GIANG SƠN MỸ SẮC

Hoạn quan trong lịch sử các triều, đều âm hiểm lãnh khốc, vượt qua người thường rất nhiều lần.

Đương nhiên hoạn quan tốt cũng có, chẳng qua cũng hiếm như trong bầy gà lại có một cái trứng vịt vậy.

Tiêu Bố Y đối với Khuông Suất, da đầu cũng có chút tê dại, khi hắn đối mặt với hai đại cao thủ Vương Tu Bạt cùng Ngụy Đao Nhi, cũng chưa từng khó chịu như vậy.

Khuông Suất nói mình tuổi không tính là lớn, bất quá chỉ chừng bốn mươi tuổi mà thôi, nhưng hắn vào cung cũng không ngắn, ít nhất cũng hơn hai mươi năm, khi tiên đế tại vị thì hắn chính là một thái giám, đương nhiên đến thời của Dương Quảng cũng vẫn là một thái giám, thái giám chính là thái giám, không có khả năng biến thành một nam nhân chân chính, chỉ có thể biến thành một lão thái giám.

Khuông Cung giám không có râu, mặt rất trắng, nhưng nếp nhăn rất nhiều, một khuôn mặt so với Lý Uyên còn muốn trông già hơn một ít. Hắn xem ra có chút phát phì, cơ thể cũng đã lỏng lẻo không chịu nổi, nếu không có cái đai lưng đỡ cái bụng lên, Tiêu Bố Y thực hoài nghi bụng của hắn sẽ đập xuống chân.

Đương nhiên một người mập một chút cũng không có gì, già một chút cũng không có gì, phật vẫn nói, mấy cái này chẳng qua chỉ là một túi da mà thôi, nhưng túi da này lại cố tình cảm thấy bản thân thực không tệ, lại luôn làm ra một loại thần sắc tiêu sái, thì đó mới là chuyện làm cho Tiêu Bố Y chịu không nổi.

Hắn đi vào Tấn Dương Thái Nguyên quận chỉ mới nửa ngày, nhưng đối mặt với Khuông Cung giám cả người phát ra mùi hương muốn ói này, cảm giác như đã trải qua một năm.

Hắn tìm được Bùi Bội, đã yên tâm, rốt cuộc đã có thể nhanh chóng xuất phát từ Lương quận, qua Hoàng Hà, lập tức đi tới Thái Nguyên.

Viên Xảo Hề tuy tuổi còn nhỏ, cũng rất cẩn thận, nàng ở tại phụ cận miệng giếng rốt cuộc tìm được lời nhắn của Bùi Bội, Tiêu Bố Y nếu sớm thấy lời nhắn này, cũng sẽ không vất vả tìm cả ngày. Bùi Bội cũng rất cẩn thận, biết cho dù phóng hỏa, nhà của Nhạc thần y cũng có chỗ không thể cháy hết được, một cái bếp, hai đương nhiên chính là giếng nước. Nàng ở tại cạnh giếng nhắn lại cũng là lo lắng sâu xa, nhưng nàng không có dự tính được chính là, Tiêu Bố Y có khi cũng chẳng khác gì người thường, Tiêu Bố Y thực không có phát hiện lời nhắn lại, Cầu Nhiêm Khách cũng như vậy. Bọn họ tuy đều là người thông minh, nhưng có một số việc vẫn không bằng nữ nhân hiểu lòng của nữ nhân. nguồn TruyenFull.vn

Cũng may tất cả đều đã là quá khứ, vô luận lời nhắn lại có thấy hay không, Tiêu Bố Y cũng đã tìm được Bùi Bội, nhưng cái này không phải là một chấm dứt, hoàn toàn ngược lại, đây là một bắt đầu. Tiêu Bố Y từ trong xương cốt là một người hiện đại, hắn đưa Bùi Bội trở về, căn bản là không có lo lắng đến chuyện Viên Xảo Hề. Chỉ là một khắc khi nhìn thấy Viên Xảo Hề hắn mới biết được, có một số việc vẫn cần phải lo lắng. Viên Xảo Hề không có thân thế thê lương như Bùi Bội, nàng tuy hôn nhân không tự chủ được, nhưng dù sao cũng là lớn lên trong nhung lụa, mười ngón tay không dính giọt nước sôi, cho nên đốt một đống lửa lớn đối với nàng mà nói, cũng không phải là chuyện dễ dàng. Khuôn mặt trắng nõn của nàng đã bị lem luốc như Táo Vương gia, bàn tay như ngọc của nàng cũng đã nổi những vết bầm, nhưng nàng không oán hận gì, vì người mà mình âu yếm làm bất cứ chuyện gì, có khi có lẽ chỉ một câu cổ vũ cũng có thể hòa tan đi mọi vất vả. Nhưng nàng không có nghe thấy Tiêu Bố Y cổ vũ, Tiêu Bố Y giống như biến thành câm điếc!

Tiêu Bố Y lấy quan niệm của người hiện đại, vẫn cảm thấy hai nữ nhân có thể cùng tốt với một nam nhân có chút giống như thần thoại Ảrập, hoặc phải nói, vẫn là thần thoại mà nam nhân luôn với tới. Hắn đương nhiên rất yêu Bùi Bội, loại cảm tình là tích lũy từ trong đồng sinh cộng tử mà ra, hắn không thể làm bộ như không biết, nhưng hắn hôm nay đối với Viên Xảo Hề cũng rất có hảo cảm, hắn quả thật muốn tìm một phương pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, nhưng bản thân hắn cảm thấy tìm không ra. Bất quá Viên Xảo Hề thực không có xem cái này như là một vấn đề gì khó khăn, nàng trời sinh bản tính nhu thuận, khi nhìn thấy Bùi Bội, nàng hoàn toàn không có địch ý, ngược lại còn rất cao hứng đi tới hỏi han.

Có lẽ là sự nhiệt tình của Viên Xảo Hề cuốn hút Bùi Bội, Bùi Bội rất nhanh đã cùng Viên Xảo Hề thân thiết, ngược lại đem Tiêu Bố Y bỏ mặc. Tiêu Bố Y không nghĩ tới kết cuộc như vậy, không khỏi cười khổ.

Hai nữ xem ra thực không có khúc mắc gì, hòa thuận chung sống, chuyện còn lại thật ra cũng là thuận lý thành chương mà giải quyết. Viên Xảo Hề quyết định lưu lại chiếu cố Bùi Bội, Bùi Bội cũng không có phản đối. Cầu Nhiêm Khách sau khi xem mạch cho Bùi Bội, cũng có phán đoán giống như Nhạc thần y, loại bệnh của Bùi Bội không có thuốc trị, chỉ có thể dựa vào tiềm lực cùng nghị lực của bản thân mà thôi. Cầu Nhiêm Khách cũng không tính là thần y gì, nhưng hắn quen với Tôn Tư Mạc, bản thân cũng là nội gia cao thủ, có đôi khi giải thích so với Y sinh bình thường còn muốn cao minh hơn nhiều. Dịch Cân kinh là căn bản của hắn, nhưng phương pháp điều trị hít thở hắn cũng quen thuộc, lập tức quyết định dạy cho Bùi Bội luyện pháp môn tăng cường thể chất. Nhạc thần y vốn không đồng ý, nhưng nghe được Cầu Nhiêm Khách nói rõ ràng hợp tình hợp lý, cũng không khỏi cảm thấy thích thú, quyết định cho Cầu Nhiêm Khách thử. Nhưng dù sao cũng là chuyện liên quan đến tính mạng, Cầu Nhiêm Khách cũng cân nhắc chỉ dạy, khó tránh lãng phí thời gian, Bùi Bội nghe nói Tiêu Bố Y phải đi Thái Nguyên có việc, lập tức không muốn chậm trễ thời gian của hắn. Tiêu Bố Y biết tính tình của nàng, lập tức cầu xin Cầu Nhiêm Khách ở lại vài ngày xem tình hình, bản thân thì cùng thuộc hạ đi Thái Nguyên trước.

Đường đi cũng không phải là một ngày, đường xá so với hắn lúc trước đi Đông Đô cũng không kém bao nhiêu, chỉ là lúc trước hắn từ Mã ấp thuận Phần Thủy nam hạ, bên người chẳng qua chỉ có Hoàng xá nhân cùng hai hộ vệ. Lần này thì tiền hô hậu ủng, bên người có hơn mười người có thể sử dụng, hơn nữa một đường đi đều có quan lại tiếp đãi, thật sự là chuyện mà hắn lúc trước khi đi Đông Đô cũng chưa từng nghĩ đến.

Hắn thuận Phần Thủy bắc thượng, phát hiện sông núi ven đường không thay đổi, thay đổi chính là dân chạy nạn càng nhiều, mỗi người sắc mặt vàng vọt, đứng thẳng còn không nổi, lại có thể lấy dao dấu trong giày ra cướp bóc.

Mấy kẻ đánh cướp này đương nhiên không làm gì được Tiêu Bố Y, lại làm cho nội tâm của hắn khó chịu, bởi vì bọn họ đích thật là không đánh cướp thì sống không nổi, nhưng cho dù đánh cướp, bọn họ có thể sống sót cũng không nhiều lắm. Đi qua Tước Thử Cốc thì rất nhanh đến Tấn Dương, sau đó hắn lại nhìn thấy Khuông Cung giám so với hài cốt còn làm cho người ta ghê tởm hơn.

Khuông Cung giám thực không có chú ý tới cảm giác của Tiêu Bố Y, có lẽ hắn tự yêu mình đến mức hoàn toàn không để ý đến cảm giác của người khác, sau khi tự tay đưa cho Tiêu Bố Y một chén trà thơm, Khuông Cung giám lại cơ hồ kề sát bên người Tiêu Bố Y, "Tiêu đại nhân, một đường thuận lợi chứ?"

Thấy Khuông Cung giám thậm chí có chút ý tứẩn tình, Tiêu Bố Y thiếu chút nữa là ói hết những gì trong bụng ra ngoài, "Tất cả cũng thuận lợi, đúng rồi, Khuông Cung giám, Thánh Thượng khi nào thì gặp ta?"

Khuông Cung giám suy nghĩ hồi lâu, "Ước chừng là ngày mai, có lẽ là ngày mốt, có lẽ là ngày kia. Chỉ là Tiêu đại nhân không cần quá nóng vội, nếu Thánh Thượng muốn gặp người, ta tuyệt đối sẽ thông báo cho người ngay, người cứ yên tâm!"

"Tiêu đại nhân, Thánh Thượng triệu kiến" Bùi Tịch không biết từ khi nào đã đi đến, chiếm trên tay Cung giám.

Khuông Cung giám mặt trắng có chút phát xanh, "Bùi Tịch, ngươi uống nhiều quá có phải không? Thánh Thượng nói, khoảng thời gian này không được vui, ai cũng không muốn gặp".

Bùi Tịch lắc lắc đầu, có sự vui vẻ nói không nên lời, "Hồi công công, ta hiện tại cực kỳ tỉnh táo. Ta khi đem vật phẩm cần thiết vào nội cung, vừa khéo gặp Thánh Thượng. Thánh Thượng thuận miệng hỏi, Tiêu Bố Y sao lại còn chưa tới Tấn Dương, ta liền nói hôm qua thật ra đã đến rồi. Thánh Thượng nghe xong chỉ mắng có người không làm được việc, nghe nói hiện tại đang rất giận, bảo hạ quan tức khắc triệu Tiêu đại nhân tiến cung".

Bùi Tịch không xưng đại nhân mà chỉ xưng hô công công, hiển nhiên là có ý trào phúng, nhưng hắn xưng hô như vậy, lại ám chỉ cái gì đó. Khuông Cung giám sắc mặt có chút xám ngắt, gượng cười nói: "Là như thế sao, ta thật ra không biết, để ta lập tức dẫn Tiêu đại nhân tiến cung gặp Thánh thượng".

"Thánh Thượng nói không cần" Bùi Tịch nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Thánh Thượng nói công công già rồi, đã có thể cáo lão hồi hương".

Khuông Cung giám "thịch một tiếng ngã ngồi xuống đất, miệng sùi bọt mép. Bùi Tịch cũng không để ý tới, chỉ đưa tay làm tư thế mời, "Tiêu đại nhân, mời".

Tiêu Bố Y trước kia vẫn cảm thấy Bùi Tịch làm không được đại sự, nhưng hôm nay xem ra, hắn cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt.

Khuông Cung giám thì ra không phải nhiệt tình, chẳng qua là muốn từ trên người hắn kiếm chút sắc mà thôi, đương nhiên cũng có thể ôm ý niệm tài sắc đều thu trong đầu, không nghĩ đến nghĩ sai một chút cũng đã mất đi quan vị. Bùi Tịch nhìn như tửu quỷ, nhưng có thể đạp liền đạp, cũng có chút không thua gì Vương Thế Sung.

"Tiêu đại nhân một đường vất vả rồi" Bùi Tịch ở trước mặt Tiêu Bố Y thật ra rất quy củ.

"Làm bổn phận của thần tử mà thôi" Tiêu Bố Y ứng một câu, hai người không nói chuyện, đợi sau khi đưa Tiêu Bố Y tiến vào trong cung, Bùi Tịch đi ra liền thấy một người đang mỉm cười nhìn mình, trên mặt vui vẻ nói: "Văn Tĩnh, chủ ý của ngươi thực rất cao, chỉ cần khi ta gặp Thánh Thượng, thuận miệng một câu, liền thu thập tên thái giám chết tiệt kia, về sau ta sẽ không phải xem sắc mặt của hắn mà làm việc".

Lưu Văn Tĩnh lại cười nói: "Chúc mừng Bùi đại nhân, mới vinh thăng Tấn Dương Phó Cung giám, xem ra vị trí Tấn Dương Cung giám này cũng là trong tầm tay mà thôi".

Bùi Tịch trên mặt cười như nở hoa, nhưng không có lưu ý đến vẻ quỷ dị hiện lên trong mắt Lưu Văn Tĩnh.

***

Tiêu Bố Y lúc này đã đến bên cạnh Dương Quảng, so với khi ở Đông Đô, hai hàng lông mày của Dương Quảng xem ra lại càng cau chặt hơn một chút, đi theo bên cạnh hắn chính là Vũ Văn Thuật, Bùi Uẩn cùng Ngu Thế Cơ. Dương Quảng đi tuần lệ thường đều là các đại thần thân tín đi theo, điều này dĩ nhiên là tín nhiệm, nhiều ít cũng là bởi vì không tín nhiệm. Nhớ tới Vương Thế Sung lúc trướcở tại Giang Đô nói, Tiêu Bố Y chỉ có thể thật cẩn thận, thời gian dài ở bên ngoài có lợi mà cũng có hại, ưu đãi chính là trời cao hoàng đếở xa, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Có hại đương nhiên chính là, có nịnh thần sàm ngôn cả ngày đồn thổi, gặp phải Dương Quảng hỉ nộ vô thường này, không biết khi nào thì gặp họa sát thân.

"Bố Y, ngồi đi" Dương Quảng nhìn thấy Tiêu Bố Y, chân mày nhiều ít cũng có chút giãn ra, ở trong lòng hắn, Tiêu Bố Y này là do Tiêu Hoàng hậu Bùi Minh Thúy tiến cứ, cũng tính là thân thuộc với hắn, làm người lại chừng mực, không tranh công đoạt lợi, đáng để tín nhiệm.

Hiện tại người có thể hiểu hắn không nhiều lắm, người đáng để hắn tín nhiệm lại càng ít hơn nữa, Bùi Minh Thúy nếu không phải đi U châu tầm nã Vương Tu Bạt cùng Ngụy Đao Nhi, thì cũng có thể trợ giúp hắn một tay.

Chỉ là ý niệm lướt qua giây lát trong đầu, Dương Quảng lắc lắc đầu, trong lòng thở dài một hơi. Tiêu Bố Y thấy hắn lắc đầu, lại không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, không đợi Dương Quảng hỏi, trước tiên đem chuyện ở Dương Châu nói ra một lần. Hắn nói cực kỳ cẩn thận, cho dù đi nhạc phường cũng nói thẳng ra không e ngại, đương nhiên mấy cái này đều tính lên đầu Viên Thiên Cương, chỉ nói thiên cơ khó hiểu, hắn chẳng qua chỉ y theo trên cẩm nang làm việc mà thôi.

Tiêu Bố Y biết loại chuyện này vạn vạn lần không thể nói dối, bởi vì hắn làm việc dưới con mắt của rất nhiều người, chỉ cần một chỗ sai là bị nắm lấy ngay, thực có thể làm cho vất vả một chuyến nam hạ đều đổ sông đổ biển. Vũ Văn Thuật nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, Bùi Uẩn lại gật đầu có ý tán thành, Ngu Thế Cơ tiến lên nói trước: "Thánh Thượng, Tiêu Thiếu Khanh trung tâm cảnh cảnh, quả nhiên không có phụ sựủy thác của Thánh Thượng".

Dương Quảng gật đầu, trầm giọng nói: "Viên đạo trưởng thiên cơ thần toán, cho dù trẫm cũng không hiểu, Bố Y chiếu theo lời hắn nói mà làm là được. Đúng rồi, hoa quỳnh ở chỗ Tuyên Hoa có nở không?"

Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Hồi Thánh Thượng, nở rất tươi tốt".

Dương Quảng rốt cục thở dài một tiếng, "Trẫm đã lâu không có thăm Tuyên Hoa, nàng quá nửa là sẽ trách trẫm".

Các đại thần không nói, Tiêu Bố Y lại nhẹ giọng an ủi: "Thánh Thượng, Tuyên Hoa phu nhân vẫn lấy Thánh Thượng làm trọng, biết Thánh Thượng đại nghiệp bận rộn, nói vậy cũng sẽ thông cảm với sự khó xử của Thánh Thượng".

Dương Quảng nhìn ra ngoài cung, lộ ra vẻ tưởng nhớ, Ngu Thế Cơ lại nói: "Thánh Thượng, sau chuyện lần này, Thánh Thượng cũng có thể đi Giang Nam một chuyến" Dương Quảng cũng nhíu mày, cũng không nói gì về chuyện đi Giang Nam, chỉ hỏi Tiêu Bố Y chút sự tình.

Cũng may Tiêu Bố Y cẩn thận, cũng biết mấy cái này không tránh né được, cũng đem chi tiết về Tuyên Hoa viên miêu tả ra, mọi người như lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Dương Quảng nghe cũng rất thích thú, sau khi nghe xong thì nói: "Bố Y đã vất vả rồi".

Khích lệ như thế đối với Dương Quảng mà nói, thật sự là hiếm thấy, coi như đã là đặc ân cao nhất. Tiêu Bố Y chỉ có thể khiêm tốn đôi câu. Dương Quảng ngồi ở trên long ỷ nhìn ra ngoài cung, hồi lâu mới nói: "Nói vậy Viên đạo trưởng thần cơ diệu toán đã có tác dụng, mấy đêm trước khi trẫm mơ thấy Tuyên Hoa, nàng còn cảm tạ trẫm giúp nàng sửa sang lại nơi ở, mời dương liễu thụ thần hộ vệ. Xem ra nàng ở nơi đó, cũng không tính là cô đơn".

Đám người Ngu Thế Cơ đều liên tục nói phải, nói cái gì Thánh Thượng thành tâm cảm động thiên địa, Viên đạo trưởng quả nhiên danh bất hư truyền. Tiêu Bố Y lại thầm nghĩ, cái này quá nửa là cả ngày suy nghĩ, đêm sẽ mơ thấy. Dương Quảng vì Trần Tuyên Hoa làm chút chuyện, cuối cùng cũng đã an tâm. Chỉ là một nam nhân vì một nữ nhân nhớ nhung lâu đến như vậy, cũng không biết nữ nhân kia rốt cuộc là làm thế nào mà điên đảo chúng sinh.

Dương Quảng không nói, mọi người cũng yên lặng, không biết qua bao lâu, Dương Quảng lúc này mới nói: "Bố Y, lần này trẫm gọi ngươi đến, còn muốn để cho ngươi làm một chuyện".

"Thánh Thượng xin phân phó" Tiêu Bố Y cung kính nói.

Dương Quảng nhẹ nhàng ho khan, liếc nhìn Bùi Uẩn, "Bùi ái khanh, ngươi nói với Bố Y một chút đi".

Bùi Uẩn tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Tiêu Thiếu Khanh, lần này Thánh Thượng tuần tra Thái Nguyên, thật ra còn muốn bắc thượng".

Tiêu Bố Y ngạc nhiên, "Bắc thượng nữa chỉ sợ sẽ đến Mã ấp".

"Còn muốn đi về hướng bắc nữa" Bùi Uẩn chậm rãi nói.

Tiêu Bố Y đành phải nói: "Hạ thần ngu ngốc, nghĩ không ra thánh ý, mong Bùi Ngự Sử nói rõ cho".

Bùi Uẩn cười nói: "Tiêu Thiếu Khanh trầm ổn có thừa, xem ra là chọn đúng người rồi".

Dương Quảng nói: "Bùi Ngự Sử, đem chi tiết nói rõ ra đi".

Bùi Uẩn gật đầu, chậm rãi nói: "Từ khi Khải Dân Khả Hãn qua đời, Thủy Tất Khả Hãn ngày càng mãnh liệt, hiện nay đã không chịu vào triều, đã làm cho Thánh Thượng thực không hài lòng. Quan hệ giữa Đột Quyết cùng Đại Tùy càng ngày càng khẩn trương, đệ đệ Thủy Tất Khả Hãn là Sất Cát Thiết trung hậu thành thật, Thánh Thượng chuẩn bị cho sứ đi Đột Quyết, tuyên Thủy Tất Khả Hãn cùng Sất Cát Thiết đến gặp, thuận đường đem Vô Ưu công chúa gả cho Sất Cát Thiết, trước mắt là có thể làm dịu đi quan hệ của Đại Tùy cùng Đột Quyết, thứ hai lại có thể trấn an dân chúng Đột Quyết, có thể nói là kế lưỡng toàn kỳ mỹ".

Tiêu Bố Y nhớ tới lúc trước Đổng Trung tướng nói, biết Dương Quảng nói cái gì là làm cái đó. Dương Quảng không ngu ngốc, có khi so với hầu nhi còn muốn gian hơn, chỉ bằng hắn bất động thanh sắc bức Lý Mẫn làm phản, diệt trừ Lý phiệt Đông Đô thì có thể thấy được.

"Cái này quảnhiên là một diệu sách lưỡng toàn kỳ mỹ, chỉ là không biết ta cần làm cái gì?"

Bùi Uẩn trầm giọng nói: "Sất Cát Thiết tuy trung hậu thành thật, nhưng lại nhát gan sợ chuyện, Thánh Thượng muốn sắc phong hắn danh hiệu Nam Diện Khả Hãn, nhưng lại sợ hắn không dám nhận. Thánh Thượng ý tứ là, cho ngươi đi thảo nguyên, thuận đường bái phỏng Sất Cát Thiết, Thiếu Khánh ngươi thông minh giỏi đàm phán, cố gắng thuyết phục hắn cần phải nhận danh hiệu này mới được. Ngươi nếu khuyên bảo thành công, đã là vì Đại Tùy mà lập công lao hiển hách".

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, lão tử bức người đánh cuộc thì đã thấy qua, nhưng bức người nhận sắc phong thật ra cũng là lần đầu nhìn thấy.

"Chỉ khuyên bảo hắn nhận danh hiệu này thôi sao?" Tiêu Bố Y hỏi.

Bùi Uẩn gật đầu, "Đúng là như thế, Thiếu Khánh nói như thế nào cũng đã từng đi Đột Quyết, cùng Khả Đôn từng có kết giao, hơn nữa tại[thảo nguyên rất được mục dân ủng hộ, thật sự là việc này không có người thứ hai để lựa chọn".

"Ta khi nào thì có thể đi?" Tiêu Bố Y hỏi.

"Thiếu Khánh từ Giang Đô đến Thái Nguyên, một đường bôn ba, rất là vất vả" Bùi Uẩn nhẹ giọng nói: "Nếu Thiếu Khánh muốn nghỉ ngơi vài ngày thì cũng có thể".

Tiêu Bố Y thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, giống như nhìn một con lừa kéo cày vậy, tràn đầy mong đợi, đành phải dứt khoát nói: "Quốc gia đại sự, thất phu hữu trách, Bố Y thân là Thái Phó Thiếu Khánh, được Thánh Thượng hậu ái, chỉ hận không thể đem hết khả năng, nếu Thánh Thượng đã quyết, vi thần xin phép ngày mai khởi hành".

Dương Quảng mặt rồng vui vẻ nói: "Tiêu khanh gia quả nhiên là trung tâm cảnh cảnh, một khi đã như vậy, trẫm chuẩn ngươi ngày mai khởi hành".

Mọi người xem ra đều thở phào một hơi, nhìn Tiêu Bố Y như dê đưa vào tay đồ tể vậy, Tiêu Bố Y lại có chút lo lắng hỏi, "Thần đi một mình sao?"

Việc này cũng không phải là dể làm, hiển nhiên có chứa tính chất phân hóa người Đột Quyết trong đó, Thủy Tất Khả Hãn nếu biết, kết cuộc có thể tưởng tượng được. Quản ngươi là mã thần ngưu thần, ngưu quỷ xà thần gì, Thủy Tất Khả Hãn cho ngươi còn sống trở về thì cũng là tổ tiên phù hộ.

"Đương nhiên không phải ngươi một mình mà đi" Bùi Uẩn cười nói: "Việc này Thiếu Khánh ngoài mặt chính là Tứ hôn sứ, cũng tính đi để tuyên bố đem Vô Ưu công chúa gả cho Sất Cát Thiết. Bên trong là cùng Sất Cát Thiết nói chuyện sắc phong. Đợi cho hắn đồng ý, Thiếu Khánh sẽ nhanh chóng hồi báo, đến lúc đó Thánh Thượng xuất tuần, thì một bước là thành công. Chẳng qua một khi đã là Tứ hôn sứ, đương nhiên dẫn theo mấy trăm người cũng là hợp tình hợp lý. Mấy trăm người này Thiếu Khanh muốn tuyển tinh binh cường tướng gì, triều đình nhất định có thể thỏa mãn".

Ngu Thế Cơ ở một bên đột nhiên nói: "Nghe nói Thiếu Khánh cùng Lý Tĩnh quan hệ không tệ, Lý Tĩnh am hiểu dụng binh, hôm nay thân là Quận thừa Mã ấp, nếu Thiếu Khánh thích, cũng có thể cùng Lý Tĩnh cùng đi Đột Quyết, như vậy có thể bảo đảm vạn vô nhất thất".

Dương Quảng gật đầu, "Ngu Thị Lang nói có lý, một khi đã như vậy, để cho Tiêu Bố Y làm Tứ hôn sứ, Lý Tĩnh làm phó sứ, chức trách kiêm bảo hộ Tiêu Bố Y đi gặp Sất Cát Thiết, các khanh gia ý thế nào?"

Ba người Bùi Uẩn đều khom người thi lễ nói: "Thánh Thượng thánh minh".

Vũ Văn Thuật vẫn bảo trì trầm mặc, lúc này đi tới vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y, ha hả cười lớn nói: "Thiếu Khánh hiện tại làm việc không gì không thành, lần này nhất định có thể thành công, lão phu trước hết cầu chúc ngươi mã đáo thành công".

Tiêu Bố Y lại cười nói: "Đa tạ đã nói lời may mắn".

***

Tiêu Bố Y khi còn chưa ra khỏi Tấn Dương cung, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hô, "Tiêu Thiếu Khánh xin dừng bước!"

Thanh âm mềm mại ướt át, chỉ là có chứa sự mệt mỏi thật sâu. Tiêu Bố Y sau khi sửng sốt, hồi lâu mới quay người qua, khom người thi lễ nói: "Vi thần ra mắt Vô Ưu công chúa".

Vô Ưu công chúa mi cau chặt, làm sao còn có bộ dáng vô ưu. Mấy tháng không gặp, ngoại trừ có chút ốm đi, nàng thực không có gì thay đổi nhiều.

"Tiêu Thiếu Khánh, nghe nói ngươi mới từ Giang Đô tới?" Vô Ưu chậm rãi đi tới, ngẩng đầu đôi mắt ngóng nhìn Tiêu Bố Y, không chớp một cái.

Tiêu Bố Y quay đầu đi, trầm giọng nói: "Công chúa nói không sai".

"Giang Đô cũng đẹp chứ?" Vô Ưu công chúa nhẹ giọng hỏi.

Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Vi thần đi Giang Đô là làm chuyện công, thực không có du ngoạn gì. Công chúa nếu không có chuyện gì, vi thần xin cáo lui trước…"

"Ta, ta có việc" Vô Ưu công chúa gấp giọng nói.

Tiêu Bố Y dừng bước, "Không biết công chúa có chuyện gì phân phó?"

"Ta nghe nói Giang Đô rất đẹp, không biết Thiếu Khánh có thể có hứng thú đưa ta đi Giang Đô du ngoạn?" Vô Ưu công chúa khẩn cầu.

Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Công chúa, rất là trùng hợp, vi thần hoàng mệnh tại thân, không thể đưa công chúa nam hạ".

"Hoàng mệnh gì?" Vô Ưu công chúa thần sắc dần dần lạnh xuống.

"Vi thần không tiện nói" Tiêu Bố Y rất là đau đầu, từ nội tâm mà nói, hắn nhiều ít có chút đồng tình với Vô Ưu công chúa, nhưng hắn đối với chuyện này thật sự là bất lực.

"Có phải đi làm Tứ hôn sử không?" Vô Ưu công chúa lạnh lùng hỏi.

Tiêu Bố Y trầm mặc không nói gì, Vô Ưu công chúa khóe mắt đột nhiên xuất hiện nước mắt, "Vì sao lại là ngươi? Ngươi không biết việc này đối với ta mà nói, rất là tàn nhẫn không?"

"Tứ hôn sứ cho dù không phải vi thần, thì cũng có người khác" Tiêu Bố Y nói: "Vi thần chỉ phụng chỉ làm việc, công chúa nếu không thích, có thể nói Thánh Thượng đổi người khác là được".

"Tiêu Bố Y, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi thực chưa bao giờ thích ta?" Vô Ưu công chúa tiến lên một bước, ngẩng đầu ngóng nhìn Tiêu Bố Y, ánh mắt lấp lánh.

Tiêu Bố Y không hề nghĩ ngợi, quả quyết lắc đầu nói: "Chưa từng có".

Vô Ưu công chúa lui ra phía sau vài bước, trên mặt tràn đầy phẫn nộ, giận dữ nói: "Ngươi nói dối! Ta biết ngươi đang nói dối".

Tiêu Bố Y trầm giọng nói: "Công chúa, vi thần còn có chuyện, xin cáo từ trước" Hắn xoay người bước đi, không có dừng lại, Vô Ưu công chúa ở phía sau hắn hét lớn: "Tiêu Bố Y, ngươi nhớ rõ, ta sẽ hận ngươi cả đời!"

***

Tiêu Bố Y khi lại bước vào thành Mã ấp, có cảm giác thế giới đã thay đổi.

Lần đầu tiên khi hắn tiến vào thành Mã ấp, xem ra chẳng qua chỉ là hạng không biết gì, đối với nhân vật như Thái Thú chỉ có thể ngẩng đầu lên mà nhìn. Nhưng khi hắn lần này đi vào thành Mã ấp, đến phiên Vương Nhân Cung đối với hắn mà ngửa đầu lên nhìn.

Vương Nhân Cung lúc trước khi nhìn thấy Tiêu Bố Y, tuy biết tiểu tử này tuyệt không phải vật trong ao, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới không đến một năm, tiểu tử này lại bò so với mình còn muốn cao hơn. Hắn chiến công hách hách, vào sinh ra tử bất quá chỉ ngồi đến vị trí Thái Thú. Tiểu tử Tiêu Bố Y này không thấy hắn làm chuyện gì, chỉ nhàn nhã thảnh thơi mà ngồi lên cao vị. Nghĩ như vậy Vương Nhân Cung nhiều ít cũng có chút không thoải mái, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Bố Y đối với mình vẫn cung kính như trước, trong lòng nhiều ít cũng có chút thư thái.

Tiêu Bố Y còn chưa đến Mã ấp, dịch trạm đã sớm thông báo, Tiêu Bố Y còn chưa bước vào Mã ấp, Vương Nhân Cung đã sớm dẫn người đứng đợi ở ngoài thành.

Tiêu Bố Y phụng chỉ tứ hôn, đó là một hư hàm, nhưng lại là sự tình quan trọng, quan viên địa phương đều không dám tiếp đãi chậm trễ. Vương Nhân Cung dẫn theo Tiêu Bố Y tiến vào thành Mã ấp, bên người có Lưu Vũ Chu cùng Lý Tĩnh đi theo, trong lúc nhất thời dân chúng trong thành chỉ chỉ trỏ trỏ, phong cảnh vô hạn.

"Ta đã vì Thiếu Khánh mà chuẩn bị chút rượu bạc, mong rằng Thiếu Khánh dến dự" Vương Nhân Cung nhìn thấy Tiêu Bố Y tuy phong cảnh, nhưng sau khi vào thành vẫn để hắn làm chủ, rất là thoải mái.

Tiêu Bố Y vốn tính lắc đầu, nghĩ lại áy náy nói: "Đa tạ ý tốt của Vương đại nhân, chỉ có điều ta có chuyện quan trọng tại thân, không tiện uống rượu".

"Không uống rượu, ăn cơm thì vẫn có thể" Vương Nhân Cung cười nói.

Tiêu Bố Y gật đầu đáp ứng, giây lát lại áp thấp thanh âm nói: "Vương đại nhân, Thánh Thượng cho Lý Quận thừa đảm đương Tứ hôn phó sứ, không được trì hoãn, đêm nay ta tìm Vương đại nhân uống một phen không say không về, nhưng lúc này cùng với Lý Quận thừa có một số việc phải thương lượng".

Vương Nhân Cung nghe thấy hắn lôi Dương Quảng ra, trên mặt có chút khác thường, nhưng lại nghe được hắn nói cái gì không say không về, không khỏi ngửa mặt lên trời cười ha hả, rất là cao hứng, "Một khi đã như vậy, đêm nay ta xin đợi Thiếu Khánh đại giá".

Hắn dẫn theo Lưu Vũ Chu rời đi, Lý Tĩnh cũng nhìn Tiêu Bố Y nói: "Tam đệ, không nghĩ đến chúng ta lại nhanh gặp nhau như vậy".

Tiêu Bố Y cười hắc hắc nói: "Nhị ca, cũng không nhanh, huynh chẳng lẽ chuẩn bị mấy năm mới gặp sao? Chẳng qua lần này tìm huynh làm phó sứ cũng không phải là chủ ý của ta, huynh chớ nên trách ta".

Lý Tĩnh cười lắc đầu, "Ta thực cũng muốn đi Đột Quyết một chuyến, tại sao phải trách ngươi?"

Tiêu Bố Y có chút khó hiểu nói: "Nhị ca vì sao muốn đi Đột Quyết?"

Lý Tĩnh liếc nhìn mọi nơi, khẽ cười nói: "Ta đến Mã ấp cũng đã nhiều ngày, chỉ thấy Đột Quyết vẫn ngang ngược không ai bì, liên tiếp quấy nhiễu dân chúng, nếu như có cơ hội, ngươi và ta sóng vai cùng bình Đột Quyết được không?"

Tiêu Bố Y cười lớn nói: "Nhị ca có chí này, tiểu đệ sao dám không theo" Hắn nói tới đây áp thấp thanh âm nói: "Thì ra nhị ca muốn thừa cơ hội này, đi Đột Quyết trước để xem xét địa hình sao?"

Lý Tĩnh mỉm cười gật đầu không nói, hai người đều thúc ngựa giơ roi phóng nhanh, trong lúc nhất thời ý khí hăng hái, tràn đầy hào tình!

Bình luận

Truyện đang đọc