Cô ngồi trên đệm của mình nói: “Lục Cẩn Ngôn, anh còn nhớ lúc đầu anh bảo đưa một trăm triệu cho tôi và đuổi tôi đi, tôi không đồng ý.
Người quân tử thích tiền tài là để dùng cho việc có đạo đức, tôi yêu tiền nhưng mà tôi chỉ muốn lấy tiền của anh, bởi vì tôi là người vợ hợp pháp của anh, tôi cũng chiếm một nửa trong số tài sản sau hôn nhân của anh.
Việc tôi muốn tiền của anh là đạo lý hiển nhiên.”
Đôi mắt của Lục Cẩn Nôn lóe sáng dưới ánh đèn: “Con mèo hoang, quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng.”
“Vậy nguồn thu nhập của tôi có thể được hủy bỏ đóng băng rồi đúng không?” Cô chớp mắt, hàng mi dày và dài run lên một cách gian xảo.
“Nếu như đêm nay hầu hạ khiến ông đây cảm thấy hài lòng thì sẽ dỡ bỏ đóng băng.” Đôi môi mỏng của anh nở ra một nụ cười lạnh lùng và tà ác, anh đứng dậy và nhanh chóng bước đến gần như một cơn lốc xoáy.
Vẻ mặt của cô trở nên tái nhợt: “Chẳng phải hôm nay anh vừa thỏa mãn xong mới trở về đây à? Có người hầu hạ anh rồi mà?” Không cần phải giày vò cô một trận nữa chứ, thận của anh cũng đâu phải thận vàng mà không biết tiết chế gì cả.
Hai hàng lông mày của anh nhíu chặt lại: “Nếu nghĩa vụ của em bị người khác làm thay rồi thì tôi còn cần em làm gì nữa?”
“Tôi…… Tôi lo cho cơ thể của anh.” Cô ngập ngừng nói.
“Toàn lo những việc không đâu.” Anh lật người cô lại, khiến cô giống như một con thú cái dâng tặng cơ thể của mình, chờ đợi anh hưởng thụ.
Cơ thể của cô cũng dần dần trở nên cứng nhắc như mọi lần, đây là phản ứng đề phòng theo bản năng của cô và cũng là điều mà Lục Cẩn Ngôn ghét nhất.
Anh không tin mình không thể chinh phục được con mèo hoang này, cho dù không thể khiến cô chịu khuất phục thì cũng phải làm cô chịu thua ở trên giường trước!
Ngày hôm sau, bọn họ cùng nhau đến bệnh viện thăm bà cụ Lục.
Bà cụ Lục đã biết chuyện của Hoa Mộng Lê rồi.
Bà ấy nắm lấy bàn tay của cháu mình: “Cẩn Ngôn, bà nói cho cháu biết, bà chỉ nhận Hiểu Bồng làm cháu dâu thôi, bà không hề xem trọng con bé Hoa Mộng Lê kia.”
“Bà là người lớn nhất, bà nói cái gì thì là cái đấy.” Lục Cẩn Ngôn cong khóe miệng lên nói.
“Bà nội à, bà uống canh đi ạ.” Hoa Hiểu Bồng múc một chén canh cho bà ấy.
“Hôm nay là canh gì vậy?” Bà cụ Lục mỉm cười hỏi.
“Canh gà và nấm cây trà ạ.” Hoa Hiểu Bồng nhẹ nhàng mỉm cười.
“Cháu dâu của bà đúng là khéo tay nhanh nhẹn.” Bà cụ Lục xoa đầu cô, bưng chén canh lên và bắt đầu uống.
Hoa Hiểu Bồng ngồi xuống bên cạnh bà ấy: “Bà nội à, tinh thần của bà trông có vẻ càng ngày càng tốt hơn rồi, cháu cảm thấy qua hai ngày nữa thì bà có thể về nhà rồi.”
“Chờ đến lúc cháu cố của bà ra đời thì bà sẽ trở về.” Bà cụ Lục cười nói.
Thật ra bà cụ cũng không mắc phải bệnh gì quá nghiêm trọng, bà ấy chỉ bởi vì chuyện của ông cụ Lục mà đau buồn thành bệnh.
Bản thân bà ấy cũng là bác sĩ nên biết cách điều dưỡng, bệnh viện này cũng là của bà ấy, bây giờ giao cho chú hai của nhà họ Lục quản lý.
Bà cụ đã ở nơi này đến quen rồi, không muốn trở về thấy cảnh sinh tình.
“Vậy cháu phải cố gắng để cho bà về nhà sớm một chút rồi.” Lục Cẩn Ngôn trêu đùa cười nói.
Anh biết bà nội có nút thắt ở trong lòng, bà cụ đã lớn tuổi rồi, một khi nút thắt kia bị kìm nén quá lâu thì rất dễ xảy ra vấn đề nghiêm trọng.
Tư Mã Ngọc Nhi và Lục Sơ Hà cũng đến đây.
“Bà nội, tại sao bà không về nhà đón Tết Đoan Ngọ với bọn cháu vậy?” Lục Sơ Hà nghiêng đầu hỏi.
“Chẳng phải các cháu đã đến đây đón Tết với bà nội rồi sao?” Bà cụ Lục yêu thương xoa cái đầu nhỏ của cô bé.
Lục Sơ Hà lột một cái bánh ú nhân mứt táo cho bà cụ, bà cụ ăn một ngụm rồi hỏi: “Bà nghe nói gần đây Cẩm San luôn gây rắc rối cho Hiểu Bồng, con bé bị làm sao vậy?”
“Bà nội à, để cháu kể cho bà nghe, chị cả ghét nhìn thấy những người đẹp hơn chị ấy nhất.
Chị ấy cảm thấy chị dâu đã cướp mất sự nổi bật của người đẹp nhất như chị ấy, vì vậy cực kỳ ghen tị với chị dâu và muốn đuổi chị dâu đi.” Lục Sơ Hà vừa mở cái miệng nhỏ của mình đã lưu loát kể tội.
Hoa Hiểu Bồng phát hiện mặc dù bà cụ Lục không ở trong nhà nhưng cũng không phải không quan tâm đến bất cứ chuyện gì, hình như bà ấy đều biết rõ tất cả mọi chuyện xảy ra ở trong nhà.
Bà cụ thở dài một cái: “Con bé Cẩm San này đã bị A Sở chiều hư rồi.
Từng đứa con gái của nhà họ Lục chúng ta đều thông minh lanh lợi, hiền lành tốt bụng, bậc cân quắc không thua đấng mày râu(*), chỉ có con bé này là một đứa kỳ cục, tham ăn biếng làm, buông thả tùy ý, hoàn toàn là một bình hoa rỗng.”
(*)巾帼不让须眉 - Bậc cân quắc không thua đấng mày râu: Ý chỉ những người đàn bà không hề thua kém so với đàn ông.
“Bà nội à, chị cả chính là bà hoàng hậu độc ác trong truyện công chúa Bạch Tuyết.
Chờ đến khi cháu lớn lên và trở nên xinh đẹp hơn chị ấy, chị ấy chắc chắn cũng sẽ đuổi gϊếŧ cháu đấy.” Lục Sơ Hà nhăn nhó mặt mày và nói.
Mặc dù nhỏ tuổi nhưng cô bé rất thông minh, cô bé biết Lục Cẩm San luôn chán ghét cô bé và mẹ mình, luôn đối đầu với bọn họ, vì vậy cô bé cũng không thích cô ta mà chỉ thích anh hai.
Hoa Hiểu Bồng cũng nhận ra những người nhà họ Lục đều khá tự luyến, tự kiêu, cô bé xinh xắn như Lục Sơ Hà cũng vậy.
Nhưng mà bọn họ thật sự là những người vô cùng tài năng, như rồng phượng trong tất cả mọi người, có một vẻ đẹp tuyệt vời, gen tốt đến mức không thể tưởng tượng được.
Cô rất lo lắng rằng những người tầm thường như cô sẽ phá hủy dòng gen hoàn hảo của bọn họ, đến lúc đó cô sẽ trở thành tội đồ của nhà họ Lục đấy.
“Chị chỉ là một người bình thường, làm sao có thể so sánh với chị hai chứ, chị hai không thích chị có thể bởi vì chị không phải đồng loại, là một kẻ dị hợm.”
Bà cụ Lục nhìn vào cô, ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Hiểu Bồng, cháu không phải là người bình thường, cháu là con dâu lớn của nhà họ Lục chúng ta, cháu phải nhớ rõ thân phận của mình.
Cháu không phải nhường nhịn Cẩm San, cháu càng nhường con bé thì con bé càng vênh mặt với cháu hơn, cháu phải để cho con bé biết sự lợi hại của cháu.
Nếu như mẹ chồng của cháu có ý kiến gì thì cháu cứ tìm bà, bà làm chỗ dựa cho cháu.”
Lục Sơ Hà cười rộ lên: “Chị dâu à, có bà nội làm chỗ dựa cho chị thì chị không cần phải sợ bất cứ thứ gì nữa, ở trong nhà, bà nội là người lớn nhất, người nào cũng phải nghe theo lời của bà nội.”
Hoa Hiểu Bồng mỉm cười.
Mặc dù bà cụ đã cho cô một quyền lực rất lớn, nhưng mà cô cũng không dám tùy tiệc sử dụng.
Vị trí trong nhà của cô còn chưa thể đứng vững đấy, cô có thể bị Lục Cẩn Ngôn bỏ rơi bất cứ lúc nào, làm sao có gan chống đối với chị chồng chứ?
Lúc này Lục Cẩm San đang ở cùng với Hoa Mộng Lê.
Cô ta phải giúp Hoa Mộng Lê cướp lại “chủ quyền lãnh thổ” và đuổi đứa cản đường Hoa Hiểu Bồng kia đi.
Hoa Mộng Lê muốn còn không được, có được Lục Cẩm San như có được thần trợ giúp vậy.
Sau khi nhóm người Lục Cẩn Ngôn trở về từ bệnh viện, Lục Cẩm San cũng đã về nhà.
“Cẩn Ngôn, chúng ta đến bữa tiệc khiêu vũ của đêm nay nhé?” Cô ta khẽ mỉm cười, đôi mắt liếc về phía Hoa Hiểu Bồng: “Tuyệt đối đừng mang theo vật nuôi rẻ tiền của em theo, ngay cả một bộ quần áo đàng hoàng cũng không có, lại còn không biết trang điểm, ở chung một chỗ với cô ta quá mất mặt rồi.”
Lục Cẩn Ngôn nhẹ nhàng bóp lấy cằm của Hoa Hiểu Bồng, quay gương mặt nhỏ nhắn của cô về phía Lục Cẩm San, giống như đang bày ra tất cả những điểm nổi bật của vật nuôi của mình: “Chỉ có những người như chị mới cần trang điểm, cô ta không cần.”
Lục Cẩm San suýt chút tức đến ngất đi, một khi Lục Cẩn Ngôn buông ra những lời độc địa thì chắc chắn lấn áp cả cô ta.”
“Cho dù cô ta có trang điểm cũng xấu.”
“Lục Cẩm San, vẻ đẹp trong mắt người đàn ông và vẻ đẹp trong mắt phụ nữ khác nhau đấy.
Hoa sen mọc lên từ nước trong, có hiểu không?” Lục Cẩn Ngôn nở một nụ cười mỉa mai và nói.
Cho dù là bình hoa thì cũng phải có ích, phải có giá trị mới được, nếu không thì có bày ở trong nhà cũng chỉ thêm phiền phức, phá hoại cảnh đẹp.
Lục Cẩm San sắp tức đến nổ phổi.
Ở trong mắt cô ta, nhiệm vụ chính của những cô chủ nhà giàu chính là có trách nhiệm giữ gìn vẻ đẹp như hoa, những thứ khác đều là dư thừa.
“Lục Cẩn Ngôn, gần đây sao em cứ bảo vệ người phụ nữ này vậy hả?”
“Tôi là chủ nhân của cô ta.” Lục Cẩn Ngôn đưa bàn tay to lớn đặt lên đầu của Hoa Hiểu Bồng, nhẹ nhàng vỗ về, động tác như đang sờ một con mèo nhỏ chứ không phải một người phụ nữ.
“Được, vậy em cứ canh chừng con mèo của em cho kỹ đi, đừng để cho cô ta động dục rồi đi khắp nơi quan hệ với những con mèo hoang khác.” Cô ta hậm hừ một tiếng, đáy mắt lóe lên một tia giao xảo.
Cô ta đã chuẩn bị kỹ càng cho bữa tiệc đêm này rồi, cô ta tin rằng anh sẽ cảm thấy hứng thú với việc đổi một con vật nuôi mới..