Phù Bình Cư trong phòng giam đương nhiên không phải là Phù Bùứt Cư, nếu không cũng không đối với Tiêu Bố Y khách khách khí khí
Phù Bình Cư võ công cao cường, sao có thề dễ dàng bị người bóp không thờ nồi? Hoàng Phù Vô Dật khi bất tinh đi, cũng không biết, người mà hắn một lòng muốn bóp chết mặc dù không phải Phù Bình Cư, nhưng cũng là một tên lừa gạt!
Phù Binh Cư đương nhiên là lão Nhị giả trang, Tiêu Bố Y hơi nhíu mày, cân nhắc mỗi một câu mà mới vừa rồi Hoàng Phù Vô Dật đã nói.
Lão Nhị tinh thông Mê hồn thuật, vốn định lập tức ra tay ép hòi Hoàng Phù Vô Dật. Tiêu Bố Y lại không nóng nảy, bời vì hắn đang đợi cơ hội, hắn cảm thấy vào lúc Hoàng Phù Vô Dật cô đơn bất lực nhất, thi cũng là lúc suy yếu nhất đề đầu độc tâm thằn hắn. không thể nghi ngờ có thể được hiệu quả lớn nhất.
Lão Nhị đối với quan điểm này cũng có chút đồng ý. hắn thậm chí cảm thấy Tiêu Bố Y trời sinh đã có tiềm chất mê hồn.
Tiêu Bố Y chỉ có thể cười cười, trên thực tế, hắn mặc dù từ từ dung nhập vào cổ đại, nhưng dù sao kiến thức cũng bất phàm, mê hồn cùng thôi miên theo hắn thấy cũng không khác gì nhau mấy.
Mọi người chế định kế hoạch chặt chẽ, trước cho lăo Ngũ làm một tấm mặt nạ Phù Bình Cư. Điểm ấy thật ra cũng không khó, Phù Bình Cư thoạt nhài bản thân cũng là dịch dung, hơn nữa còn có bức họa tham khảo. Bất quá muốn có võ công như Phù Bình Cư thi cũng không dễ dàng bắt chước, nhưng dù sao cướp ngục bất quá cũng chi là làm trò. ngục tốt gì đó đều có người phối họp. Bọn họ trước đó tại ngọn đèn, trong thức ăn đều đă có bố trí, chù yếu là dùng để mê hoặc tâm thần, sau đó cho lão Nhị giả trang Phù Bình Cư để thấy khẩu cung cùa Hoàng Phù Vô Dật.
Tất cả đều không có một chút lộn xộn, Hoàng Phù Vô Dật đương nhiên sè không nghĩ đến trong chén cơm trắng có trộn lẫn mê dược, mới vừa rồi hắn đích thật là tâm trí thất thường, nhưng nghe hắn nói hồi lâu, đơn giàn chi nói cái gì tên lừa gạt, thiên thưvân vân, thu hoạch không nhiều. ít nhất bọn họ muốn truy tra Phù Bình Cư ở noị nào. thi cũng không thu được gi.
Tiêu Bố Y đă sớm hoài nghi Thái Bình đạo ãm thầm giở trò. hồm nay cũng không ngoài dự liệu. Nhưng Phù Bình Cư nếu như quả thật là người của Thái Bình đạo, tại sao lại muốn chủ mưu giết hắn, Thái Bình đạo chẳng phải vẫn âm thầm giúp hắn, hôm nay vì sao đối với hắn lại nồi lên sát tâm?
Đối với Thái Binh đạo, Tiêu Bố Y biết càng nhiều, thi mê hoặc lại càng nhiều. Rất nhiầi lúc, hắn ngẫm lại cũng rất là đau đấu.
Thái Binh đạo giống như u linh vậy, không chỗ nào không có, nhưng cách làm cùa bọn họ rất nhiều, tuy là quỷ dị vô thựờng, nhưng cuối cùng cũng khó thành được gi!
ít nhất ờ trong mắt Tiêu Bố Ỷ, Thái Bình đạo làm việc tuy quỷ kế đa đoan, nhưng lại thiếu kế hoạch lâu dài cùng sự ẹhuần bị thống nhất, cho nên bọn họ trợ giúp thì có thể. nhưng muốn nói tới đoạt thiên hạ thi còn cách quá xa
Đạo lý nghe ra thì phức tạp, nhưng nếu đơn giản mà nói, thi thiêu hạ là một bùa tiệc lớn, Tiêu Bố Y hắn, đám người Lý Uyên, Lý Mật chính là rau quả thức ăn, người trong Thái Bình đạo chính là dầu mỡ tuơng dấm. Nếu không có rau quả thức ăn, chỉ bằng vào dầu mờ tương dấm thi tuyệt đối không thể gọi là thức ăn được.
Khi nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y không nhịn được lộ ra nụ cười, lão Nhị nhìn thấy Tiêu Bố Y mỉm cười, khó hiểu hòi: "Tiêu lão Đại, người nghĩ tói gì à?"
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Không có gi, ta nghĩ ngươi nói có thể là sự thật. Hoàng Phù Vô Dật này thực đã bị người lập mưu lừa gạt, lúc này mới tạo phản, lúc này đây trong lòng thống hận, nhưng đối với Phù Bình Cư, hắn hình như cũng không tính là biết nhiều".
Lão Nhị gật đầu, "Hình như là như vậy".
Tiêu Bố Ylại suy nghĩ. Thái Bình đạo thật ra ctiính là nắm bắt lấy lòng tham, dã tâm cùa người ta mà tiến hành thôi động. Dương Huyền Cảm vẫn muốn làm hoàng đế, kết quả bị bọn họ dụ dỗ tạo phàn, Hoàng Phủ Vô Dật cũng lòng tham dâng lên, lúc này mới có thể bị Phù Bình Cư thuyết phục. Phù Binh Cư lấy lời tiên đoán trong Thiên thư để Hoàng Phủ Vô Dật càng thêm kiên định tin tường, lời tiên đoán trong Thiên thư chính là. Tiêu Bố Y hắn vào ngày tế ười sẽ chết. Hoàng Phủ Vô Dật sẽ nắm trong tay Đông Đô xung đế. Thiên thư ờ trong lòng rất nhiều người vẫn có phân lượng rất nặng, Hoàng Phù Vô Dật đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Đột nhiên trong lòng khẽ động, Tiêu Bố Y nhớ lại lúc đầu Dương Đắc Chí có nói qua, phụ thân hắn chính là nghe theo một đạo nhân đầu độc hưng binh làm loạn, sau đó hắn lại thấy đạo nhân này, bày mưu để bức mình tạo phản. Đạo nhân nếu khi đó không chết, như vậy lúc này vẫn còn hiện diện, đạo nhân kia cùng Phù Bình Cư có qua lại gì hay không? Dương Đắc Chí nói không làm gì được đạo nhân kia, nói vậy đạo nhân cũng có chút bản lãnh, chẳng lẽ đạo nhân kia chính là Phù Bình Cư sao?
Nghĩ tới đây, Tiêu Bố Y tâm loạn như ma, thờ ra một hoi, để cho bàn thân trấn định lại.
Hắn hiện tại hận không thể lập tức tìm Dương Đắc Chí hỏi một phen, nhưng hắn hiện tại đã không biết Dương Đắc Chí ờ nơi đâu. Đạo Tín đi tới kinh thành, cũng không có dẫn theo Dương Đắc Chí. Tiêu Bố Y cũng biết nếu hòi, quá nửa câu trả lời chính là thấy tức không thấy, không thấy tức thấy, cùng với hòa thượng này nói chuyện thật sự so với cùng kè câm điếc nói chuyện còn muốn khó khăn hơn, cho nên cũng không có đi hòi hắn Dương Đắc Chí
Lúc ấy Dương Đắc Chí theo Đạo im vào kinh, có Đạo Tín ờ đó. bọn họ biết chút ít hành tung cùa Thái Bình đạo, Thái Bình đạò từng cổ động Chu Võ đế diệt phật. Đạo Tín vì tránh cho thảm sự năm đó tái diễn, cho nên không thề đặt mình bên ngoài chuyện nữa, bắt đầu tích cực trợ giúp mình. Nếu như traiứl chắp ờ Đàn xã tắc là Đạo Tín cùng Thái Bình đạo âm thầm tranh chấp, thi lần tập kích ớ Lạc Thùy nọ, có phải cũng là hai phái này âm thẳm đấu phép hay không?
Nghĩ tới đây Tiêu Bố Y âm thẳm cau mày. thầm nghĩ tranh đoạt thiên hạ lúc này thật sự có rất nhiều thế lực âm thẳm thao túng, mục đích đương nhiên chỉ có một, là hy vọng thế lực được nâng đỡ lẻn có thể đại biẻu cho ích lợi lớn nhất của mình, chẳng những môn phiệt, sĩ tộạ thương cồ cùng hoa tộc cạnh tranh lựa chọn, cho dù phật đạo cũng vi tuyên dương quan điểm của mình mà tham dự tiến vào...
Bất quá lần này hắn cũng không phải là không thu hoạch được gì, ít nhất hắn biết lời tiên đoán cùa Thiên thư cũng không phải chuẩn xác như vậy, cho nên vẫn kiên trì tin tường vào quan điểm của hắn cho tới nay, Thiên thưthật giả khó phân biệt, hơn nữa đại bộ phận đều là giả tạo.
Chỉ bất quá nếu chuyện đă thất bại, Thái Bình đạo tất sẽ kiệt lực giấu diếm, nếu chuyện thành công, Thái Bình đạo sẽ không kiêng nể mà tuyên dương, cho nên tạo thành cho người ngoải một loại ào giác, lời tiên đoán Thiên thư của Thái Binh đạo là tinh chuẩn, nhưng sự thật cũng không phải như là đại đa số người ta tường tượng. ít nhất Thái Bình đạo rất nhiều chuyện cũng bất lực!
"Tiêu lão Đại, Hoàng Phù Vô Dật này làm sao bây giờ?" Lão Nhị lại hòi.
"Ngươi bỗ hóa trang, cứu tỉnh hắn. ta sẽ tự minh tới hỗi hắn một chuyện".
Nguồn tại http://TruyệnFULL.vnLão Nhị gật đầu, từ trong lòng móc ra một khối màu đen, lớn nhò bằng đốt ngón tay, đặt ở trên ngọn đèn hơ nóng, sau đó đặt ờ trên mũi Hoàng Phù Vô Dật.
"Đây là dược vật làm đằu óc thanh tinh" Lăo Nhị giải thích, đợi chừng một chén trà nhò sau, hắn lấy chén nước lạnh dội lên đầu Hoàng Phù Vô Dật.
Hoàng Phủ Vô Dật rùng mình một cái, chậm rãi mờ hai mắt ra Tiêu Bố Y nhìn thấy hai mắt hắn vô thần, trong lòng khẽ giật mình, "Hoàng Phù Vô Dật... ngươi có muốn giữ mạng
Hoàng Phủ Vô Dật nhìn Tiêu Bố Y, trong mắt đột nhiên hiện ra ánh sáng kỳ dị. đột nhiên cất tiếng cười to lên. "Phù Bình Cư. ngươi muốn cứu ta ra ngoài?":
Tiêu Bố Y sừng sốt, nhìn thấy hai mắt hắn ánh sáng tan rã, có loại cảm giác không ổn, "Ngươi không nhận biết ta là ai?"
"Ta đương nhiên nhận ra" Hoàng Phù Vô Dật nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi chính là một tên lừa gạt! Thiên thư mà ngươi nói con mẹ nó đều là rắm thối".
"Vậy ngươi là ai?" Tiêu Bố Y thờ dài một.hoi.
Hoàng Phù Vô Dật nghe được vấn đề này, lại cau mày khổ sờ suy nghĩ, đột nhiên lại đem đầu đùng sức đập vào tường. Lãó Nhị giật mình, muốn đi lôi kéo, lại bị Tiêu Bố Y giơ tay ngăn. Hoàng Phù Vô Dật đập đến chày máu đầu, rốt cuộc quay đầu lại, một vòi máu tươi từ trong tóc chảy ra, thần sắc rất lậ quỷ dị.
"Trầm là thiên từ, các ngươi thấy trẫm, sao lại không quỳ xuống?"
Thanh âm của Hoàng Phù Vô Dật ở trong lao ngục tũứi lặng có vẻ dị thường âm u khùng bố, lão Nhị thấy thế có chút hoàng sợ, áp thấp thanh âm nói: "Tiêu lão Đại, hắn hình như...
"Lớn mật" Hoàng Phù Vô Dật tức giận quát: "Ngươi là người phương nào, dám nói như thế với Trẫm, người đâu mau tói, đem người này kéo ra ngoài chém".
Tiêu Bố Y nờ nụ cười, "Vâng, vi thần cũng nên đem hắn kéo ra ngoài chém".
Hoàng Phù Vô Dật lộ ra vẻ hài lòng, gật đầu nói: "Ngươi tốt lắm, đối với Trầm rất là trung tâm. Ngươi tên là gi, Trẫm muốn phong quan cho ngươi".
"Vi thần là Phù Bình Cư" Tiêu Bố Y trầm giọng nói
"Phù Bình Cư?" Hoàng Phủ Vô Dật gật đầu, thần sắc lạnh nhạt, hoàn toàn quên đi tên của kè lừa gạt này, "Tốt, Trẫm nhớ kỹ, Trầm cũng nên bảo cho Lại bộ Ngưu Hoằng đại nhân gia phong chức quan cho ngươi".
Tiêu Bố Y sau khi nghe được cái tên Ngưu Hoằng, thi xoay người đi ra. Ngưu Hoằng đích thực là Lại bộ Thượng thư, nhưng sớm đã chết nhiều năm. lúc này một mình Hoàng Phù Vô Dật như là u linh, nói những chuyện không đâu. Lão Nhị đi sát theo sau, thanh âm phẫn nộ của Hoàng Phù Vô Dật lại từ phía sau truyền tới, "Ngươi còn chua có tạ ơn, nô tài chết tiệ, sao dám đối với Trẫm vô lễ như thế!"
Một tiếng loảng xoảng vang lớn, cánh cùa sắt cắt ngang tiếng la hét cùa Hoàng Phủ Vô Dật, Tiêu Bố Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lão Nhị lo lắng nói: "Tiêu lão Đại, ta không biết sẽ có kết quả này".
Tiêu Bố Y vỗ vỗ vai hắn, lắc đầu nói: "Chuyện không liên quạn đến ngươi, kết quả này đối với Hoàng Phù Vô Dật mà nói, cũng xem như là một kết quả không tệ!"