GIANG SƠN MỸ SẮC

Hắn và đồng bạn lẫn vào quàn Tây Lương cùng không dễ dàng, nhưng mà lẫn vào trong quán Giang Đô cũng không xem như là việc khó gì. hắn vẫn chờ cơ hội này. muốn ám sát Tiêu BÓ Y. đã không phải là chuyện dễ dàng.

Đày là cơ hội cuối cùng cùa hắn. Tiêu Bố Y mà chết, hắn còn có hv vọng! Tuy hv vọng này thoạt nhìn càng giống như cuồng vọng!

Nhưng mà hắn đã không còn lựa chọn nào khác!

Một tiếng xẹt vang lẻn, ngưỡi nọ tay phải như cái móc. đã chụp xuống ngực của Tiêu Bố Y, hầu như cũng ngay lúc đó. ánh đao lóe lẻn. đã chém tới mặt của Tiêu Bố Y.

Tiêu Bổ Y né qua một móc một đao, đơn đao đã nơi tay. một đao bổ ra! Hắn đã biết đổi thủ là ai, hắn chưa bao giờ nghĩ đến. không có chờ đến Phù Bình Cư. lại chờ đến người ngoài dự tính này. nhưng người nọ tới giết hắn, cũng không có gì kỳ lạ.

Tiêu Bổ Y rút đao xuất đao, đã khônghề có dấu hiệu trưỡc. Một đao bồ ra, nhưng lại bồ về không trung phía trước người. Trước người tuy không có người, nhưng mà ai muốn xông đến trước người hắn, thì sẽ bị hắn một đao phán hai đoạn.

Chiêu này nhìn như đột ngột, lại đã sớm đoán ra ngưỡi nọ chắc chắn sè tiến lẻn. Tiêu Bố

Y sinh tử lịch làm, sớm biết nhưvậy đối với mình là có lợi nhất. Người nọ một càu không có đắc thủ, quả nhiên tiến lên. nhưng thoáng qua nhin thấy một đạo như điện xẹt giữa không trung bổ xuống, trong lòng kinh hài, xoay người nhảy ngược lại. tránh thoát một đao tắt sắt này của Tiêu Bố Y.

Hắn tuy muốn giết Tiêu Bố Y. nhưng dù sao vẫn không muốn đưa cả tính mạng của minh. Có thể còn sống, thì tắt cả mới có thể!

Hai người đều là hạng người võ còng kiệt xuất, liệu địch tiên cơ đều không kém. Tuy sinh tử một đường, nhưng cùng có thể tránh qua sát thủ cùa đối thù. nhưng chi một đến một đi. tiên cơ đã đổi chủ.

Tiêu Bổ Y né qua sát chiêu, vì bản thán đoạt lại cơ hội phản kích, người nọ lui về phía sau. cũng đã đánh mất cơ hội cuối cùng đánh chết Tiêu Bố Y. Nếu không đárib. lén. hắn nếu giết Tiêu Bố Y. thì cũng không còn khả năng!

Lúc này. Tiêu Bố Y đã thối lui đến trước thủ hạ. sát thủ cẩm đao cùng với người tay không nọ có sự khác biệt. Tiêu Bố Y một đao bức lui đồng bạn. Hắn cùng không lùi, ngược lại xách đao vọt về phía Tiêu Bố Y. người nọ hùng hổ, dáng người khôi ngô. trong khi vọt tới một cỗ cuồng phong xoáv lên. thoạt nhìn vạn người khó cản!

Tiêu Bổ Y lùi vài bước, đồng tử co rát nhanh lại, cũng đã nhìn ra cơ hội. Đột nhiên xông về phía trước, lại dùng mãnh liệt hơn. nhanh nhẹn dũng mãnh hơn. tốc độ càng hung ác chém ra một đao. một đao này cực nhanh, cực hiểm, lại là cực tình!

Một đao tung đi. thiên địa vạn vật tựa hồ đọng lại tại một đao kia. Một đao chém ra, hai đạo ánh đao. đã bay lên một cái đầu thật lớn. mang theo một luoíong máu nóng!

Người cầm đao nọ mặc dù đã vung đao. nhưng lại kém một khắc, đơn đao cùa hắn còn chưa tới ngực của Tiêu Bố Y. thì đã bị Tiêu Bố Y một đao chém bay đẩu!

Khi đầu của hắn bay lên giữa không trung, trong hai mắt còn có sự khó tin. khó hiểu cùng không hổi hận! Hắn khó tin trên đời này còn có đao nhanh như vậy đao. Hắn khó hiểu vì sao đồng bạn lại lùi. hắn không hối lận với lựa chọn của minh! Vô luận đồng bạn đối với hắn như thế nào. mạng của hắn vốn thuộc về đồng bạn. trả lại cho hắn thi thế nào?

Nhưng vô luận thế nào. một đao xuống dưỡi. sinh tử phán cách, ân oán giải quyết xong! Các Lang tướng đều tiến lên. đã khóa chặt đường lui của thích khách. Mọi người đều biết được, thích khách trốn, đó chính là lúc bọn họ mắt mạng, Tây Lương vương cho dù lại khoan hổng độ lượng, nhưng đụng phải tính mạng nguy cấp như thế. cùng không thể hào phóng bò qua cho quán Giang Đô!

Nhất định phải ngăn thích khách lại, đó là cứu tính mạng của minh, cùng cứu tính mạng toàn quân, bọn họ mới nhin thấy hv vọng, huynh đệ thủ hạ mới nhin thấy hy vọng, sao có thể một lẩn nữa tuyệt vọng?

Bọn họ cùng thích khách, chi có thể sống một bên! Khi nghĩ đến điểm này. bọn họ không chút do dự tuôn về phía thích khách, tuy biết ai lên trước sẽ chết trước, nhưng Tâv Lương vương chẳng phải đã nói. chiến trường tàn khốc, chết vốn là việc tầm thường, các huynh đệ nam nhi nhiệt huyết. đương nhiên là khinh sinh trọng nghĩa!

Một mạng đồi lắv mạng của toàn quân, có chết cũng đáng! Tất cả nhưng ngưỡi tiến lên trong một khắc này. nhiệt huyết sôi trào, đểu không lo lắng những cái khác!

Hơn mười Lang tướng đều đã từng ra sinh vào tử. thân kinh bách chiến, tuy thân thủ còn xa mới bẳng Tiêu Bố Y, nhưng ở trong quan binh, cũng không phải là hạng người tầm thường, bọn họ đồng tám liên thủ. đâv là lằn đẩu tiên, nhưng mà... có phải là lẩn cuối cùng hay không?

Sinh tử tích tắc. ngưỡi tay không nọ trong khi rát lui. liền gặp được đồng bạn bị Tiêu Bố

Y một đao giết chết, không khòi tròng mắt muốn nứt ra. Hắn vốn chí tại thiên hạ, nhưng lại bị Tiêu Bố Y một mực canh giữ ở Đông Đò, hắn vốn đã tới đinh điểm, nhưng lại một lần tan thành mây khói, hắn cũng không có đi xa. hắn vẫn một mực ỡ tại chồ này chờ cơ hội. hắn không có đi xa, bởi vi hắn hiểu 1'ẳng. cho dù đi đến chán trời thì có thể thế nào?

Không có hùng tàm. mắt đi chí lớn. người như hắn. sống còn có ý nghĩa gi?

Không thể oanh oanh liệt liệt sổng, hắn thà rẳng oanh oanh liệt liệt đi tìm chết, mà không phải cầu thả cả đời. ngồi nhìn người khác có được núi sông, cả đời chịu thế nhàn chế nhạo.

Từ điểm đó xem ra, hắn là một người kiêu ngạo, nhưng ngưỡi kiêu ngạo, thường thường là người rắt đáng buồn! Mà người kiêu ngạo, nhắt định không thể sống hèn mọn!

Cho nên hắn làm một hành động kinh người, hắn mang theo ngưỡi thủ hạ cuối cùng còn giữ bên cạnh, lẫn vào trong quân Giang Đô, chờ đợi cơ hội ám sát.

Hắn hiểu 1'ẳng, quán Giang Độ quán nhất định sẽ bại. Tiêu Bố Y nhất định sẽ tự mình tới trấn an quán Giang Đô, hắn hiểu rất rò Tiêu Bổ Y, thậm chí còn rõ ràng hơn cả bản thân hắn. hắn hiểu 1'ẳng đãv là cơ hội cuối cùng của hắn, hắn không muốn bỏ qua.

Nhưng một khắc khi nhảy ngược lại, hắn đã nhìn rõ ràng tinh hình quanh mình, hơn mười Lang tướng quân Giang Đô đã chặt đứt đường lui của hắn, thiu hạ của Tiêu Bố Y cùng đã phán tán sang hai cánh của hắn. Tiêu Bố Y cằm đao đứng ở đó. aánh mắt như điện nhin sang hắn!

Tiêu Bổ Y khônghề động, chẳng lẽ đã tính định hắn sẽ không cách nào đào thoát?

Thủ hạ của Tiêu Bổ Y động tác nhanh chóng, tựa hồ sớm đã có chuẩn bị.

Đảy chẳng lẽ là một cai bẫy rập. chờ hắn tiến vào, điều này sao có thể? Người nọ một hồi ngơ ngần, hắn không tin. không tin Tiêu Bố Y có thể đoán ra hắn sẽ tập kích.

Lực cản sau lưng vô cùng yếu kém. hơn mười Lang tướng thật sự không tính là cái gì. từ phía sau giết ra. một lẩn nữa lẫn vào trong quân Giang Đô, hắn chưa chắc đã không giữ được mạng sống! Vò công của hắn cái thế. cho dù loại cái thế hào kiệt như Trương Tu Đà. cũng khó làm gì được hắn. cho dù loại anh hùng vô địch nhưTrương Tu Đà. chi sính cái dũng của thất phu, còn không phải chết ỡ trong ngàn quân?

Chiến hoặc là trốn? Ý niệm trong đẩu chợt lóe lẻn. chẳng biết tại sao. hắn vẫn nghĩ tói Trương Tu Đà. Hắn đột nhiên nghĩ đến mấv càu cuối cùng mà Trương Tu đã nói qua, Trương Tu đã vô năng vô lực. tâm lực tiểu tụy, trên xấu hổ thiên tử. dưới phụ binh sĩ, quay người trờ lại thì có thể làm được gì? Sỡ Bá vương còn có ngựa ô Chuy Ngu Cơ thương tiếc, nhưng... quay người trờ lại thi có thể làm được gì? Hắn một khắc này đột nhiên rõ ràng tám cảnh của Trương Tu Đà. hắn một khắc này đột nhiên rò ràng sự bất đắc dĩ của Trương Tu Đà. Nếu không có đích thán lâm kỳ cảnh, thì có thể nào giải thích được sự bi ai của Trương Tu Đà?

Quay người trờ lại thì có thể làm được gì? Mấy chữ này nhanh chóng lóe lên ỡ trong đầu hắn, mở rộng tràn ngập quanh thân hắn! Hắn một khắc này, thoáng nhìn sự mia mai ở trong mắt Tiêu Bố Y, hắn đã quyết định không trốn nữa, trốn thì có tác dụng gì? Hắn khác với Trương Tu Đà. hắn cùng Trương Tu đã lại không có gì khác nhau, bởi vì bọn họ thật đã không có gì đáng tiếc!

Đã không có gì đáng tiếc, người nhu vậy, chết đổi với bọn họ mà nói. chi là một chữ mà

thôi!

Thỡ nhẹ ra một hơi. linh đài thanh minh, vạn vật xung quanh minh rõ như lòng bàn tay. người nọ trở tay nắm lấy một thanh đao. giống như là người bên ngoài tặng qua vậy. Hơn mười binh khí lẩn lượt ỡ sau người, nhưng còn cách vài tắc. người nọ đã như diều hâu tung người lên. như một con báo tiến lên, hắn một khắc này. khí thế toàn bộ đều xuất ra, mục tiêu của hắn, đương nhiên là giết Tiêu Bố Y!

Hơn mười Lang tướng binh khí đi vào khoảng không, không khỏi trái tim băng giá. người nọ thân hinh giống như quỷ mị. Bọn họ thật sự không thể tin được, trên đời này thậm chí có người có võ công mạnh đến như thế. Người nọ nhảy lẻn giữa không trung, chi ngóng nhìn Tiêu Bố Y, nhưng hắn và Tiêu Bố Y còn có khoảng cách, hắn còn có cơ hội một đao. nhưng mà hắn đột nhiên phát hiện, phía trước trở ngại trùng trùng.

Hai gà binh sĩ đột nhiên xông ra. một trái một phải ngăn ở hắn trước nguỡi, trường thương đám tới nhẳm vào đùi hắn. Người nọ mũi chân điểm nhẹ, đã phiêu nhiên như gió né qua hai người, hắn thậm chí không có vung đao. Nhưng hắn mặc dù muốn quyết chiến, nhưng hộ vệ lại không để hắn tiến lên. Tây Lương vương thân thể ngàn vàng, có thể nào một lần nữa phạm hiểm? Lại có ba người tiến lên. ngưỡi nọ chi ra tay một cái. ba cái đầu người đã bay lẻn, máu tươi văng khắp nơi. Hắn một đao liên tục chém ba người, nhưng mà trong tích tắc, trong một khắc khi vung đao. Sử Đại Nại từ trong bóng tối xông ra, xuất quyền nặng nể đánh vào xương sườn của người nọ.

Người nọ trong tiếng quát lớn, một lằn nữa vung đao. Sử Đại Nại lảo đảo lui về phía sau. ngực phun máu tươi. Hắn né mặc dù nhanh, nhưng cùng thiếu chút nữa bị người nọ một đao chém chết.

Người nọ liên tục huy động hai đao. khí thế hơi suy. hạ xuống trên mặt đắt. nhìn như cũng không bị một quyền của Sử ĐạiNại ảnh hưởng, mũi chán lại điểm, hắn cách Tiêu BÓ Y thoạt nhìn đã gần trong gang tấc. Nhưng chính, là chỗ gang tấc này, lại giống như xa tận chân trời, bởi vì trong khoáng khắc này. ít nhắt đã có hơn mười tên binh sĩ trường thương đang đợi. những người này huấn luyện nghiêm chinh, thắv chết không sờn, võ công hơn xa binh sĩ tầm thường, người nọ trong lòng đã biết. Tiêu Bố Y có chuẩn bị mà đến.

Tiêu Bổ Y tại sao lại biết mà phòng bị hắn, hắn cũng nghĩ không ra.

Chi là hàn quang điểm điểm, không cho phép hắn nghĩ nhiều, đon đao bổ tới. hơn mười thanh trường mâu bay lên giữa không trung, người nọ vẫn là không lùi. từ trong mười người mà xông qua! Mọi người cũng đổi sắc, chưa bao giờ nghĩ đến trên đời còn có người liều mạng như vậy. Người nọ đã thấy được nụ cười của Tiêu Bố Y, mới định ra tay, cánh tay đã bị binh sĩ bắt lấy. hai chán cũng bị một người ỏm. Trong lòng của hắn phát lạnh, hai tay dùng sức vung lên. binh sĩ bắt lắy cánh tay óc vỡ toang, hai chân giãy ra. đá vào ngực người ỡ dưới đắt. người nọ bị một cước cùa hắn đá trúng, máu tươi phun ra thảnh vòi, nhưng hai tay lại nhập lại. một lằn nữa bắt lấy hai chân của thích khách. Thích khách còn đang liên tục đá ra. giày khòi người đang khóa chặt lấy hắn nọ. thi một nhiên ngực mát lạnh, một tiếng xẹt vang lên.

Người nọ không đi về phía trước nữa. đã bắt động tại chỗ, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, một đao đã đâm thũng ngực hắn. thân đao nặng nề đánh lên lồng ngực, dưới đại lực hầu như đã đem toàn bộ xương ngục của hắn đánh nát.

Hắn đứng lại bất động, những binh sĩ cũng không lưỡng lự. trường thương đâm ra. chi trong giây lát. người nọ đã tráng hơn mưỡi thương, máu tươi phun như suối. Người nọ không hể phản kháng, chi lắng lặng nhìn sang Tiêu BÓ Y, thậm chí rên cũng không phát ra một tiếng, binh sì bị sự dũng mãnh của hắn chấn nhiếp, lại không đâm tới nữa.

Đao ờ trong tay Tiêu Bố Y đã rời tay, xuyên thấu lồng ngực người nọ. Nhìn sang người nọ. Tiêu Bố Y đột nhiên than nhẹ một tiếng, "Lý Mật. ngươi xong rồi!" Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Hắn xuất đao như điện, đánh trúng chồ hiểm của địch thủ. nhưng trong lòng lại có sự tiếc nuối. Hắn đã nhận ra. người giết hắn không phái Phù Bình Cư. nhưng lại là người ngạo khiếu thiên hạ, từng khién cho anh hùng thiên hạ cúi đầu. Ngụy công, Lý. Mật!

Bình luận

Truyện đang đọc