Sáng ngày thứ hai, Hoa Hiểu Bồng tới phòng pha cà phê, Trương Yến và Tiêu Diệc Mẫn đã ở đó rồi.
"Nữ thần Mẫn, cà phê chồn của chị uống ngon ghê, không hổ là loại cà phê được xếp trong danh sách cực phẩm.
" Trương Yến cố ý nói.
"Đương nhiên rồi, đây là loại cà phê người bình thường không thể uổng nổi, người nghèo chỉ có thể uống túi lọc cà phê thôi.
" Tiêu Diệc Mẫn vừa nói vừa nhìn Hoa Hiểu Bồng.
Hoa Hiểu Bồng vẫn thản nhiên cầm một túi lọc cà phê lên, chuẩn bị pha.
Cà phê đối với cô chỉ là nâng cao tinh thần, không để ý nhiều như vậy.
Thấy cô không có phản ứng, Tiêu Diệc Mẫn đi tới: "Hoa Hiểu Bồng, cô có muốn tôi chia chút cà phê cho cô không?"
"Không cần, cảm ơn.
" Hoa Hiểu Bồng khéo léo từ chối , cô biết rõ Tiêu Diệc Mẫn đang muốn kiếm cớ.
"Cũng được, dù sao cho cô thì cô cũng không biết pha như thế nào, chỉ lãng phí, phung phí của trời mà thôi.
" Tiếu Diệc Mẫn cười nhạo.
Hoa Hiểu Bồng vô cùng bình tĩnh, khuất cà phê trong ly: "Thứ cục con chồn thải ra, rồi đem đi chế biến, tôi uống không quen.
"
"Đồ quê mùa như cô biết cái gì chứ, thật là thô tục không thể chịu nổi.
" Trương Yến trừng mắt tức giận nhìn cô.
"Cà phê phân chồn không phải là hạt cà phê đem cho chồn ăn, sau đó lấy hạt cà phê không tiêu hóa từ bên trong con chồn ra rồi bán cho người uống sao? Phân không gọi là cục thì gọi là gì?" Hoa Hiểu Hồng ung dung chậm rãi nói.
Nghe cô nói như thế, Trương Yến cũng cảm thấy buồn nôn.
"Hoa Hiểu Bồng, cô là người mới, không biết cần phải tôn trọng tiền bối à?"
"Tôi chỉ đang nói sự thật thôi, không có xúc phạm ai cả, cô cảm thấy tôi nói không đúng có thể tự đi tra baidu.
" Hoa Hiểu Bồng nhún vai, bưng lên ly cà phê uống.
Một tia nham hiểm chợt xuất hiện nơi đáy mắt của Tiêu Diệc Mẫn, cô đẩy Trương Yến đang đứng phía sau, Trương Yến lập tức hiểu ý, đi lên va mạnh vào Hoa Hiểu Bồng.
Cà phê nóng dội ra, tuy đúng lúc cô đã buông lỏng tay nhưng vẫn bị dội trúng hơn một nửa cánh tay.
Da thịt trắng nõn của cô ngay lập tức ửng đỏ, nổi lên bong bóng.
Đau đớn bỏng rát giống như bị lột một lớp da.
"Cô có bị bệnh không.
" Cô vội vàng mở vòi hoa sen, dùng nước lạnh dội lên.
"Đây chỉ là một bài học nho nhỏ cho cô, ở bộ phận thiết kế ngoại trừ trưởng phòng thì người cao nhất là nữ thần Mẫn.
Cô dám bất kính với nữ thần Mẫn như vậy chính là đối địch với cả bộ phận thiết kế.
"
Trương Yến và Tiêu Diệc Mẫn liếc mắt nhìn nhau, giọng điệu sắc bén và cay nghiệt, không hề có chút áy náy nào.
Họ không biết lúc này, Lục Cẩn Ngôn cũng vừa đi tới, thu hết tất cả mọi chuyện vào mắt.
Hoa Hiểu Bồng dội nước một lúc, đau đớn cũng không giảm bớt xem ra cần đi mua kem thoa phỏng rồi.
Tiếc Diệc Mẫn nhìn thấy vậy trong mắt cũng hiện lên tia rất thoải mái.
Nếu như ly cà phê kia giội lên mặt thứ nhà quê kia thì càng tốt nữa, phá hủy dung mạo của cô ta đi, để xem cô ta làm sao câu dẫn Lục Cẩn Ngôn được nữa.
Hoa Hiểu Bồng đóng vòi nước lại, kéo thảm trên chén cà phê lên.
Cô không nói nhiều, xoay người chuẩn bị rời đi.
Hai đấu với một, cô đang ở thế hạ phong.
Đi tới cửa cô lại va đầu vào một bức tường thịt kiên cố.
Ngẩng đầu nhìn lên thấy gương mặt băng sơn ngàn năm anh tuấn của Lục Cẩn Ngôn, cô kinh hãi lùi về sau hai bước: "Lục! Lục! "
Suýt chút nữa cô đã gọi lên tên của Lục Cẩn Ngôn, đầu lưỡi của cô cứng đờ một thoáng lập tức biến thành bộ dáng mờ mịch không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Tổng giám đốc Lục.
"
Tiếu Diệc Mẫn cũng bất ngờ, không ngờ Lục Cẩn Ngôn lại đột ngột xuất hiện ở đây.
Anh cũng không đi một mình là phía sau còn có trợ lý đặc biệt Finn, từng người đều rất đẹp trai.
"Anh Cẩn Ngôn!" Tiếu Diệc Mẫn nở nụ cười xinh đẹp, gọi hết sức thân mật.
Lục Cẩn Ngôn không đáp lời cô ta, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cánh tay đỏ ngầu của Hoa Hiểu Bồng, hỏi: "Tay thế nào rồi?"
"Bị nóng lên thôi.
" Hoa Hiểu Bồng cẩn thận nói từng chữ.
"Ai làm bỏng em?" Mày anh hơi nhíu lại.
Hoa Hiểu Bồng cúi đầu, trong lúc nhất thời cô không biết có nên nói sự thật hay không.
"Nói!" Trong giọng của Lục Cẩn Ngôn có một chút không kiên nhẫn.
Cô nuốt nước bọt chậm rãi ngửa đầu lên nhìn anh, mặt anh không cảm xúc ngay cả một tia tâm tình gợn sóng cũng không, chỉ có một đôi con ngươi cực kỳ thâm trầm lạnh băng như hai cổ giếng ngàn năm, nhìn xuống không thấy đáy.
“Vâng! " Cô vừa mới mở miệng, Trương Yếu đã cướp lời trước, nói dối: "Là cô ta tự mình làm phỏng, vừa nãy cô ta còn dữ tợn nhục mạ nữ thần Mẫn nữa, nói nữ thần Mãn uống cà phê phân chồn, một chút lễ phép cũng không có.
"
Cô ta cho rằng nói như thế sẽ lấy được hào cảm của Lục Cẩn Ngôn.
Tiêu Diệc Mẫn là bạn gái của anh, cô ta giúp đỡ Tiếu Diệc Mẫn chẳng khác nào đang nịnh nọt anh.
Tiếu Diệc Mẫn cũng tỏ ra vẻ mặt oan ức: "Trương Yến, cô đừng nói nữa không sao đâu, tôi không để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này.
"
Ánh mắt của Lục Cẩn Ngôn đột nhiên trở nên lạnh lẽo dị thường: "Tôi ghét nhất là người nói dối.
"
Sắc mặt của Trương Yến thầm trở nên trắng bệch.
Lá bài vương của Tiêu Diệc Mẫn đã không dùng tốt như trong trí tưởng tượng của cô ta.
"Nhanh chóng nói sự thật mau, đừng lãng phí thời gian của tổng giám đốc, chẳng lẽ mấy chuyện nhỏ này cũng phải gọi bộ phận bảo vệ đến mở camera sao?" Finn đứng phía sau, nói.
Hoa Hiểu Bồng thấy dáng vẻ này, âm thầm đoán Lục Cẩn Ngôn đã thấy hết chỉ là đang giả vờ không biết mà thôi.
"Tổng giám đốc Lục, đây chỉ là chút việc nhỏ tôi đã không sao rồi, thời gian không còn sớm nữa chúng ta nên trở về làm công việc của mình thôi.
"
Cô cũng không muốn làm lớn chuyện này lên, dù sao cô cũng là người mới lại bị người khác cô lập, vẫn nên biết điều một chút thì tốt hơn.
Cô mới bước lên phía trước một bước, lại bị Lục Cẩn Ngôn kéo lại một cách thô bạo: "Tôi cho em ba giây để nói ra đó là ai, nếu không thì tự động xin nghỉ việc đi.
"
Tiếng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng ý lại vô cùng nghiêm trọng.
Cô lạnh người run lên, lẽ nào anh muốn đuổi cô đi sao?
Không được, không thể để cho anh có cơ hội đó được.
"! Là cô ta!" Cô chỉ về phía Trương Yến, bảo vệ bát cơm vẫn quan trọng hơn, cố không được thành quá cố mất.
"Không phải tôi, cô nói bậy, oan uổng cho tôi.
"
Lần này đến lượt Trương Yến hoảng hốt, cô ta nhìn Tiêu Diệc Mẫn cầu cứu.
Tiêu Diệc Mẫn cũng không ngờ Lục Cẩn Ngôn lại kiên quyết đào ra không tha như thế, xưa giờ anh không như vậy.
"Anh Cẩn Ngôn đây chỉ là sự cố, Trương Yến không cố ý, cô ấy nghe Hoa Hiểu Bồng nói khiếm nhã nên mới nhắc nhở cô ta chú ý một chút, dù sao nơi này là công ty không phải chợ búa nên không thể nói những lời thô tục như thế.
Không ngờ Hoa Hiểu Bồng lại phản ứng có chút thái quá, hai người không cẩn thận va vào nhau, Hoa Hiểu Bồng bị dội cà phê lên tay.
"
Lời này bên ngoài là giúp Trương Yến giải vây, nhưng trên thực tế cô ta chủ ý chỉ muốn đổ hết tội cho Hoa Hiểu Bồng.
Hoa Hiểu Bồng xì cười: "Cô Tiêu này, tôi chỉ giải thích cà phê chồn là làm từ phân chồn mà thôi, con chồn tiêu hóa xong đi ra rồi đem vào chế biến, đó là từ ngữ dễ hiểu không có chút thô tục nào.
"
Vẻ mặt của Lục Cẩn Ngôn lộ ra một chút quái dị như đang muốn cười nhưng cố kiềm lại.
Thật sự dễ hiểu một cách thô tục.
Lời này cũng chỉ có người phụ nữ ngu ngốc này nói được.
Ngón trỏ thon dài của anh gõ hai lần lên mặt bàn, đôi mắt hoa đào lạnh lẽo híp lại, thản nhiên nói: "Được rồi, cô ta giội em thì em giội lại cô ta đi, coi như hòa nhau rồi.
"
Một câu chậm rãi thốt ra, như ký bom nặng nổ vang ở phòng pha trà.
Trương Yến sợ đến mức chân mềm nhũn ra, té ngã dưới chân của Tiêu Diệc Mãn, dáng vẻ hung hăng kiêu ngạo vừa rồi biến không thấy đâu mất.
"Tôi sai rồi, tổng giám đốc Lục, tôi sai rồi, xin anh hãy tha thứ cho tôi đi, tôi không dám nữa đâu.
" Cô ta òa khóc, sắc mặt trắng bệch, ngay cả môi cũng mất đi màu sắc.
.