GIANG SƠN MỸ SẮC

Nhìn thấy túi tiền trong tay Tiễn Đầu, Dương Đắc Chí chợt nghẹn cười không nổi, "Hay cho tiểu tử này, ngươi ra tay thật nhanh, phối hợp cũng thật tốt".

Thì ra khi tên lưu manh bị Tiêu Bố Y cùng Dương Đắc Chí nắm lấy, Tiễn Đầu đã vô thanh vô tức xin lấy túi tiền của hắn. Tên lưu manh trộm gà không được còn mất cả gạo, ba người thật ra phối hợp cũng rất ăn ý, vô thanh vô tức, cứ như là đã làm nhiều lần với nhau vậy.

Tiễn Đầu tung tung túi tiền, cảm giác cũng không có sức nặng gì, bĩu môi, "Cũng là cùng quỷ, cũng không được mấy đồng".

Rồi mở túi tiền ra nhìn vào, bên trong đúng là chỉ có vài đồng tiền, còn có thứgì đó giống như cái mai rùa.

Ba người không phải là người xấu, nhưng tuyệt đối cũng không phải dạng cố làm người tốt, tuyệt không có ý nghĩ trả lại túi tiền trong đầu.

Tiễn Đầu nhìn mấy đồng tiền, Tiêu Bố Y ánh mắt lại nhìn vào cái mai rùa kia, "Đó là cái gì?"

"Ai mà biết đó là cái quỷ gì, trên người lưu manh còn có thể có bảo bối sao?" Tiễn Đầu lắc đầu, đưa cái mai rùa cho Tiêu Bố Y, đương nhiên mấy đồng tiền kia thì không chút do dự thu vào.

Tiêu Bố Y nhận lấy đưa lên xem, thì phát hiện cái này đúng là cái mai rùa, lớn chừng bàn tay, cạnh không bằng, hình như là lấy ra từ một cái mai rùa lớn hoàn chỉnh. nguồn TruyenFull.vn

Chẳng qua mặt trên có hoa văn xanh xanh đỏ đỏ, cũng không giống hoa văn trên mai rùa. Không biết tên lưu manh này vì cái gì mà đem nó đểở trong túi tiền, Tiêu Bố Y chưa kịp nhìn kỹ thì cảm giác có người đến gần, liền tiện tay đem thứ đó thu vào trong lòng.

Ngẩng đầu nhìn lại, thấy một vị tiên sinh đang đi tới, "Mấy vị mới đến nơi này phải không?"

Ba người nhìn nhau, thấy hắn râu ba chòm, khuôn mặt gầy gò, không giống kẻ lừa đảo.

Nhưng nếu không phải kẻ lừa đảo, thì ba người ở nơi này cũng không quen ai, thì lại có ai chủ động làm quen với họ sao?

Thấy ánh mắt nghi hoặc của ba người, vị tiên sinh nọ cười nói, "Kẻ hèn họ Cao, Cao Sĩ Thanh, xem như là một nửa quản gia của thương đội Bùi Gia".

Ba người lại kinh ngạc, đồng thanh nói: "Bùi Gia thương đội? Một nửa quản gia?"

"Không sai, đúng là như thế, ba vị vừa đi vừa nói chuyện" Cao Sĩ Thanh thủ lễ.

Ba người liếc nhìn nhau, chậm rãi gật đầu. Ba người tuy không tính là kẻ tài cao gan lớn gì, nhưng chân trần thì không sợ mang hài, cũng không bỏ qua.

Nhìn thấy ba người gật đầu, Cao Sĩ Thanh vung tay lên, một chiếc xe ngựa đã chạy tới, ngựa cao lớn hùng tráng, Tiêu Bố Y thấy cũng nuốt nước bọt.

Ngựa ở nơi này đều là thuần thiên nhiên nuôi dưỡng, thực sự là không tệ.

Trong xe rộng rãi ngăn nắp, bốn người ngồi ở bên trong, nhưng cũng không chút chật chội, chỉ là nhìn nhau có chút xấu hổ không quen.

"Chúng ta cũng chưa từng quen biết, không biết vì cái gì mà tìm đến chúng ta?" Dương Đắc Chí đặt câu hỏi trước.

Cao Sĩ Thanh vẫn mỉm cười, "Xin cho ta tạm thời chưa thể bẩm báo, khi đến nơi các người tự nhiên sẽ biết".

Ba người đều nghi hoặc, nhưng cũng không có ý muốn xuống xe, chính là bởi vì Tiêu Bố Y thấy xe cùng ngựa này không phải là thứ mà mấy điếu tiền trong túi hắn có thể mua được, nếu là kẻ lừa đảo, lừa cũng tuyệt đối không phải vì tiền.

Mấy người sau khi xuống xe, lại ngẩn ra, trước mặt chỉ có một con đường đá thẳng tắp, nối thẳng đến một đình viện.

Căn nhà xem ra cũng rất hùng vĩ, ở phía bắc hướng ra phía nam, khí phái vượt xa chỗ của Thiên Mậu thương đội.

Tường rào cao ngất, lát ngói lưu ly, cứ thế mà nối dài, như rồng nằm phương bay, sặc sỡ nhiều màu.

Trước cửa có một tấm biển thếp vàng, chỉ viết một chữ Bùi thật lớn!

Tiêu Bố Y có chút cảm khái thời đại này ngôn đơn ý giản, quán lớn thì không lo thiếu khách, Thiên Mậu cũng chỉ có hai chữ mà thôi, nhà này càng tốt hơn, chỉ có một chữ. Nếu đến thời đại của mình, thì thật không hiểu bọn họ đang làm cái gì.

Thấy khí thế của căn nhà như vậy, Tiêu Bố Y đã có tám phần tin vị Cao Sĩ Thanh này là người của Bùi Gia, đợi đến khi tiến vào trong căn nhà, Tiêu Bố Y đã tin cả mười phần.

Căn nhà rất lớn, trong nhà giả sơn nước chảy, tre trúc cao ngất, bên tai nghe thấy tiếng suối róc rách, chim hót líu lo.

Xuyên qua đình viện, đi dọc hành lang, ba người được dẫn đến một đại sảnh.

Nhìn đồ dùng bằng gỗ lim, trầm ổn nặng nề, bốn vách có danh họa, hết sức phiêu dật, dưới đất lát đá đen được mài nhẫn, bóng có thể soi được, mấy người đi lên trên chỉ sợ bị trợt chân ngã sấp mặt xuống, không ngờ đi lên trên lại rất an ổn không có chuyện gì xảy ra.

Trong căn nhà này mỗi một cây một cỏ, một gạch một đá, đều thể hiện sự khéo léo. Ba người Tiêu Bố Y đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng xa hoa như thế, không khỏi nhìn nhau.

Bùi Gia quả nhiên có tiền, đủ khí phái, bọn họ cũng không kinh ngạc, bởi vì căn cứ theo sự miêu tả của Tiết Bố Nhân, bên cạnh hoàng thượng có hai người họ Bùi như mặt trời giữa trưa, đại đại hồng nhân.

Bùi Gia tại miếu đường người cũng không ít, trong quân lữ lại càng nổi danh hiển hách, tại một thành nhỏ tầm thường ở biên cảnh cũng có đình viện khí phái như thế, cũng không tính là gì.

Nhưng một thương đội như thế, lại cung kính hữu lễ đưa ba người đến đây, tuyệt đối không phải là chuyện tầm thường.

"Ba vị mời ngồi" Cao Sĩ Thanh vuốt râu gật đầu, đưa tay vẫy một hạ nhân tới, thấp giọng thì thầm vài câu.

Hạ nhân liếc nhìn ba người, rồi bước nhanh ra ngoài.

Một nha hoàn xinh xắn nhu thuận sớm đã đem ba chén trà xanh đến, đưa đến bên cạnh ba người, lễ phép nói:[ba vị, mời uống trà".

Đám người Tiêu Bố Y đang ngơ ngác, ngửi được hương trà xông lên mũi, không khỏi cảm thấy chảy nước miếng.

Vô luận là nghi hoặc thế nào, trong lòng ba người Bùi Gia thương đội này hiển nhiên so với Thiên Mậu thương đội thì mạnh hơn rất nhiều.

Cũng là người như nhau, nhưng đãi ngộ tuyệt đối không giống nhau, Bùi Gia thương đội Cao Sĩ Thanh này từ bất kỳ phương diện nào xem ra, cũng không thể chê vào đâu được, mà bởi vì không chê vào đâu được mới làm cho người ta khó hiểu, không biết làm sao.

"Ba vị mời dùng trà, còn không biết ba vị huynh đệ cao tính đại danh là gì?" Cao Sĩ Thanh xưng hô huynh đệ cũng không có gì sai, trên thực tế, hắn đích xác lớn tuổi hơn ba người nhiều.

"Tiêu Bố Y".

"Dương Đắc Chí".

"Tiễn Đầu".

Ba người cũng không có giấu tên, bởi vì cũng không có danh tiếng gì.

Nghe được hai chữ Tiễn Đầu, Cao Sĩ Thanh ngẩn ra một chút, cũng không hỏi lại, "Ba vị huynh đệ có phải đã đi qua Thiên Mậu thương đội?"

Tiêu Bố Y gật đầu, "Không sai, Cao tiên sinh làm sao biết?"

Cao Sĩ Thanh cười mà không đáp, tiếp tục hỏi: "Ba vị huynh đệ muốn ra ngoài làm ăn?"

Hắn gọi huynh đệ, thái độ cũng rất hòa nhã, tuy hỏi nhưng cũng không có bức người, làm cho người ta sinh hảo cảm.

"Không sai" Tiêu Bố Y thấy Cao Sĩ Thanh không trả lời cũng không hỏi nữa, thắc mắc trước sau gì thì cũng được giải đáp, dù sao bọn họ cũng không có tổn thất gì.

"Không biết bọn họ đưa ra điều kiện gì? Có cho phép các người gia nhập không?" Cao Sĩ Thanh lại hỏi.

Tiêu Bố Y trong lòng chợt động, "Bọn họ nói gia nhập phải nộp sáu mươi tám điếu làm tiền bảo lãnh, sau một chuyến buôn bán thì thu 10% lợi nhuận rồi mới có thể gia nhập, chúng ta còn đang xem xét".

Tiêu Bố Y nói tuy có chút dối nhưng thật ra cũng gần gần đúng, thậm chí số lượng cũng đổi đi, Dương Đắc Chí hiểu được dụng ý của hắn, cũng gật đầu, "Chẳng qua bọn họ nói điều kiện cũng có thể thương lượng".

"Không biết ba vị huynh đệ vì sao lại muốn buôn bán?" Cao Sĩ Thanh cũng lại hỏi một câu giống như Đổng quản gia vậy.

Tiêu Bố Y đành lại phải đem Phạm Lãi cùng lý luận sĩ nông công thương lôi ra, để tránh khỏi để cho lên mốc meo.

"Cổ nhân có câu, sĩ nông công thương tứ dân giả, quốc chi thạch dân dã…"

Phạm Lãi nếu ở dưới cửu tuyền có biết, nghe được Tiêu Bố Y một ngày niệm tới hắn hai lần, quá nửa cũng muốn đi lên tẩn cho Tiêu Bố Y một trận, ai bảo làm cho hắn chết rồi cũng không được yên.

Sau khi nghe xong những lời này của Tiêu Bố Y, Cao Sĩ Thanh tay vuốt râu, ánh mắt lộ ra ra vẻ tán thưởng, "Bố Y giải thích độc đáo, cũng không phải là vật trong ao tù, ta nghĩ nếu buôn bán, tại Bùi Gia thương đội chúng ta tất có thể thành tựu sự nghiệp".

Lần này cho dù là Tiễn Đầu nghe cũng hiểu được, thì ra Cao Sĩ Thanh đang chủ động muốn chiêu mộ ba người gia nhập thương đội.

Bình luận

Truyện đang đọc