HÔN NHÂN CHỚP NHOÁNG: QUẤN QUÝT CHỒNG YÊU



Lục Cẩn Ngôn nói với vẻ mặt dữ tợn: “Lời mà tôi nói với chị vào ngày hôm qua là một lời cảnh cáo, không phải bài học, chị tốt nhất nên phân biệt rõ ràng.”
Lục Cẩm San tức giận trợn trắng mắt nhìn vào anh: “Rốt cuộc người phụ nữ kia có phải do cậu tìm đến không?”
“Không liên quan đến tôi.” Lục Cẩn Ngôn lạnh lùng hậm hừ một tiếng.
“Không phải cậu thì là ai hả?” Lục Cẩm San tức muốn chết.
Bà Lục thở dài một cái: “Như Thâm vốn là một người trăng hoa, cậu ta muốn phụ nữ còn cần người khác tặng sao? Mẹ nghĩ rằng cậu ta đã khôi phục bản tính cũ rồi.”
“Đó cũng là do chị ta kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà ra đấy, không tự tìm đường chết thì sẽ không chết.” Lục Cẩn Ngôn chế nhạo cười lên.
“Lục Cẩn Ngôn, cậu đúng là tên miệng lưỡi độc địa! Một ngày nào đó con vật nuôi rẻ tiền của cậu cũng cắm sừng cậu, để xem cậu còn cười trên nỗi đau của người khác được nữa không.” Lục Cẩm San mắng nhiếc.
Hoa Hiểu Bồng ở bên ngoài nghe thấy liền toát mồ hôi hột, đúng là nằm không cũng trúng đạn.
Ánh mắt của Lục Cẩn Ngôn xuyên qua khung cửa nhìn vào cô, cô nhanh chóng chạy mất, sợ rằng bản thân sẽ bị ngộ thương.
Khóe miệng của anh nở một nụ cười lạnh lùng, anh dời mắt nhìn vào Lục Cẩm San: “Chị có thể đi được rồi đấy, tôi không quan tâm đến chuyện của chị, chị cũng đừng hòng giở trò với chuyện của tôi, nếu không thì người gặp xui xẻo sẽ là chị đấy.”
Trong lòng Lục Cẩm San vẫn rất sợ anh, bởi vì có mẹ làm chỗ dựa nên mới có dũng khí khiêu chiến anh.
Bà Lục cảm thấy đau lòng cho con gái mình nên đã vỗ vai cô ta, dẫn cô ta xuống lầu.

Bà ta sắp xếp tài xế đến biệt thự của Tần Như Thâm để đón anh ấy đến đây ăn cơm, như vậy thì anh ấy sẽ không thể mượn cớ từ chối nữa.
Tần Như Thâm không hề muốn đến, nhưng mà anh ấy muốn gặp một người nên đã đến đây.
Vốn dĩ Hoa Hiểu Bồng đang ngồi trong phòng khách, khi nhìn thấy anh ấy bước vào cửa bèn đứng dậy chạy lên tầng ba, thậm chí còn không chào hỏi một tiếng nào.
Cô rất lo lắng ngay cả chào hỏi cũng sẽ bị Lục Cẩm San hiểu lầm cô đang ve vãn Tần Như Thâm.
Cô trực tiếp gõ cửa phòng sách của Lục Cẩn Ngôn: “Lục Cẩn Ngôn, tôi có thể đi vào không?”
Lục Cẩn Ngôn nhíu mày lại: “Tôi có gọi em à?”
“Báo động đỏ, tôi phải đi lánh nạn.” Cô dè dặt cẩn thận nói.
Lục Cẩn Ngôn hơi sửng sốt: “Cút vào đây.”
Sau khi cô bước vào liền vỗ ngực, giống như đang thở phào nhẹ nhõm.
“Em muốn lánh nạn cái gì?” Lục Cẩn Ngôn ngước mắt liếc nhìn cô một cái.
“Anh rể đã đến rồi, cho dù tôi ở nơi nào cũng không an toàn, chỉ cần tôi gặp phải anh rể thì chị của anh sẽ ảo tưởng rằng tôi muốn tán tỉnh anh ấy, chỉ có ở cùng với anh mới là nơi an toàn nhất.” Cô nói.
Khóe miệng của Lục Cẩn Ngôn hơi cong lên, biết tránh né hiềm nghi cũng xem như là chuyện tốt.
“Nếu như tôi không ở đây thì sao?”’
“Vậy thì tôi đành phải ra ngoài thôi.” Cô bĩu môi nói.
Lục Cẩn Ngôn đứng dậy như hơi tức giận: “Trốn cái gì hả, ở nhà của mình mà còn phải trốn chui trốn nhủi à?” Anh nói xong bèn nắm lấy tay của cô và đi ra ngoài, anh trái lại muốn xem thử Lục Cẩm San sẽ giở trò tự tìm chỗ chết như thế nào.
Ở dưới lầu, Tần Như Thâm cảm thấy vừa xót xa vừa nực cười: “Lục Cẩm San, bây giờ em dâu của cô vừa nhìn thấy tôi liền giống chuột gặp phải mèo, cô vừa lòng chưa?”
“Tốt nhất là như vậy, đừng bao giờ gặp mặt nữa.” Lục Cẩm San nghiến chặt răng nói.
Đáy mắt của Tần Như Thâm hiện lên vài tia chán ghét: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, để tránh xảy ra những hiểu lầm không đáng có, sau này khi tôi đến đây đều sẽ mang theo một người phụ nữ, như vậy sẽ không làm bị thương đến người vô tội nữa.”
Anh ấy búng tay một cái, cô gái đang đứng ở ngoài cửa bước vào.
Cô ta vô cùng xinh đẹp, thậm chí có thể nói là tuyệt đẹp.
Cô ta uốn éo cơ thể thướt tha yểu điệu của mình và đi đến bên cạnh Tần Như Thâm.
Lục Cẩm San ngây người, cô ta chỉ cảm thấy có một tia sét bay ra từ dưới mặt đất, đánh thẳng lên đỉnh đầu của cô ta: “Tần Như Thâm, sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ, còn công khai dẫn theo người phụ nữ khác vào nhà của em.”
Hoa Hiểu Bồng đứng trên cầu thang vô cùng kinh ngạc, chiêu này của anh rể cũng quá hay rồi.
Cô đột nhiên nhớ đến ngày hôm qua Hứa Nhược Thần nói muốn dạy dỗ Lục Cẩm San, ngày hôm nay bên người Tần Như Thâm lại có thêm một người phụ nữ, có khi nào chuyện này có liên quan đến anh ta không?”

Bà Lục hơi choáng váng: “Như Thâm, mặc dù những người này Cẩm San hơi càn quấy nhưng mà cháu cũng không thể làm vậy được, hai đứa còn chưa kết hôn mà cháu đã dẫn theo phụ nữ khác, Cẩm San làm sao chịu được chứ?”
“Cả ngày cô ấy đều đa nghi như vậy, có từng nghĩ đến cháu chịu nổi không?”
Khi Tần Như Thâm nói chuyện thì nhìn thấy Hoa Hiểu Bồng đang đi xuống với Lục Cẩn Ngôn.

Ánh mắt của anh ấy hơi dao động, vài tia dịu dàng không dễ nhận ra lặng lẽ lướt qua.
Lục Cẩm San cũng nhìn thấy Hoa Hiểu Bồng, một ngọn lửa giận dâng lên dưới đáy mắt của cô ta: “Đồ trà xanh, cô biết giả vờ thật đấy, khi nãy vừa mới tỏ vẻ sợ hãi, chạy còn nhanh hơn cả thỏ, bây giờ lại đến đây để cười trên nỗi đau của người khác à.”
“Là tôi dẫn cô ta đi xuống.” Ánh mắt của Lục Cẩn Ngôn trở nên vô cùng lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh lẽo như băng.
Lục Cẩm San còn muốn nói điều gì đó nhưng lại bị bà Lục âm thầm nhéo một cái, cô ta liền ngậm miệng lại.
“Như Thâm, lúc trước là Cẩm San không đúng, dì sẽ bảo con bé xin lỗi con, hai con đừng giận lẫy với nhau nữa.”
Khóe miệng của Tần Như Thâm cong lên, nở một nụ cười nhạt: “Dì Sở, dì cũng đừng hiểu lầm, cô ấy không phải người yêu của con mà là trợ lý Tiểu Nghệ.

Hiểu con không ai bằng mẹ, chắc hẳn dì chính là người hiểu rõ tính tình của Cẩm San nhất, cô ấy sẽ không thể thay đổi đâu, một khi nhắm vào ai đó thì sẽ không buông tha.

Sau này Tiểu Nghệ sẽ đi theo cháu, như vậy cũng để cho Cẩm San làm quen một chút.

Bình thường cháu đều có rất nhiều buổi xã giao, nếu như không muốn có phụ nữ ở bên người là điều không thể xảy ra, cô ấy luôn ảo tưởng ra đủ loại tình địch, hở một chút lại nổi cơn ghen tuông, điều này sẽ khiến con mất hết mặt mũi, con không thể không quan tâm được, vì vậy mong dì thông cảm cho cháu.”
Một khối thịt trên mặt của bà Lục co rút vài cái, những người được gọi là trợ lý cuối cùng cũng sẽ bò lên giường, bà ta quá hiểu loại chuyện này rồi.
Lục Cẩm San tức đến mức muốn hét lên: “Tần Như Thâm, nếu như anh không đuổi việc cô ta thì em sẽ gϊếŧ chết cô ta.”
“Nếu cô gϊếŧ chết cô ấy thì tôi sẽ đổi người khác, trên thế giới này có nhiều phụ nữ như vậy, cô dám gϊếŧ hết à?” Tần Như Thâm vung tay, nói với vẻ mặt thờ ơ.
Lục Cẩm San tức đến cả gương mặt đều đỏ bừng: “Tần Như Thâm, anh quá đáng lắm.”
“Là do cô quá đáng trước.” Tần Như Thâm thong thả nói.
“Được rồi, được rồi, hai đứa đều đang nổi nóng nên rất xúc động, chúng ta không nói đến chuyện này nữa, cháu muốn mang theo thì cứ mang đi, chỉ cần là trợ lý, không có mối quan hệ khác là được.” Bà Lục đứng ra làm người hòa giải.
Bà ta nhìn ra được, Tần Như Thâm đang cố tình muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ con gái, chuyện lần trước thật sự đã chọc giận anh ấy rồi, bà ta chỉ có thể làm cho anh ấy nguôi giận trước rồi mới tính tiếp.
Trong lúc ăn tối, Hoa Hiểu Bồng ngồi ở trước mặt Tần Như Thâm, anh ấy có thể lén lút nhìn cô dưới tình huống thần không biết quỷ không hay.

Bởi vì Lục Cẩm San mà anh ấy không có cách nào nói chuyện với cô, điều này khiến anh ấy cảm thấy vô cùng buồn bực.
Hai ngày nay anh ấy không gặp được cô, bóng dáng của cô luôn quanh quẩn trong đầu anh ấy.
Trong lúc anh ấy suy nghĩ, bóng dáng kia ở đó.

Lúc vươn tay tắt đèn, bóng người kia cũng ở trong bóng đêm.

Khi anh ấy nhắm mắt đi ngủ, bóng dáng của cô vẫn ở đó.
Hơn nữa, trong tâm hồn sâu thẳm của anh ấy, bên trong tiềm thức dường như một làn sóng dịu dàng khuấy động, muốn cuốn chặt lấy cô, khiến cô chỉ thuộc về anh ấy.
Điều đáng tiệc là mối quan hệ của bọn họ là điều cấm kỵ.
Cô là vợ của Lục Cẩn Ngôn, còn anh ấy lại là chồng chưa cưới của Lục Cẩm San.
Cho dù anh ấy không kết hôn với Lục Cẩm San thì cô cũng là phụ nữ đã có chồng.
“Hiểu Bồng, tôi thay mặt Cẩm San xin lỗi cô về chuyện lần trước, hy vọng sau này cô đừng kiêng dè tôi nữa.

Tôi là anh rể của cô, giống như anh trai của cô vậy.

Chỉ cần mọi người không thẹn với lòng, cần gì phải để ý đến lời ra tiếng vào của người khác chứ.” Anh ấy nói một cách chậm rãi và rõ ràng.

Những lời này cũng dành cho Lục Cẩm San.
Lục Cẩm San nhíu mày lại, cô ta luôn cảm thấy việc anh ấy tìm phụ nữ là có người đang giở trò, có khi nào là đứa gian xảo Hoa Hiểu Bồng này đang trả thù cô ta không?.


Bình luận

Truyện đang đọc