GIANG SƠN MỸ SẮC

Lão Trương trong chốc lát nhận ra Tiêu Bố Y, trong chốc lát lại không nhận ra, bản thân cũng tràn đầy hồ nghi.

Đại tướng quân trước mắt này hai hàng lông mày rậm rạp, mũi thẳng tắp, trông khá đẹp trai, cùng với đầu lĩnh thổ phỉ cướp bóc năm đó giống nhau như đúc. Nhưng đầu lĩnh thổ phỉ sao lại là Đại tướng quân, đây chẳng phải chuyện cười sao?

Tiêu Bố Y cũng nhíu mày nói: "Đi tìm trên người thích khách xem có manh mối gì không, những người này hiện tại quảthực là vô pháp vô thiên".

Binh vệ sớm đi qua lật qua lật lại thích khách đã chết, lão Trương quỳở trên đất, khấu đầu lia lịa nói, "Đại tướng quân, Đại tướng quân, tiểu nhân nhất thời bị quỷ làm mờ mắt, nhìn làm tướng quân…"

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, ngươi không có nhìn lầm, thổ phỉ cùng tướng quân vốn chính là một người, chỉ là hôm nay ngươi muốn làm giống như Lại Tam tố ta, lại không có Vũ Văn Hóa Cập làm hậu đài, thì chỉ là làm trò cười mà thôi.

"Đứng lên đi," Tiêu Bố Y nhìn thấy lão Trương khấu đầu như vậy, cũng ôn hòa nói: "Nhớ kỹ đạo lý họa là từở miệng mà ra, lần sau ngàn vạn lần phải cẩn trọng, trở về đi".

Lão Trương ngàn ân vạn tạ chạy đi, vệ binh cũng trở lại, có chút sợ hãi nói: "Đại nhân, trên người thích khách thực không có lưu lại manh mối gì, bất quá thuộc hạ sẽ đi thông báo cho Vương Thái Thú, để hắn nhanh chóng đi truy tìm người sai khiến. Tiêu tướng quân, mấy thực khách này xử lý như thế nào, có cần bắt về thẩm vấn hay không, trong đó cũng có thể có đồng đảng của thích khách".

Mới vừa rồi tình hình hỗn loạn, các thực khách vốn chạy tứ tán, lại bị kiêu vệ bủa vây tứ phía khống chế toàn bộ, hiện đang run run nhìn Đại tướng quân tuổi trẻ trước mắt này.

Tiêu Bố Y thực không để ý đến đề nghị của thủ hạ, đứng dậy đi tới bên cạnh thích khách, nhìn thấy hắn khá trẻ tuổi, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin cùng kinh hãi.

Thích khách này tuổi còn rất trẻ, bất quá lại sớm mất đi tính mạng.

Tiêu Bố Y nhìn khuôn mặt kia, lại một lần nữa phát hiện mình đã thay đổi rất nhiều, trước đây, hắn luôn phải chạy trốn, trước đây, khi hắn bị ám sát, hắn vẫn phải lo lắng là ai đến giết hắn, làm thế nào hóa giải, nhưng hiện tại đã khác trước.

Khi sát thủ đến giết hắn, hắn cơ hồ không chút do dự ra tay phản kích giết chết, mạng như cây cỏ, hắn cũng chỉ có một cái mạng, lấy giết chóc để ngăn giết chóc là biện pháp duy nhất của hắn hiện nay.

Từ khi hắn lên làm Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, tuy không nghĩ tới sĩ diện, bất quá thủ hạ cũng phải đi theo. Tiêu Bố Y độc lai độc vãng đã quen, đột nhiên tiền hô hậu ủng không khỏi cũng có chút không quen.

Bất quá hắn tuy không có bảo các kiêu vệ đi theo, nhưng dù sao Đại tướng quân ở trong thành Mã ấp, các kiêu vệ nào dám chậm trễ, đã sớm trong trong thành Mã ấp trong ngoài tuần tra, nhưng không nghĩ đến thích khách vẫn có thể thần không biết quỷ không hay mà trà trộn vào.

Một khuôn mặt hoàn toàn lạ lẫm, hai người hoàn toàn xa lạ lại nhất định phải phân ngươi chết ta sống, Tiêu Bố Y khi đứng lên, cười cười, đưa ra kết luận rất hoang đường này.

"Ngươi là Thượng Quan Lam Hiên?" Tiêu Bố Y xoay người hỏi.

Vệ binh nói: "Vâng".

"Cứ theo những gì ngươi nói mà làm, những người này thả ra" Tiêu Bố Y trầm ngâm, "Các ngươi lui ra đi, ta muốn yên tĩnh một mình".

Các kiêu vệ gật đầu ẩn thân vào trong bóng tối, như u linh vậy.

Tiêu Bố Y lại ngồi trở lại ghế, nhìn thấy lão nhân nhìn hắn, áy náy lấy ra một xâu tiền đặt ở trên bàn, "Cũng may tổn thất không tính là nhiều chút tiền này xem như là ta bồi thường".

Cặp mắt mờ đục của lão nhân nhìn Tiêu Bố Y, chậm rãi nhận lấy tiền, lại rất nhanh múc lên một chén miến.

Lão yên lặng thu thập bàn ghế tán loạn, không chút oán hận, vẫn nhẫn nại chờ đợi khách đến, đối với lão mà nói, loại trường hợp thấy đã nhiều, ngoại trừ nhẫn nại thì cũng không còn cách nào khác.

"Lão nói vì sao nhiều người như vậy uốn giết ta" Tiêu Bố Y nhìn lão nhân, đột nhiên hỏi, "Năm trước cũng thế, mà năm nay cũng lại như thế?"

Lão nhân môi nhúc nhích, khàn khàn nói: "Ngươi nói vì sao bọn họ không giết ta?"

Tiêu Bố Y nhìn hai mắt của lão nhân, thật lâu sau mới nói:"Cảm ơn".

Lão nhân không nhiều lời, quay lại trước nồi canh tiếp tục chờ đợi, đêm đã khuya, lão chờ đợi hiển nhiên không phải thực khách, mà là sinh mạng.

Tiếng ho khan nhẹ nhàng truyền tới, Tiêu Bố Y đang đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên xoay người quay đầu lại, tiếng ho khan này lại rất quen thuộc, làm cho hắn đột nhiên nghĩ tới Lý Huyền Bá!

Nam tử này giống như lửa vậy, thiêu đốt sinh mệnh đến cuối cùng, vì Lý gia mà tranh lấy sinh cơ!

Trong bóng đêm đi ra một người, chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Bố Y ngồi xuống, quay đầu hướng về lão nhân nói: "Cho một bát chân heo hầm".

Người nọ mặc nam trang, nhưng rõ ràng là một nữ nhân, Tiêu Bố Y ngạc nhiên hồi lâu mới nói: "Bùi tiểu thư, sao lại là cô?"

Bùi Minh Thúy đã gầy yếu đi rất nhiều, trong đôi mắt tựa hồ cũng đang bốc lửa, trông như bộ dáng của Lý Huyền Bá lúc trước, Tiêu Bố Y trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác không rõ, lại không nghĩ đến Bùi Minh Thúy sẽ đến Mã ấp.

Bùi Minh Thúy nhìn Tiêu Bố Y, lại nhìn bát miến chân heo hầm nóng hôi hổi trước mắt, lại làm một chuyện mà Tiêu Bố Y ý không thể tưởng được, nàng ta cầm lấy đôi đũa không tính là sạch sẽ, từng miếng từng miếng ăn vào, giống như đã vài ngày rồi chưa có ăn cơm.

Tiêu Bố Y cũng không nói chuyện, lẳng lặng đợi nàng ta ăn cho xong, Bùi Minh Thúy sau khi em xong một chén này, buông đũa xuống, còn nói một câu kỳ quái, "Ta không cảm thấy đói".

"Ta xem ra cô đã ít nhất ba ngày không có ăn gì" Tiêu Bố Y khẽ cười nói.

Bùi Minh Thúy ho khan, "Ta mỗi ngày ăn ít, nghĩ nhiều, tuy không đói, nhưng cũng phải ăn, ăn mới có khí lực suy nghĩ".

Tiêu Bố Y cau mày, "Cô xem ra bệnh không nhẹ" Hắn có chút khó có thể tin được sự biến hóa của Bùi Minh Thúy, chỉ mới một năm đã thay đổi nhiều như vậy.

Bùi Minh Thúy đột nhiên thạch phá thiên kinh nói: "Vương Tu Bạt đã chết".

"Là cô giết?"

"Cũng xem như là ta giết. Bọn chúng rất giảo hoạt, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng bách thiết muốn một người chết như vậy" Bùi Minh Thúy nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Vương Tu Bạt, Ngụy Đao Nhi đều là người cực kỳ cẩn thận, muốn làm cho bọn chúng chết thực không dễ dàng. Vương Tu Bạt Ngụy Đao Nhi hai người này sau khi ám toán Huyền Bá, không có ở lại Đông Đô, mà lập tức chạy về hướng tây, biết ta sẽ không buông tha bọn chúng, sau khi về nhà thì làm phản loạn, Vương Tu Bạt tự xưng Mạn Thiên Vương, Ngụy Đao Nhi rốt cuộc cũng xuất ra danh hiệu Lịch Sơn Phi, bọn chúng tụ mười mấy vạn dân chúng chuẩn bị tấn công quận, lại bị Tả ngự vệ Đại tướng quân, Quận lưu thủ Tiết Thế Hùng cùng Uất Trì Cung dẫn binh liên thủ đánh bại".

Nhìn thấy Tiêu Bố Y vẻ mặt khẽ nhích động, Bùi Minh Thúy hỏi: "Tiêu huynh làm sao vậy?"

Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Không có gì".

Hắn rốt cuộc đã nghe được từ miệng người khác nói đến chuyện của Uất Trì Cung. Nhớ tới mình có thể sống cho tới bây giờ, có thành công như hôm nay, sự chỉ dẫn của Uất Trì Cung là không thể thiếu.

Bùi Minh Thúy tuy tin tức linh thông, nói vậy đối với giao tình của Tiêu Bố Y với Uất Trì Cung cũng không biết, nàng xem ra rất là mỏi mệt, tâm lực tiều tụy.

"Ta một đường theo bọn chúng đến quận, thừa dịp Vương Tu Bạt binh bại suy sụp mà giết hắn, nhưng Ngụy Đao Nhi lại chạy thoát" Bùi Minh Thúy thở dài nói: "Hơn nữa trốn không thấy tung tích, ta cũng tìm không ra hắn".

Tiêu Bố Y nghe được Bùi Minh Thúy giản đơn một câu, không biết bao hàm bao nhiêu vất vả cùng chua xót, rốt cuộc nói: "Bùi tiểu thư, Huyền Bá huynh có loại hồng nhan tri kỷ như cô, chết cũng không tiếc. Hắn nếu ở dưới cửu tuyền có biết, nói vậy cũng sẽ không hy vọng cô bôn ba như thế…"

Nhìn thấy Bùi Minh Thúy cúi đầu, hai giọt nước mắt rơi xuống chén, Tiêu Bố Y không có khuyên nữa, hắn biết loại thương tâm này đã nhập vào xương tủy, Bùi Minh Thúy không vì Lý Huyền Bá, mà là vì trong lòng nàng mà quyết tâm bôn ba. Cảm tình của nàng đối với Lý Huyền Bá sâu đậm, Lý Huyền Bá ra đi, nàng tự thuyết phục mình thu tay lại không được.

Bùi Minh Thúy không thể nghi ngờ cũng là một người vô cùng cố chấp.

Đêm lạnh như nước, chỉ có bếp lửa ở một bên mới mang lại sựấm áp trong đêm, lão giả không hề nhìn hai thực khách kỳ quái này, chỉ nhìn bầu trời đêm xa xôi. Nơi đây, đầy sao lấp lánh, vĩnh viễn không có thay đổi.

"Ta trong cuộc đời nam nhân thưởng thức nhất có ba người" Bùi Minh Thúy cũng không ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Một là Thánh Thượng, ta biết hắn trong mắt rất nhiều người là kẻ không thể nói lý. Nhưng ta lại biết hắn là một nam nhân thâm tình, cho đến giờ vẫn không quên được Trần Tuyên Hoa. Người đã chết, ngươi có thể nhớ được bao lâu, một ngày hay là cả đời? Thánh Thượng có thể nhớ cả đời, ta vì di nương mà cảm tạ hắn. Người thứ hai ta thưởng thức chính là Huyền Bá, ta cùng hắn là thanh mai trúc mã, cả ngày đều thấy hắn vì sinh mạng mà giãy dụa, nội tâm ta vì hắn mà đau đớn cả đời, trên mặt vẫn vì hắn mà cười cả đời, sau khi hắn chết, ta không thể cười được nữa…"

Tiêu Bố Y nghe mà lòng chua xót, chỉ nhìn nữ tử trước mắt này, hắn biết càng nhiều, lại càng phát hiện mình càng khó có thể lý giải tâm tư của nữ tử này.

Hắn tuy vẫn đem bản thân biểu hiện ra có chút thô lỗ, nhưng nội tâm lại tinh tế uyển chuyển thật sự ít người bằng.

"Nam nhân thứ ba mà ta thưởng thức chính là ngươi" Bùi Minh Thúy ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Bố Y, khóe mắt còn có nước mắt, cũng không lau đi, "Tiêu huynh, ta có thể nói là nhìn thấy ngươi từ một bá tánh bình dân mà từng bước đi lên vị trí Đại tướng quân hôm nay, ta vì ngươi mà cao hứng, lại cảm giác là ta kéo ngươi xuống nước, cũng có chút mất mác. Ta lúc đầu bất quá chỉ muốn tìm cho Thánh Thượng một lương thần, sau lại muốn Tiêu huynh từ từ thuyết phục Thánh Thượng, đối với ngươi lại phát hiện bản thân tất cả chỉ là phí công. Có rất nhiều chuyện, đã không thể thay đổi, nhưng Tiêu huynh thay đổi thật sự làm cho ta kinh ngạc, nhưng công cao hơn chủ dù sao cũng không phải là chuyện tốt gì, Tử Tư Văn Chủng Hoài âm Hầu, người nào cuối cùng cũng đều không có kết cuộc tốt. Thánh Thượng tuy phong ngươi làm Đại tướng quân, nhưng cũng chỉ là kế theo thời thế, ngươi làm không tốt, sẽ bị cựu phiệt giết chết, ví dụ như hành thích ngày hôm nay, về sau binh biến, ngươi có làm tốt, Thánh Thượng cuối cùng cũng không lưu ngươi lại".

Tiêu Bố Y kinh ngạc, không phải vì tình cảnh của mình, mà là vì Bùi Minh Thúy lại có thể nói ra tâm tư của Dương Quảng với hắn.

Bùi Minh Thúy nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Khi nghe nói Thánh Thượng bị vây, ta cũng không đi tìm Ngụy Đao Nhi, mà lập tức từ Quận đi Đông Đô xin cứu binh, ngươi cũng biết, tin tức của ta vẫn rất linh thông, chỉ là tin tức thì có thể dùng bồ câu, nhưng xin cứu binh thì vẫn phải nhờ người".

Tiêu Bố Y nhớ tới lúc trước khi Bùi Bội khi đi quan ngoại sử dụng bồ câu, biết nàng không nói sai.

Bùi Minh Thúy lại nói: "Nhạn Môn bị vây, ta sau khi có được tin tức nhanh chóng đến Đông Đô, sau đó xin binh đi Nhạn Môn quận, ta không tiện lộ diện, chỉ có thể sau đó đuổi theo tới đây. Nhưng khi đến Đồng Quan mới biết được Nhạn Môn dã được giải vây, ta tại Đồng Quan vẫn chờ Thánh Thượng, Thánh Thượng lại đi Đông Đô".

Tiêu Bố Y nhíu mày nói: "Lúc trước Thánh Thượng tuyên cáo hình như là đi Tây Kinh, vì sao lại chuyển sang đi Đông Đô?"

Bùi Minh Thúy chậm rãi lắc đầu, "Đi Tây Kinhchỉ là một nước cờ để đi Đông Đô mà thôi, ta cũng không biết là vì cái gì. Ta biết tính tình của Thánh Thượng, tại Đồng Quan cũng không có khuyên can, chỉ chuẩn bị đi Thái Nguyên tế điện Huyền Bá, sau đó mới quay lại Đông Đô hỏi Thánh Thượng".

Nàng nói có chút mất mác, tựa hồ bản thân cũng không thể xác định, Tiêu Bố Y thầm nhíu mày, thầm nghĩ Dương Quảng một ngày thay đổi ba lầnn, xa cách mọi người, hôm nay xem ra cho dù là Bùi Minh Thúy trung tâm cảnh cảnh cũng có chút mờ mịt, Đại tướng quân này của mình cũng phải sớm tìm đường lui là tốt nhất.

"Bất quá ta biết ngươi ở tại Mã ấp, thuận đường liền ghé qua thăm ngươi" Bùi Minh Thúy chậm rãi đứng dậy, lấy ra sáu văn tiền đặt ở trên bàn, "Ông chủ, đây là tiền của ta".

"Bữa ăn này…" Tiêu Bố Y nhìn thấy bóng dáng Bùi Minh Thúy có chút gầy yếu, những lời phía dưới cũng khó nói nên lời.

"Ta hình như từ hôm nay trở đi không hề thiếu ngươi cái gì" Bùi Minh Thúy đăm chiêu nói.

Tiêu Bố Y thở dài nói: "Cô nếu tính toán thiếu đủ với ta, ta thật sự hy vọng người trong thiên hạ đều thiếu của ta".

Bùi Minh Thúy cũng than nhẹ một tiếng, "Một khi đã như vậy, ta đến Mã ấp cũng tính là không tệ, chỉ là hôm nay từ biệt, không biết là ngày nào gặp lại, ngày nay tiền đồ khó giữ, mong Tiêu huynh trân trọng".

Nàng sau khi nói xong những lời này, đã chậm rãi đi vào trong bóng đêm, tuy chậm nhưng kiên định.

Tiêu Bố Y vốn muốn nói gì đó, rốt cuộc lại ngồi xuống, hồi lâu không có nói gì.

Đêm càng khuya, gió càng lạnh, mùa thu phương bắc xem ra đến sớm, cũng đã chớm lạnh. Tiêu Bố Y bất động, ông lão bán miến cũng không động, lại càng không khuyên vị thực khách này rời đi sớm một chút.

Có lẽ trong lòng lão, có về cũng không có gì làm, có người cùng lão vượt qua đêm dài đằng đẵng này cũng là chuyện tốt.

Từ trong bóng đêm, một thanh âm già nua thê lương truyền ra, như xướng mà như than, "Kim nhật bất tri minh nhật sự, minh nhật điền thổ hậu nhân chủng. Phú quý mãn nguyệt nan trường cửu, hồng nhan lão vu hồng chúc tiền, túng nhiên thị thiên cổ phong lưu. Phong tiêu tiêu, nhân miểu miểu, đáo đầu lai, túc mệnh nan đào… (Chuyện hôm nay không biết ngày mai, ruộng đất hôm nay người sau trồng, phú quý đầy đủ cũng khó dài lâu, hồng nhan già đi trước nến đỏ, cho dù là thiên cổ phong lưu. Gió lất phất, người xa xăm, đến cuối cùng, số mệnh khó tránh…"

Tiêu Bố Y bị thanh âm thê lương của ông lão hấp dẫn, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện không biết vì sao, trong đôi mắt mờ đục của ông lão bán miến, nhỏ xuống hai giọt nước mắt, rơi vào trong bụi bậm không còn thấy đâu nữa.

***

Tiêu Bố Y khi quay về phủ tướng quân, cũng không tính là vui vẻ.

Mã ấp không có phủ tướng quân, nhưng một khi Hữu kiêu vệ Đại tướng quân đã muốn ở lại mấy ngày, Vương Nhân Cung cũng đã chuẩn bị chỗ cho Tiêu Bố Y tạm thời ở lại.

Khi nhìn thấy Tiêu Bố Y quay về, Phương Vô Hối trên mặt lộ ra vẻ rất kỳ quái, áp thấp thanh âm nói: "Tiêu đại nhân, phu nhân người đến tìm".

Tiêu Bố Y hơi ngẩn ra, "Phu nhân ta? Là ai?"

Phương Vô Hối nhíu mày nói: "Nói như vậy là bọn họ gạt ta, bọn họ nói quen với Tiêu đại nhân người, có hai nữ nhân đều nói là phu nhân của người, còn có một người râu ria, nói là đại ca của người. Tiểu nhân ngu muội, bị bọn họ lừa gạt, nghĩ bọn họ thực chính là thân nhân của Tiêu đại nhân, liền chiêu đãi bọn họ, nghĩ đến đại nhân ngọc thụ lâm phong, sao lại có ca ca xấu xí như vậy, nên đánh!"

Hắn nhấc tay muốn đánh bản thân, không nghĩ đến Tiêu Bố Y chụp lấy tay hắn, vui mừng nói: "Bọn họ, có nhiều người sao, ở nơi nào?"

"Chủ thì có bốn người, còn lại đều là người hầu".

Tiêu Bố Y khi nhìn thấy nam nhân râu ria, liền bước nhanh tới, "Đại ca, mọi người sao lại tìm được ta?"

Hắn khi nói chuyện, cũng nhịn không được nhìn hai nữ nhân đang ngồi ở một bên, một đang đỏ bừng cả mặt, hơi nhỏ tuổi, cúi đầu nhưng vẫn nhìn trộm hắn vài lần, người còn lại sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng nhiều ít cũng có chút huyết sắc, khi nhìn thấy Tiêu Bố Y nhìn tới, thì nhìn lại cười nhẹ.

Trong phòng còn có một người, sắc mặt gầy gò, ăn mặc kiểu văn nhân, Tiêu Bố Y khi nhìn thấy bốn người này thì tất cả u buồn đã trở thành hư không. Hắn không có nghĩ đến Cầu Nhiêm Khách, Bùi Bội, Viên Lam cùng Viên Xảo Hề đều đã tìm đến chỗ này.

Khoát tay cho Phương Vô Hối cùng người hầu đều lui xuống, Tiêu Bố Y lúc này mới nhìn về phía Bùi Bội hỏi: "Thương thế đã tốt hơn chút nào chưa?"

Bùi Bội gật gật đầu, "Cũng tốt hơn một ít, chỉ là ở chỗ Nhạc thần y có chút buồn bực…"

"Không phải buồn bực, mà là nơi đó không có tam đệ" Cầu Nhiêm Khách cười nói, "Tại Thái Bình thôn có một người râu ria, một người râu bạc, nàng ta nhìn chẳng có chút hương vị gì".

Tất cả mọi người đều cười, Bùi Bội ngày thường ăn nói lạnh lùng, sau khi đổi lại nữ trang, tính cách cũng thay đổi rất nhiều, đỏ mặt nói: "Đại ca, người…"

Cầu Nhiêm Khách thở dài một hơi, giả giọng nói: "Xảo Hề, ngươi nói Tiêu đại ca hiện tại đang làm cái gì, có thể có nguy hiểm hay không?"

Hai nữ ngẩn ra, Viên Xảo Hề khó hiểu nói: "Đại ca, ngươi sao lại…"

Bọn họquan hệ xem ra đã phi thường thân quen, Bùi Bội tự nhiên gọi Cầu Nhiêm Khách là đại ca, là bởi vì tôn kính, Viên Xảo Hề gọi hắn là đại ca, lại bởi vì Bùi Bội. Chỉ là vô luận như thế nào, tiếng đại ca này kêu cũng không sai, có cao thủ như vậy làm đại ca, thật ra là chuyện làm cho rất nhiều người hâm mộ. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Cầu Nhiêm Khách lại léo nhéo nói: "Tỷ tỷ, ca ca râu ria vẫn nói võ công của Tiêu đại ca hiện tại không kém, Tiêu đại ca lại thông minh nhanh trí, có lẽ sẽ không xảy ra sai lầm gì đâu".

Hai nữ bỗng nhiên đều đỏ mặt, liếc mắt nhìn nhau, đều có ý xấu hổ.

Tiêu Bố Y cũng không hiểu chuyện gì, đang muốn làm rõ tại sao Cầu Nhiêm Khách lại đột nhiên như điên điên khùng khùng vậy. Cầu Nhiêm Khách lại giả giọng nói: "Xảo Hề, ta cuối cùng cũng lo lắng. Tiêu đại ca này, có đôi khi thông minh tuyệt đỉnh, có đôi khi lại ngu ngốc như trâu, vì chút chuyện, mạng cũng không cần".

Viên Lam ở một bên chỉ mỉm cười, nhìn mấy người trêu chọc nhau. Cầu Nhiêm Khách lại nói: "Vậy tỷ tỷ, chúng ta đi tìm Tiêu đại ca có được không, ta lại sợ tỷ đi không được. Ta đi được, ta đã đỡ hơn nhiều rồi, ta chỉ sợ phiền toái đến Trương đại ca, ta làm thế nào để nói với Trương đại ca đây. Trăng sao trên bầu trời ơi, ngươi nếu nghe được lời ta nói, hãy để Tiêu đại ca chú ý…"

"Đừng nói nữa" Bùi Bội đột nhiên đứng lên, trên mặt đỏ hồng, đã thẹn thùng vô hạn. Tiêu Bố Y rốt cuộc đã hiểu được tiền nhân hậu quả, thì ra Cầu Nhiêm Khách ở Thái Bình thôn nghe được Bùi Bội cùng Viên Xảo Hề nói chuyện, lúc này mới để lại cho hắn nghe.

"Ánh trăng ơi…" Cầu Nhiêm Khách lại muốn nói gì đó, Bùi Bội đột nhiên vung tay, chu miệng nói: "Trương đại ca, huynh là người xấu, huynh có tin ta sẽ đánh huynh thành cái sàng hay không?"

Cầu Nhiêm Khách nghiêm mặt nói: "Ta không phải là Trương đại ca".

"Vậy huynh là ai?" Bùi Bội khó hiểu hỏi.

"Ta là ánh trăng" Cầu Nhiêm Khách cười lớn nói: "Ánh trăng nghe được lời cầu nguyện của ai đó, lúc này mới…"

Bùi Bội đột nhiên xoay tay lại, chén trà đang cầm đã bay ra ngoài, thật ra kình đạo mười phần. Cầu Nhiêm Khách thân hình chợt lóe, đã sớm lui ra đến ngoài cửa, đưa tay tiếp nhận chén trà, thanh âm từ ngoài cửa truyền đi tới, "Qua sông chặt cầu, hết hàng giết lừa. Ánh trăng này, cùng với Nguyệt Lão, đúng là làm không nổi".

Cầu Nhiêm Khách thanh âm giây lát đã đi xa, Viên Lam cũng cười đứng lên, ngáp một cái nói: "Trương huynh thực vui tính, ta đi tìm hắn uống một ly".

Hắn nói đi là đi, trong nháy mắt đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Khi đi đến đình viện, phát hiện Cầu Nhiêm Khách đang ngẩng đầu nhìn trăng, nhẹ giọng nói: "Trương huynh không biết đang suy nghĩ cái gì, một đường đến đây, đã làm mệt người, bằng không chúng ta cũng không thể vững vàng đến được chỗ này".

Cầu Nhiêm Khách cười cười, thần sắc lại có chút cô đơn, "Ta chỉ đang nghĩ dưới ánh trăng thiên cổ chiếu sáng, không biết là còn có ai giống như ta, cảm thấy cũng phiền muộn một cách khó hiểu?"

***

Viên Xảo Hề nhìn thấy phụ thân tránh ra, cũng có chút lo sợ, "Ta đi xem cha ta.."

"Không được đi" Bùi Bội đưa tay kéo Viên Xảo Hề lại, "Xảo Hề, muội lưu lại".

Viên Xảo Hề mặt đỏ lên, "Muội, muội mệt mỏi rồi, muội muốn đi ngủ".

Bùi Bội nở nụ cười, đưa tay cù vào eo của nàng, "Muội mới vừa rồi còn nói không mệt mỏi, muốn đợi Tiêu đại ca về thì nhìn hắn một cái mà?"

"Bùi tỷ tỷ" Viên Xảo Hề khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, trong mắt đã ngân ngấn nước mắt, "Tỷ đã nói qua là không nói mà".

Bùi Bội nhìn thấy nàng ngay thơ cùng ủy khuất, thật ra cũng có chút áy náy, "Là tỷ tỷ không đúng, tỷ tỷ xin lỗi muội có được không?"

Tiêu Bố Y nhìn thấy nơi này không có chỗ cho hắn chen miệng vào, muốn chạy tới lại không thể, đành phải nói: "Ta thật ra cũng mệt mỏi".

Bùi Bội trừng mắt, "Xảo Hề chờ chàng lâu như vậy, chàng có mệt nhọc cũng không chuẩn tẩu".

Tiêu Bố Y dở khóc dở cười, trong lòng lại cảm thấy ấm áp cùng ngọt ngào, hắn bôn ba bên ngoài, thường thường đều ở bên bờ vực sinh tử, ngày thường cũng nghĩ đến Bùi Bội cùng Viên Xảo Hề, chỉ là biết rất nhiều khi, nghĩ cũng vô dụng, nỗi nhớ đè nén xuống cũng như rượu được ủ lâu ngàu, chỉ có càng thêm đậm đà.

Nhìn hai nữ nhân đều tràn đầy nhu tình nhìn mình, Tiêu Bố Y chỉ cảm tạ ông trời, thầm nghĩ mình có khả năng đức độ gì, mà được hai nữ này chiếu cố, đánh mất người nào thật ra hắn đều không nỡ, nhưng nếu thực có được, lại cảm thấy mình nội tâm có quỷ, không xứng có hết.

Nhưng hắn cũng hiểu Tiêu Đại Bằng nói đúng, ở thời đại này, tam thê tứ thiếp thật sự là chuyện hết sức tầm thường, nhưng hắn tuy dung nhập vào niên đại này, thì ở bên trong vẫn là tư tưởng hiện đại, Bùi Bội cá tính kiên cường, Xảo Hề nhu tình như nước, có được một nữ nhân như vậy bầu bạn cả đời, thì đã là rất hạnh phúc, hai người đều muốn, hắn chỉ sợ ngược lại thương tổn đến các nàng.

"Bố Y, chàng vẫn khỏe chứ?" Bùi Bội lôi kéo tay của Viên Xảo Hề, chỉ sợ nàng ta chạy trốn, thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra, lại chỉ hóa thành một câu thăm hỏi bình thường.

"Cũng khỏe, còn các nàng? Đúng rồi, Bội nhi, vết thương của nàng, có đỡ hơn trước không?"

"Trương đại ca thực là một thiên tài," Bùi Bội khâm phục nói: "Thật ra khi Nhạc thần y trị cho thiếp, cũng không có nắm chắc quá lớn, người nói bệnh này của thiếp, thì phải có lòng tin mới được, lòng tin của thiếp chính là bởi vì Tiêu đại ca" Nói tới đây Bùi Bội có chút đỏ mặt, đổi đề tài nói: "Vốn dựa theo cách nói của Nhạc thần y, thiếp ít nhất phải điều trị trong ba bốn năm, trà thô cơm nhạt, Cát Căn không thể thiếu. Không nghĩ đến Trương đại ca sau khi xem mạch cho thiếp, đặc ý viết cho thiếp một đoạn khẩu quyết điều tức, xem phản ứng của thiếp, chỉnh sửa ba ngày rồi lại cho thiếp luyện tập. Thiếp luyện tập thời gian dài dài như vậy, thân thể tuy suy yếu, nhưng đi đường thì đã có sức, bản thân cảm giác tinh thần rất tốt. Thiếp nghĩ, thiếp sẽ có ngày hoàn toàn khỏe mạnh".

Tiêu Bố Y vui mừng nói: "Đại ca này, mặt lạnh nhưng tâm nóng, đối với ta và nàng đều có ân đức lớn lao, về sau chúng ta cần phải nghĩ biện pháp báo đáp mới được".

Bùi Bội nghe hắn nói đến chữ chúng ta, bỗng nhiên có chút đỏ mặt, Viên Xảo Hềở một bên nói: "Đại ca là người như thế, còn có thể có chuyện gì khó xử nữa?"

Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Vô luận là hoàng đế cao cao tại thượng, hay là hiệp khách võ công tuyệt luân, thì cũng đều giống như chúng ta, có vui sướng cùng chua xót, chỉ là chúng ta rất nhiều khi có thể tìm người được người chia sẽ, còn bọn họ rất nhiều khi lại giống như sói đơn độc vậy, chỉ có thể yên lặng liếm láp vết thương của bản thân, đau xót không thể nói cho người ngoài".

Bùi Bội nhìn thấy Tiêu Bố Y nói đến đây thì sự vui vẻ đã bị sử cảm khái quấy nhiễu, biết hắn có tâm sự, "Huynh gặp phải chuyện gì không vui sao?"

Viên Xảo Hề vốn thẹn thùng, nghe đến đó cũng nhìn Tiêu Bố Ychăm chú. Tiêu Bố Y trầm ngâm một lát liền nói: "Ta hôm nay gặp được Bùi tiểu thư".

Bùi Bội ngạc nhiên nói: "Bùi tiểu thư có khỏe không?"

Viên Xảo Hề có chút kinh ngạc, cũng không hiểu tại sao lại xuất hiện một Bùi tiểu thư, "Tỷ tỷ, là tỷ muội của tỷ sao?"

Bùi Bội phì cười nói: "Không phải, trước kia cũng là tiểu thư của ta" Khi nàng nghe Tiêu Bố Y đem chuyện hôm nay nói qua một lần, nhíu mày nói: "Ai lại muốn giết chàng, chẳng lẽ là Lưu Vũ Chu sao, trước kia tiểu thư từng nói hắn có cốt phản!"

Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Ta không biết, Bội nhi, nàng không cần suy nghĩ nhiều, tất cả đã có ta, đã muộn rồi…"

Nói tới đây Tiêu Bố Y ý thức được có chút không ổn, quả nhiên Bùi Bội cùng Viên Xảo Hề vẻ mặt đều đỏ bừng, Bùi Bội rất nhanh điều chỉnh lại, kéo Viên Xảo Hề nói: "Đại ca, vậy đêm nay để Xảo Hề cùng huynh có được không? Nàng có nói qua, các người…"

Viên Xảo Hề thiếu chút nữa khóc lên, "Tỷ tỷ, muội không để ý tới tỷ nữa bây giờ".

Bùi Bội nở nụ cười, bất đắc dĩ lắc đầu, "Xảo Hề, muội không ở cùng với đại ca, thì ở cùng với ta là được".

Nàng lôi kéo Viên Xảo Hề bước nhanh đi ra ngoài, Tiêu Bố Y chỉ thấy mặt Viên Xảo Hề đỏ hồng, Bùi Bội vành tai cũng đỏ lên, biết hai người đều thẹn thùng, bất đắc dĩ xua xua tay, lẩm bẩm: "Xem ra nữ nhân nhiều, cũng không phải là chuyện tốt!"

Bình luận

Truyện đang đọc