Thái từ Vương Huyền ứng thấy không khí khó xừ, tiến lên phía trước nói: "Khời bầm phụ vương. Như dựa vào hài nhi thấy, Tiêu Bố Y mới thu Lịch Dương, lại lấy Thành. Hắn mặc dù binh hùng tướng mạnh, nhưng lãnh địa rộng lớn, điều động cũng chậm chạp".
Vương Huyền ứng chậm rãi nói. Vương Thế Sung không đợi hắn nói xong, than nhẹ một tiếng, "Con nói rất có đạo lý. nhưng ta lúc trước chính là bời vi có loại ý nghĩ này, nên mới cảm thấy Công Khanh, Hoẳng Liệt nên không có gì đáng ngại. Không ngờ chi tri hoãn mấy ngày, đã tạo nên cục diện hôm nay. Thành một khi mất. mặc dù đối với Giang Đô mà nói, tổn thất không đến một phần mười. Nhưng cửa phía tây của chúng ta đã mở rộng ra, Giang Đô đối chiến không còn gì che chắn".
Vương Thế Sung rất là buồn rầu, mọi người cũng bất an, hiểu rằng Vương Thế Sung một câu đã nói ra cục diện khó xừ trước mắt.
Tây Kinh, Đông Đô cùng Giang Đô. đều là ba điểm mà Dương Quảng cả đòi hay dừng lại. Nhưng Tây Kinh có tự nhiên cừa ải hiểm yểu che chắn. Đỏng Đô cũng lựa chọn nơi tứ tắc mà thành lập. Lúc này mới có thể cam đoan tặc binh tạo phản, trong lúc nhất thời không cách nào kinh động thiên từ. Cũng là noi Dương Quảng hay tới. Giang Đô lại kém rất nhiều. Tuy nói Giang Đô gần Hoài Thủy, Trường Giang, lưng dựa vào Trường Giang. Nhưng Giang Đô không có đại thế hiểm yếu gì để dựa vào. Thành một khi mất đi. Giang Đô giống như trực tiệp đối mặt với địch thủ. Điều này cũng trách không được Vương Thế Sung buồn rầu.
Đương nhiên. Giang Đô còn có những huyện thành còn lại. Nhưng mà quân Giang Đô bốn phía trống trải Vương Thế Sung có thể nói là ờ vào thế bị động bị đánh.
Mất đi sự che chắn, làm cho các quận Giang Đô đều ờ trong phạm vi công kích cùa Tiêu Bố Y, có thể nói là lâm vào thế cực kỳ bất lợi.
Một người bước ra trước nói: "Khởi bầm Thánh Thượng. Giang Đô lung dựa vào Trường Giang, tinh trạng khó xử. Như dựa vào vi thần đề nghị. Không bằng dời đô Kinh Khẳu phía nam Trường Giang. Bằng vào hiểm yếu của Trường Giang, nếu có thể lấy được Đan Dương thì có thể chiến một trận".
Người nọ gọi là Nguyên Man, trước mắt là Nội Sừ Lệnh của Vương Thế Sung. Xem như cựu thẳn Tùy triều.
"Không thể nói như vậy được" Một người lắc đầu tiến lên phía trước nói: "Thánh Thượng. Vi thẳn không dám tán đồng!"
Vương Thế Sung vừa thẩy. lại là Tống vương Vương Thái, cau mày nói: "Ngươi có đề nghị gì?"
Vương Thái cao lớn có lực, huyểt khí dư thừa, nghiêm nghị nói: "Nghĩ tới chúng ta vất vả lấy Giang Đô, là muốn dựa vào nơi ở đây phát triển, lấy vùng Giang Hoài. Trước mắt chúng ta chỉ là hơi bị kềm hãm, đã muốn buông tha Dương Châu. Vậy quân dân mười sáu huyện Giang Đô sẽ coi ra gi? Đời đô Kinh Khầu sẽ nắm chắc sao? Ta thấy không hẳn vậy! Kinh Khẩu tuy có Trường Giang hiểm yếu. nhưng bằng sông mà thù. Tiêu Bố Y thiết kỵ vô địch, thủy sư cũng khó ngăn cản. Bọn họ nếu như lập thủy sư, thuận Giang Nam mà xuống. Kinh Khẩu một tòa cô thành, thân chịu giáp công, chỉ có thể ngồi chờ chết. Cho nên trong mắt của ta. Tiêu Bố Y nếu nhưehiển, chúng ta sẽ chiến. Trước mắt tuyệt không có thể buông tha mỗi một tấc đất cùa Giang Đô. Chất nhi bất tài, nguyện lành binh thinh chiến, cùng Tiêu BỐY chiến một trận".
Vương Thể Sung trầm ngâm thật lâu, đối với lời của Vương Thái, ngoại trừ một câu cuối cùng, những lời còn lại hắn cũng có chút tán đồng. Hắn hiện tại đã không có đường rút lui. Nếu đại vực cùa Trầm Pháp Hưng bị hắn chiếm đoạt, lui giữ Kinh Khẩu cũng là kế có thể tiến hành. Nhưng mà trước mắt Giang Đô là sào huyệt cùa hắn. Buông tha Giang Đô, các quận nhỏ nhưBì Lăng cung cấp không đủ, làm sao dung thân?
"Thánh Thượng. Tống vương nói rất có đạo lý. Chất nhi có mấy lời. Không biết có nên nói hay không?" Vương Hành Bồn tiến lên bẳm tấu.
Vương Thế Sung cũng có hứng thú, "Cứ nói đừng ngại". Vương Hành Bồn cùng Vương Hoằng Liệt là huynh đệ. Đều là con của Vương Thể Vĩ. Vương Hoẳng Liệt cương liệt, Vương Hành Bồn lại nho nhã.
"Tiêu Bố Y, Lý Tĩnh dụng binh quả nhiên kỳ quỷ" Vương Hành Bồn nghiêm mặt nói: "Bọn họ tập kích bất ngờ Hoằng Liệt, thật sự ra ngoài ý định. Nhưng căn cứ theo ta cùng Dương Tướng quân tìm hiểu. Tiêu Bố Y cùng Lý Tĩnh lúc trước binh lực cộng lại cũng chỉ mấy ngàn. Cái này nói rõ Thái từ nói rất có đạo lý. Tiêu Bố Y thế lực tuy mạnh, nhung địa bàn quá lớn. Mặc dù có thể điều động trăm vạn hùng binh, nhung lặn lội đường xa. Nếu có đại quân tiến lên, tốc độ chậm chạp vẫn là vẩn đề lớn nhất cùa hắn".
Vương Thế Sung gật đầu nói: "Hành Bổn nói rất có đạo lý. Nhưng vậy thi sao?" Hắn ngụ ý là, cho dù chậm nhưng Tiêu Bố Y thật muốn đánh, bò cũng có thể bò tới.
"Theo ta thẩy. bọn họ dưới mắt cậy vào chỉ là thiết giáp kỵ binh nồi tiếng thiên hạ. Tiêu Bố Y thành lập thiết giáp kỵ binh, bách chiến bách thắng, nhung vì cầu tinh nhuệ, số lượng không nhiều lắm. Thiết kỵ mặc dù dũng, nhưng muốn nói công thành bạt trại thì cực kỳ khó khăn. Trước mắt Thành một khi đã mất, bị hắn đánh chính diện có hai noi. Một là Giang Đô. một noi khác là Vĩnh Phúc. Chúng ta trước mắt việc cấp bách, một là lập tức phái binh đi viện trợ Vĩnh Phúc. Sau đó dùng lũy cao hào sâu, tránh mà không ra. Cùng Tiêu Bố Y giẳng co một thòi gian ngắn rồi mới xem tình thế".
"Giằng co thi có cơ hội thắng sao?" Nội Sù Lệnh Nguyên Mằn bất màn nói.
Vương Hành Bổn mỉm cười, "Nếu ờ trên đòi nảy..chỉ có chúng ta cùng Tiêu Bố Y tác chiến. Chúng ta thật một điểm cơ hội cũng không có"
Vương Thế Sung sắc mặt khẽ biến, lại không thể không thừa nhận Vương Hành Bồn nói rất đúng.
Vương Hành Bồn lại nói: "Phải biết rằng Tiêu Bố Y chia ra tác chiến. Phải đối mặt tuyệt đối không chỉ quân Hoài Nam. Chúng ta trước mắt có thể làm chỉ có kiên tri Nói không chừng quân Hà Bắc. quân Từ gia có cơ hội thù thắng. Thậm chí Quan Trang có khả năng xuất binh. Khi đó cơ hội cùa chúng ta đã tới rồi. Cho nên tuyệt không có thể để cho hắn binh đến dưới thành Giang Đô. Khi đó nhân tâm mất hết, đại thế đã qua. Chúng ta ngoại trừ phải lập tức viện trợ Vĩnh Phúc ra, còn phải liên hợp Trầm Pháp Hưng, cùng đánh địa bàn của Tiêu Bố Y ờ nam Trương Giang. Chúng ta thậm chí có thể suy xét. tạm thời buông tha một bộ phận lành thổ chiếm được".
"Không được!" Vương Huyền ứng lắc đằu nói: "Chiếm lùứi sao có thể nhả ra? Khuắt tất như vậy, tuyệt đối không thể".
Vương Thế Sung do dự hồi lâu, lúc này mới nói: "Hành Bồn nói rất có đạo lý. Chuyện viện trợ Vĩnh Phúc. Do Công Khanh, Hành Bồn đi làm. về phần chuyện liên hợp Trẳm Pháp Hưng. Tilm sẽ suy xét mấy ngày rồi sẽ ra quyết định! Các ngươi tạm thời lui ra đi".
Mọi người nghe lệnh lui ra, Vương Thế Sung cô đơn ngồi ờ trên bảo tọa đế vương, mắt nhìn tròi chiều, trong ánh mắt thống hận mang theo vẻ uể oải.
***
Binh quý thần tốc. Tiêu Bố Y mỗi lần nghĩ tới câu này, đều có giải thích khác nhau. Trong khi đám người Vương Thế Sung thương nghị viện trợ Vĩnh Phúc, đối kháng Tiêu Bố Y. Thì Tiêu Bố Y đã đến ngoải thành Vĩnh Phúc.
Nhưng mà hắn chỉ dẫn theo mấy trăm người, hơn vạn đại quân đến Vĩnh Phúc vẫn cần thòi gian một ngày.
Đang tiết xuân muộn, vi thòa màn yêu cầu của Tiêu Bố Y. Lý Tình đã cho đại quản tất cả giản lược, chỉ đem lương thực khầu phẳn hai ngày. Điều này làm cho Tiêu Bố Y nhiều ít có chút áp lực. Lý Tũứi ý tứ rất đơn giản, nếu như trong hai ngày không thể nắm bắt Vĩnh Phúc, vậy phải suy xét triệt binh. Hoặc đừng nói là hai ngày, mà phải nói thời gian một ngày lấy không được Vĩnh Phúc, bọn họ phải lo đến chuyện rút lui. Bời vi bọn họ quay lại cũng cần khấu phẳn lương thực.
Trong quân bất luận cái gì tầm quan trọng cũng không bằng lương thảo. Không có khẩu phần lương thực. Hơn vạn đại quân cũng có thể trong một ngày là sụp đổ.
Đương nhiên nếu như lấy được Vĩnh Phúc, mọi chuyện đều dể thưcmg lượng. Dù sao từng thành trì đều có lượng lớn lương thảo, có thể lấy chiến nuôi chiến.
Tiêu Bố Y đương nhiên rõ ràng điểm ấy. Cho nên hắn cũng có chút cười khổ. Bời vì chỉ có Lý Tĩnh mới có thể cho phép hắn làm bất cứ chuyện gì. nhung cũng chỉ có Lý Tĩnh, sẽ hàm súc nhắc nhờ nguy cơ trước mắt của hắn.
Vương Thế Sung không phải người ngu. Sau khi vứt bỏ Thành, rất có thể sẽ điên cuồng phản kích.
Tình hình trước mắt, lấy cứng đối cứng cũng không phải là thượng sách. Tiêu Bố Y nhìn sang thành Vĩóh Phúc ờ xa xa, vẫn đang trầm tư.
Tuy chuyện trước mắt rất khẳn cấp, tuy mặt tròi đã lặn về phía tây. Tiêu Bố Y vẫn không nóng nảy công thành. Bởi vì hắn hiểu rằng, cường công khẳng định không được. Đừng nói là một ngày, cho dù cho hắn thời gian một tháng, hắn cũng không dám vỗ ngực đánh cược. Lý Tĩnh nói không sai, dụ cho bọn họ đi ra, đó là phương pháp lấy thành duy nhất trước mắt.
Nhưng mà làm sao dụ địch? Đó là một vẩn đề.
Tiêu Bố Y thật ra sớm có ý định, nhưng rốt cuộc đối thù có thể mắc câu hay không. Hắn cũng không rõ ràng lắm.
Thành Vĩnh Phúc có hai tướng lãnh chủ yếu tiắn thù. Một là Lang tướng Đường Tri Tiết, một người khác là Thiên tướng Lưu Vĩnh Thông. Đường Tri Tiết cẩn thận, Lưu Vĩnh Thông tham công. Cho nên Tiêu Bố Y rất mong đợi. hắn có thể lợi dụng nhược điểm tham công này của Lưu Vĩnh Thông.
Hành động lấy thành, thật ra từ sáng nay đã bắt đầu.
Tuy chưa tới ban đêm, cửa thành đã đóng chặt. Nhưng vào ban ngày, muốn trà trộn vào thành vẫn không khó. Trước khi công Vương Hoằng Liệt, Tiêu Bố Y đã lệnh cho Mà Nghĩ tiềm nhập Vĩnh Phúc. Nhiệm vụ cùa bọn họ chỉ có một, đó là tung tin đồn.
Hiện tại Tiêu Bố Y tin tường, trong thành khẳng định truyền khắp một tin tức. Tây Lương vương đã lấy được Thành. Hơn nữa đông tiến hơn mười dặm, binh bức Thiết Giáp Bảo.
Thiết Giáp Bảo là ờ ngoài mười dặm tây bắc thành Vĩnh Phúc, vốn cùng thảnh Vĩnh Phúc tạo thành thế sừng trâu nhìn nhau.
Chính vì nghe được tin tức này. cho nên trước mắt thành vinh Phúc đóng chặt cừa thành, hết sức cẩn thận. Chỉ sợ Tây Lương vương thùa dịp giết đến.
Tiêu Bố Y khi nghĩ tới đây. khóe miệng lộ ra nụ cười, nhìn thấy Lô lào Tam đã vội vàng chạy tới, liền dò hòi: "Đều đã chuần bị xong chưa?"
Lô lão Tam gật đầu nói: "Tất cả dựa theo Tây Lương vương phân phó. Nhưng mà mấy đứa nhỏ này, thật có điểm khó tim. ừm, hờ chút là khóc. Mọi người đều là hán từ. ngay cả phụ nữ cũng phải đi tim đến. Quả thực là tốn hao không ít công phu".
Tiêu Bố Y nói: "Thời kì phi thường, phải làm chuyện phi thường. Đến lúc đó, trợ cấp bọn họ nhiều tiền tài một chút là tốt rồi. Nhớ lấy".
Lô lão Tam đáp ứng, "Chúng ta khi nào thì bắt đầu hành động?"
Tiêu Bố Y nói: "Vi che dấu hành tung, trước mắt đại quân còn đang ngoài mấy chục dặm nghỉ ngơi. Ta đã cho bọn họ canh một xuất kích, canh ba đến. Các ngươi canh hai có thể chuẩn bị, khi gần canh ba, bắt đằu hành động. Thành bại là ờ lúc này. kế này nếu không thành công, bình minh là rút lui, lại tính kế khác".
Lô lão Tam nhếch miệng cười, đã lui ra ngoài. Tiêu Bố Y duỗi lung ra. lấm bẩm nói: "Chờ tới canh ba sao".
Vào canh ba, ngoài thành Vĩnh Phúc phi thường tĩnh lặng, côn trùng kêu vang. Tiêu Bố
Y ngóng nhìn thành Vĩnh Phúc, nhận được tin tức đại quân đã đến. bất cứ lúc nào cũng có thể tẩn công.
Mượn màn đêm che đậy, trên đầu thành nhìn không thấy hành tung của đại quản. Nhung lại cảnh giác quan sát động tĩnh dưới thành. Đột nhiên ngoải thành tiếng ồn ào vang lên. xen lẫn tiếng khóc cùa trẻ nhò, tiếng lừa kêu, tiếng xe ngựa lọc cọc. ở dưới thành vinh Phúc, loạn làm một đoản.
Thành binh phát giác động tĩnh, không đám chậm trạ sớm đi thòng báo cho Đường Tri Tiết cùng Lưu Vĩnh Thông. Dân chúng dưới thành cũng đã kêu la: "Xin nhanh nhanh mờ cừa thành, để cho chúng ta vào thành".
Thành binh nhìn chằm chằm, nhưng không để ý tới. Trong lúc nhất thời đứa nhỗ khóc nỉ non, làm cho lòng người chua xót. Đường Tri Tiết, Lưu Vĩnh Thòng hai người hầu như đồng thời đi tới, thật sự là bỏi vi thời khắc phi thường, không dám chậm trễ.
Hai người đi lên đằu tường, nhìn thấy dưới thành đã loạn làm một đoàn, không khỏi đều hòi: "Chuyện gì xảy ra?"
Text được lấy tại TruyệnFULL.vnThành binh cuống quít nói: "Không biết dân chúng ở đâu tiến đến, cầu chúng ta mở cửa".
Hai tướng nhíu mày. thanh âm ồn ào náo động bay ra, đến tai cùa Tiêu Bố Y. Tiêu Bố Y khóe miệng lộ ra nụ cười khó có thể nắm bắt, sờ lên trường thưcmg trên yên ngựa. Trong đêm tối, giống như mành hồ đang chờ đợi phàn ứng trong thành!