GIANG SƠN MỸ SẮC

Ngoài mộc thành, bụi đất bay lên, người kêu ngựa hí, xôn xao ồn ào.

Trong mộc thành, an tĩnh trầm ổn, tuy có mấy vạn binh mã, nhưng lại lạnh ngắt như tờ.

Binh quý thần tốc, Tiêu Bố Y suốt đêm đoạt Hồi Lạc Thương, so với Ngõa Cương thoạt nhìn chỉ nhanh hơn một bước. Hiện tại người nào cũng đều biết, nếu như không có hôm qua thỉnh binh, nếu như không có đêm qua xuất binh, Hồi Lạc Thương có muốn đoạt lại, thì đã là muôn vàn khó khăn.

Kỵ binh, bộ binh Ngõa Cương bao la như biển, nối liền không dứt, cho dù không thể phá thành Đông Đô, nhưng đối với một Hồi Lạc Thương nho nhỏ thì tuyệt đối không xem là gì!

Dân chúng có sợ hãi, binh sĩ có thận trọng, sự vui sướng về kỳ tích vừa rồi đã bị không khí khẩn trương của đại quân áp cảnh hòa tan. Binh sĩ cũng phải kinh sợ đạo phỉ Ngõa Cương đông đảo, trang bị đầy đủ, khí thế hùng tráng, càng huống chi là dân chúng chưa từng trải qua trận trượng. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Du kỵ binh trinh sát tình hình địch ở ngoài lũy nghe được hiệu lệnh, toàn bộ quay về bên trong mộc thành, Tiêu Bố Y nhìn thấy bên mình khí thế hơi yếu, đột nhiên lớn tiếng nói: "Đạo phỉ có mạnh hay không?"

Không người nào lên tiếng, đám người Thư Triển Uy cảm thấy khó hiểu, càng không rõ Tiêu Bố Y vì sao lại nâng cao chí khí của người khác, diệt đi uy phong của mình.

Tiêu Bố Y lại nở nụ cười, "Đạo phỉ cho dù có mạnh, ở bên trong thành Đông Đô chẳn phải cũng đã bị chúng ta đánh cho hoa rơi nước chảy?"

"Đúng" Thư Triển Uy trước mắt sáng ngời.

"Đạo phỉ có mạnh hay không?" Tiêu Bố Y lại hỏi.

"Mạnh" Có dân chúng đã hô lên, thổ lộ nỗi sợ hãi ở trong lòng.

Tiêu Bố Y nụ cười sáng lạn, "Vậy một vạn quân ở Hồi Lạc Thương chẳng phải cũng bị chúng ta đánh cho hội không được quân?"

"Đúng!" Dân chúng quan binh đều hô theo.

"Đạo phỉ có mạnh hay không?" Tiêu Bố Y lớn tiếng nói.

"Mạnh!" Dân chúng quan binh xung quanh cùng kêu lên cười nói.

"Vậy hiện tại chúng đang nhìn mộc thành của chúng ta tại sao lại không dám đến đánh?" Tiêu Bố Y thanh âm truyền ra xa xa.

"Bởi vì chúng ta càng mạnh hơn!" Tất cả mọi người cùng kêu lên, từ sự bàng hoàng lúc đầu cho đến hiện tại tinh thần tăng vọt bất quá chỉ là mấy câu nói. Bọn họ bỗng nhiên phát hiện, đạo phỉ tuy người đông thế mạnh, nhưng đối với tòa mộc thành đột nhiên trong một đêm xuất hiện này cũng đầy lòng kính sợ. Điều này làm cho binh sĩ cùng dân chúng cũng đã rõ ràng, trong khi bọn họ đang sợ hãi đạo phỉ, đạo phỉ đối với bọn họ cũng tràn đầy đề phòng.

Tiếng hoan hô như bài sơn đảo hải quanh quẩn trong doanh trại, lan ra xa xa, đạo phỉ khắp cả núi trong một khắc này chợt an tĩnh, tựa hồ cũng bị khí thế của Tùy quân làm cho rung động.

Bọn chúng chỉ nghe thấy trong mộc thành tiếng hoan hô như sấm động, giống như thiên quân vạn mã, nhưng từ bên ngoài mộc thành nhìn vào, lại chỉ thấy được bóng người thấp thoáng. Lũy đất, hàng rào gỗ, xe lớn các thứ lần lượt che chắn, cản đi tầm mắt của quân địch, làm cho bọn chúng cân nhắc không ra hư thực.

Nhưng khi nghe được trong mộc thành tràn đầy thanh âm đừa cợt phấn chấn có thừa truyền ra, trong đạo phỉ có kẻ rốt cuộc kềm chế không được, có tướng lĩnh trong tiếng hô hét, đã mang theo thủ hạ hướng mộc thành mà xông tới.

Đạo phỉ hung hãn, trong tiếng hô hí, vó ngựa tung bay, khói bụi nổi lên bốn phía, khí thế sắc bén không thể đỡ.

Tùy quân cũng có một khắc yên lặng, Tiêu Bố Y lại không chút xao động, chỉ nói: "Nếu chúng ta càng mạnh, thì không cần phải sợ bọn chúng. Đáng nghỉ ngơi thì đi nghỉ ngơi, đáng xuất binh thì đi xuất binh!"

Mệnh lệnh xuất binh của hắn đã ra, Tùy quân đã sớm nghỉ ngơi một đêm ma quyền sát chưởng, trong tiếng hô quát của tướng lĩnh, đã ngay ngắn có thứ tự mà đến thủở bên lũy ngoài, đao ra khỏi vỏ, cung giương lên, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Đạo phỉ phóng ngựa nhanh đến, mặt đất cũng khẽ chấn động, thoạt nhìn thế không thể đỡ. Tiêu Bố Y xa xa trông thấy, lại ngáp một cái, lẩm bẩm nói: "Các ngươi có thể bay qua sao? Xem ra Lý Mật còn chưa có chạy tới".

Lũy ngoại trước có hào sâu rộng hai trượng, lần lượt giao nhau phân bố, trong hào chứa đầy chông sắt, ngã vào bên trong, tuyệt không may mắn thoát khỏi, Tiêu Bố Y nhìn thấy Ngõa Cương khí thế hừng hực, đã nghĩ muốn dụ bọn chúng xông đến, giết cho một trận để lên tinh thần.

Đạo phỉ vọt tới cách hào chừng vài thước, có người ghìm ngựa, lại có người phóng ngựa muốn lướt qua hào, tiến vào chiếm khu vực lũy ngoài. Đạo phỉở xa xa nhìn thấy bên mình khí thế bức người, không khỏi đều phấn chấn, bắt đầu theo đuôi kỵ binh đi trước, lần đầu tiên giao phong đã chính thức triển khai.

Nhưng lúc này kinh biến đã xảy ra!

Đạo phỉ ghìm ngựa tuy còn xa chiến hào, nhưng bỗng nhiên đều kêu to lên, phảng phất như đụng phải chuyện gì cực kỳ kinh khủng, ngựa hí lên bi thảm, ngã ra trên đất, người vừa rơi xuống đất, khắp cả người đều bị đâm bị thương.

Trong mộc thành tiếng hoan hô như sấm động, ở sau lũy đất đột nhiên đầu người nhô lên, vô số binh sĩ xuất hiện, chỉ một đợt tên bắn ra, đạo phỉ phóng ngựa nhảy đến đều rơi xuống ngựa, ngã nhào vào trong hào sâu, cuống quít kêu lên thảm thiết.

Thì ra Tùy quân phía trước hào lại còn đào hố ngầm, nhưng lại xảo diệu che dấu. Doanh trại để phòng ngự là chính, Tùy quân ở bên ngoài doanh trại đã thiết kế nhiều chướng ngại, hào sâu là ngoài sáng, hố ngầm là phụ thêm. Đạo phỉ vội vàng đến tấn công, mặc dù đối với hào sâu đa sớm có chuẩn bị, nhưng lại bị chông trong hố ngầm đâm vào chân ngựa, lại bị gai sắt rải đầy mặt đất đâm bị thương.

Tiêu Bố Y năm đó khi theo Lý Tĩnh an doanh hạ trại, cũng biết đạo lý này. Đạo phỉ tuy thế lớn, nhưng lại thiếu nhiều kinh nghiệm. Đại Tùy lập quốc hơn mười năm, nam chinh bắc chiến, đông thảo tây sát, hải ngoại biên thùy đều bị hàng phục, uy hiếp bát hoang, cho nên Tùy quân có kinh nghiệm tác chiến rất phong phú, nghiêm khắc hoàn thành mệnh lệnh không thể phân cắt.

Bách túc chi trùng tử nhi bất cương (rết chết thân vẫn cứng), hôm nay Tùy quân mặc dù không lớn mạnh bằng] dĩ vãng, nhưng nếu nói về các phương diện thủ thành hạ trại, công thành tác chiến, đều hơn xa đạo phỉ.

Tùy quân tùy tiện rút ra một Lang tướng, đối với điều này đều có chút hiểu rõ, mà đạo phỉ mặc dù người đông thế mạnh, nhưng lại ít có kinh nghiệm về phương diện này, cho nên thường xuyên bị nói là một đám ô hợp. Mà trong đạo phỉ người có thể có kinh nghiệm này, đại đa số lại là đến từ tướng hàng của Tùy quân.

Tiêu Bố Y trước đây khi tấn công doanh trại, đều phái người trinh sát địch doanh, Lý Tĩnh cũng như thế, cho dù tính là hạng như Lịch Sơn Phi, Chu Sán, cũng ít có chuẩn bị phòng bị tấn công doanh trại, nên mới có thể bị đám người Tiêu Bố Y một kích thành công. Hôm nay đạo phỉ lại vọng tưởng dùng kỵ binh đến tấn công doanh trại, cái này là lấy sở đoản của mình, đi tấn công sở trường của địch, làm sao mà không thảm bại?

Trước hào sâu chiến hào, tiếng kêu thảm thiết vang lừng, Tùy quân sau khi bắn ra một đợt tên, lại tùy ý để thương binh của đạo phỉở lại trong hào, cũng không chém tận giết tuyệt.

Nhưng cũng chỉ có loại khung cảnh này, mới càng làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình. Đạo phỉ vốn đang muốn dùng một tiếng trống làm tinh thần hăng hái mà đánh hạ Hồi Lạc Thương, nhưng chỉ một lần giao phong này, mặc dù bất quá chỉ tổn hại mấy trăm người, nhưng nhuệ khí đã giảm đi, trơ mắt nhìn đồng bạn của mình van cầu hô cứu, nhưng lại không người nào còn dám vọng động tiến lên tựchịu chết.

Đợt công kích đầu tiên này của đạo phỉ thoạt nhìn chỉ là một hồi xúc động, bất quá trừng phạt của xúc động lại cực kỳ nghiêm trọng.

Tùy quân sĩ khí đại chấn, dân chúng cũng hoan hô van lừng, phảng phất nhưđánh thắng một trận lớn. Tiêu Bố Y đang ở trong trướng chủ soái, nhưng mày cợt nhíu lại, đơn giản là binh sĩ ở trên tháp canh lại liên miên không dứt báo lại, đạo phỉ Ngõa Cương nối liền không dứt, binh mã tụ tập đến bên ngoài Hồi Lạc Thương ít nhất cũng có hơn năm vạn, nhưng lại không hề có xu thế ngừng tăng binh.

Tiêu Bố Y âm thầm cau mày, biết Lý Mật có ý đồ lấy một kích lôi đình để đoạt Hồi Lạc Thương. Chỉ sợ lần này sau khi thắng nhỉ, thì chính là khổ chiến.

Trừ tướng lĩnh gác doanh trại ra. Đám người Thư Triển Uy, Địch Hoành Viễn, Thượng Quan Lam Hiên đều ở tại trướng chủ soái, Địch Hoành Viễn đề nghị: "Khởi bẩm tướng quân, ta có một kế không biết có nên nói hay không".

Tiêu Bố Y gật đầu, "Mời nói".

Địch Hoành Viễn trầm giọng nói: "Thế địch quá mạnh mẽ, chúng ta cố thủ Hồi Lạc Thương, khó tránh khỏi mất đi sự linh động. Như theo ý ta đề nghị, nên thừa dịp đạo phỉ đặt chân chưa ổn, xuất kỳ binh tập kích, cấp cho đạo phỉ một kích vào đầu, làm nhụt đi duệ khí".

Thượng Quan Lam Hiên cũng gật đầu, "Địch Thiên tướng nói không sai, trước đây giao phong, chúng ta đều lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà xuất kích. Trước làm nhụt đi nhuệ khí, quân địch binh bại như núi. Như Tiêu tướng quân cho phép, ta cùng Địch Thiên tướng nguyện xuất binh hai lộ tập kích…"

Tiêu Bố Y nhìn về phía Thư Triển Uy nói: "Thư Lang tướng, ý của ngươi thế nào?"

Thư Triển Uy do dự, "Ta thật ra cũng không dám cẩu thả, hôm nay khác với khi xưa, mọi việc không thể định luận. Ngõa Cương thế mạnh, lúc này đại quân đến đây, là cầu đánh một trận, chúng ta nếu xuất kích là đúng ý của bọn chúng. Bỏ đi sở trường của mình, tấn công sở trường của địch… cũng không phải là lương sách".

Hắn nói giọng điệu coi như uyển chuyển, Địch Hoành Viễn, Thượng Quan Lam Hiên liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng không phản đối gì.

Thư Triển Uy trầm ngâm nói: "Tiêu tướng quân… theo ta phán đoán…" Nói tới đây, hắn tiện tay lấy một cành khô vẽ lên trên mặt đất. Trung quân đại trướng là nói cho dễ nghe, bất quá cũng chỉ là chỗ bùn đất, động tác của hắn tùy tiện, Tiêu Bố Y lại cũng ngồi chồm hổm xuống, mỉm cười yên lặng đợi Thư Triển Uy phân tích. Hắn giỏi nhất không phải là cái gì cũng hơn người, mà là có thể nghe ý kiến của người khác, hấp thụ sở trường của người khác. Hai tướng còn lại cũng ngồi xổm xuống, đối với loại cảm giác này có mới lạ, cũng có thân thiết. Đối với bọn họ mà nói, Tiêu Bố Y không thể nghi ngờ là một tướng quân rất đặc biệt.

Thư Triển Uy bảo vệ ngoại thành Đông Đô, đương nhiên đối với tình hình chung quanh Đông Đô rõ như lòng bàn tay. Dùng nhánh cây vẽ trên mặt đất vài cái, đã khái quát tình hình chung quanh Đông Đô.

Thư Triển Uy chỉ vào một vòng tròn nhỏ mặt đất nói: "Nơi đây chính là Đông Đô Lạc Dương, Lạc Dương bắc nối Hoàng Hà, có Bắc Mang sơn che giữ, nam nhìn Y Khuyết, tây có Cường sơn, Khuyết Môn sơn, cùng với Tây Kinh ở xa mà hô ứng, mặt đông có Hổ Lao, Hắc Thạch trấn thủ, địa thế cực kỳ hiểm yếu, có thể nói là dễ thủ khó công, Thánh thượng xây dựng ở đây cũng không phải là không có nguyên nhân" Thượng Quan Lam Hiên khó hiểu hỏi: "Cái đó và chúng ta dụng binh như thế nào thì có quan hệ như thế nào?"

Thư Triển Uy nghiêm mặt nói: "Thường có câu, tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng, giao binh tính toán có năm điểm quan trọng phải lo lắng là độ, lượng, sổ, xưng, thắng, mà độ, lượng chính là hai điểm quan trọng nhất. Đông Đô địa thế dễ thủ khó công, ba mặt bắc, nam, tây đều có núi non cách trở, khó có thể triển khai chiến sự với quy mô lớn, Ngõa Cương tuy có hơn mười vạn binh lực, nhưng cũng không có đất dụng võ, ít nhất là hơn mười vạn binh lực này không thể nào ùa lên cùng một lúc. Chỉ có đông thành Lạc Dương địa thế trống trải, Lý Mật tất sẽở nơi này quyết chiến, trước chiếm Hồi Lạc Thương, sau đó phá thành ngoài Đông Đô, rồi mới công cung thành. Cho nên theo ta suy đoán, nơi này hẳn là nơi quan trọng nhất mà hắn muốn chiếm giữ. Vốn mặt đông Đông Đô cũng không phải suy yếu như thế, có Hổ Lao, Yển Sư, Hắc Thạch, Kim Dong là các thành lớn trấn thủ, bất quá hôm nay các thành trì này đều biến thành cô thành, ngược lại làm cho sườn đông của Đông Đô lại biến thành ra sơ hở".

Tiêu Bố Y chậm rãi gật đầu, "Thư Lang tướng nói không sai chút nào, thật ra ta xuất binh đến chiếm Hồi Lạc Thương, mục đích là đoạt lại lương thảo, nhưng cùng với Đông Đô thành thếỷ giác nhìn nhau thủ cũng là chỗ cực kỳ mấu chốt. Nếu để cho Lý Mật chiếm Hồi Lạc Thương, Đông Đô tất cũng sẽ biến thành một tòa cô thành. Ngoại thành khó phòng ngự đại binh Lý Mật tấn công, nếu để cho Lý Mật lấy được ngoại thành, Đông Đô tất gặp nguy".

Địch Hoành Viễn cau mày nói: "Tướng quân, nhưng chúng ta rốt cuộc có thể kháng lại được sự tấn công của Lý Mật không?"

Tiêu Bố Y cười khổ, "Không thể kháng cũng phải kháng".

Thư Triển Uy lại nói: "Nhưng ta lại cảm thấy có thể kháng được".

Tất cả mọi người tinh thần đều rung lên, cùng kêu lên hỏi: "Lời ấy giải thích thế nào?"

Thư Triển Uy đưa tay vừa vẽ vừa nói: "Đông Đô, Hồi Lạc, Kim Dong ba chỗ tạo thành thế ba đỉnh của tam giác, binh lực của Lý Mật đa phần lại bố trí tại bình nguyên giữa ba nơi này, ba mặt là địch. Trong ba nơi, chỗ chúng ta là dể thủ nhất, binh lực của hắn tuy có thể triển khai, nhưng từ Lạc Khẩu vận lương, phải qua Hắc Thạch, Yển Sư, Kim Dong, đưa lương thảo cũng phải cật lực. Binh lực của hắn càng thịnh, cung cấp càng khó, hắn có dũng khí đưa trọng binh đến đây, không quá lo lắng chuyện cung cấp lương thảo, chính là muốn một kích lấy Hồi Lạc, để làm chỗ tiếp ứng lương thảo. Cho nên chỉ cần chúng ta có thể đứng vững mấy ngày trước công kích của quân Ngõa Cương, Ngõa Cương nhất định tiếp tế tiếp viện khó khăn, đến lúc đó chúng ta nếu tập kích vận lương, Ngõa Cương không có lương thực, quân tâm đại loạn, nhất định thối lui thủ Lạc Khẩu. Vây của Đông Đô, Hồi Lạc sẽ được giải! Cho nên theo ta thấy, điểm mấu chốt lúc này không phải là xuất binh đi tập kích đạo phỉ, mà là sau mấy ngày chờ Ngõa Cương tinh thần sa sút, ngược lại tập kích sự vận chuyển lương thảo của chúng!"

Hắn phân tích có lý có tình, Địch Hoành Viễn, Thượng Quan Lam Hiên hai người đều lộ ra vẻ khâm phục, Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Thư Lang tướng nói rất hợp với ý ta, binh pháp có câu, không thể thắng tại mình, nhưng thắng tại địch, chúng ta sẽ chờ kẻ địch lộ ra sơ hở mà thừa cơ hạ thủ, nhưng vấn đề mấu chốt nhất lúc này là, chúng ta nhất định phải chống lại được sự trùng kích của Ngõa Cương trong mấy ngày! Các ngươi phải toàn lực ứng phó thủ vững lũy ngoài. Lùi một bước, thì đừng trở về gặp ta!"

"Tuân lệnh" Ba tướng đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ kiên định.

***

"Hồi Lạc Thương đã bị chiếm lại!" Lý Mật cau mày, nhẹ giọng nói. Trong mắt hắn vẫn chứa sự giễu cợt lạnh nhạt, nhưng giữa hai hàng lông mày nếp nhăn đã giống như đao khắc, hiển nhiên đang trầm ngâm suy nghĩ sâu xa. Giờ phút này Lý Mật thoáng có vẻ mệt mỏi, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện một điểm, tới khi chân chính giao binh, nếu không có hắn tự mình Thống soái, quân Ngõa Cương vẫn thiếu đi một cổ khí chất cứng cỏi.

Hắn là người, chứ không phải là thần, Tiêu Bố Y sẽ xuất binh, Bỉnh Nguyên Chân đại bại đều là những chuyện mà hắn không có suy xét đến được.

Điều này làm cho hắn thậm chí có chút ít cảm thấy hối hận, nhưng thoáng qua đã tan thành mây khói, hắn không thể bị loại tâm tình này chiếm giữ tràn ngập, bởi vì hắn là một người làm đại sự.

Hiện tại nội bộ Ngõa Cương cũng đã từ từ truyền lưu ra. Địch Nhượng lãnh binh tất bại, mà Ngụy công ra tay, Ngõa Cương tất thắng!

Hiện tại lão đương gia. Ừm, đích xác là phải nói lão đương gia, mà không phải là Đại đương gia, bởi vì lúc này Đại đương gia là Ngụy công, Địch Nhượng lúc này chỉ có thể dùng chữ hết thời để hình dung. Lão đương gia lực bất tòng tâm, lão đương gia thậm chí có suy nghĩ muốn quay về Ngõa Cương, có thể lấy được thành tựu như vậy, là chuyện mà Địch Nhượng là nằm mơ cũng không có nghĩ tới, hắn cảm thấy hẳn là thu tay lại được rồi! Nhưng các đạo phỉ lại không đồng ý, bọn họ cho rằng, còn phải tiếp tục đoạt tiếp nữa.

Tiền tài luôn không có lúc ngại nhiều.

Ý nghĩ quay trở về Ngõa Cương dưỡng lão trong đầu Địch Nhượng là bí mật đã được công khai, nếu không phải phá được Kim Đê quan, giết Trương Tu Đà, đoạt chiếm Huỳnh Dương, phá được Lạc Khẩu, Địch Nhượng ít nhất đã trở về bốn lần. Có hai lần thậm chí đã trên đường trở về, nhưng nghe được tin Lý Mật đại thắng, lại chạy trở về, hiển nhiên chỉ tổ khiêu khích người ngoài nhạo báng.

Yến tước làm sao hiểu được chí hồng hộc, Lý Mật mỗi lần nghĩ tới câu này, vốn có một loại kiêu ngạo, nhưng hiện tại, trong lòng lại mơ hồ có chút thê lương! Yến tước làm sao hiểu được chí hồng hộc, hiện tại những người này đều xưng hô hắn là ngụy công, tràn đầy cung kính, nhưng người chính thức hiểu được chí hướng cao xa của hắn thì có mấy người?

Địch Nhượng đã suy yếu đi uy tín, chuyện này vốn chính là điều mà Lý Mật vẫn bố trí ra, hắn hy vọng làm cho người của Ngõa Cương biết, đi theo người nào thì mới có đường ra, nhưng tình thế hiện tại lại phát triển tới một mức độ cực đoan khác, chỗ nào mà không có Lý Mật hắn, có lẽ đánh nhỏ loạn nhỏ thì được, nhưng thật sự muốn va chạm cứng, thì nhất định phải có Lý Mật hắn ở đây.

Rất nhiều chuyện, hắn sớm đã có an bài, hắn có tài năng kinh thiên địa, là một tay hắn đánh lung lay Đại Tùy, nếu không có hắn cùng Từ Hồng Khách liên thủ xếp đặt, Dương Quảng độc đoán không ai bì được kia sao có thể chịu đi Dương Châu? Nếu không có hắn lập kế hoạch giết Trương Tu Đà, đạo phỉ Trung Nguyên sao có thể có sự hãnh diện của ngày hôm nay, nếu không có hắn liều chết chẹn tại yếu đạo Huỳnh Dương, cách trở đường quay về của Dương Quảng, ai có thể tin tưởng, đế quốc Đại Tùy cường thịnh một thời sẽ biến thành cảnh mưa gió tiêu điều như hôm nay, lung lay muốn đổ?

Khi nghĩ đến Từ Hồng Khách, Lý Mật trong lòng lại chợt co thắt, hắn đã lâu không có tin tức của Từ Hồng Khách, Từ Hồng Khách có phải đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn hay không? Đối với Từ Hồng Khách, bọn họ đương nhiên đa số là lợi dụng lẫn nhau, ít đi một Từ Hồng Khách, hắn lại nhiều hơn chút trông mong. Nhưng Từ Hồng Khách chết sống đối với hắn mà nói, đã là điều không quan trọng, Lý Mật hắn hiện tại khí thế mạnh mẽ, ít người có dũng khí chống cự! Hơn nữa đối với mệnh số gì gì đó, hắn chưa bao giờ tín qua!

Đem hy vọng ký thác vào một số mệnh hư vô mờ mịt, thì còn xa không bằng đem hy vọng ký thác lên trên hai nắm tay của bản thân!

Tối nay, kẻ đối chiến lại chính là Tiêu Bố Y! Mỗi khi nhớ tới ba chữ Tiêu Bố Y này, Lý Mật trong lòng đều có chút cảm giác cổ quái.

Đối với Tiêu Bố Y, hắn vẫn đều không để mắt tới mấy, hắn thậm chí vẫn cảm thấy, người này còn xa mới tính là đối thủ của hắn. Nhưng người tính không bằng trời tính, Lý Mật nằm mơ cũng thật không ngờ chính là, Tiêu Bố Y ngang trời đánh ra, cắt đoạn đại kế vào lấy Quan Trung của hắn, mà chính bởi vì kế nghi binh của hắn làm cho Tiêu Bố Y rất nhanh thượng vị. Năng lực nắm bắt cơ hội của Tiêu Bố Y thật sự hơn xa người khác.

Hôm nay Tiêu Bố Y đối với Lý Mật hắn, đối với cả Ngõa Cương, đã là một sự uy hiếp to lớn, hắn nhất định phải trừ bỏ!

"Tối nay, nhất định phải hạ Hồi Lạc Thương." Lý Mật lại thì thào nói một lần, đưa mắt nhìn mọi nơi, bên người chỉ có Vương Bá Đương, Thái Kiến Đức, còn có một Sài Hiếu Hòa. Sài Hiếu Hòa là Huyện lệnh huyện Củng, sau khi hắn lấy huyện Củng thì đến đầu nhập vào hắn, được hắn ủy thác trọng trách, bái làm hộ quân. Mặc dù hắn dựa vào những người chân lấm tay bùn mà đánh lấy thiên hạ rộng lớn, nhưng Lý Mật cũng biết, người tài giỏi như Sài Hiếu Hòa là nhu cầu cấp bách chân chính của hắn.

Sài Hiếu Hòa nghe được Lý Mật lẩm bẩm tự nói, rốt cuộc nói: "Ngụy công. Ta cảm thấy hiện tại tấn công Đông Đô cái được không bù đắp đủ cái mất, nhớ người năm đó đề nghị Dương Trụ Quốc thượng trung hạ ba sách, hạ sách mới là]tấn công Đông Đô, vết xe đổ còn đó, sao có thể lại dẫm vào vết xe đổ?"

Lý Mật khóe miệng lộ ra nụ cười cay đắng, một hồi lâu mới hỏi, "Vậy theo ý của ngươi là thế nào?"

Sài Hiếu Hòa tinh thần rung lên, "Nếu như theo ý của ta. Ngụy công có thể cho Địch lão đương gia bảo vệ Lạc Khẩu, rồi lấy tinh binh tây tiến tập kích Trường An. Nếu nhập chủ Quan Trung mà nói, bá nghiệp có thể thành".

Lý Mật không chút kích động nào, lại hòa nhã nói: "Thật ra… chủ ý này lại cũng có chút khiếm khuyết" Đối với loại người như Sài Hiếu Hòa, Lý Mật vẫn coi trọng có thừa, cũng không phản đối thẳng thừng, nhưng trong lòng lại nói, chủ ý này của ngươi ta đã sớm suy nghĩ tám trăm lần, nhưng có thể tiến hành được hay không? Đầu tiên chính là dùng kì binh tập kích lấy Quan Trung, cho dù lấy được Tây Kinh, nhưng lại không hề có căn cơ thì sao có thể ngồi yên ổn tại Quan Trung, đối kháng Quan Lũng chư phiệt trùng kích? Tiếp theo là Tương Dương trấn thủ yếu đạo, nếu như tập kích không thành, chỉ sợ mỗi người đều bị kẹt chết dí ở tại Quan Trung. Mà còn có một nguyên nhân nữa chính là các đạo phỉ Ngõa Cương đối với Quan Trung, làm sao mà chịu bỏ đi cái lợi ích tốt đẹp to lớn ở trước mắt mà cùng hắn đi xa tới Quan Trung, còn có các lộ đạo phỉ đều là vì cái tên Lý Mật hắn mà chạy đến đầu nhập vào, hắn nếu đi Quan Trung, thì ai tới ước thúc quần đạo Ngõa Cương. Hơn nữa Địch Nhượng ở Ngõa Cương còn có căn cơ, bản thân mình mà đi, hắn nếu như biết tận dụng cơ hội mà bỗng nhiên khởi lên, mình lần nữa trở về, Ngõa Cương này còn có thể là thiên hạ của Lý Mật hắn hay không?

Cố kỵở trong đó rất nhiều, cũng đã đủ để hắn ở tại chỗ này, lấy phá cho được Đông Đô làm mục đích. Từ khi mới bắt đầu khởi sự, hắn mưu đồ Tương Dương, cảm thấy cả thiên hạ không có chuyện gì là không làm được, nhưng Tiêu Bố Y lại như cái đinh cắm ở nơi đó, đã làm cho hắn tiến thối chỉ có một đường, hắn ngày hôm nay con đường lại càng ngày càng hẹp!

Lý do ở trong đó có công có tư, nhưng Lý Mật cũng không muốn giải thích, hắn biết có nói ra, Sài Hiếu Hòa cũng không thể giải quyết, đã như vậy, hắn nói ra thì có tác dụng gì? Hắn hiện tại đột nhiên nghĩ tới cảm giác của Dương Huyền Cảm năm đó, lúc này mới hiểu được mình cùng hắn tình cảnh sao mà tương tự như vậy. Chỉ tiếc, không phải đang ở trong cuộc, thì làm thế nào mà biết được chỗ bất đắc dĩ này?

Sài Hiếu Hòa lại không có buông tha cho khuyên bảo, trầm giọng nói: "Nếu như Ngụy công cảm thấy tự mình đi trước thì không ổn, Hiếu Hòa nguyện ý lãnh binh đi tìm kiếm cơ hội một chút, hôm nay Ngụy công đã nổi tiếng thiên hạ, chỉ cần dựng lên cỡ nghĩa của Ngụy công, không lo không có người nào đến hưởng ứng".

Vương Bá Đương ở một bên rốt cuộc nói: "Ta cũng cảm thấy kế này của Sài Hộ quân cũng không kém".

Lý Mật gật đầu, "Đã như vậy, thì Sài Hộ quân có thể tự thân dẫn trăm người đi Quan Trung, dọc đường triệu tập nghĩa quân, không biết ý của Sài Hộ quân như thế nào?" Hắn căn bản không tin chủ ý của Sài Hiếu Hòa có thể được việc, đối với đề nghị này đến nửa điểm hứng thú cũng không có.

Sài Hiếu Hòa nghe được chỉ có thể mang theo trăm người, chỉ có thể cười khổ, nhưng lại vẫn cung kính nói: "Đã như vậy, Hiếu Hòa sẽ dốc hết toàn lực mà làm".

Lúc này Lý Mật đã đến phụ cận Hồi Lạc Thương, nhìn thấy đạo phỉ như nước thủy triều, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác hãnh diện, trầm giọng nói: "Tối nay, nhất định phải hạ Hồi Lạc Thương!"

"Khởi bẩm Ngụy công, Lý Sĩ Tài không nghe hiệu lệnh, dẫn tám trăm kỵ binh đi tấn công Hồi Lạc Thương trước, toàn quân bị diệt, chỉ có mấy người Lý Sĩ Tài chạy thoát trở về" Phòng Huyền Tảo thấy Lý Mật rốt cuộc cũng đã đến, nhưng lại báo cho hắn một tin tức bất hạnh.

Lý Mật trong lòng tức giận, nhưng lại mỉm cười nói: "Lý Sĩ Tài đâu?"

Sớm có thủ hạ đem Lý Sĩ Tài đẩy lên trên, Lý Sĩ Tài trán toát ra mồ hôi lạnh, nhìn thấy Lý Mật vội vàng quỳ xuống nói: "Ngụy công, tùy quân cười nhạo Ngụy công, Sĩ Tài trong lòng phẫn nộ, lúc này mới xuất binh đánh, chỉ xin người cho ta một lần cơ hội".

Lý Mật nhẹ giọng nói: "Ta từng nói qua, không được hiệu lệnh của ta, kẻ nào tự tiện xuất binh, chém không tha. Sĩ Tài, ngươi chẳng lẽ quên sao?"

Lý Sĩ Tài sắc mặt thành màu xám tro, "Ngụy công, Sĩ Tài không có dám quên, chỉ cầu người cho ta một lần cơ hội."

Lý Mật khẽ thở dài: "Tám trăm đệ tử theo chúng ta vào tử ra sinh, hôm nay một khi đều đã mất mạng, ta nghĩ có muốn tha cho ngươi, thì chỉ sợ tám trăm oan hồn này cũng không cho. Người đâu, đem Lý Sĩ Tài đem ra chém đầu thị chúng, lấy làm cảnh báo".

Hắn ngôn ngữ thản nhiên, Lý Sĩ Tài lại bỗng nhiên đứng lên, đẩy đạo phỉ ra, lạnh lùng nói: "Lý Mật, ngươi thì tính là cái gì! Ta kính ngươi là Ngụy công, ngươi thật cho là ta sợ ngươi sao?"

Lý Mật phất phất tay, Lý Sĩ Tài lại càng hoảng sợ, lùi thân vọt ra sau, chợt chỉ nghe phía sau tiếng gió thổi tới, rồi ngay sau đó cổ mát lạnh, mọi người nhìn thấy đầu Lý Sĩ Tài bay lên, Thái Kiến Đức cầm trong tay đại khảm đao, một đao chém bay đầu Lý Sĩ Tài!

Mọi người kều kinh sợ, Lý Mật lại làm như không nhìn thấy gì, trầm giọng nói: "Phòng Huyền Tảo nghe lệnh".

"Có thuộc hạ".

"Ta lệnh cho ngươi chuẩn bị công kích Hồi Lạc Thương, khí giới đã chuẩn bị thỏa đáng hết chưa?"

"Tuy hơi vội vàng, nhưng những gì Ngụy công phân phó đại bộ phận đều đã ổn thỏa, vào buổi trưa là có thể sửdụng".

"Vậy các binh sĩ hiện tại đã dùng cơm trưa chưa?"

"Khởi bẩm Ngụy công, nghe người phân phó, binh sĩ sớm đã chôn nồi nấu cơm, hiện nay đã dùng qua cơm trưa".

Lý Mật gật đầu, trầm giọng quát: "Đan Hùng Tín nghe lệnh!"

"Có mạt tướng" Đan Hùng Tín tiến lên chắp tay nói.

Lý Mật nghiêm nghị nói: "Ta lệnh cho ngươi điểm một vạn nhân mã, tức thì xuất phát, đi đường vòng tới phía bắc Hồi Lạc Thương, chờ giờ ngọ ba khắc (*) tiến công phía bắc Hồi Lạc Thương, phải trước nửa đêm công phá cho được Hồi Lạc Thương, không được sai lầm".

"Lĩnh lệnh!" Đan Hùng Tín lui bước. Lý Mật trầm giọng nói: "Vương Quân Khuếch, Trình Giảo Kim, Vương Bá Đương nghe lệnh".

"Có mạt tướng" Ba người ứng tiếng nói.

"Ta lệnh các ngươi mỗi người phân dẫn một vạn binh mã vào giờ ngọ ba khắc tiến công phía tây, phía đông cùng chính nam ba nơi của Hồi Lạc Thương. Phải trước nửa đêm công phá cho được, người nào công phá được doanh trại Tùy quân trước trọng thưởng ngàn lượng vàng".

"Tuân lệnh!" Ba tướng cùng kêu lên đáp.

Lý Mật đưa mắt nhìn mọi nơi nói: "Bỉnh Nguyên Chân, Hác Hiếu Đức, Vương Đương Nhân nghe lệnh".

Ba người tiến lên, "Có thuộc hạ".

"Ta lệnh các ngươi phân ra dẫn quân bản bộ đánh nghi binh Đông Đô, lập tức xuất binh phân ra tấn công Vưu Quang môn, Hỉ Trữ môn phía bắc thành Lạc Dương, Thượng Xuân môn phía đông thành Lạc Dương, phải át trụ không cho Đông Đô xuất binh, không được sài lầm".

Ba người tuân lệnh lui ra, Lý Mật lúc này mới mới thở phào một hơi, lẩm bẩm nói: "Tối nay, nhất định phải hạ cho được Hồi Lạc Thương!"

___________

(*) khắc: Đơn vị tính thời gian xưa. Ngày xưa dùng cái gáo đồng, giữa châm một lỗ để nước dần dần nhỏ xuống, để định thời giờ, gọi là khắc lậu (刻漏). Một ngày đêm ngày xưa chia thành một trăm khắc. Ngày nay, mười lăm phút là một khắc.

Bình luận

Truyện đang đọc