GIANG SƠN MỸ SẮC

Tiêu Bố Y lắc đầu, "Nhất thòi cũng sẽ không đi Đông Bình. Nhưng mà có người đến đây, cô có thể sẽ cảm thấy hứng thú".

"Côn Luân, cầu Nhiêm, hay Lý Huyền Bá?" Tư Nam nhiều ít có chút hứng thú.

Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Cô suốt ngày chi nhớ thương ba nam nhàn này sao?" Hắn như có thâm ý, TưNam nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nói: "Còn có một người".

Tiêu Bố Y tim bắt đầu gia tốc, giả bộ nhưbình tĩnh hòi: "Là ai?"

"Là Bùi Cù hoặc là Thiên Nhai" Tư Nam chân thành nóỊ nhìn thấy Tiêu Bố Y trong mắt có sự thất vọng, TưNam khó hiểu nói: "Ngươi làm sao vậy?"

Tiêu Bố Y vội ho một tiếng, "Chỉ sợ làm cô thất vọng rồi. Người đến đây không có công phu cao minh. Hắn chỉ là một người bình thường".

Tư Nam nói: "Ngươi không phải là người rảnh rỗi không có chuyện gì thì đi tìm người khác. Người này hẳn là cùng ta và ngươi có quan hệ".

Tiêu Bố Y ậm ừ vài câu, "Túng nhiên thị thiên cồ phong lưu. Phong tiêu tiêu. Nhân miều miều..."

TưNam lập tức tỉnh ngộ lại, "Là lào nhân bán mi kia?"

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Không sai".

Tư Nam thần sắc đột nhiên có chút khẳn trương. "Hắn sẽ biết chuyện của mẹ ta sao?" Nàng đối với chuyện này, một mực không nóng không lạnh. Là vì thời gian đã lâu, hoặc bởi vì vốn có chỗ mâu thuẫn, hoặc cũng là bời vì nàng đã trải qua nhiều lần thất vọng, không muốn trải qua loại đả kích này nữa.

Tiêu Bố Y lắc đầu, "Ta cũng không biết. Không bằng ta và cô cùng đi nghe một chút chuyện cũ cùa hắn?" Tư Nam rốt cuộc gật đầu, đi theo Tiêu Bố Y ra khỏi gian phòng, đi tới một gian đại sảnh.

Trong sảnh, Mông Tiần Tuyết đang cùng một lão giả trò chuyện cảnh sắc thảo nguyên. Lão giả hai mắt đục ngầu, khuôn mặt già nua, lưng còng, đúng là lão giả bán mi mà Tiêu Bố

Y đã thấy qua hai lần.

Tiêu Bố Y nhìn thấy lão giả, trong lúc nhất thòi cảm khái tạo hóa trêu người. Lúc trước hắn và Dương Đắc Chí, Bùi Minh Thúy ăn mì. nào đâu nghĩ đến. sẽ có ngày cùng hắn gặp lại tại Đông Đô.

Thòi đại này, nhiều khi chia tay có thể đại biểu cho vĩnh biệt.

Khi nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y nhịn không được nhìn về phía Mỏng Trần Tuyết, thấy nàng cũng đang ôn nhu nhìn mình. Trọng lòng hoi động, không biết nàng có phải cũng đang nghĩ nhưvậy hay không.

Lào giả mặc dù tại Mã Ắp, nhưng dù sao cũng có tới thảo nguyên. Mông Trần Tuyết tới tiệp đài lào, quá nửa cũng muốn nghe xem chuyện ờ thảo nguyên. Lào giả nhìn thấy Tiêu Bố

Y vào phòng, muốn đứng lên. Tiêu Bố Y bước nhanh qua, mim cười nói: "Lào nhân gia, ngàn dặm xa xôi mời người đến đây, thật xin lỗi".

Lão giả nhìn sang Tiêu Bố Y, thật lâu mới nói: "Khách quan, ta nhận ra người".

Tiêu Bố Y hơi ngạc nhiên, hắn mời lão giả tiến đến. cũng không có dùng thân phận Tây Lương vương. Chỉ sai người đem bài hát lúc trước nói cho lào giả nghe, sau đó nói có chuyện cũ thinh giáo lão giả.

Dù sao đối với bài hát này. ai cũng nói không chừng đều có quan hệ. Tiêu Bố Y thấy lào giả tuổi già, không đành lòng gây khó xừ. thẳm nghĩ có thể đến thi đến. không đến thi thôi, cũng không tính. Lão giả lại tiến đến. cũng làm cho Tiêu Bố Y có chút dự kiến không đến.

Tiêu Bố Y mỉm cười hòi: "Không ngờ chuyện cách nhiều năm, người còn nhớ rõ ta".

Lão giả nói: "Lúc trước có người xấu đánh hỏng lều cùa ta. ngươi cho hai ta xâu tiền. Ta đã nhớ rõ ngươi, về sau ngươi lại cùng một tiểu thư như có bệnh đi ăn mì. ta khi đó nghe nói ngươi hình như là đại tướng quân. Nghe nói có người ở Đông Đô tìm ta, không biết tại sao. ta vẫn cảm thấy là ngươi tìm ta Cho nên mặc dù không muốn, nên vẫn đến đây".

Tiêu Bố Y cũng không nghĩ tới hai xâu tiền có công hiệu lớn như vậy. Càng không nghĩ đến lão giả còn nhớ rõ tướng mạo của mình. Nhưng trong lòng luôn luôn chút ít nghi hoặc. Trông thế nào, lão giả đều là người tuổi già hoa mắt ù tai. Cho dù mình cho hắn tiền, hắn sao có thể nhớ lâu đến như vậy?

Nghi hoặc chôn ở trong lòng, Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Thật ra ta lần này mòi lào nhân gia tiến đến, chỉ là nghĩ, nếu có khả năng, người không bằng ở lại Đông Đô để sống qua tuổi già? Mã Ấp binh đao qua lại. Ta nghe nói, qua ngày nào hay ngày đó".

Lão giả môi mấp máy hai cái, "Ta còn phải trờ về. Ta lần này. nhất ***ih phải trở về".

Ai cũng nghe ra, lào không phải khách sáo nói như vậy, mà là kiên định phải trờ về.

Tiêu Bố Y nghĩ mài mà không rõ, khôngbiếtMãẤp có cái gì đáng giá để lào lưu luyến. Bởi vì hắn đã nghe rõ ràng, lão giả xưa nay đều là lè loi một mình, cũng không có bất kỳ vướng bận gì

Lão giả chấp nhất phải trờ về như vậy. Nếu như Tiêu Bố Y cho một giải thích, đó chính là tâm tình lá rụng về cội. Bời vì vô luận là ai. khi phải chết, luôn sẽ nghĩ quê cũ. Tiêu Bố Y xem ra lào giả già nua, trong lúc nhất thời ngược lại lo lắng lão có thể kiên trì trờ về hay không.

"Thật ra ta lần này mòi lào nhân gia đến đây. Lào nhản gia họ Từ phải không?" Tiêu Bố YhỏL

Lão giả gật gật đầu, "Ta ở nhà đứng hàng lão thất. Ngươi gọi ta là Từ lão thất là được

rỗi".

Tiêu Bố Y mỉm cười, "Họ gì, tên gì cũng không quan trọng. Ta gọi người là lão nhân gia là được rồi" Hắn là có tình cảm mà nói, không ngờ lào giả lại lắc đầu. trên mặt tràn đầy vẻ ngơ ngẩn, "Không quan trọng sao? Ta cho đến bây giờ, còn muốn biết, nàng họ gì. Nhưng thật ra ta cũng biết, quá nùa là si tâm vọng tường".

Tiêu Bố Y khẽ giật mình, sau hồi lâu hòi, "Nàng là ai?" Lào giả khi nói tới chữ nàng. Tiêu Bố Y đương nhiên nhận ra lão giả rất tường niệm tới cô gái kia.

Lào giả lắc đằu. "Ta cũng không biết là ai. Khách quan, ta nghe nói. người muốn biết lai lịch cùa bài hát kia?"

Tiêu Bố Y thấy lão chuyển chù đề, cũng không nhiều lòi, vội hỏi: "Không sai, ta xác thực đối với bài hát vô cùng có hứng thú. Nhưng không biết là xuất xứ ờ đâu?"

Lào giả trầm ngâm thật lâu mới nói: "Thật ra bài hát này là gia gia dạy cho ta Lúc trước gia gia của cũng ta coi như là văn sĩ một phương. Nhưng người chết đã lâu rồi".

Tiêu Bố Y thầm nghĩđây chẳng phải là nói nhảm sao. Gia gia của lão mà còn sống, đó chính là yêu quái. Nhưng mà lão giả kết luận như vậy, ngược lại hoàn toàn đẩy ngã những gì bọn họ suy nghĩ.

Tiêu Bố Y chỉ cho là lào giả từ chỗ mẫu thân của Tư Nam mới biết được bài hát này. nào đâu nghĩ đến hoàn toàn không phải như vậy.

Tư Nam càng ngạc nhiên mờ to hai mắt, chỉ suy nghĩ, chẳng lẽ mẫu thân cùng lào giả này là người một nhà? Lão giả này lại là thân nhân cùa mình. Bẳng không mẫu thân làm sao mà biết được bài hát này?

Hai người đều đăm chiêu, cũng không thúc giục. Chỉ chờ lào giả tự nói ra. Bời vì hai người cũng biết, lão giả đã gần đất xa trời. Cho dù bọn họ không thúc, cũng thích cùng người khác nói đến chuyện cũ.

Mông Trằn Tuyết đột nhiên nói: "Từ lão nhân ta, nghe nói người cũng quen với công chúa Trần quốc?"

Nàng hiểu rằng Tiêu Bố Y sự tình bận rộn, vừa rồi cũng cùng lão giả hàn huyên hồi lâu, thấy lão giả trong lúc nhất thòi nhớ lại chuyện xưa, không biết khi nào mới có thể đi vào chính đề. Lúc này mới đi thẳng vào vắn đề. Tiêu Bố Y rò ràng tàm ý của Mông Trần Tuyết, hướng về phía nàng cười. Mông Tiần Tuyết trong mắt lóe lên hào quang vui sướng.

Đây vốn là một chi tiết nhò. TưNam lơ đàng thoáng nhìn qua, rồi dời ánh mắt đi.

Lão giả phục hồi lại tinh thần, thở dài nói: "Người đã già, tất nhiên là khó tự điều khiển. Vị phu nhàn này nói không sai. Ta xác nhận biết công chúa Trần quốc. Bất quá ta quen vói nàng cũng không phải là Tuyên Hoa phu nhân. Mà là Dung Nhi công chúa Tỷ muội các nàng thực sự rất giống nhau. Nhưng Tuyên Hoa phu nhân nhu hòa chút ít. Dung Nhi công chúa tính cách lại cương liệt".

Khăn lụa trên mặt Tư Nam không gió mà bay, nhung vẫn không hòi thăm điều gì.

Tiêu Bố Y nhíu mày, "Không biết lão trượng tại sao biết Dung Nhi công chúa?"

Lão giả cười khổ nói: "Nhà cùa ta vốn ịhông kém. nhung cha ta thích bài bạc, đem gia nghiệp đánh sạch, làm cho gia gia của ta tức chết. Mà ta khi đó. trong nhà đã là nhẫn như chùi, dựa vào danh khí của gia gia nên đi vào trong nội cung làm hạ nhân, đến bây giờ bán mì mà sống. Gia gia của ta nếu ở cừu tuyền có biết, quá nửa sẽ mắng ta bất hiểu".

Tiêu Bố Y chi có thể một lần nữa trờ lại chù đề, "Dung nhi công chúa, về sau như thế nào?"

Lão giả nhìn sang phía trước, hai con ngươi đục ngầu, "về sau Trẳn quốc bị Đại Tùy tiêu diệt. Long từ long tôn cùa Tĩần quốc chết thì chết, bị bắt thi bị bắt. Tuyên Hoa công chúa bị Dương Quảng bắt vào trong cung, lại bị cha hắn nhét vào hậu cung" Hắn là người của Trần quốc, đối với người đứng đầu Tùy triầi gọi thẳng kỳ danh, cũng không khách khí. Tiêu Bố Y cũng không ngại, lại hỏi: "Dung Nhi công chúa không có bị bắt sao?"

Lào giả lắc đầu nói: "Không có, nàng đã sớm lập gia đinh, đã sớm ròi khỏi cung. Vị hôn phu văn võ song toàn, lúc ấy tại Trần quốc cũng không kém. Hai người vào lúc mất nước, mang theo những hạ nhân chúng ta một đường nhằm hướng đông trốn đi, tới ven biển ẩn cư, cũng qua được một đoạn thời gianan ổn. Bài hát này, ta ngày thường khi hát, Dung Nhi công chúa cũng nhớ rõ. Thật ra khi đó chúng ta rất nhiều người sầu nào nước mắt nhà tan, mỗi ngày đều hát bài hát này. về sau Dung Nhi công chúa sinh đôi, đều là nữ. lớn lên giống như đúc rất được người ta yêu mến".

Tư Nam thân hình kịch liệt rang động, nắm chặt nắm tay. Lào giả cũng không có chú ý, Tiêu Bố Y liếc nhìnTưNam, tiệp tục nói: "Cặp song sinh kia về sau như thế nào?"

Lào giả cất tiếng thờ dài, "Hồng nhan bạc mệnh. Không ngờ cặp song sinh kia cũng không ngoại lệ. Chúng ta ẩn cư yên vui, nào đâu nghĩ đến, có một ngày kia có cường đạo đến đánh cướp. Bọn họ người rất nhiều, chù công bị bọn họ giết chết, cặp song sinh kia cũng bị cướp đi một. Nếu không về sau đến một thần tiên, chúng ta chỉ sợ đều bị bọn họ giết tuyệt. Thẳn tiên cứu Dung Nhi công chúa và mấy hạ nhân chúng ta. Ta về sau không còn gặp qua hắn. Người tới giết chù công nhất định là do cầu hoàng đế Đại Tùy phái tới" Lào giả nghiến răng nghiến lợi. thống hận không thôi.

Tiêu Bố Y một mực tỉ mỉ tìm kiếm manh mối. Nghe đến đó. trong lòng khẽ động. "Người nói các ngươi khi gặp đại nạn, thì có một thần tiên đến?"

TưNam ánh mắt cũng chợp động, như nghĩ tới điều gi.

Lão giả nói: "Đúng vậy, người nọ thực sự là thần tiên. Chù công vốn võ công rất cao, nhưng còn không chống lại được những cường đạo kia. bị những ngứời kia giết chết. Nhưng người nọ sau khi đến, chỉ nhấc tay đã chế phục đạo tặc cằm đầu. Hắn không phải thằn tiên thi là cái gi?"

Tiêu Bố Y hồi lâu mới nói: "Cái này chỉ có thể nội íà võ công của hắn cao cường. Không có thể nói hắn là thẳn tiên?"

Lão giả lắc đầu nói: "Người nọ tiên phong đạo cốt, khi ra tay có thể nói là ngự phong mà đi. Nếu người mà nói, làm sao có thể có loại bản lành này? Khách quan, ngươi có thể bay sao?"

Tiêu Bố Y chi có thể lắc đầu. "Không thể". Tiêu Bố Y hiểu rằng lão đã là thâm căn cố đế, nên không muốn ờ tại vẩn đệ này dây dưa. Nhưng hết sức tò mò thần tiên là ai. nhịn không được hòi: "Thần tiên họ gì?'Người có biết không?"

"Ta không biết" Lão già không ngoải dự kiến nói. nhung thoáng qua nhớ ra cái gì đó. "Ta nhớ được đạo tặc kêu lên danh xưng của thần tiên".

Tiêu Bố Y gấp giọng hòi: "Danhxưng là gi?"

Lào giả lâm vào trong trầm tư, hồi lâu mới nói: "Bạo tặc nói, Côn Luân, người khác sợ ngưoi, Lý Bát Bách ta cũng không sợ ngươi! Ta nghĩ thằn tiên ngoại hiệu là Côn Luân?"

Tiêu Bố Y bỗng nhiên đứng lên, thất thanh nói: "Thần tiên là Côn Luân?"

Bình luận

Truyện đang đọc