Tiêu Bố Y lại nói: "Nhưng mà. ngươi nói cùng không phải là bổn vương cùng Đường vương lằn đầu tiên gặp mặt. Bồn vương lúc trước lằn đầu tròng thấv Đường vương, thi hắn còn đang cằm cờ cho Tùv đế... bất quá cũng là Vệ úy Thiếu khanh" Nhìn thắv Lý Hiếu Cung hai mắt hàn quang chớp động. Tiêu Bố Y lại cắt tiếng thờ dài. "Năm tháng như đao. đao đao làm già đi. không nghĩ đến lúc đó đã cách nhiều năm, Vệ úy Thiếu khanh cằm cờ lại biến thành Đường vương. Thái phó Thiếu khanh nuôi ngựa lại biến thành Tâv Lương vương, thiên hạ thay đổi. sòng lớn vẫn đi về hướng đông, cuốn đi bao nhiêu anh hùng hào kiệt! Đường vương lớn tuổi. không biết hiện tại vẫn mạnh khỏe chứ?"
Lý Hiếu Cung thản nhiên nói: "Đường vương hiện tại nghiệp lớn đã định, tinh lực sung mãn. có gì không tốt?"
"Phải không?" Tiêu Bổ Y cười rộ lẻn. bấm tay tính toán. "Bổn vương biết hắn rất nhanh sẽ không ổn".
Lý Hiếu Cung rốt cuộc thay đồi sắc mặt. "Không biết Tây Lương vương sao lại nói ra lời ấy?"
Tiêu Bố Y lạnh nhạt nói: "Bồn vương tính định vào đầu xuân. Tiết Cử sẽ rất nhanh xuất ra mấy chục vạn đại quân đến công Phù Phong, kính xin ngươi chuyển cáo Đường vương, mong hắn Hin trọng cẩn thận, không nên trước khi bổn vương bái phỏng Quan Trung đã rời đi!"
Lý Hiếu Cung mim cười nói: "Tây Lương vương muốn tới Quan Trung, chúng ta nhắt định sè không để cho Tâv Lương vương thắt vọng. Nhưng mà nhớ ngày đó ba mươi vạn đại quán Tiết Nhân Quả đột kích Phù Phong, còn không phải bị Đôn Hoàng Công đánh cho quăng mũ cởi giáp mà quay về? Ngược lại Tảv Lương vương cùng phải cần thận, vẫn nghĩ tới trung nguyên Đông Đô là nơi tứ chiến, nói không chừng sẽ có kè địch xuất hiện".
"Đúng đó. nói không chừng sẽ có ké địch xuất hiện" Tiêu Bố Y lại cười nói: "Nghĩ tới Đôn Hoàng Còng ban đầu ờ Kinh Tương khi gặp bồn vương, chi nói bồn vương nếu thả cho quốc công một con đường, một đời này gặp đại quân bổn vương, nhắt định sè nhượng bộ lui binh. Bổn vương không ngỡ là. ta đã thả cho Đường quốc công một con đường, tiểu tử Thế Dán còn chưa ráo máu đầu kia, lại để cho người khác bắt lấy sứ thần cùa bồn vương" Nhìn thấy Lý Hiếu Cung sắc mặt khẽ biến. Tiêu Bố Y không hề phản ứng, nhin về phía Đại Miêu Vương nói: "Miêu vương, bổn vương trong lúc nhất thời nhớ tới chuyện xưa. cảm khái ngàn vạn, nhièu lời chớ trách".
Đại Miêu Vương mim cười nói: "Những chuyện xưa này cũng thú vị".
Lý Hiếu Cung mặc dù nụ cười vẫn không giám, nhưng trong lòng đã tức giận muốn điên lẻn. Tiêu Bổ Y ngón ngữ thản nhiên, lại mấv lần ám chi cha con Lý gia không giữ lòi hứa. Những chuyện nói rất có bộ dáng, khién cho Lý Hiếu Cung không thể nào giải thích. Đến khi hắn trả lời bẳng cách mia mai. Tiêu Bố Y lại thay đổi câu chuyện. Người Miêu nặng nhắt là chữ tín. Tiêu Bố Y lại ung dung thản nhiên chọc cho bọn họ hai đao. còn khiến cho hắn không nói gì được, có khồ mà nói không nên lời.
Điều này làm cho hắn có một thân khí lực. nhưng lại không thể nào phát tiết, thật sự là hắn từ khi tại đất Ba. ít khi gặp được. Nhưng thoáng qua. nụ cười cùa hắn càng đậm. đứng ờ một bên. lạnh nhạt tự nhiên. Tiêu Bổ Y lại âm thẳm nhíu mày, thẳm nghĩ Lý Hiếu Cung này, thật là một nhân vật lợi hại. Vừa rồi đánh võ mồm. hắn tuy chiếm được thượng phong, trả mối hận ám toán lúc trước, nhưng Tần Thúc Bảo hôm nay thân tráng Thất Tinh cổ, thật sự là do Lý Hiếu Cung ban tặng, ở trước mặt người Miêu, tất cả phải lấv đại cuộc làm trọng, đến khi đại cuộc Ba Thục đã định, hắn sè khôngbò qua Lý Hiếu Cung này.
Tiêu Bổ Y mặc dù sớm muốn cho Lý Hiếu Cung một đao. nhưng biểu hiện thì vẫn cười nói. quả thực cũng là Lý Hiếu Cung hắn lần đầu gặp.
Lý Hiếu Cung tiến đến. vốn muốn kích khỡi phẫn nộ của Tiêu Bổ Y. không ngỡ thiếu chút nữa lại bị Tiêu Bố Y chọc giận, trong lòng chợt lạnh, lại lo lắng từng bước cử động.
Đại Miêu Vương thấv hai ngưỡi đã ôn chuyện xong, lúc này mới nói: "Bảv trà kết minh, hiện nay đã uống xong chén thứ tư. Nhưng mà còn lại ba chén cũng không phải một mình ta có thể làm chù".
Tiêu Bổ Y trầm giọng nói: "Đại Miêu Vương tiếp thu ý kiến mọi nguôi. bổn vương bội phục".
LÝ Hiếu Cung nhíu mày. không ngờ đã rất nhanh tới chén thứ tư, cùng đã đau đầu.
"Chén thứ năm là muốn ba Tư ra đề mục thương nghị." Đại Miêu Vương nói khè: "về phẩn chén thứ sáu. là một vêu cầu của chính ta".
"Chén thứ bảv?"TiẻuBốYlo lắnghòi.
Đại Miêu Vương mim cười nói: "Nếu sau khi Tâv Lương vương có thể làm cho chúng ta kính sáu chén trà. ta sẽ cung thinh Tây Lương vương đi gặp thánh nữ tế tự. Xin xem bói cát hung, nếu đại cát đại lợi. tất nhiên sẽ kết minh".
Đan Ba Cửu thất thanh nói: "Cái gì, tại sao lại đi ra một thánh nử?" Lý Hiếu Cung cũng không hiểu chút nào. Trong lúc nhắt thòi tâm tư như điện. Người Miêu lấy Đại Miêu Vương là lớn nhất, nhưng hiệp trợ quán lý Miêu trại đã có một tể ba Tư, thánh nữ trước kia cũng có. nhưng đó là chuyện mười mấy năm trước, về sau nghe nói thánh nữ chết thảm, Miêu trại cũng không có xuất ra thánh nữ mới. Đại Miêu Vương còn nói thinh thánh nữ tế tự xem bói
cát hung, thánh nữ này là ỡ đâu xuất hiện?
Đại Miêu Vương lạnh nhạt nói: "Thánh nữ lặp ra, do ta cùng tế tự, ba Tư theo quy cũ mà làm".
"Hài nhi tại sao chưa bao giờ thấy qua?' Đan Ba Cửu run giọng nói. Thật ra chẳng những là Đan Ba Cừu, coi như là đám người cốt Lực Da, VânThủv cùng tràn đầv kinh ngạc, thầm nghĩ thánh nữ Miêu trại phi thường trang trọng, phụ thân vậy mà không thông báo cho bọn họ biết đã lặp được thánh nữ. Thật sự không hợp thường quy. nhưng thấy ba Tư bình tình như thường, lại hiểu rằng Đại Miêu Vương tuyệt không p hải nói bậv.
"Rất nhanh ngươi có thể gặp được" Đại Miêu Vương ung dung thản nhiên nói: "Nhưng mà muốn tới hai cửa ta cùng thánh nữ tế tự, kính xin Tâv Lương vương thuyết phục ba Tư mới được".
Tiêu Bổ Y mim cười nói: "Bổn vương tínba Tư hiểu rõ đại nghĩa, cũng tin ba Tư sè lấy sự vẻn ổn của người Miêu làm trọng".
Lý Hiếu Cung lại đột nhiên thờ dài nói: "Có đôi khi, ngưỡi hiểu rõ đại nghĩa cũng sẽ bị ké giả nhân giả nghĩa che mắt".
Tiêu Bổ Y cười nói: "Nói rất hay, bồn vương cảm thấy ba vương tử trước kia cũng là người rất rõ đại nghĩa. Chi là người chứ không phải thánh hiển, ai có thể không sai. làm sai chuyện. được Đại Miêu Vương khoan dung, sửa đổi thi chuyện cũ sẽ bò qua".
Lý Hiếu Cung hơi ngẩn ra. không ngờ Tiêu Bố Y công phu không tệ. miệng lười cũng lợi hại. Đơn giản vừa chuyển, đã nói đến trẽn người ba người cốt Lực Da.
Tư Mà lại chậm rãi đứng ra nói: "Hiểu rõ đại nghĩa thì không dám nhận, chúng ta làm tất cả chi là vì sự binh an của người Miêu. Vừa rồi Tảv Lương vương cùng vị Mà tiên sinh này đàm luận một phen, chúng ta tràn đằy ưu tư. nếu lời nói có thể tin. thì là may mắn của Ba Thục, may mắn của người Miêu, may mắn của thiên hạ".
Lý Hiếu Cung đã thay đổi sắc mặt. bời vì nghe giọng điệu của Tư Mã. có vẻ như đã đồng V với lời của Tiêu B ố Y. nói như vậy cửa thứ năm cùng đã đơn giãn thông qua?
Không muốn Tiêu Bố Y dễ dàng thông qua như vậy, Lý Hiếu Cung than nhẹ nói. "Đại Miêu Vương, ta lại cảm thấv đối với ta bất công" Hắn không nói Đại Miêu Vương xử sự bất chính, chi là dùng cầu tình mà thủ thắng, càng khôngbiết Tiêu Bố Y mới vừa nói là điều kiện gì. lúc này đãv muốn bẳng ba tắc lười vàn hồi bại cuộc/
Đại Miêu Vương quả nhiên bị hắn làm cho lay động hỏi: ""Không biết Lý quận vương có gì bắt mãn?"
LÝ Hiếu Cung trầm giọng nói: ""Nghĩ tới tại hạ cũng một mảnh chán thành đi vào đất Ba. thẳm nghĩ cùng người Miêu đồng thanh cùng khí. Nghĩ đến dân chúng Hà Tri, Hán Xuyên. Tâv Thành, Phòng Lăng bốn quận đều quy phụ Đường vương, có thể thấv được Đường vương nhản chính rất được dán tâm. Sau khi đền đất Ba, tại hạ cẩn trọng, không dám sơ sót. điểm ắy ba vị vương tử đều thấv rõ, Đại Miêu Vương hôm nay chi gặp Tãv Lương vương một làn đã quyết định, dựa vào ý kiển của tại hạ, tựa hồ có chút qua loa. Nếu trực tiếp như vậy mà định, cùng rét lạnh dân tâm Quan Trang, kính xin Miêu vương càn nhắc trước khi làm".
Đại Miêu Vương nờ nụ cười. "Ta không có phản đối cùng Đường vương đồng thanh cùng khí".
LÝ Hiếu Cung khè giặt mình, nhìn thấy Đan Ba Cửu mặt đẩv lo lắng, khổ không thể nói. trong lúc nhắt thòi thật khôngbiết Tiêu Bố Y xuất bài như thế nào. Tiêu BÓ Y mim cười nói: "Thi ra Lý quặn vương vẫn một mực đem chúng ta coi như là kè địch, trách không được có sự hiểu lầm. Thật ra bổn vương tới đây. chi là muốn ba nhà đồng thanh đồng khí".
Lý Hiếu Cung thay đổi sắc mặt. lại giả vờ cung kính nói: '"Thứ cho ta ngu độn, khó hiểu ý Miêu vương".
Hắn vẫn không muốn tại trước mặt Tiêu Bố Y thấp một cái đẩu. chi chịu thinh giáo Miêu vương. Đại Miêu Vương không nói. Tư Mã trẳm giọng nói: "Tây Lương vương cổ ý cùng chúng ta kết minh, tạm định một đời một thế không động binh đối với Ba Thục".
Lý Hiếu Cung ngạc nhiên, cũng muốn hỏi làm sao có thể. Nhưng càu hỏi vừa ra đã nén trờ về, nhưng sắc mặt rốt cuộc đã có chút phát xanh.
Tiêu Bổ Y rốt cuộc cười nói: "Lý quận vương, bổn vương vì dân chúngBa Thục vẻn ồn. cùng Đại Miêu Vương định ra minh ước không động đao binh. Sinh thời. không muốn dụng binh tại Ba Thục, chi chờ khi thiên hạ thái bình, Ba Thục tất nhiên quy phụ. Đường vương nếu thật sự nhân nghĩa giống như ngươi nói. vậy không biết có thể vì vên ồn của Ba Thục, cuộc đời này không hề dụng binh đối với Ba Thục không?"
Đại Miêu Vương thản nhiên nói: "Tâv Lương vương nói một điểm không sai. nếu như Lý quận vương cảm thấv bắt còng, cũng có thể cùng chúng ta kết minh như vậy. Cơ hội này cho Tâv Lương vương, cho Đường vương, đối với chúng ta mà nóỊ cũng không có gì khác nhau. Lằn này cơ hội binh quân, không biết Lý quận vương có cao kiến gì?"
Lý Hiếu Cung sắc mặt đại biến, hồi làu nói không ra lời. Hắn phát hiện đã rơi vào bày của Tiêu Bố Y, nhưng cái bẫv này lại nhẳm váo ngay tử huyệt của hắn. khiến cho hắn trong lúc nhắt thời vô lực phá giải!