủ sợ hài. Ngóng nhìn bộ binh kỵ binh ở bờ bên kia, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh.
Tiết Vạn Quân. Tiết Vạn Triệt, Tiết Vạn Thuật đang ỡ bên người La Nghệ.
Tiết gia bốn hổ cho tới hôm nay. Vạn Bị đã bị Vương Phục Bảo giết chết. Chi còn lại ba hổ. nhưng chiến ý trong mắt ba người còn lại đểu hừng hực. Mục đích của cuộc đời bọn họ đang ờ bờ bên kia. Đánh bại đối thù. thùa thắng truy kích, giết Đậu Kiến Đức, vì phụ thân báo thù. Đáy là tâm nguyện của bọn hắn trong trận chiến này.
Nhưng Đậu Kiến Đức giống như không thấv. lực lượng đầu tiên phát động tiến công lại là một tướng dưới tay Đậu Kiến Đức. Gọi là Vương Thiên Lượng.
Người này là một trong hon hai trăm tử sĩ của quân Hà Bắc. Chi cần là tử sì năm đó. có thể dùng một cồ lực lượng chưa từng có lôi kéo quán Hà Bắc quán đi về phía.
Bởi vì những người này, vốn là quân hồn của quân Hà Bắc.