HÔN NHÂN CHỚP NHOÁNG: QUẤN QUÝT CHỒNG YÊU



Việc phóng thích hết lần này đến lần khác khiến Lục Cẩn Ngôn cảm thấy vô cùng vui sướng.

Anh không thể phủ nhận rằng cơ thể của người phụ nữ này cực kỳ đặc biệt.

Từ trước đến giờ anh không hề thiếu những người phụ nữ ở bên cạnh, có đủ loại người, gợi cảm, quyến rũ, trong sáng, đẹp lộng lẫy…… Thế nhưng không một người nào có thể khiến anh cảm thấy ham muốn một tí nào.

Đứa lẳиɠ ɭơ này không hề sạch sẽ nhưng lại có một loại siêu năng lực, có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ adrenaline của anh một cách dễ dàng, khiến anh như bị trúng tà mà không thể khống chế và muốn trút hết sự ham muốn của mình.

Đối tượng để anh trút ra chỉ có cô.

Khi anh đã thỏa mãn và buông cô ra, bên ngoài cửa sổ đã có ánh chiều tà.

Hoa Hiểu Bồng chỉ còn lại một chút ý thức ít ỏi, cô nằm ở trên ghế sô pha và không hề nhúc nhích, một lúc lâu sau mới có thể lấy lại sức.

Người đàn ông này là một tên cầm thú, là một tên ác quỷ, Lucifer đến từ địa ngục, thế nào cũng có một ngày cô sẽ chết dưới cơ thể của anh.

Lục Cẩn Ngôn bước ra từ trong phòng tắm, anh đã mặc quần áo chỉnh tề trông vừa cao quý vừa tao nhã như một vị vua.

Còn cô lại không có quần áo để mặc.

Trên mặt đất đầy những mảnh vụn, toàn bộ đều là quần áo đã bị anh xé rách.

Sức lực của anh thật sự rất lớn, cô mặc bộ quần áo công sở rườm rà, vậy mà cũng có thể bị anh xé tan tành.


“Tôi ra ngoài bằng cách nào đây?” Cô yếu ớt hỏi anh.

Lục Cẩn Ngôn u ám liếc nhìn cô một cái.

Mọi chỗ trên làn da trắng nõn của cô đều là những vết bầm tím, trước ngực vẫn còn dấu tay mà anh để lại khi tùy tiện chơi đùa cô.

Anh đã quá mất kiểm soát rồi, thế nhưng đây là do cô tự tìm đến!
Anh đi đến trước bàn làm việc và cầm lấy điện thoại, sau đó gọi cho thư ký Alice: “Mang một bộ đồ công sở của nữ đến đây, cỡ áo M.


Alice đã đến gõ cửa ngay sau đó.

Lục Cẩn Ngôn không để cho cô ta bước vào mà tự cử động cơ thể cao quý của mình và bước đến mở cửa, sau đó bảo cô ta đưa bộ quần áo qua khe cửa.

Alice biết người nào đang ở trong đó, cô ta đã nhìn thấy Hoa Hiểu Bồng khi cô đến lấy thẻ.

Tổng giám đốc và nhân viên đều chọn phòng họp làm nơi trò chuyện.

Ngoại trừ trợ lý đặc biệt và thư ký hàng đầu, từ trước đến giờ không hề có người phụ nữ khác bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, ngay cả Tiêu Diệc Mẫn cũng không có tư cách này.

Thế nhưng Hoa Hiểu Bồng, một nhân viên nữ mới đến làm được vài ngày, thậm chí còn chưa trải qua thời gian thực tập lại được đi vào, còn được vào đến hai lần.

Điều quan trọng nhất là cả buổi chiều cô không hề đi ra ngoài, tổng giám đốc còn mang quần áo đến cho cô.

OMG, chấn động quá rồi!
Cô ta không dám thể hiện ra ngoài mà chỉ tỏ vẻ bình tĩnh và thản nhiên, giống như không hề biết bất cứ chuyện gì, không hề xảy ra chuyện gì cả.

Những người có thể được chọn để bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc đều là những người xuất sắc.

Lục Cẩn Ngôn ném quần áo cho Hoa Hiểu Bồng.

Cô không mặc vào ngay lập tức mà hỏi với giọng nói vô cùng nhỏ tiếng: “Nơi này của anh có bao nhiêu phòng tắm?”
“Làm gì?” Anh nhíu mày lại.

“Tôi muốn mượn dùng một chút nhưng mà sợ anh chê bẩn, khi tôi dùng xong thì anh sẽ tìm người dỡ bỏ nó, vậy thì tôi cũng cảm thấy quá có lỗi với nhà tắm kia rồi.

” Hàng lông mi dày của cô rung rinh một chút.

Lục Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn cô một cái, trên mặt hiện lên vài nét kỳ quái như đang cảm thấy hơi dở khóc dở cười.

“Cút đi mà dùng, dùng xong tôi sẽ khử trùng.


“Ồ, cảm ơn.

” Cô ôm lấy quần áo và loạng choạng bước vào, đôi chân của cô vẫn còn hơi mềm nhũn.

Anh nhìn vào cơ thể trắng như tuyết và quyến rũ tuyệt đẹp của cô lại cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ!
Khi Hoa Hiểu Bồng mặc quần áo gọn gàng và ra ngoài thì phản ứng của anh vẫn chưa biến mất.


Cô mặc bộ quần áo công sở bình thường và cũng mang một cảm giác riêng biệt, có điều……
Ánh mắt của anh rơi vào chân váy của cô.

Chiếc váy không dài mà chỉ đến phần đầu gối, nửa chân dưới trắng như tuyết của cô đều lộ hết ra ngoài.

Chết tiệt, tên ngu ngốc nào thiết kế đồ công sở mà chiếc váy lại ngắn đến như vậy.

Cả ngày người phụ nữ thay lòng đổi dạ này đều mặc như vậy chẳng phải sẽ trêu ong ghẹo bướm à?
Cơn tức giận khó chịu hiện lên trên gương mặt của anh.

Hoa Hiểu Bồng không nhìn thấy, cô đang nhìn vào chỗ nào đó.

Thứ khổng lồ kia căn bản không thể giấu được, nó vừa hung tợn vừa kiêu ngạo mà khoe khoang sức mạnh với cô!
Cô cảm thấy vô cùng hoảng sợ, dựa vào kinh nghiệm chỉ có lý thuyết suông của cô, sau khi đàn ông làm chuyện đó thì sẽ rất mệt mỏi và cần một khoảng thời gian rất dài để khôi phục.

Thế nhưng người đàn ông này lại trở nên tràn trề sức sống ngay trong chớp mắt, sức lực của anh dồi dào đến mức nào chứ!
Cô sợ du͙ƈ vọиɠ của anh lại trỗi dậy lần nữa nên đã chạy ra ngoài một cách hoảng loạn, thậm chí còn không thèm nói với anh một tiếng.

Đáy mắt của Lục Cẩn Ngôn lóe lên tia sáng lạnh lùng u ám và vài nét cáu kỉnh.

Anh chưa từng mất kiểm soát bao giờ và cũng tuyệt đối không để cho bản thân mất kiểm soát, thế nhưng tại sao người phụ nữ chết tiệt vừa ngu ngốc vừa dơ bẩn, vừa ghê tởm vừa đáng ghét này luôn có thể phá vỡ phòng tuyến của anh bất cứ lúc nào, rốt cuộc cô có năng lực gì chứ?
Ở tầng dưới, nhóm Wechat của bộ phận thiết kế đã nổ tung từ lâu.

Hoa Hiểu Bồng bị tổng giám đốc gọi vào phòng làm việc, cả buổi chiều cũng không trở lại.

“Một tuần boss lớn chỉ đến một lần, từ trước đến giờ không hề có ngoại lệ, tuần này lại đến đây lần thứ hai, hơn nữa vừa đến đã gọi Hoa Hiểu Bồng lên trên rồi.


“Ngoại trừ trợ lý đặc biệt và người của phòng làm việc của tổng giám đốc, trước giờ không có người nào có thể bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc Lục, vậy mà Hoa Hiểu Bồng vừa mới đến đây được một tuần đã được đi vào hai lần rồi!”
Lần trước, tất cả mọi người đều nghĩ rằng bởi vì cô đã đụng chạm đến Tiêu Diệc Mẫn nên mới “vinh dự” được tổng giám đốc gọi lên, vì vậy mọi người cũng không quá để ý.

Thế nhưng rõ ràng bọn họ đã đoán sai rồi.

Cô không hề bị fire và vẫn yên ổn ở trong công ty.

Lần này sự tò mò của bọn họ đã bùng nổ.

Tổng giám đốc lại gọi cô lên để làm gì vậy?
“Nói cho mọi người biết, tôi đã phát hiện một bí mật lớn.

Hoa Hiểu Bồng là sinh viên tốt nghiệp của khóa này, những người tốt nghiệp khóa này đều vào công ty với thân phận là thực tập sinh, thế nhưng Hoa Hiểu Bồng lại được tuyển vào với thân phận nhân viên chính thức đấy.


“Chẳng lẽ cô ta có chống lưng à?”
Tiêu Diệc Mẫn nhìn vào nhóm Wechat mà nổi giận đùng đùng và điên cuồng ấn vào màn hình điện thoại vang lên tiếng lạch cách.

“Cô ta có chống lưng cái mốc xì đấy, chỉ là một đứa quê mùa từ dưới quê lên mà thôi.

Các người cứ chờ xem đi, cô ta chắc chắn sẽ không vượt qua thời gian thử việc được đâu, không chừng ngày mai sẽ phải cút khỏi đây rồi.



Chắc chắn Lục Cẩn Ngôn đang dạy dỗ cô, không chừng đã đánh mặt cô trở nên sưng phù rồi, vì vậy cô mới không dám ra ngoài gặp người.

Bởi vì thân phận của Tiêu Diệc Mẫn nên mọi người không dám trực tiếp cãi lại cô ta, thế nhưng trong lòng bọn họ đã có suy nghĩ của riêng mình.

Cô ta đã đi theo tổng giám đốc nhiều năm như vậy rồi nên không tránh khỏi việc anh đã chơi chán rồi, người phụ nữ bên người tổng giám đốc nhiều không kể xiết nên việc anh muốn đổi khẩu vị là chuyện rất bình thường.

“A Mẫn, mối quan hệ của cô với tổng giám đốc tốt đến như vậy, tại sao trước giờ chưa từng bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc lần nào vậy?” Một nhà thiết kế hỏi.

“Ngày nào tôi cũng đến nhà của anh ấy, còn cần phải vào phòng làm việc à?” Tiêu Diệc Mẫn nổi giận đùng đùng và nhìn vào cô ấy cách tấm kính thủy tinh bằng ánh mắt hung tợn.

Bọn họ đang bàn tán một cách vô cùng sôi nổi.

Hoa Hiểu Bồng bèn bước vào.

Cả phòng làm việc trở nên im lặng ngay lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía cô.

“Hoa Hiểu Bồng, tổng giám đốc gọi cô làm gì vậy?” Đồng nghiệp Jane không nhịn được mà hỏi cô.

“Lần trước tôi đã pha cà phê cho tổng giám đốc uống, anh ấy nói uống khá ngon nên bảo tôi pha cho anh ấy thêm một ly.

” Cô ấp úng nói.

Khi đi từ tầng trên xuống, đầu óc cô rất choáng váng và mơ màng nên chỉ nghĩ ra lý do sứt sẹo này.

“Pha cả một buổi chiều à?” Jane cảm thấy khó hiểu.

“Sau đó tôi lại đi làm việc cho tổng giám đốc rồi.

” Cô nói một cách qua loa.

“Chuyện gì vậy?” Cô ấy kiên quyết hỏi đến cùng.

“Cô có thể đi hỏi tổng giám đốc, anh ấy cho nói thì tôi mới dám nói.

” Hoa Hiểu Bồng nhún vai, cô biết bản thân nói như vậy thì sẽ không có ai dám dò hỏi tiếp nữa.

Tiêu Diệc Mẫn u ám đi tới, đôi mắt sắc bén của cô ta đã nhanh nhạy nhìn thấy vết bầm tím ở trên cổ của cô.

.


Bình luận

Truyện đang đọc