"Hoàng đế đã sớm sáng kiến phép khâu tỉnh (giữ sức quân), hơn nữa căn cứ theo phép làm ruộng mà nghiên cứu ra phép tung hoành giao thoa theo chữ tỉnh (井), đem quân đội phân thành Bát phương trận, đi đông nam, tây nam, tây bắc, đông bắc bốn góc trấn thủ giữ sức, hơn nữa dân cư thời cổ đại không nhiều lắm, ngũ trận ứng đối đã thừa sức, mà đời trước của Bát trận đồ chính là ngũ trận của Hoàng đế…"
Lý Tĩnh cùng Tiêu BốY ngồi đối diện nhau, Lý Tĩnh điểm bút nhẹ giọng giảng.
Tiêu Bố Y ôm mục tiêu bái sư hướng đến Lý Tĩnh học tập, đương nhiên hắn lấy cớ hắn hiện tại là Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, thống lĩnh thiên quân vạn mã, vẫn giữ thói quen đơn binh tác chiến thì không thành thể thống gì, nhưng nguyên nhân chân thật là cái gì, chỉ có bản thân hắn mới rõ ràng nhất.
"Hoàng đế ngũ trận, trải qua Khương Thượng Thái Công trận, Quản Trọng sửa sang lại diễn hóa, đến rồi Ngũ hành bát quái trận của Tôn Vũ, lại do Gia Cát Vũ hầu chuyển hóa thành Bát trận, có thể nói là phát triển đến đỉnh điểm của quân đội tác chiến với quy mô lớn" Lý Tĩnh vận bút như bay, giảng giải các đặc điểm diễn hóa trận pháp, "Nhưng vô luận trận pháp biến hóa như thế nào, huấn luyện nghiêm minh, tùy cơ ứng biến mới là chuyện tướng lãnh nên làm trước hết. Trên chiến trường cơ hội không đâu không có, trong tích tắc ngàn vạn biến đổi, tướng lãnh nên phân tích tình thế, tìm ra phương pháp đả kích địch thủ tốt nhất, cho binh sĩ nghiêm khắc chấp hành. Nếu như binh sĩ hồ nghi không hấp hành mệnh lệnh, thì đã không chiến mà đã bại".
Lý Tĩnh trong nhà lần này người tới không ít, Cầu Nhiêm Khách, Bùi Bội, Viên Xảo Hề cùng Viên Lam đều ở đây.
Hồng Phất nữ bề bộn việc trong việc ngoài, trong bếp lại hương khí tràn ngập, Bùi Bội cùng Viên Xảo Hề tràn đầy tò mò đi vào nhà bếp, nhìn thấy từng món ăn hương thơm xộc lên mũi xuất ra từ tay Hồng Phất nữ, đều nhìn nhau, lại có chút hâm mộ.
"Trương tỷ tỷ, mấy cái này không phải đều do hạ…" Viên Xảo Hề muốn nói lại thôi.
Nàng vốn muốn nói là chuyện của hạ nhân làm, nhưng nhìn thấy Hồng Phất nữ áo quần vải thô, bận rộn không ngớt, cũng chỉ sợ lời nói làm thương tổn đến Hồng Phất nữ. Viên Xảo Hề từ nhỏ đến lớn, nhà bếp thật ra cũng là lần đầu đi vào.
Hồng Phất nữ lau dầu mỡ trên tay vào quần, cười nói: "Xảo Hề, ta cùng muội khác nhau, ta trước mười tám cũng chưa từng vào nhà bếp, nhưng sau mười tám tuổi, cũng không có rời khỏi nhà bếp. Có đôi khi ta suy nghĩ, như vậy mới xem như là một nữ nhân chân chính, vì nam nhân mà mình âu yếm nấu cơm, mỗi ngày thấy bộ dáng ăn ngon miệng của hắn. Lý Tĩnh nhà ta nếu có một ngày có thể lên làm đại quan, cho dù tỳ nữ có thể quán xuyến tất cả, ta cũng sẽ tự tay nấu cơm cho hắn ăn, làm chuyện mà mình thích làm vĩnh viễn đều là một loại hạnh phúc".
Viên Xảo Hề cùng Bùi Bội liếc nhìn nhau, đều gật đầu nói: "Tỷ tỷ nói rất đúng".
Ba người đem đồ ăn lên bàn, Viên Xảo Hề trông rất cẩn thận, Bùi Bội cũng cầm lấy dao bếp ngắm nghía, lại lắc lắc đầu, đột nhiên suy nghĩ mình khi nào thì cũng có thể làm cơn cho Tiêu đại ca ăn?
Viên Lam đi cùng Cầu Nhiêm Khách, nhìn thấy Cầu Nhiêm Khách đối với Lý Tĩnh giảng binh pháp không có hứng thú, cấm không được hỏi, "Trương huynh cảm thấy binh pháp của Lý đại nhân không đáng nghe sao?"
"Đáng nghe ngươi sao lại không đi nghe?" Cầu Nhiêm Khách cười nói.
Viên Lam lắc lắc đầu, "Ta bất quá chỉ là một thương nhân, có lời là được, cần chi nghe binh pháp?"
Cầu Nhiêm Khách cười nói: "Cũng như là ngươi nói, ta không muốn tranh thiên hạ, nghe binh pháp làm cái gì?"
Viên Lam trước mắt sáng ngời, "Ý của Trương huynh là?"
"Ta cái gì cũng chưa nói" Cầu Nhiêm Khách vỗ vỗ tay nói: "Bản lãnh từ ngày đó tới nay có tiến bộ hay không thì ta không rõ ràng lắm, nhưng đồ ăn này thực sự là tuyệt vời".
Hồng Phất nữ cười nói: "Đại ca giễu cợt rồi" Nàng đem rượu và thức ăn bày ra, lúc này mới hướng sang Lý Tĩnh nói: "Phu quân, ăn xong rồi hãy nói tiếp, binh pháp này cũng không phải một ngày là xong đâu".
Tất cả mọi người đều cười, Lý Tĩnh rốt cuộc buông bút xuống, lại hỏi một câu, "Tam đệ, ta nói ngươi nhớ được bao nhiêu?"
Tiêu Bố Y đăm chiêu suy nghĩ, "Chừng sáu bảy thành".
Lý Tĩnh cười nói: "Vậy đã là không tệ rồi, thật ra một pháp thông trăm pháp thông, ví dụ như nói cổ nhân từ việc phân chia ruộng vườn mà nghĩ đến phương pháp dụng binh, y giả theo kinh mạch điều tiết âm dương, võ giả lại theo kinh mạch tăng cường kình đạo, nhân pháp thiên địa, đạo pháp tự nhiên, chỉ cần ngươi ghi nhớ nghiên cứu, nhớ rõ huấn luyện nghiêm minh, tùy cơ ứng biến tám chữ này, vậy sẽ không uổng công ta".
Mọi người ngồi xuống, Hồng Phất nữ nhìn thấy Tiêu Bố Y bên trái Bùi Bội, bên phải Viên Xảo Hề, không biết vì sao, trong lòng lại xuất hiện cảm giác kiêu ngạo, thầm nghĩ Tiêu Bố Y có lẽ quan hàm so với Lý Tĩnh thì cao hơn rất nhiều, nhưng luận về cảm tình mà nói, vẫn không bằng Lý Tĩnh. Lý Tĩnh vô luận chìm nổi như thế nào, tình cảm đối với nàng cũng chưa từng thay đổi.
Nàng cũng không phải đối với Tiêu Bố Y bất mãn, chỉ là làm một nữ nhân, vô luận như thế nào, cũng hy vọng phu quân của mình sẽ không giống người thường. Lý Tĩnh nếu luận quan hàm mà nói, so với Tiêu Bố Y thật sự là kém quá xa, nàng mỗi lần nghĩ đến điểm ấy, chỉ có thể thở dài có tài mà không được trọng dụng mà thôi.
Tiêu Bố Y không biết suy nghĩ của Hồng Phất nữ, đang đem những gì Lý Tĩnh dạy trong lòng ngầm tập mấy lần, trầm ngâm nâng chén thuận miệng nói: "Hôm nay Phong trần tam hiệp tề tụ, cũng là một chuyện hiếm thấy".
Nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn mình, Tiêu Bố Y ý thức được đã nói sai cái gì, đang muốn che dấu, thì Viên Lam đã hỏi: "Phong trần ba hiệp là ai?"
Tiêu Bố Y nhìn Cầu Nhiêm Khách, gượng cười nói: "Vậy không phải là đại ca, nhị ca, còn có nhị tẩu…"
Đột nhiên cảm thấy hai chữ phong trần cũng có chút không hợp với Hồng Phất nữ, dù sao Hồng Phất nữ xuất thân từ phủ Dương Tố, rốt cuộc là thế nào hắn cũng không rõ, Phong trần tam hiệp này cũng là hậu nhân chụp mũ cho thôi, Tiêu Bố Y muốn cải mời, Hồng Phất nữ đã lắc đầu ói: "Ta thì tính là hiệp gì, muốn nói Phong trần tam hiệp đang ngồi đây, thì cũng là đại ca, Lý Tĩnh cùng Bố Y ba người".
"Phong trần tam hiệp, tên rất hay" Viên Lam cười to nói, "Thật ra đối với Trương đại hiệp ta đã sớm bội phục sát đất, còn Bố Y cũng không cần phải nói. Hắn từ đầu cho đến khi quan đến cực phẩm, chưa bao giờ làm cho đại ca kết nghĩa mất mặt. Vốn ta đối với Lý đại nhân biết cũng không nhiều lắm, nhưng chỉ bằng ba trăm quân sĩ làm cho cả thảo nguyên sợ hãi, chẳng những cứu Thánh Thượng thoát khỏi nguy nan, còn có thể nói là cứu nguy cho cả dân chúng ở biên thùy, cũng không thẹn với một chữ hiệp. Một bên là rồng ngoài hoang dã, một là hổở miếu đường, theo Bố Y lập nghệp cũng có thể xem như là ẩn thế kỳ lân, cái tên Phong trần tam hiệp này cũng rất thích hợp".
"Chúng ta không bằng cạn với Phong trần tam hiệp một ly?" Hồng Phất nữ nâng chén đề nghị.
Bùi Bội cùng Viên Xảo Hề đều yêu kiều đứng lên, rất đồng ý. Tiêu Bố Y cũng vậy nhưng có chút khó có thể tin được.
Mình chính là một trong Phong trần tam hiệp? Điều này sao có thể?
Bất quá đã không phải hắn muốn nữa, danh hiệu của mọi người đều đã định, hi hi ha ha cũng không mấy phấn chấn. Lý Tĩnh cùng Cầu Nhiêm Khách liếc mắt nhìn nhau, đều nói, "cũng chỉ là tam đệ mới có mấy cách xưng hô kỳ quái này".
Đợi cho mọi người ngồi xuống, Cầu Nhiêm Khách đột nhiên hỏi: "Tam đệ, ngươi hiện tại là Hữu kiêu vệ Đại tướng quân của Đại Tùy, không biết có tính toán gì?"
Tiêu Bố Y nhìn mọi người, thầm nghĩ trước mắt những người ngồi ở đây chỉ có Hồng Phất nữ là hắn không dám quá tin, có lời gì chỉ sợ nàng sẽ để lộ ra ngoài, nhưng Cầu Nhiêm Khách một khi đã hỏi, hắn chỉ có thể nói: "Thật ra Hữu kiêu vệ này của ta cũng chỉ là miễn cưỡng làm mà thôi. Trừ có thể đánh nhau ra, ta đối với mấy cái khác thật sự một chút cũng không thông, lúc này mới hướng tới nhị ca thỉnh giáo binh pháp. Hiện nay đạo phỉ hoành hành, chức Hữu kiêu vệ này cũng không dễ làm".
Cầu Nhiêm Khách gật gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười cổ quái, lẩm bảm nói một câu, "Không dễ làm thì không lo là được, còn học binh pháp để làm gì?"
Tiêu Bố Y biết Cầu Nhiêm Khách trông tuy thô hào, nhưng tâm tư linh xảo ít có người bằng, hắn đã nhìn thấu tâm tư của mình, nhưng cũng không nói rõ ra.
"Lời cũng không thể nói như vậy" Viên Lam ở một bên nói: "Có quan chức Hữu kiêu vệ này, Bố Y cũng có thể làm nhiều chuyện muốn làm hơn, hơn nữa đây cũng không phải là chuyện không làm thì không được".
Cầu Nhiêm Khách cười cười, "Thì ra như thế".
Mọi người uống rượu ăn uống hồi lâu, Hồng Phất nữ đột nhiên nói: "Đại ca, hiện nay Lý phiệt đã rơi đài, ta nghĩ chuyện của huynh chỉ sợ đã sớm phai nhạt, không bằng huynh cũng đừng lưu lạc nữa. Ở tại Mã ấp cũng tốt, đi Đông Đô cũng được".
Cầu Nhiêm Khách trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Hôm nay không biết chuyện ngày mai, cuộc sống phiêu bạc này của ta cũng đã thành thói quen rồi".
Tất cả mọi người đều trầm mặc, Bùi Bội liếc nhìn Tiêu Bố Y, thầm nghĩ những lời này của Cầu Nhiêm Khách, không phải là tình cảnh, mà có thể cảm thụ được sự chua xót trong đó. Mình vốn phân bọt bèo, chỉ nghĩ đến sẽ làm sát thủ cả đời, không biết khi nào thì cô độc mà chết đi, nhưng khi gặp Tiêu Bố Y, mới cảm thấy ông trời đãi mình cũng không tệ, Trương đại ca bởi vì Bố Y đối với mình chiếu cố có thừa, người nếu có tâm sự gì, mình nếu có thể nhất định sẽ giúp.
Lý Tĩnh có chút trầm mặc, Hồng Phất nữ đôi mắt lại có chút đỏ lên, mới muốn nói cái gì đó, ngoài cửa đột nhiên có binh lính nói: "Tiêu tướng quân, Thái Nguyên có quân tình khẩn cấp bẩm cáo".
Tiêu Bố Y cau mày, "Truyền".
Một binh sĩ bước nhanh đến, tuy cấp bách, lại vẫn cung kính đưa công văn tới.
Tiêu Bố Y nhận lấy, tiện tay đưa qua cho Lý Tĩnh:"Phiền nhị ca xem qua".
Lý Tĩnh cũng không có gì kiêng kị, đưa tay nhận lấy, mở ra xem, nhíu mày nói: "Bố Y, Thái Nguyên cấp báo, Lịch Sơn Phi dẫn mười vạn đại quân từ bắc bộ Hà Bắc qua tỉnh khẩu, trực tiếp tấn công Thái Nguyên, Thái Nguyên Lưu Thủ Phan tướng quân cấp báo, mời ngươi nhanh chóng xuất binh giải vây!"
Tất cả mọi người đều giật mình, Tiêu Bố Y cũng thở dài một hơi, "Con mẹ nó, sao ta mới vừa làm Hữu kiêu vệ, thì đã có tặc phỉ khiêu khích, còn là hơn mười vạn, thành Thái Nguyên hiện tại thế nào?"
Binh sĩ nói: "Tiêu tướng quân, Thái Nguyên Phan Trường Văn tướng quân đang ở tử thủ trong thành, biết tướng quân ở tại Mã ấp, Lý Uyên đại nhân ở tại Hà Đông, đã phân ra hai lộ cầu viện.
Hiện nay tặc binh thế đông, công thành Thành Thái Nguyên rất gấp, mong đại nhân sớm ngày xuất binh, để giải vây cho Thái Nguyên".
Tiêu Bố Y trong lòng trầm tư, Bùi Minh Thúy này đến như mèo đêm vào nhà, không có chuyện thì không đến, nàng đi đến nơi nào là họa đi theo đến chỗ đó là sao nhỉ. Ngụy Đao Nhi cùng Vương Tu Bạt là huynh đệ kết nghĩa, Vương Tu Bạt binh bại suy sụp bị Bùi Minh Thúy giết chết, Ngụy Đao Nhi lần này thừa dịp quân Đột Quyết binh mới đi, biên thùy còn đang hỗn loạn thì từ Hà Bắc tấn công đến Sơn Tây, dĩ nhiên là thừa dịp mà vào, nói chừng cũng là vì Vương Tu Bạt mà báo thù, chỉ khổ cho tướng quân mình mới làm được có mấy ngày, đã đụng phải chuyện lớn cỡ này, cũng là tướng quân số khổ mà.
***
Tiêu Bố Y sau khi sai binh sĩ đi, lập tức phái thủ hạ đi điều binh khiển tướng, hắn không phải Lý Tĩnh, người ta tặc phỉ có mười vạn, Đại tướng quân hắn dẫn binh đương nhiên cũng phải cỡ Hoài âm Hầu, tuy không nói là càng nhiều càng tốt, nhưng ít nhất cũng phải có năm sáu vạn mới được, chỉ là hiện nay biên thùy cấp báo, Tiêu Bố Y cũng biết, muốn tập hợp năm sáu vạn binh sĩ là điều không thể nghĩ tới.
Sau khi phái binh sĩ đi xong, Tiêu Bố Y cũng không uống rượu nữa, dù sao đây cũng là quân cơ quan trọng, liếc nhìn Hồng Phất nữ, cười khổ nói: "Nhị ca, chỉ sợ phải phiền người một chuyến, tặc khấu có mười vạn, cũng phải nhờ nhị ca hỗ trợ phá địch".
Hồng Phất nữ muốn hỏi cái này có công lao không, Lý Tĩnh đã đặt tay lên tay của nàng, cười nói: "Như thế là tốt nhất, binh pháp là chết, ứng chiến mới là sống, ta đang lo không thể dạy ngươi thực chiến, trùng hợp Lịch Sơn Phi lại đưa đến tận cửa".
Tiêu Bố Y thầm nghĩ, loại đại tướng như Lý Tĩnh thì loại chuyện này cũng xem như là chuyện thường, nhưng hạng dốt đặc như mình, đến giờ vẫn quen một thương một ngựa, thân đi trước sĩ tốt, giết đến thống khoái, nghĩ đến việc phải lĩnh quân đối địch giống như Lý Tĩnh, thì lại có chút lo lắng.
Lý Tĩnh một khi đã đáp ứng cùng hắn xuất chinh, Tiêu Bố Y trong lòng cũng đã yên tâm, nhìn về phía Cầu Nhiêm Khách nói: "Đại ca, ta cùng nhị ca xuất chinh, chuyện ở đây không bằng giao cho người xử lý có được không?"
Cầu Nhiêm Khách liếc nhìn Bùi Bội, biết tâm tư của Tiêu Bố Y, gật gật đầu nói: "Có lão nhị đi cùng ngươi, ta cũng không đi làm gì, một khi đã như vậy, ta không bằng nhàn nhã ở lại Mã ấp".
Tiêu Bố Y lo lắng nhất chính là thương thế của Bùi Bội, nhìn thấy nàng vẫn không thể động võ, vẫn cảm thấy cần phải có người chiếu cố nàng là tốt nhất, Mã ấp này cũng không có được thái bình như trong tưởng tượng, lưu lại bực cao thủ như Cầu Nhiêm Khách ở tại Mã ấp thật sự có chút lãng phí, nhưng trước mắt cũng là bất đắc dĩ. Nghe được Cầu Nhiêm Khách đáp ứng, cũng không có lòng dạ nào ngồi nữa, đột nhiên đứng lên, hào tình bộc phát, "Tốt lắm, một khi đã như vậy, ngày mai xuất quân Thái Nguyên, đánh cho bọn họ chúng hoa rơi nước chảy".
Lý Tĩnh lắc đầu nói: "Bố Y, loại ý tưởng này của ngươi là không được. Phải biết rằng lật thuyền trong cống rãnh cũng là chuyện thường có, lĩnh quân tác chiến tối kỵ khinh thị đối thủ, đạo lý kiêu binh tất bại ngươi nên biết".
Hồng Phất kéo Lý Tĩnh, khẽ cười nói: "Tam đệ là người trẻ tuổi, nói hai câu hào ngôn tráng ngữ (lời nói hùng hồn) cũng là nên mà".
Lý Tĩnh lắc đầu, "Hồng Phất, tam đệ, chỗ khác ta có thể không để ý đến, nhưng lĩnh quân dẫn đội là lấy tính mạng của binh sĩ cùng bản thân để đặt cuộc, một khi không lưu ý, toàn quân sẽ bỏ mạng, làm sao có thể bất cẩn".
Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói, "Nhị ca nói rất đúng".
Lý Tĩnh vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y, nhẹ giọng nói: "Ta biết ngươi sẽ hiểu mà".
Tiêu Bố Y khi đến đêm, đã cơ bản hiểu được tình huống trước mắt, hắn ngoại trừ ba ngàn tinh binh Hữu kiêu vệ phủ mang đến Mã ấp ra, dưới sự vội vàng, chỉ có thể tập trung chừng hai ngàn phủ binh.
Các vệ binh đều cầm búa cuốc đi tới tập hợp nhập ngũ, làm cho Tiêu Bố Y dở khóc dở cười.
Thái Thú Mã ấp Vương Nhân Cung tuy khách khí, nhưng lại không dám điều vệ binh thủ thành đi trợ giúp Thái Nguyên, đơn giản là Thái Nguyên nếu giải vây, Mã ấp thất thủ, trách nhiệm này hắn đảm đương không nổi. Duy nhất làm Tiêu Bố Y có chút cảm thấy may mắn chính là, binh sĩ hữu kiêu vệ phủ hắn trang bị cực kỳ tinh lương, quả thật là tinh nhuệ của Đại Tùy, phải nói phỉ đạo còn xa mới có thể so bằng.
Bàn tính về nhân thủ xong, ước chừng chỉ có chừng hơn năm ngàn binh sĩ có thể dùng, phỉ đạo tuy được xưng mười vạn, nhưng quân có thực lực chỉ chừng ba bốn vạn đã là cao lắm rồi, bọn họ giải vây, còn có Lý Tĩnh dẫn quân, đánh không tốt thì cũng không đến nỗi quá kém.
Vương Nhân Cung tuy không chịu xuất binh, nhưng đối với binh giáp lương thực cung cấp cũng tuyệt không chậm trễ, đơn giản là phải chuẩn bị mấy cái này, thì sáng sớm mai mới có thể xuất phát.
Tiêu Bố Y tuy biết cứu binh như cứu hỏa, nhưng cũng biết làm thiêu thân đâm đầu vào lửa cũng không dễ chơi, chuẩn bị đầy đủ một chút luôn tốt hơn, nhân thủ điều độ thỏa đáng, đêm tĩnh tọa một lát vẫn cảm thấy tâm tư phập phồng, không thể tự chủ.
Chậm rãi đứng dậy rời phòng, Tiêu Bố Y đi tới trước phòng Bùi Bội, nhẹ nhàng gõ vài cái, Viên Xảo Hề đi ra mở cửa, sau khi nhìn thấy Tiêu Bố Y thì ngạc nhiên nói: "Tiêu đại ca tìm thiếp sao?"
Tiểu nha đầu đã nhìn Tiêu Bố Y nhiều lần rồi, tuy mặt vẫn đỏ, nhưng dù sao cũng đã bớt chút câu nệ, đôi mắt trong veo như nước tràn đầy vẻ vui mừng.
Tiêu Bố Y ho khan nói, "Xảo Hề, Bội nhi có đây không?"
Xảo Hề thần sắc bỗng nhiên trở nên ảm đạm, Tiêu Bố Y không khỏi cười khổ, "Ta thật ra cũng muốn tìm nàng, hiện nay thế đạo cũng không thái bình, nàng cùng lệnh tôn tốt nhất ở lại Mã ấp vài ngày, chờ ta sau khi trở về, chúng ta sẽ tính chuyện lâu dài".
Viên Xảo Hề khi nghe được tính chuyện lâu dài, vẻảm đạm tan đi, gật đầu nói: "Thiếp nghe cha cùng Tiêu đại ca, Tiêu đại ca, Bùi tỷ tỷ đi ra ngoài rồi, thiếp cũng không biết tỷấy đi đâu, tỷ không cho thiếp đi theo".
Tiêu Bố Y gật đầu, "Để ta đi tìm, Xảo Hề, đêm đã khuya, sớm nghỉ ngơi một chút đi".
Hắn sau khi nói xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Viên Xảo Hề, mỉm cười ra hiệu.
Viên Xảo Hề không có tránh né, chỉ là trên mặt lại hồng, nhìn thấy Tiêu Bố Y xoay người rời đi, đột nhiên kêu lên: "Tiêu đại ca".
"Chuyện gì?"
"Tặc phỉ rất hung tàn, giết người không chớp mắt, chàng nhất định phải cẩn thận" Viên Xảo Hề tiến lên hai bước, lấy dũng khí giữ chặt tay Tiêu Bố Y, nhét vào một món đồ, "Đây là bình an phù của thiếp, chàng hãy đeo nó".
Tiêu Bố Y khẽ thở dài: "Xảo Hề, một khi đã là bình an phù của nàng, nàng giữ là tốt nhất".
Viên Xảo Hề gấp đến cơ hồ muốn khóc, "Tiêu đại ca, thiếp biết mình không có ích lợi gì, cho tới bây giờ đều là chàng độc lai độc vãng, thiếp lại một chút việc cũng giúp không được. Thiếp cũng không thể giúp chàng giết địch, bình an phù này, chàng nếu không nhận…"
Tiêu Bố Y trong lòng cảm kích, tay nhận lấy bình an phù, nhìn thấy túi hồng bao bọc, dây hồng thắt chặt, cũng không biết bên trong là cái gì, chắc là Viên Xảo Hề ngày thường đeo bên người, vừa suy nghĩ vừa đeo lên trên cổ.
Viên Xảo Hề mỉm cười xuyên qua nước mắt, Tiêu Bố Y cũng nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng, hôn lên trán, ôn nhu nói: "Nha đầu ngốc, mấy thứ tình cảm này, không phân biệt hữu dụng hay không, cứ nghe lời ở lại đây, chờ ta thắng trận trở về".
Viên Xảo Hề gật mạnh đầu: "Nhất định rồi, thiếp biết Tiêu đại ca nhất định sẽ toàn thắng trở về!"
***
Tiêu Bố Y sau khi rời khỏi Viên Xảo Hề, không biết Bùi Bội đi đâu, bất quá hắn biết Bùi Bội làm việc cẩn thận, đi cũng không đi quá xa, cũng không lo lắng mà đi vòng quanh phủ tướng quân, bất tri bất giác đã đến trước phòng Cầu Nhiêm Khách, nghe được bên trong truyền ra thanh âm của Bùi Bội, liền dừng chân lại.
"Trương đại ca, thật ra ta ở đây tốt lắm, sẽ không có gì nguy hiểm".
"Thì sao?"
"Bố Y tuy võ công cao cường, nhưng lần đầu chinh chiến," Bùi Bội nhẹ giọng nói: "Trong thiên quân vạn mã, hiểm ác vô cùng. Bên người chàng tuy Lý đại ca, nhưng muội vẫn không yên lòng. Muội chỉ hận bản thân hiện tại không thể ra tay, không giúp được cho Bố Y, nhưng cũng không thể nào làm vướng chân vướng tay chàng được. Nơi này một khi đã không có nguy hiểm, cũng không cần ai thủ vệ. Nói đến đây là Phủ tướng quân, nếu xảy ra chuyện, Vương Thái Thú khẳng định cũng khó mà tránh thoát trách nhiệm".
"Cho nên ngươi chuẩn bị bảo ta đi bảo hộ lão tam?"
"Không phải bảo người đi bảo hộ, chỉ là mời người đi chiếu cố Bố Y" Bùi Bội ôn nhu nói: "Trương đại ca, muội biết huynh là người mặt lạnh lòng nóng, với Bố Y cũng không yên lòng, bằng không huynh mới vừa rồi cũng sẽ không đi tìm Lý đại ca thương lượng. Mười vạn tặc phỉ cho dù là quân ô hợp, cũng không dễ đối phó. Các huynh Phong trần tam hiệp liên thủ, phần thắng nắm chắc nói vậy cũng lớn hơn một ít".
"Nhưng còn lão tam hắn?"
"Muội sẽ không cho chàng biết, muội biết với thân thủ của Trương đại ca, nếu không muốn để cho người ta phát hiện, Bố Y cũng không phát hiện được".
Trầm mặc thật lâu sau, Cầu Nhiêm Khách mới nói: "Được rồi, bất quá ngươi cũng phải tự mình cẩn thận".
Bùi Bội đẩy cửa phòng đi ra, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, Tiêu Bố Y ẩn thân ở sau đại thụ, đợi sau khi nàng đi qua, mới chậm rãi đi ra, đợi khi hắn lắc mình đi ra, mới phát hiện Cầu Nhiêm Khách đã đứng ở trước mặt hắn. Tiêu Bố Y không khỏi cười khổ nói: "Thân thủ của ta, có thể lừa gạt được Bùi Bội, cũng không thể gạt được đại ca".
Cầu Nhiêm Khách lắc đầu nói: "Xem ra ta hình như không có dùng làm gì được, ngươi cũng không muốn, Bùi Bội cũng không muốn".
Tiêu Bố Y thở dài nói: "Không phải đại ca vô dụng, mà là đại ca rất hữu dụng, tất cả chúng ta chỉ muốn cho đại ca làm chuyện quan trọng nhất, trông coi người quan trọng nhất ở trong lòng".
"Tiểu tử ngươi chính là vẫn biết nói chuyện" Cầu Nhiêm Khách nở nụ cười, "Nghe ngươi nói như vậy, lòng ta thật ra cũng thoải mái hơn nhiều. Bất quá Bùi Bội nói đích xác cũng có chút đạo lý, trong này là phủ tướng quân, xảy ra chuyện Vương Nhân Cung đích xác khó mà ăn nói, nói đến có một số người cho dù nhìn ngươi không vừa mắt, trừ khi hắn thực muốn tạo phản, bằng không cũng sẽ không cùng ngươi trực tiếp đối mặt, Bùi Bội ở nơi này, cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là Bố Y, nha đầu nọ đối với ngươi thật là tình thâm ý thiết, ngươi về sau chớ có phụ người ta!"
***
Ánh mặt trời mới lộ, Tiêu Bố Y đã dẫn quân rời thành Mã ấp.
Lần này xuất binh cũng tính là lần đầu dẫn theo nhiều thủ hạ như vậy của hắn.
Ba ngàn tinh binh Hữu kiêu vệ phủ, hai ngàn phủ binh, còn có ba trăm thiết kỵ của Lý Tĩnh, mười mấy cấm vệ, tuy số lượng không dọa người, nhưng cũng tuyệt đối không thể khinh thường.
Tiêu Bố Y mọi việc không hiểu, trước khi xuất quân trước tiên là bổ nhiệm Lý Tĩnh làm Hành doanh Phó tổng quản, dĩ nhiên hắn là Đại tướng quân xem như là Hành doanh Tổng quản.
Hành doanh Tổng quản quan chức này là chuyên môn thiết kế để trấn áp cùng thảo phạt, Tiêu Bố Y thân là Hữu kiêu vệ Đại tướng quân, chưởng quản sử dụng binh quyền Hà Đông Sơn Tây một vùng, tiện nghi làm việc, tuy địa phương không lớn, nhưng vị trí địa lý hiểm yếu, xem tình hình thì đã cùng cùng sánh vai với các danh tướng như Trương Tu Đà, Vương Thế Sung, Dương Thái Phó.
Chỉ là các thủ hạ nhìn thấy Hành doanh Tổng quản này thật sự quá trẻ, không khỏi nhiều ít có chút không tín nhiệm, chỉ là rất nhiều người biết sự tích hắn ngàn dặm đơn kỵ, cố thủ thành Nhạn Môn, cũng không dám xem thường hắn.
Lý Tĩnh an bài tất cả rất có thử tự, tiền quân lấy ba trăm thiết kỵ của hắn làm chủ, chủ yếu phụ trách nhiệm vụ tuần tra cảnh giới, Tiêu Bố Y tọa trấn trung quân, dẫn dắt tinh binh Hữu kiêu vệ phủ, hậu quân đảm nhiệm nhiệm vụ yểm hộ cùng áp vận lương thảo.
Lý Tĩnh nhìn thấy hành quân vội vàng, các chứ quan đều thiếu, cũng không quên lập nên chức Hành quân ký thất, dụng ý đương nhiên rõ ràng, có công tất thưởng, có tội tất phạt. Các vệ binh tuy đối với Tiêu Bố Y không quá tôn trọng, nhưng đối với Lý Tĩnh thiết diện Hành quân Phó tổng quản này thì trong lòng rất kính sợ.
Se sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tang cũng đầy đủ, hơn năm ngàn người tuy không nhiều lắm, Lý Tĩnh quản lý hết sức gọn gàng.
Lý Tĩnh được Tiêu Bố Y ủy nhiệm, khi nghỉ ngơi thì lại truyền cho phương pháp hành quân.
Hành quân tuy phân tiền, trung, hậu tam quân, nhưng trong các quân lại có phân chia chi tiết. Trong hành quân mười là một hỏa, năm hỏa là một tiểu đội, ba tiểu đội là một trung đội, năm trung đội thành một đại đội, trong đội thiết kế Áp quan, Đội đầu, Chấp kỳ (cầm cờ) mỗi vị trí một người, hậu đội áp trận Phó đội đầu một người, hai người cầm cờ trái phải. Mỗi đội dựa vào nhau, nếu tiểu đội thiếu đi một người, se trảm Đội đầu, như đại đội thiếu đi hai người, Đội đầu Áp quan đều trảm.
Lý Tĩnh chữ trảm ra lệnh xong, ba quân răm rắp nghe lệnh, Vân Định Hưng không có ở trong này, bằng không quá nửa sẽ học được chiêu này, cũng sẽ không để cho quân sĩ chiêu mộ chưa đến Thái Nguyên sẽ bỏ chạy hết một nửa.
Chỉ là Hữu kiêu vệ phủ tuy trang bị tinh lương, đa số đều là hạng kiêu ngạo. Nhìn thấy Lý Tĩnh hành quân nghiêm khắc, không cho nói cười, nhiều ít cũng có chút bất mãn. Trong khi nói chuyện riêng, đều nói Lý Tĩnh bất quá chỉ là một Quận thừa, mà lại đặt ở trên đầu bọn họ, không khỏi không đúng chỗ.
Lý Tĩnh nghe mà nghe như không nghe thấy, thấy mà xem như không nhìn thấy, chỉ là ai cũng không dám lấy đầu của mình ra đùa giỡn. Hành quân không nhanh không chậm đã đến Lâu Phiền, thuộc địa giới Thái Nguyên.
Một ngày này Du dịch sứ đột nhiên báo lại, phía trước đã phát hiện hành tung đạo phỉ, chỉ là đạo phỉ nhìn thấy quan binh thế lớn, đều không dám tiến lên.
Lý Tĩnh lại không nóng nảy tiến quân giải vây cho thành Thái Nguyên, dựa vào núi mà lập trại, trươc tiên lệnh cho binh sĩ bắt lấy mấy đạo phỉ tra hỏi, nghe được được tin tức của đạo phỉ, Lý Tĩnh cùng Tiêu Bố Y đều cau mày.
Thì ra thành Thái Nguyên bị vây, Thái Nguyên Lưu thủ Phan Trường Văn không chịu nổi Lịch Sơn Phi khích, ra khỏi thành nghênh chiến, lại bị Lịch Sơn Phi xếp đặt giết chết. Hiện nay thành Thái Nguyên là do Thiên tướng Mộ Dung La Hầu tử thủ, không ra khỏi thành, tình thế nguy ngập.
Trong quân trướng sau khi nghe tin tức, đều nhìn nhau, Lý Tĩnh đang trầm ngâm, một người đã bước ra khỏi hàng, lớn tiếng nói: "Lý Phó tổng quản, ngươi hành quân cũng tốt, nhưng không khỏi quá nhát gan, hành quân thong thả, đã sai sót quân cơ, hiện nay Phan tướng quân đã chết, ngươi thật sự không hề trốn tránh trách nhiệm".
Lý Tĩnh trầm ngâm không nói, Tiêu Bố Y cau mày nói: "Mông Thiện, ngươi sao lại nói với Phó tổng quản như vậy?"
Người bước ra khỏi hàng tên là Mông Thiện, là Lang tướng Hữu kiêu vệ phủ, vốn quan chức không thấp, đối với một Quận thừa như Lý Tĩnh thật sự không đặt ở trong mắt, cảm thấy Tiêu Bố Y bổ nhiệm hắn làm Hành quân Phó tổng quản, thật sự là buồn cười, thấy Tiêu Bố Y quở mắng, ngượng ngùng nói: "Tiêu Tổng quản, vốn y theo ý mạt tướng, khi ở Mã ấp có thể dẫn tinh binh ngàn người ngày đêm tập kích, đánh cho tặc phỉứng phó không kịp. Nếu viện quân cứu kịp thời, Phan tướng quân cũng không bỏ mạng, vốn chính là binh quý thần tốc, hiện đã mất đi chiến cơ, làm cho người ta làm sao mà phục Phó tổng quản dụng binh cho được?"
Lý Tĩnh còn chưa trả lời, binh sĩ đã tiến vào doanh trại bẩm cáo, "Tiêu Tổng quản, tặc phỉ ước chừng mấy trăm người ở tại trước doanh cười cợt la hét, mong Tổng quản định đoạt".
Các binh tướng đều tức giận, thầm nghĩ loại đấu pháp như Lý Tĩnh thật sự khó coi, hiện tại người ta đã khi dễ đến đỉnh đầu, xem Lý Tĩnh xử lý thế nào. Chỉ là tặc phỉ bất quá chỉ mấy trăm, thật ra không khó ứng đối.
Tiêu Bố Y nhìn Lý Tĩnh, "Không biết Phó tổng quản có đề nghị gì?"
Lý Tĩnh trầm giọng nói: "Mông Thiện nghe lệnh, lệnh cho ngươi dẫn năm trăm tinh binh xuất chiến, chỉ thắng không được bại, đánh lui tặc phỉ là được, chớ có truy kích".
Mông Thiện mặt mày vui mừng, lớn tiếng nói: "Mạt tướng tuân lệnh".
Hắn một đường hành quân buồn tẻ, đã sớm cảm thấy mất kiên nhẫn, thầm nghĩ Lý Tĩnh quá mức cẩn thận nhu nhược, không chút thống khoái, mình lần này dẫn quân thủ thắng, cũng phải làm cho Hành quân Phó tổng quản này ngượng một chút, nghĩ như vậy liền lập tức thống lĩnh một đội nhân mã xuất chiến.
Các binh tướng đều lĩnh lệnh xuất doanh quan sát, một lát sau trống trận vang lên, Mông Thiện dẫn tinh binh lao ra doanh trại, xông thẳng đến mấy trăm tặc binh, tặc binh vốn thế yếu, nhìn thấy Mông Thiện dẫn binh vọt tới, liền quay đầu bỏ chạy, Mông Thiện cũng quên quân lệnh của Lý Tĩnh, dẫn binh gấp rút đuổi theo.
Lý Tĩnh cười lạnh một tiếng, quay trở lại trong quân trướng, lại trầm mặc. Tiêu Bố Y ở một bên nhíu mày nói: "Nhị ca, tặc binh không phải kẻ ngốc, nhìn thấy năm ngàn đại quân của chúng ta, lại chỉ cho mấy trăm người đến đây khiêu chiến, thật sự là không hợp lý".
Lý Tĩnh cười lạnh nói: "Tặc binh đương nhiên không phải kẻ ngốc, bất quá cũng có người ngu ngốc. Địch quân quả thật là kế dụ binh, Mông Thiện nếu nghe theo lời của ta, sau khi tặc binh bỏ chạy lập tức trở về thì sẽ không mất mạng, không nghe lời ta tự tiện xuất kích, trận này tất bại".
Tiêu Bố Y nhíu mày nói: "Hắn một khi đã tất bại…" Lời còn chưa dứt, trong quân trướng đã xông vào mấy thuộc hạ, lớn tiếng nói: "Lý tướng quân, đại sự không ổn, tặc binh không biết từ đâu đã xuất hiện mấy ngàn người, Mông Thiện đã bị địch vây khốn, chúng ta xin phép được xuất binh cứu viện!"
Lý Tĩnh không để ý tới các tướng quân, trầm giọng quát: "Giám doanh quan ở đâu!"
Giam doanh quan tiến lên, "Có thuộc hạ".
Lý Tĩnh lạnh lùng ra lệnh, "Các tướng quân cố thủ doanh trại, ai không được quân lệnh, tự tiện xuất doanh xuất chiến, trảm lập quyết!"