GIANG SƠN MỸ SẮC

Lý Tĩnh hiệu lệnh vừa ra, các tướng lãnh nhìn nhau, có mấy người ngày thường cùng Mông Thiện giao hảo, phẫn nộ bước ra khỏi hàng, giận dữ quát: "Lý Tĩnh, Mông Thiện cho dù bất kính đối với ngươi, bất quá ngươi dùng cách này để dùng công báo thù riêng không khỏi quá mức lộ quá rõ. Cho dù Mông Thiện nên phạt, nhưng các binh sĩ này ngươi sao lại cũng dồn bọn họ vào chỗ chết, thật sự là làm cho người ta chán nản".

Lý Tĩnh nổi giận vỗ bàn, "Các ngươi cũng biết Mông Thiện đối với ta bất kính? Một khi đã như vậy, mới vừa rồi đứng đây làm cái gì, Mông Thiện không nhìn được tốt xấu, các ngươi một khi đã biết, vì sao mới vừa rồi không ngăn cản hắn? Các ngươi cùng Mông Thiện giao hảo, hiện tại vì hắn cầu tình, nhưng mới vừa rồi vì sao trơ mắt nhìn hắn đi chịu chết? Các ngươi một khi đã nói giao tình, hiện tại sao không đi nói giao tình với tặc phỉ một chút, để cho bọn chúng thả Mông Thiện ra?"

Tiêu Bố Y mặt có chút nóng lên, cảm giác được Lý Tĩnh tuy trách mắng chúng tướng, nhưng cũng là đang nói mình.

Hắn biết Lý Tĩnh nói không sai, hắn làm bạn thì tốt, nhưng không phải là tướng lãnh tốt, hắn nói cảm tình quá nhiều, không nói kỷ luật, tác phong tản mạn, mấy cái này hiển nhiên không phải là phẩm chất lĩnh quân tốt.

Các tướng nhìn nhau, ngậm miệng không nói gì.

"Trong đại quân chinh thảo, Hành doanh Tổng quản lớn nhất, Phó tổng quản thứ nhì, ta một khi đã thân là Phó tổng quản, trách nhiệm trọng đại, đều lấy thủ thắng làm mục đích, ngươi cảm thấy không thống khoái liền muốn đánh một hồi, hắn cảm thấy buồn bực muốn thỉnh binh tác chiến, các ngươi nghĩ đây là hạng đầu đường xó chợ đánh nhau sao? Cao thấp không phân biệt được, chức trách không rõ, Vậy ta làm Phó tổng quản này để làm gì? Ta bảo Mông Thiện chiến thắng lập tức quay về, vạn lần chớ truy kích, đây là quân lệnh, quân lệnh như núi, cho dù phía trước có một tòa núi vàng cũng không thể đi ra, huống chi phía trước là có bẩy rập, hắn đánh phỉ đạo vốn đã hoàn thành nhiệm vụ, không nghe quân lệnh, tham công mà xông tới, dẫn binh tự tìm đường chết, oán trách được ai? Loại dẫn quân cẩu thả này, hôm nay không chết thì cũng sẽ chết vào ngày mai, cứu hắn để làm gì? Phan Trường Văn tướng quân bỏ mạng, thuyết minh tặc đạo giảo hoạt thập phần, thế lực lớn mạnh, mới vừa rồi chỉ là mấy trăm binh sĩ dụ địch, chỉ một lát đã có mấy ngàn binh sĩ vây công, âm thầm nói không chừng còn có mấy vạn chờ ngươi. Các ngươi dùng bao nhiêu binh sĩ viện trợ? Nếu dốc toàn lực, để cho người ta đánh thẳng vào đại doanh, chúng ta lấy cái gì giải vậy cho Thái Nguyên?!"

Các tướng đều lộ ra vẻ hổ thẹn, tiến thối lưỡng nan. Lý Tĩnh rốt cuộc quay đầu nhìn Tiêu Bố Y, trầm giọng nói: "Hôm nay Hành doanh Tổng quản ở tại quân doanh, chỉ cần hắn nói một câu Lý Tĩnh ta làm không đúng, các ngươi cứ việc xuất binh thỉnh chiến, không cần ta quản".

Lý Tĩnh mặt trầm như nước, ngồi ở trong doanh trướng trung, Tiêu Bố Y cũng nghiêm chỉnh nói: "Lời của Lý Phó tổng quản là ý của ta, ai tự xuất chiến, trảm!"

Các tướng đều lui về phía sau, không dám nhiều lời.

Lý Tĩnh lắng nghe thanh âm ngoài trướng, đột nhiên quát: "Trương Tam ở đâu?"

Một đại hán râu ria xồm xoàm tiến lên nói: "Có mạt tướng".

Tiêu Bố Y thiếu chút nữa phun cơm, Trương Tam trước mắt này đúng là Cầu Nhiêm Khách giả dạng thành. Hắn cũng thay đổi một ít bộ dạng đặc thù, trước mắt trừ râu rậm một ít, xấu xí một ít, dáng người khôi ngô một chút, thì cũng không khác gì mọi người. Tiêu Bố Y từ khi hành quân cũng không có nhìn thấy Cầu Nhiêm Khách, không nghĩ tới hắn đã vô thanh vô tức cải trang thành một binh tướng bình thường.

Lý Tĩnh trầm giọng nói: "Ta lệnh cho ngươi dẫn ba trăm binh sĩ tiền phong doanh xuất chiến giải vây, đánh tán địch quân dẫn binh sĩ bị vây trở về, tự lượng khả năng, mất đi một người thì không cần trở về gặp ta".

Các tướng đều nhíu mày, thầm nghĩ đây chính là một vấn đề khó bằng trời, Trương Tam này không biết làm sao mà đắc tội với Lý Tĩnh, Lý Tĩnh một cổ tức khí bộ không có chỗ phát tác hay sao, mà lại bắt đầu làm khó Trương Tam.

Trương Tam ôm quyền thi lễ, "Mạt tướng lĩnh lệnh".

Cầu Nhiêm Khách rời doanh trại, một lát điểm xong ba trăm binh sĩ của tiền phong doanh, Tiêu Bố Y biết ba trăm binh sĩ này chính là binh sĩ đi theo Lý Tĩnh, sớm đã là sắt luyện, biết Lý Tĩnh đem binh giao phó cho Cầu Nhiêm Khách, đó là cực kỳ tín nhiệm.

Nhưng Cầu Nhiêm Khách cũng giống như mình, võ công tuy cao, cũng không am hiểu lĩnh quân, lần này Lý Tĩnh có qua sơ ý hay không?

Cầu Nhiêm Khách người ở trên ngựa, treo ít nhất sáu túi tên, các tướng đều hoảng sợ, thầm nghĩ tướng lãnh bình thường xuất quân, mang hai túi tên đã là hiếm thấy, hắn mang theo nhiều như vậy, chính là chuẩn bị liều chết hướng tới Lý Tĩnh thị uy sao?

Chỉ là hắn cũng đáng thương, cứu cũng chết, không cứu cũng chết, nói vậy Trương Tam cũng nghĩ tới điểm này, không dám kháng quân lệnh, cũng đã chuẩn bị liều mạng.

Cầu Nhiêm Khách không để cho bọn họ suy diễn nhiều, trường mâu trong tay vung lên, như Lý Tĩnh hiệu lệnh đơn giản rõ ràng, "Tam Tài, lên".

Hắn lời vừa nói ra, đã dẫn đầu rời doanh trướng, hướng tới binh sĩ bị vây, ba trăm binh sĩ tuy phóng nhanh theo, nhưng không hề sai lạc vị trí, Tiêu Bố Y dĩ nhiên hiểu được, Cầu Nhiêm Khách sớm đã cùng Lý Tĩnh trao đổi, bằng không cũng sẽ không biết cái gì là Tam Tài. Mấy cái mệnh lệnh này đều đơn giản rõ ràng, binh lính nhìn như thoải mái xông ra, nhưng đã sớm dựa theo phương pháp hành quân bố trận mà Lý Tĩnh huấn luyện. Các tướng lãnh thì không rõ, nhưng Tiêu Bố Y thì thấy rõ ba trăm binh sĩ đều không phải chỉnh tề trước sau, mà là trên đường xông tới dần dần hình thành hình tam giác, súc lực chờ phân phó, tựa như một mũi đao nhọn chuẩn bị đâm vào trận địch, lại giống như một cây búa lớn của lực sĩ giơ lên trời, chuẩn bị một kích kinh thiên.

Tiêu Bố Y không khỏi thán phục, thầm nghĩ loại binh sĩ này là kết quả của Lý Tĩnh ngày thường huấn luyện, tuyệt không phải một sớm một chiều là có thể đạt tới, ba trăm người tuy không nhiều lắm, nhưng lực tập trung vào một chỗ, lực phá hoại thật sự là kinh người, nhưng Cầu Nhiêm Khách hình như cũng quen thuộc phương pháp chỉ huy binh sĩ, có lẽ thao luyện vận dụng trận pháp cũng có công lao của Cầu Nhiêm Khách?

Tùy binh ngựa nhanh, như đám mây đen tràn tới, từ khi ra khỏi doanh trại đến khi tiếp cận đạo phỉở bên ngoài, tặc phỉ đang vây khốn Mông Thiện binh lực phân ra một bộ phận, giống như là trường xà cuộn tròn, đầu đuôi chưa thể khép lại.

Địch quân tuy thiếu cung tên cùng ngựa, lại lấy chiến thuật biển người vây khốn, chỉ cần lâm vào trong trận, thòng lọng với móc câu trên tay bọn họ mói có thể phát huy ra tác dụng lớn nhất.

Các tướng nhìn thấy tặc phỉ sử dụng thòng lọng rất có phương pháp, lần này xem ra tuyệt không phải là loại ô hợp, không khỏi thầm kinh ngạc.

Một tướng đột nhiên chỉ tay nói: "Mọi người xem kìa!"

Mọi người nhìn ra phương xa, chỉ thấy bầu trời tựa hồ đột nhiên ảm đạm hẳn xuống, xa xa không biết từ khi nào ùa ra tặc phỉ đen đặc, như kiến lan tràn ra mà đi tới, tuy trang bị cũng không tinh lương, cung tên ngựa đều thiếu, nhưng nhân số rất đông, nhìn thấy mà làm cho người ta phát ớn lạnh.

Tặc phỉ đông đen từ ba mặt bu tới, xem ra muốn cắt đứt hậu lộ của cánh quân Cầu Nhiêm Khách, chỉ là bọn họ dù sao cũng rất ít ngựa, đa số đều là chạy bộ, tốc độ chậm đi rất nhiều.

Mới vừa rồi bất quá chỉ là mấy ngàn phỉ đạo, nhưng trước mắt xem ra, phỉ đạo đã lên tới mấy vạn.

Lịch Sơn Phi xem ra đã sớm biết rằng bọn họ tới đây, ít nhất đã rút ra quá nửa tinh binh thủ hạ đến ngăn cản, hơn nữa luân phiên sử dụng kế dụ địch, đương nhiên muốn một mẻ lưới bắt hết bọn họ.

Các tướng run sợ, biết mới vừa rồi nếu không nghe hiệu lệnh của Lý Tĩnh, mạo hiểm đi ra, lúc này chẳng những cứu không ra Mông Thiện, mà còn có thể bị người san bằng cả đại doanh, chỉ là Cầu Nhiêm Khách mắt thấy đã muốn rơi vào trùng vây, nếu còn không chạy trốn, chỉ sợ lại dẫm vào vết xe đổ của Mông Thiện.

Mọi người còn đang lo lắng, thì giữa không trung đột nhiên phảng phất vang lên một tiếng như sét đánh, rung động khắp nơi, quanh quẩn trong tai mọi người.

Phóng!

Ba trăm binh sĩ Tiền phong doanh đã ra tay, trong phút chốc trường mâu tên nhọn gào thét mà ra, thiên địa như mờ đi. Mấy trăm người phía trước của đạo phỉ đang xông tới lập tức như bùn đất tung tóe lên, có ngã xuống đất, có bay lên trên, giữa không trung máu tươi phun ra, huyết vụ tràn ngập, vô cùng thảm thiết.

Các binh tướng nhìn thấy, đều như bị một thanh đại chùy đập trúng ngực, huyết mạch cuộn trào, đầu hoa mắt choáng.

Đâm!

Cầu Nhiêm Khách phát ra đạo mệnh lệnh thứ hai, trong tiếng binh giáp loảng xoảng, trường mâu như rừng, thuẫn bài dựng lên. Ánh mặt trời chiếu vào trên mũi mâu thuẫn bài, hàn quang lành lạnh. Chỉ trong tích tắc, binh sĩ theo hình tam giác đam thẳng vào trận địch nhìn như không kẽ hở như là đâm vào bùn đất vậy.

Trận địch như trường xà còn chưa kịp đầu đuôi khép lại, đã bị trùng kích chấn ra hai bên. Cầu Nhiêm Khách dẫn quân như một viên đá lao vào mặt nước, gợn sóng tầng tầng khuếch tán, khoảng cách đẩy ra cũng đủ cho Tùy quân bị vây thoát đi.

Trên mặt trận tình thế vạn biến trong tích tắc, khong đợi cho mặt nước hợp lại, Cầu Nhiêm Khách đã phát ra đạo mệnh lệnh thứ ba, "Lui!"

Hắn vừa nói chữ lui, đội ngũ hình tam giác đột nhiên lại phát sinh biến hóa, binh sĩ hậu đội phân tán ra hai cánh, không ngừng hướng ra hai cánh liên tục bắn tên ngăn cản địch quân khép lại, chiến mã phía trước thế xung phong đã hết, nhất tề quay ngựa từ trung lộ giết ra. Từ thế trận hình tam giác hóa thành như một mũi đao nhọn, xa xa nhìn qua, cả đội hình biến hóa lưu loát tự nhiên như nước chảy, linh hoạt uốn lượn như rắn.

Đợi khi Tùy quân cứu viện đã rút hết ra ngoài, Tùy quân bị vây mới như tỉnh mộng, không chịu bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này, cùng ùa về phía trước, chỉ là tặc phỉ nhìn thấy Cầu Nhiêm Khách dẫn quân rút lui, phát hiện bọn họ ít người, rất nhanh hướng tới trung ương mà khép lại, một ít Tùy binh không kịp chạy ra, giây lát lại bị nhốt lại như cũ, bi thảm cầu cứu. Chỉ là tặc phỉ la hét ùa tới, như thủy triều cuốn lấy số Tùy binh này.

Cầu Nhiêm Khách tuy vẫn không di chuyển, nhìn lại chỉ thấy cứu ra được chừng hơn trăm binh sĩ, trong lòng thở dài.

Hắn cho dù có thân thủ vô thượng, nhưng cũng không phải là thần, trước mặt tặc phỉ đang ùa đến, có thể tự bảo vệ đã xem như là không tệ rồi, muốn cứu viện Tùy binh cũng không hao tổn nhân thủ, thật sự là chuyện mơ mộng.

"Về!" Cầu Nhiêm Khách phát ra đạo mệnh lệnh thứ tư, ba trăm binh sĩ như sóng cuộn đột nhiên tản sang hai cánh, không đợi Tùy quân phía sau chạy tới, đã giương cung bắn ngược trở lại.

Tặc phỉ vừa mới muốn xông lên, nhìn thấy phía trước tên bắn tới như mưa, lại như những hạt lúa mì bị cắt rụng. Ba trăm binh sĩ tuy ít, nhưng cung tên là một lợi khí mà tặc phỉ còn xa mới bì kịp. Tặc phỉ tuy có chút binh khí, nhưng bất quá chỉ là trang bị tự chế hoặc cướp đoạt của binh sĩ, lẹt đẹt phóng tới vài mũi tên, toàn bộ đều bị binh sĩ dùng thuẫn ngăn trở. Đây vốn không phải là trận đánh giá công bình, tặc phỉ thắng ở người đông thế mạnh, Tùy binh lại thắng ở trang bị tinh lương. Mới vừa rồi Mông Thiện dẫn binh bị vây, chỉ có thể liều mạng, hơn nữa tặc phỉ dụng ý vốn muốn dùng bọn họ hấp dẫn càng nhiều Tùy binh đến cứu viện càng tốt, công kích cũng không mãnh liệt, lúc này mới có thể sống sót được.

Các tướng lãnh nhìn thấy Trương Tam dẫn theo binh sĩ đánh ra đánh vào, như bào đinh giải ngưu (*) thoải mái có thừa, không khỏi đều lớn tiếng hoan hô. Lý Tĩnh trầm giọng quát: "Đao phủ thủ, cung tiễn thủ, thuẫn bài thủ chuẩn bị, phòng ngừa tặc phỉ xông vào doanh trại".

Trong tiếng loảng xoảng, tiếng bước chân cấp bách, khẩn trương mà lại có trật tự, dừng đội binh sĩ tập kết sau hàng rào sừng hươu, lẳng lặng chờ đợi địch quân đến. Trong gió nhẹ phe phẩy, binh sĩ im lìm bất động, dưới ánh mặt trời nóng bỏng, trong không khí lại tràn ngập sự lạnh lẽo thấu xương.

Cầu Nhiêm Khách xung phong thì ở phía trước, rút lui thfi đoạn hậu, nhìn thấy tặc phỉ ùa tới cũng không chút sợ hãi.

Một tướng của tặc phỉ sớm thúc ngựa xông tới, lập tức giương cung, chưa bắn ra đã cao giọng quát: "Tên râu ria kia hãy nhận lấy cái chết, Nãi Cao ta…"

Hắn lời còn chưa dứt, một tên đã phóng tới xuyên thủng cổ họng hắn, mang theo máu tươi xuyên qua, lại còn dư lực bắn tuốt ra xa. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Cầu Nhiêm Khách ghìm ngựa đi chậm lại, một tên sau khi bắn chết người nọ, lẩm bẩm nói: "Có lão tử ta ở đây, đừng nói ngươi nãi gì đó, cho dù ông nội ngươi có tới cũng không là gì".

Tướng kia trúng tên, cũng không hoàn toàn gục xuống, bị đồ để chân móc vào chân, nên chân thì ở trên ngựa, đầu thì chúi xuống đất, bị ngựa kéo đi, máu tươi đầm đìa cả một một đường.

Khi tặc tướng rơi xuống ngựa, Cầu Nhiêm Khách đoạn hậu đã dùng hết cả hai túi tên. Hắn bắn tên rất nhanh, một trảo là bốn mũi, dây cung vang lên là có bốn người mất mạng, giữa không trung tràn đầy tiếng tên nhọn xé gió, đợi đến khi hai tui tên của hắn dùng hết, tặc tướng ở phía sau đã không còn một ai.

Tùy quân ở phương xa thấy vậy, không khỏi tiếng trống quân vang lớn, mỗi người nhiệt huyết sôi trào, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy kỹ thuật quỷ thần khó lường thần kỳ như thế này.

Các tặc phỉ đều hô lên một tiếng để áp chế sự kinh hoàng trong lòng, có cung bắn tên, có mâu phóng ra. Chỉ là trường mâu bất quá chỉ là một cây gỗ cột lấy cái mũi sắt, khi còn ở trong không trung, thì đầu đi đường đầu mà thân đi đường thân, cũng khó lòng phòng bị. Chỉ là lực đạo ném ra rất yếu, chưa tới trước mặt thì đã rơi xuống, trong lúc nhất thời binh binh bang bang thật là náo nhiệt. Cầu Nhiêm Khách ghìm ngựa áp trận, mấy vạn tặc phỉ lại không dám vọt tới trước, nhưng lại ngại quân lệnh, nên chỉ đi theo sau, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi không thểức chế.

Tiêu BốY trong lòng khâm phục, thầm nghĩ năm đó Trương Tu đã tướng quân trận chiến Lịch thành, lấy năm binh địch với hơn vạn quân, nói vậy thần thái bất quá cũng là như thế.

Tùy quân phía trước đã nhập vào doanh trại, ba trăm thiết giáp quân phía sau cũng tuần tự đi vào, tuy đại địch áp sát cũng không chút rối loạn.

Cầu Nhiêm Khách một mình một ngựa đoạn hậu, đột nhiên nghe phía sau vó ngựa cấp bách truyền đến, quay đầu nhìn lại thì thấy hơn mười tặc phỉ giáp đen ngựa đen đang chạy xéo tới, mỗi người giáp trụ tại thân, trong đôi mắt tinh quang thoáng hiện.

(*) Bào đinh giải ngưu (đầu bếp mổ trâu): là một trong những chuyện ngụ ngôn của thánh triết thời cổ Trang Tử, chuyện kể có người đầu bếp khi xẻ thịt trâu đã dùng mũi nhọn của đao mà lách vào khoảng giữa thịt và xương, vì vậy mà xả thịt trâu rất dễ dàng.

Người cầm đầu đeo mặt nạ đồng xanh, che đi bộ mặt, người còn chưa tới, thanh âm đã tới trước, "Lịch Sơn Phi ở đây, kẻ nào dám cản?"

Người nọ hét lớn một tiếng, tiếng như sấm nổ, các phỉ đạo mới vừa rồi bị Cầu Nhiêm Khách làm cho kinh sợ, sĩ khí đều xuống thấp, nghe nói đến danh hiệu Lịch Sơn Phi, đều cùng kêu gào lớn lên, trong lúc nhất thời thanh thế bức người.

Cầu Nhiêm Khách quay đầu ngựa lại, ghìm ngựa không cho di chuyển, đưa tay chộp tới, bốn mũi tên dài đã kẹp tại ngón tay, cung như trăng tròn, nhưng ngưng lại chưa phát, chỉ là hắn mới vừa rồi tên không trật phát nào làm cho người ta sợ hãi, các phỉ đạo nhìn thấy hắn giương cung, đều không khỏi dừng bước, không dám tiến lên.

Lịch Sơn Phi vẫn phi nhanh không đổi, các kỵ sĩ ở sau bám sát theo, thực không sợ hãi.

Cầu Nhiêm Khách đột nhiên cười lớn một tiếng, dây cung nghe băng một tiếng, bốn mũi tên gào thét trong không trung, một mũi đã đến trước mặt Lịch Sơn Phi. Lịch Sơn Phi hoảng hốt, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến có người bắn tên thần tốc mãnh liệt như thế, tốc độ như điện xẹt làm cho người ta không thể tránh né!

Hắn ở xa xa nhìn thấy Cầu Nhiêm Khách tiễn pháp cao minh, biết là đại địch, chỉ nghĩ đến tiễn pháp cao minh võ công cũng chưa chắc là cao minh, hắn chỉ cần có thể tiếp cận, đương nhiên có thể giết người này, diệt trừ đại họa trong lòng. Hắn ỷ vào võ công cao cường, lại có giáp trụ che chắn toàn thân, toàn lực muốn giết tên râu ria này để nâng cao sĩ khí, không nghĩ đến một cung bốn tên của người này thật sự thần kỳ, hơn nữa thấy gió như đao cắt vào mặt, nghiễm nhiên cũng là một nội gia cao thủ!

Hắn vội cầm thuẫn lên đỡ, chỉ nghe cảng một tiếng lớn, ngựa hí dài ngã lăn ra đất, bên cạnh Lịch Sơn Phi cũng thịch thịch có hai người rơi xuống đất. Lịch Sơn Phi chỉ cảm thấy ngựa dựng vó tên, tấm chắn ngăn trở mũi tên lại giống như bị đại chùy đập vào, một cỗ lực lượng cường đại truyền đến, Lịch Sơn Phi yết hầu nóng lên, cố nén phun máu, rơi xuống ngựa, cánh tay tê dại rốt cuộc cầm không nổi thuẫn bài, hai chân mềm nhũn mà lăn ra đất, chri là trong giây lát đã gượng dậy được, nhưng cảm thấy tứ chi đều đau nhức như nhũn ra, giống như bị cao thủ đánh trúng một quyền vào ngực, nội tâm vô cùng khiếp sợ.

Các thủ hạ vội vã che ở phía trước Lịch Sơn Phi, cố gắng ghìm ngựa, không dám tiến lên.

Gió hiu hiu ngựa hí vang, tên bắn ra làm người ta kinh sợ, mọi người chỉ thấy người râu ria này một cung bốn tên bắn chết hai thủ hạ của Lịch Sơn Phi, bắn chết chiến mã Lịch Sơn Phi, thuận tiện đem Lịch Sơn Phi thanh danh hiển hách bắn rụng xuống ngựa, không khỏi huyết mạch sôi sục, khó có thể đứng vững.

"Ngươi có thể đỡ của ta một tên, coi như là không tệ" Cầu Nhiêm Khách nhìn thấy một mũi tên không bắn chết được Lịch Sơn Phi, thật ra cũng có chút ngoài ý muốn.

Trong lòng cũng có chút đáng tiếc, chỉ bởi vì hắn tinh tập Dịch Cân kinh hơn mười năm, nội kình ngoại lực đã sớm đến mức người thường khó có thể tưởng tượng được, giơ tay nhấc chân phát ra kình lực làm cho người ta sợ hãi. Để có thể đem kình lực nội ngoại của hắn phát huy đến mức tận cùng, không có trường cung của hắn khi ở thảo nguyên thì không thể, chỉ là vì dấu diếm tai mắt của người ta, lần này xuất chinh trường cung cũng không có mang theo trên người.

Cây cung kia là do thợ khéo bậc nhất trong thiên hạ chế ra, cũng phải mất ba năm mới thành, nếu có cung này nơi tay, để hắn toàn lực bắn một tên, Lịch Sơn Phi có đỡ thì cũng đem cả hắn lẫn thuẫn bắn xuyên qua luôn. Hắn một tên không thành, tự giữ thân phận, tuy biết Lịch Sơn Phi không biết danh tiếng của hắn, nhưng không còn ý niệm giết Lịch Sơn Phi trong đầu nữa, chậm rãi giục ngựa quay về, thầm than Lịch Sơn Phi tung hoành Sơn Tây Hà Bắc mấy năm, xem ra cũng chỉ vậy thôi.

Lịch Sơn Phi điều tức hồi lâu mới khôi phục được thể lực, nhìn thấy người kia quay về, lớn giọng quát: "Ngươi tên là gì, dấu đầu lộ đuôi thì tính là anh hùng hảo hán gì?"

Cầu Nhiêm Khách thản nhiên nói: "Ta thật ra lần đầu tiên nhìn thấy một người mang mặt nạ mà nói với ta cái gì dấu đầu lộ đuôi, anh hùng hảo hán. Ngươi chắc là so với ta còn xấu xí hơn, cho nên không dám để người ta thấy mặt?"

Lịch Sơn Phi nghẹn lời, cũng không biết nói gì đáp trả, nhìn thấy Cầu Nhiêm Khách về lại trong doanh, binh sĩ trước doanh trại đều đã đao ra khỏi vỏ, cung giương tròn, tuy nhiều người nhưng cũng không dám xông vào. Đơn giản là cung tên của Tùy quân sức sát thương rất lợi hại, hắn tuy có thể trong mấy tháng triệu tập được mười mấy vạn nghĩa quân quy thuận, nhưng cũng triệu tập không ra trường mâu cung tên, nghĩa quân cùng hắn đến tạo phản, cũng đều là tự mình chuẩn bị vũ khí.

"Đáng tiếc loại thân thủ như ngươi, lại vì một hôn quân mà bán mạng, thật sự làm cho người ta thấy xấu hổ" Lịch Sơn Phi lại lớn giọng quát.

Cầu Nhiêm Khách nở nụ cười, "Người như ngươi xem binh như cây cỏ, xem thủ hạ như rác rưởi, cho dù lên làm quân chủ bất quá cũng chỉ là một hôn quân".

Hắn lời vừa nói ra, các tặc phỉ đều trầm mặc xuống, đã có chút dao động.

Lịch Sơn Phi trong lòng thầm tức giận, vốn muốn trông cậy vào khả năng ăn nói để phục Cầu Nhiêm Khách, không nghĩ đến hắn chỉ nói mấy câu, đã thiếu chút nữa làm thủ hạ của mình nổi loạn.

Nhìn thấy Cầu Nhiêm Khách không thấy nữa, Lịch Sơn Phi kêu lớn: "Nghe đại danh Lý Tĩnh đã lâu, không nghĩ đến hôm nay vừa thấy, cũng chỉ là hữu danh vô thực".

Trong khi hai người nói chuyện với nhau, tặc binh đã áp tới, đứng ở trước doanh trại, nhìn sơ qua thì ít nhất cũng có hai vạn nhân mã, chỉ là trong tối còn bao nhiêu, ai cũng không sao biết được. Các binh tướng nhìn thấy tặc binh như thế, đều kinh ngạc, lúc này mới cảm thấy Lý Tĩnh phi thường trầm ổn, cũng không phải là không có đạo lý.

Lý Tĩnh nghe Lịch Sơn Phi hô quát hò hét, cũng không trả lời, quay đầu bước đi.

Lịch Sơn Phi lên tiếng cười dài nói: "Lý Tĩnh, thì ra ngươi chẳng qua chỉ là một lũ chuột nhắt nhát gan. Ngươi nếu có gan, thì khi mặt trời mọc ngày mai đến cùng ta chiến một trận, đối với người đến đánh Lịch Sơn Phi ta đều phụng bồi".

Lý Tĩnh rốt cuộc dừng bước, quay đầu lại nói: "Lịch Sơn Phi, ngươi nếu có gan, cứ việc đến công doanh trại của ta, đối đao đối thương ta thứ không phụng bồi".

Hắn thật ra nói đi là đi, giây lát đã nhập vào quân trướng, không thấy bóng dáng, Lịch Sơn Phi không khỏi nổi giận, muốn công trại, nhưng suy nghĩ lại thì huy mâu hét lớn: "Lui". Lịch Sơn Phi tuy nói rút lui, cũng không rút đi xa, mà đông một nhóm tây một đám ở xa xa vây khốn, chỉ quan sát động tĩnh của Tùy quân.

Lý Tĩnh sau khi về lại trong quân trướng, mặt trầm như nước, nhìn thấy Mông Thiện đứng ở một bên, mặt đầy vẻ sợ hãi, vỗ bàn nói: "Người tới, đem Mông Thiện bắt lại".

Binh sĩ tiến lên, đã bắt trói Mông Thiện, các binh tướng hết sức kinh ngạc, đều nói: "Lý Phó tổng quản, làm cái gì vậy?"

Lý Tĩnh đứng dậy, hướng tới Tiêu Bố Y thi lễ nói: "Tiêu Tổng quản, tướng không có uy thì không được, quân không có kỷluật thì không thắng. Hôm nay Mông Thiện dẫn binh xuất chiến, không nghe hiệu lệnh, tự tiện hành quân, làm hao tổn quá nửa quân số, quả thật là tội chết, mong Tiêu Tổng quản án theo quân lệnh mà trảm".

Doanh trại yên tĩnh một mảng, Mông Thiện trước là ngạc nhiên, giây lát lại mở miệng mắng lớn: "Lý Tĩnh, ta biết ngươi lấy công báo thù riêng, hôm nay ngươi nếu trảm ta, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi. Binh tướng ở đây đều là nhân chứng, biết ngươi lấy công báo thù riêng, chỉ sợ Thánh Thượng kia cũng sẽ không tha cho ngươi".

Lý Tĩnh xoay người lại nghiêm nghị nói: "Mông Thiện, ngươi nói sai rồi, ta hôm nay không phải là lấy công báo thù riêng, mà là chấp hành quân pháp mà thôi. Quân lệnh như núi, một khi ngươi tôn trọng lệnh của ta, ta mới có thể đem binh giao cho ngươi thống lĩnh, vốn chết trận chiến trường, da ngựa bọc thây là số mệnh của binh tướng, nhưng hôm nay mấy trăm tinh binh vốn không đáng chết, lại bởi vì ngươi lỗ mãng làm việc, không nghe hiệu lệnh mà tự tiện hành động, ta nếu tha cho ngươi, làm sao ăn nói với mấy trăm oan hồn đã chết kia! Nếu binh tướng trong doanh trại người nào cũng học theo ngươi, không nghe quân lệnh làm hao tổn binh sĩ lại có thể giữ được tính mạng bản thân, vậy quân lệnh để làm gì?!"

Mông Thiện mặt giận dữ, răng lập cập rung động, Lý Tĩnh không nói lý nữa, chỉ nhìn Tiêu Bố Y nói: "Mong Tiêu Tổng quản định đoạt".

Tiêu Bố Y ngồi im hồi lâu, phất tay nói: "Đem Mông Thiện đưa ra ngoài trảm".

Hắn vừa nói ra chữ trảm, Mông Thiện đã quỳ thịch xuống, khóc rống lên: "Tiêu Tổng quản, mạt tướng không dám kháng quân lệnh nữa, mong Tổng quản cấp cho mạt tướng một cơ hội lập công chuộc tội…"

Quân sĩ hơi do dự, Lý Tĩnh trầm giọng quát: "Tiêu Tổng quản đã có lệnh, các ngươi nếu không chấp hành, như vậy muốn cùng hắn đi tìm chết?"

Binh sĩ rùng mình, áp giải Mông Thiện ra khỏi trướng, hồi lâu quay lại, đem đầu người máu me ròng ròng trên khay trình lên, các tướng đèu rùng mình sợ hãi.

Lý Tĩnh trở lại ngồi xuống, trầm giọng nói: "Từ hôm nay, thủ doanh không ra, ai tự tiện làm chủ, lập tức trảm".

Lịch Sơn Phi sau khi về lại doanh trại, đã có chút nổi trận lôi đình, hắn liên tục ba ngày khiêu chiến. Lý Tĩnh cũng không chịu ra, thật sự làm cho hắn vô kế khả thi, thành Thái Nguyên công lâu không thủng, Lý Tĩnh ở nơi này có mấy ngàn tinh binh lại như mãnh hổ chờ thời cơ mà động, làm cho hắn không thể không tử thủở nơi này.

Muốn nói thành Thái Nguyên thủ quân sốt ruột, hắn so với thủ quân của thành Thái Nguyên còn muốn sốt ruột hơn, trên tay hắn tuy có mười mấy vạn đại quân, nhưng hiện nay binh đang phân ba ngã, một đường tấn công Thái Nguyên, hắn dẫn binh ngăn cản Tiêu Bố Y xuất binh, cũng có nhân thủ khác đi Tước thử cốc dựa vào địa lợi ngăn cản viện quân của Lý Uyên. Vốn tưởng rằng Tiêu Bố Y chẳng qua chỉ là một áo vải, lại lên tới Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, hiểu được bao nhiêu binh pháp trong đó, mình dốc toàn lực chiến một trận đánh tan, sau đó quay lại tấn công Thái Nguyên. Không nghĩ đến Tiêu Bố Y tuy không hiểu binh pháp, nhưng Lý Tĩnh bên cạnh hắn lại trầm ổn dị thường, dụng binh như thần. Chỉ nói lực công kích của ba trăm thiết kỵ kia, đã làm cho người ta kinh ngạc, còn có tên râu ria xuất quỷ nhập thần kia, thật sự làm cho hắn không rét mà run.

Ba ngã tác chiến, nhưng không có ngã nào thành công, làm sao mà hắn không ruột nóng như lửa đốt được.

Hắn muốn trở về đánh Thái Nguyên, sớm ngày phá được, lại ngại phía sau có một mãnh hổ đi theo, làm cho hắn phải toàn lực ứng phó, một chút cũng không dám quay về. Vốn hắn muốn kiềm chế Lý Tĩnh, không nghĩ tới cho tới bây giờ cục diện ngược lại thành ra Lý Tĩnh vây khốn hắn. Hiện tại hắn mới hiểu được Lý Tĩnh án binh bất động thật sự so với xuất binh còn phiền toái hơn nhiều.

"Tướng quân, mạt tướng có một kế" Một thủ hạ tiến lên nói.

"Trịnh Đức Thao, ngươi có kế sách gì?" Lịch Sơn Phi trầm ngâm nói.

Trịnh Đức Thao tiến lên, "Đại tướng quân, chúng ta hiện tại tiến thối lưỡng nan, không diệt trừ viện quân của Tiêu Bố Y, thì không thể quay lại. Thuộc hạ hiểu biết thiên văn, đêm qua xem thiên tượng, biết ngày gần đây nhất định có mưa, đến lúc đó không trăng không sao, chúng ta nửa đêm tập kích, cũng có thể thành công".

Lịch Sơn Phi nhíu mày nói: "Đều nói Lý Tĩnh dụng binh như thần, đại tướng dụng binh nhìn trời so với ngươi thì sao?"

Trịnh Đức Thao khó hiểu, "Thì sao?"

Lịch Sơn Phi thở dài nói: "Ngươi cảm thấy đêm không trăng gió mạnh, là lúc giết người phóng hỏa, Lý Tĩnh là danh tướng, làm soa mà không biết. Khi đó chúng ta cho dù không công trại, hắn cũng sẽ nghiêm phòng tử thủ, ngồi chờ chúng ta đưa lên tận cửa. Chúng ta lúc đó không phải là công doanh, mà là đi nộp mạng".

Trịnh Đức Thao có chút đỏ mặt, "Đại tướng quân, một khi đã như vậy, chúng ta cho dù không công doanh, cũng phải đề phòng Lý Tĩnh ngày đó tập kích doanh trại chúng ta mới đúng. Ta cảm thấy Lý Tĩnh án binh bất động cũng là bức bất đắc dĩ, thành Thái Nguyên bị vây, bọn họ cũng nóng vội, lại cũng không dám dễ dàng xuất quân đối chiến cùng với chúng ta, có chút cơ hội, sao lại có thể bỏ qua?"

Lịch Sơn Phi nhíu mày nói: "Ngươi nói những lời này thật ra cũng rất có đạo lý, hiện nay Lý Tĩnh án binh bất động, thật sự là khó chơi. Ta chỉ sợ hắn thực biết thiên tượng, đến lúc đó sẽ công doanh".

Đột nhiên Lịch Sơn Phi vỗ bàn cười lớn nói: "Hắn đến công doanh thật ra là tốt nhất, hắn tránh né không ra đánh, ta cũng không có biện pháp gì với, hắn nếu công doanh, chúng ta vừa lúc ôm cây đợi thỏ, đem bọn hắn một mẻ lưới hốt trọn, chỉ rốt cuộc là khi nào trời mới mưa?"

"Ba ngày sau cỡ giờ tý" Trịnh Đức Thao có chút do dự, "Bất quá thuộc hạ cũng không dám khẳng định".

Lịch Sơn Phi cố nén tức giận muốn tặng cho cái bạt tai, nhìn quanh, "Các ngươi còn có kế sách gì không?"

"Mạt tướng thật ra cũng có một chủ ý" Một người thi lễ nói.

Người nọ dáng người trung bình, sắc mặt ngăm đen, dáng người to khở, đứng ra như một con báo vậy.

"Vương Quân Khuếch, ngươi có chủ ý gì?" Lịch Sơn Phi vui vẻ nói. Vương Quân Khuếch này hắn thật ra khá coi trọng, hắn là người Thượng Cốc, Vương Tu Bạt khi cùng hắn khởi nghĩa vẫn đem theo bên người, khi đánh nhau liều mạng như không muốn sống vậy.

"Không bằng chúng ta chuẩn bị một bộ quần áo nữ nhân đưa cho Lý Tĩnh, cười hắn là nữ nhân yếu đuối" Vương Quân Khuếch cười nói: "Ta cảm thấy là một nam nhân thì sẽ không chịu được loại sỉ nhục này".

Lịch Sơn Phi nhíu mày nói: "Ta chỉ sợ Lý Tĩnh thực như một bà bà, không bị chọc giận. Mấy ngày trước đây ta đã khích hắn, hắn vẫn không chút động tĩnh, cũng là hiếm thấy, bất quá Quân Khuếch, phương pháp này của ngươi cũng đáng thử một lần. Đức Thao, ngươi nói cũng rất có đạo lý, phương pháp của Quân Khuếch nếu không thành, chúng ta ba ngày sau sẽ rời doanh mai phục, chờ đợi Lý Tĩnh đến tập kích".

Lịch Sơn Phi cũng thu nhập mọi ý kiến, chủ ý của ai cũng dùng, Trịnh Đức Thao cùng Vương Quân Khuếch đều mừng rỡ, cùng kêu lên: "Tướng quân tiếp thu như vậy, nhất định có thể một trận chiến thành công".

Chỉ tiếc một trận chiến thành công không phải nói miệng là được, Lịch Sơn Phi rất nhanh tìm được một bộ quần áo nữ nhân đưa qua cho Lý Tĩnh, Lý Tĩnh thật ra cũng tuân theo lệ thường giao chiến không chém sứ giả, khi sứ giả trở về, quần áo không có trả về, mà chỉ đưa tới một tờ giấy, mặt trên có ghi hai câu.

Lịch Sơn Phi kéo Trịnh Đức Thao qua hỏi: "Trên giấy ghi cái gì?"

Hắn tập võ cả đời, công phu cũng không kém, nhưng nửa chữ bẻ đôi cũng không biết. Trịnh Đức Thao rất sợ hãi nói: "Thuộc hạ không biết chữ".

Lịch Sơn Phi một tay đẩy hắn ra, "Ngươi biết xem thiên văn, lại không biết chữ sao chứ? Quân Khuếch, ngươi đến đọc đi".

Vương Quân Khuếch xem hồi lâu, dở khóc dở cười nói: "Đại tướng quân, trên giấy ghi chính là, đồng thị thiên nhai một chủng nhân, tương phùng hà tất tằng tương thức".

"Cái đó có ý tứ gì?"

"Cái này thì ta biết," Trịnh Đức Thao không để chậm trễ hô lên: "Hắn nói là cùng tướng quân vốn không quen biết, nhưng lại đều là một loại".

Đột nhiên cảm thấy lời nói có chút vấn đề, Trịnh Đức Thao cuống quít ngậm miệng, Lịch Sơn Phi nắm chặt nắm tay, nghiến răng chửi thề, "Con mẹ nó".

Bình luận

Truyện đang đọc