HÔN NHÂN CHỚP NHOÁNG: QUẤN QUÝT CHỒNG YÊU



“Mau bật đèn lên, đèn ở đâu vậy?” Cô run cầm cập tìm kiếm ở xung quanh vách tường, thế nhưng trên đó hoàn toàn trống rỗng, cô không sờ được bất cứ thứ gì cả.

Đầu gối của con đang run rẩy, đôi chân của cô trở nên mềm nhũn, từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán cô.

Cô lần mò đến cánh cửa, vừa muốn mở cửa thì đã bị Lục Cẩn Ngôn hất ra một cái: “Ngày hôm nay em đừng hòng ra khỏi nơi này!”
“Tôi muốn ra ngoài, tôi không muốn bị nhốt trong phòng tối, tôi sợ phòng tối nhất đấy.

” Cả người cô đều run rẩy, cô run đến mức vách tường bên cạnh dường như đều rung chuyển theo.

Hai hàm răng của cô cũng đang va vào nhau, cắn rách đôi môi của cô, một dòng máu tươi chảy xuống từ khóe miệng của cô.

“Địa ngục tối tăm đến như vậy đấy, em đừng bao giờ hy vọng có thể nhìn thấy ánh sáng!” Đôi môi mỏng của anh áp sát bên tai của cô, hơi thở nóng rực như ngọn lửa, giống như một ngọn lửa quỷ dị dâng lên từ địa ngục muốn thiêu đốt cô thành tro bụi.

Cô giống như bị một cây gậy đánh xuống đỉnh đầu, không thể chống đỡ được nữa mà ngã rạp xuống đất.

Cô giãy dụa muốn đứng lên nhưng lại thất bại, chỉ có thể bò vài bước về phía trước mà bò đến bên chân của anh.

“Xin anh hãy thả tôi ra ngoài, xin anh đấy……” Cô liên tục cầu xin với giọng điệu hoảng sợ, yếu ớt, giống như một con vật nhỏ bị thương đang kêu gào thảm thiết trước cái chết.

Anh từ trên cao nhìn xuống về phía cô với ánh mắt xem thường, khinh bỉ, trong ánh mắt chỉ có sự chán ghét và lạnh lùng.


Anh nắm lấy cánh tay của cô, nhấc cô lên một phát và đè cô lên tường.

Bàn tay to lớn nắm lấy đôi chân vừa cứng nhắc vừa yếu ớt của cô, cưỡng ép mở rộng ra, kéo đến ngang phần eo của mình.

“Đây mới chỉ là khúc dạo đầu mà thôi!” Khóe miệng của anh nở ra một nụ cười dữ tợn, nụ cười kia toát lên dáng vẻ khát máu vô cùng mãnh liệt.

Ngón tay thon dài của anh đưa về phía trước, nắm lấy phần ngực đang phập phồng dữ dội của cô, mặc sức chơi đùa giống như hai món đồ chơi chuyên dùng để thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ của mình vậy.

Cổ họng của Hoa Hiểu Bồng vì sự sợ hãi tột độ mà như bị nghẹn lại, không thể nói được câu nào, cô cố gắng hết sức để nuốt nước bọt, khó khăn thốt ra vài con chữ: “Không…… Không……”
“Em nên nói muốn, một đứa lẳиɠ ɭơ chỉ nên nói chữ này!” Anh khẽ quát một tiếng, xé toạc lớp che đậy mỏng manh dưới chiếc váy của cô.

Cô yếu ớt lắc đầu, cơ thể vì sự sợ hãi dồn nén mà trở nên cứng ngắc giống như cục bột đã để lâu.

Anh tiến vào một cách thô lỗ, tiến thẳng vào khe hở nhỏ hẹp của cô, không hề có một tí sự thương xót nào.

Cô cảm thấy mình sắp ngạt thở, không thể không há miệng thở hổn hển.

Nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của cô, đôi mắt của cô vẫn mở to ra, cố gắng tìm kiếm tia sáng trong phòng, tìm kiếm một tia hy vọng giúp cô kéo dài hơi tàn xuyên qua dòng nước mắt của mình.

Chiếc quạt thông gió không ngừng chuyển động, một vài tia sáng yếu ớt lại chiếu vào trong phòng, cô chậm rãi vươn cánh tay cứng ngắc lên.

Bởi vì sự tấn công dữ dội của anh mà cả người cô cũng đang run rẩy, cánh tay cũng đong đưa lên xuống theo người cô.

Cô rất cố gắng vươn tay ra như muốn bắt lấy những tia sáng yếu ớt kia, thế nhưng chúng nó cách cô rất xa, vô cùng xa, những tia sáng kia như có như không, cho dù làm như thế nào cũng không thể nắm bắt được.

Sau khi phóng thích một lần, anh lật người cô lại, bắt cô quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, sau đó tiến vào từ phía sau.

Cô không thể nhìn thấy ánh sáng nữa, không nhìn thấy một tí nào nữa, trước mắt cô tối đen như mực, cho dù vươn tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón.

Cánh tay không còn sức lực của cô chống đỡ cả cơ thể của mình, nửa người trên gần như nằm rạp xuống đất, cả người cong lại thành hình vòm.

Cơ thể cường tráng của Lục Cẩn Ngôn không ngừng đẩy vào cô từ phía sau, va đập vào cô, không cho cô cơ hội để thở.

Cô cảm thấy bản thân sắp chết đến nơi rồi, cảm thấy mình sắp bỏ mạng trong căn phòng nhỏ tối tăm này, bỏ mạng ở dưới cơ thể của tên đàn ông tàn bạo này.

Cô muốn ra ngoài, ai đó hãy đến cứu cô, người nào có thể đến cứu lấy cô đây!
Trong lòng cô đang liều mạng gào thét, thế nhưng trong miệng lại không thể thốt ra một con chữ nào, bởi vì bây giờ cô phải hít thở, cô phải cố gắng hít thở, không để cho mình nghẹt thở đến chết.

Cô không biết trận ngược đãi này phải đến lúc nào mới ngừng lại, không biết anh muốn như thế nào mới có thể buông tha cho cô.


Thời gian đã trôi qua rất lâu rất lâu, giống như đã qua một thế kỷ.

Trong lòng cô tràn ngập sự sợ hãi tột độ, cơ thể lại chìm nổi trong từng đợt tấn công dữ dội của anh.

Từng động tác của anh đều tấn công vào chỗ nhạy cảm của cô một cách vô cùng chính xác, mang đến một sự kɦoáı ƈảʍ nguyên thủy nhất cho cô.

Đây là bản năng của cơ thể, là kết quả của Adrenaline đang sôi sục.

Cô không có cách nào để khống chế điều đó.

Cô gần như không thể phân biệt rõ ràng bản thân sẽ chết trong sự sợ hãi, hay sẽ chết trong sự phấn khích.

Trong bóng tối, dường như cô nhìn thấy có một bóng người lướt qua.

Đó là A Thông sao?
Là A Thông đã đến đây sao?
Cô nghe nói khi con người sắp ra đi sẽ nhìn thấy người thân đã khuất của mình, bọn họ đến đây để đón người đó đi.

Có phải cô cũng sắp chết rồi không, vì vậy A Thông mới đến đón cô ư?
Cô thật sự rất muốn đi theo anh ấy đến một thế giới không cần lo lắng hay đau buồn, cũng sẽ không bị tên ác quỷ này chà đạp nữa.

Thế nhưng cô không thể làm vậy, cô vẫn phải tiếp tục sống, vẫn phải cứu Tiểu Phong.

A Thông, tớ xin lỗi, cậu hãy đi đi, đừng quan tâm đến tớ nữa, tớ vẫn chưa thể đi với cậu.

Cô lắc đầu, hất bỏ nước mắt ở khóe mắt của mình, bắt ép ý thức mơ hồ của mình tỉnh táo trở lại.

Lục Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm vào cô ở trong bóng tối.

Con nhím bướng bỉnh này, thật biết nhẫn nhịn đấy, vậy mà không hề rên lên một tiếng nào!
“Hoa Hiểu Bồng, đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi, tôi đã từng nói sẽ khiến em nếm đủ mùi vị của mười tám tầng địa ngục.

” Anh hung tợn khẽ gầm lên, mặc sức phóng thích ra ngoài.

Quả thật đây chỉ là bắt đầu, anh còn rất nhiều cách giày vò cô, khiến cô phải đầu hàng khuất phục!
Cho dù xương của cô có cứng hơn, gai có nhọn hơn đi nữa thì cũng chắc chắn không thể chịu được.

Hoa Hiểu Bồng bị ném xuống đất giống như một con búp bê bị chơi đến hỏng, cả người dính đầy những giọt mồ hôi, cả người giống như chỉ còn một chút linh hồn.

Bàn tay to lớn của anh vươn ra nhấn mở công tắc ở cánh cửa, ngọn đèn trên trần nhà sáng lên.


Cô giống như một con cá thiếu nước mà nhìn về phía bóng đèn, thở hồng hộc để làm dịu nhịp tim nhanh đến sắp ngừng đập của mình.

“Có thích cảm giác này không?” Anh bước tới cản lại ánh sáng, cơ thể to lớn tạo thành một bóng râm khổng lồ.

Cô khó khăn nuốt một ngụm nước bọt làm ướt cổ họng khô khốc của mình, sau đó lấy hết sức lực thốt ra vài chữ: “Tôi có thể đi được chưa?”
Anh thô lỗ nắm lấy ót của cô, bắt cô ngẩng đầu lên nhìn vào anh: “Sau này không được quên một chữ nào trong lời nói của tôi!”
“Đã biết.

” Cô bày ra vẻ mặt nhẫn nhục chịu đựng, thế nhưng dưới hàng mi đang rũ xuống lại đang cất giấu một sự bướng bỉnh, ngang ngược không chịu khuất phục.

Cơ thể của cô có thể khuất phục với anh, thế nhưng trái tim của cô, linh hồn của cô sẽ không bao giờ như vậy.

Anh lạnh lùng hậm hừ một tiếng, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Cô bò dậy, co rút cả người vào góc tường.

Cô vẫn chưa có sức lực để đứng dậy, cần phải nghỉ ngơi một thời gian.

Tần Như Thâm bước vào trong câu lạc bộ, khi bước ra khỏi nhà họ Lục thì anh ấy đã không nhìn thấy Hoa Hiểu Bồng nữa, anh ấy cũng không biết cô đã đi đâu.

Anh ấy gửi tin nhắn Wechat nhưng cô cũng không trả lời.

Vì thế anh ấy liền đi đến đây để uống rượu giải tỏa tâm trạng.

Khi ngồi ở phía trước quầy bar, khóe mắt của anh ấy liếc nhìn thấy Lục Cẩn Ngôn.

Khi nhìn thấy Lục Cẩn Ngôn bước vào và ngồi bên cạnh An An, một cơn tức giận tột độ dâng thẳng lên chân mày của anh ấy.

Anh ấy đứng dậy, nhanh chóng đi về phía Lục Cẩn Ngôn, nắm lấy cổ áo của anh.

.


Bình luận

Truyện đang đọc