Cô không phản bác, người đàn ông này lạnh như băng, vừa nhìn liền biết tính tình không tốt lắm.
Không biết anh ta và nhà họ Lục là quan hệ như thế nào.
Đã trễ như vậy, không nên gây ra tiếng động quá lớn, lỡ như đánh thức người ở tầng dưới thì không ổn.
Cô giãy dụa bò lên, chạy ra ngoài như một làn khói, trốn vào trong phòng của mình.
Cô không đi, đây không phải phòng của anh ta mà.
Bà Lục chỉ có một người con trai, anh ta không thể nào là cậu hai hay cậu ba, đoán chừng chỉ là khách, nên dựa vào cái gì mà đuổi cô chứ?
Nghĩ xong, cô liền ngủ mất.
Người đàn ông đi qua phòng tắm khác, cái phòng tắm kia đã bị tên ngu xuẩn làm bẩn rồi.
Trở lại phòng, anh liếc mắt liền thấy một "vật thể" không biết tên bọc thành một cục ở trên giường.
Đáng chết! Anh thầm chửi một tiếng, bước nhanh về phía trước, vén chăn lên.
Anh dùng sức, nhấc “vật thể” xuống giường.
Đau đau đau! Hoa Hiểu Bồng từ trong mộng tỉnh dậy, xoa đầu kêu ong ong, vừa mở mắt liền đối mặt con ngươi lạnh băng của người đàn ông.
"Anh làm gì vậy?"
"Cô là người điếc hả? Tôi kêu cô cút khỏi tầng này, cô không nghe thấy?" Cả người đàn ông bên trên phát ra hơi thở lạnh lẽo, giống như hơi anh thở ra có thể đông lại thành băng.
Hoa Hiểu Bồng cảm giác một giây sau anh ta sẽ khiêng cô lên ném qua cửa số.
"Là dì Mai bảo tôi ở đây, tôi xuống tầng, tôi ngủ ở đâu chứ?"
"Đó là chuyện của cô.
" Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, không hề có một chút thương tiếc.
Hoa Hiểu Bồng bò dậy, lấy dũng khí, không sợ chết đối đáp với anh: "Đây cũng không phải là phòng của anh, anh.
.
anh không có tư cách đuổi tôi đi.
"
Người đàn ông hơi nghiêng người, cặp mắt đào hoa nheo lại, chỉ lộ ra con ngươi màu mực: "Đây là phòng của tôi.
"
Anh lạnh lẽo phun ra từng chữ, khiến sống lưng cô có chút căng thẳng: "Phòng của anh? Tại sao lại như vậy? Dì Mai! "
Cô ngừng lại, lẽ nào là dì Mai nhầm, sắp xếp phòng của anh ta cho cô?
"Được rồi, đi thì đi, phòng của anh trả lại cho anh đó.
" Cô ném chăn lên giường, xách vali của mình, đi ra ngoài.
"Khoang đã" Giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên từ phía sau: “Mang hết mấy thứ đồ bẩn cô đã chạm qua đi đi.
"
"Anh có ý gì?" Cô quay đầu, liền nhìn thấy đôi mắt người đàn ông đang ghét bỏ nhìn mớ hỗn độn trên giường.
"Tôi tắm xong, rất sạch sẽ, không có bẩn.
" Cô giải thích.
"Tôi không muốn phí lời, lập tức mang theo chúng rồi biến đi.
" Vẻ mặt người đàn ông không kiên nhẫn, giống như cô đi muộn một giây, sẽ đạp cô một cước ra ngoài.
Cô tức giận cầm ga trải giường, bọc chăn và gối, ôm đi ra ngoài.
Tầng này còn rất nhiều phòng, cô đi tới căn phòng cách vách, định ở qua một đêm, thì nghe thấy giọng lạnh lẽo của người đàn ông truyền ra từ cửa ra vào: "Cút khỏi tầng này!"
Đồ vô lại, bạo quân, ma quỷ!
Cô tức đến hộc máu, trong lòng không ngừng chửi bới, người đàn ông này mặt như thiên sứ, tâm địa như rắn rết, chắc chắn là Lucifer chuyển thế.
Cô lặng lẽ đi xuống tầng hai, phát hiện tất cả cửa đều đã bị khóa lại, ngoại trừ sofa trong phòng khách, hình như không còn khác chỗ khác để đi.
Cô quá mệt mỏi, vừa nằm xuống liền ngủ mất.
Sáng hôm sau, cô được dì Mai đánh thức.
"Cô Hoa, sao cô lại ngủ ở đây?"
"Dì Mai, dì sắp xếp phòng có người ở cho cháu.
" Cô xoa đôi mắt lim dim, lầu bầu nói.
"À, là cậu chủ về, tôi không nghĩ tối hôm qua cậu ấy sẽ về.
" Dì Mai đang nói, thì chợt nhìn thấy một bóng người cao lớn từ trên tầng đi xuống, tôn quý, tao nhã lại cuồng ngạo, phảng phất như đế vương giáng lâm.
Hoa Hiểu Bồng khẽ liếc mắt nhìn anh: "Anh ta cũng là cậu chủ nhà này sao? Không phải chỉ có một cậu chủ thôi sao?"
"Đúng là chỉ có một cậu chủ, mấy người trước đó chưa từng thấy mặt, không biết cũng là bình thường.
"
Dì Mai xoay người hướng về người đàn ông hỏi thăm một chút, dọa Hoa Hiểu Bồng té xuống từ trên ghế sofa, đôi mắt trừng to so với chuông đồng còn lớn hơn: "Anh! anh ta là Lục Cẩn Ngôn?"
"Đúng vậy.
" Dì Mai gật đầu, sau đó giới thiệu Hoa Hiểu Bồng.
Lúc này Lục Cẩn Ngôn mới biết cô chính là vợ tương lai của mình, lông mày rậm của anh bất giác nhíu lại.
Con nhóc ngốc này ngoại trừ đầu óc có vấn đề ra thì từ sợi tóc đến chân không có chỗ nào nhìn hợp mắt, mỗi tế bào đều khiến anh cay mắt.
Cưới cô, quả thực chính là vết nhơ trong cuộc đời hoàn mỹ của anh, là vết nhơ duy nhất!
Hoa Hiểu Bồng còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ.
Lục Cẩn Ngôn không phải là tên tai to mặt lớn, đầu trọc, mũi đỏ, môi mỏng! Xấu đến kinh thiên động địa sao?
Thế nào lại anh tuấn, hoàn mỹ như vậy, từ đầu đến chân, không có một chỗ nào để xoi mói!
"Anh! giảm cân, mặt phẫu thuật thẩm mỹ?"
Lục Cẩn Ngôn không để ý đến cô, đến cả cười lạnh trào phúng cũng không thèm, chỉ đi hướng về phía phòng ăn.
Đầu óc bị nước vào nên ngốc nghếch, ăn nói linh tinh cũng là rất bình thường.
"Cô Hoa, cô mau đi rửa mặt đi, lát nữa bà chủ xuống, nhìn thấy cô như vậy không tốt lắm đâu.
" Dì Mai có lòng tốt nhắc nhở.
"Vâng ạ.
" Hoa Hiểu Bồng gật đầu, đi lên tầng.
Chờ đến khi cô đi xuống một lần nữa, đã biến hóa tươi mát động lòng người.
Nhưng trong mắt bà Lục, vốn hướng lên trời, là một bộ dạng rẻ mạt, không hòa hợp với bên trong biệt thự.
Ngồi ở trong phòng ăn, Hoa Hiểu Bồng vẫn không ngừng từ khe lông mi nhìn lén Lục Cẩn Ngôn.
Cô chắc chắc, anh ta giảm cân, mặt phẫu thuật thẩm mỹ.
Có thể làm anh ta từ xấu xí đến hoàn mỹ như vậy, bác sĩ phẩu thuật thẩm mỹ chắc cũng trâu bò nhất trái đất này rồi.
"Buổi chiều, con và Hiểu Bồng đến cục dân chính lấy chứng nhận.
" Giọng của bà Lục nhẹ nhàng truyền đến.
"Không rảnh.
" Lục Cẩn Ngôn lạnh lùng vứt ra hai chữ.
Bà Lục nhấp một hớp sữa bò, giọng điệu không nhanh không chậm: "Sáng sớm, bà nội của con từ bệnh viện gọi điện thoại tới, bà đã tìm người xem ngày, nói hôm nay là ngày hoàng đạo, các con nhất định phải đi đăng ký.
"
Lục Cẩn Ngôn lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Biết rồi.
"
Sau bữa sáng, Hoa Hiểu Bồng nhận được điện thoại của mẹ.
Nhà họ Lục đã cho người đưa chi phiếu tới, nhưng bác cả cảm thấy sính lễ là của bọn họ, bởi vì Hoa Hiểu Bồng chỉ là thay con gái bọn họ gả đi.
Như là thù lao thay mặt gả vào, bọn họ đồng ý lấy một triệu từ nhà bác cả
Hoa Hiểu Bồng nổi giận, cô vốn nghĩ bác cả là vì suy nghĩ cho nhà bọn họ, không nghĩ tới vậy mà muốn một mình độc chiếm sính lễ.
"Mẹ, không nên đưa sính lễ cho bọn họ, đây là của chúng ta, nếu như bọn họ muốn thì tìm Hoa Mộng Lê gả cho Lục Cẩn Ngôn.
"
Cô mơ hồ cảm thấy Hoa Mộng Lê mất tích có chút kỳ lạ, trước khi nhìn thấy ảnh chụp Lục Cẩn Ngôn, chị ấy rất hy vọng được gả vào nhà họ Lục, cả ngày có thể tự xưng thân phận mợ chủ nhà họ Lục, nhưng từ khi nhìn thấy ảnh chụp, thái độ liền thay đổi 360 độ, một khóc hai nháo, không chịu gả vào.
Sau khi chị ấy mất tích, bác cả gái một chút dáng vẻ nôn nóng cũng không có, cũng không báo cảnh sát, hai ngày lại chạy tới khuyên cô gả thay vào.
Chẳng lẽ không cần đi tìm con gái trước sao?
Hoa Hiểu Bồng không biết lúc mình gọi điện thoại, Lục Cẩn Ngôn đã đứng ở cửa ra vào, nghe rõ ràng tất cả những gì cô nói.
Một tia lạnh lẽo, châm biếm xuất hiện trong mắt anh.
.