HÔN NHÂN CHỚP NHOÁNG: QUẤN QUÝT CHỒNG YÊU



Trong sảnh tiệc quá ngột ngạt rồi.
Hoa Hiểu Bồng chuẩn bị về nhà, không ngờ Hứa Nhược Thần lại đi theo.
“Tôi đưa cô đến một nơi, đi theo tôi.” Anh ta đưa cô lên xe.
Cô không biết anh ta muốn đi đâu, nhưng mà cô cảm thấy rất vui vẻ, rất thoải mái khi ở cùng với anh ta.
Khi ở trước mặt Lục Cẩn Ngôn, cô chỉ cảm thấy căng thẳng, sợ hãi và cảm giác đè nén mãnh liệt, trong lòng vẫn luôn thắt lại.
Chiếc xe rẽ vào một góc ngã tư đã đến nơi.
“Woa, là vòng đu quay.” Đôi mắt ảm đạm của cô lóe lên một chút ánh sáng.
“Đi thôi, chúng ta cùng nhau lên đó.” Anh ta làm động tác mời trông vô cùng tao nhã.
Cô bật cười một tiếng, đi lên đó ngồi với anh.
Từ nơi này có thể nhìn thấy cảnh đêm của Long Thành, những ánh đèn chói sáng rực rỡ, xe cộ chạy qua.
“Thật là đẹp.” Cô mở to mắt ra.
“Mỗi lần tâm trạng của tôi không tốt thì sẽ ngồi trên vòng đu quay, ngắm nhìn thế giới ở phía dưới.


Sau đó nghĩ rằng con người nhỏ bé đến như vậy, đời người ngắn ngủi đến như vậy, vừa chớp mắt một cái đã trôi qua.

Cần gì phải tự tìm sự buồn bực cho mình chứ.”
Gương mặt tuấn tú của Hứa Nhược Thần nở một nụ cười quyến rũ.
“Là rất ngắn ngủi, nhưng mà cho dù như vậy cũng có những lúc sống một ngày bằng một năm, cảm giác thời gian trôi qua rất chậm, một ngày trôi qua như cả một đời vậy.” Cô cảm khái nói.

Khi A Thông và Tiểu Phong xảy ra tai nạn, cô liền cảm thấy cuộc sống của mình đã kết thúc rồi, cô chẳng qua chỉ là một cái xác biết đi, tham sống sợ chết mà thôi.
“Khi nãy ở sảnh tiệc khiêu vũ, có phải cô cảm thấy như vậy không?” Hứa Nhược Thần nhìn chằm chằm vào cô, anh ta như dò hỏi, lại giống như đang an ủi cô.
“Xem ra tôi không thích hợp tham dự tiệc tùng, lần nào cũng phải cụt hứng bỏ về, lần nào cũng trở thành tiêu điểm của sự tiêu cực.” Cô thở dài một cái.
Bản thân cô vẫn chưa thể hòa nhập với giới nổi tiếng này, dù làm thế nào cũng không thể bước vào.
Thật ra cô cũng không muốn đi vào, cô chỉ là một người khách qua đường mà thôi.

Chờ đến khi cô để dành đủ tiền điều trị thì có thể rời đi rồi.
Nơi này và Lục Cẩn Ngôn đều không đáng để cô lưu luyến.
“Cô là vợ của Lục Cẩn Ngôn thì dĩ nhiên sẽ nhận được sự chú ý của tất cả mọi người.” Hứa Nhược Thần nói: “Người mà cô cần phải đề phòng không phải người phụ nữ ở bên người anh ta mà là chị họ Hoa Mộng Lê của cô, chỉ có cô ta mới có thể đe dọa đến địa vị của cô.”
“Tôi biết chị ta sẽ không bỏ cuộc đâu, chị ta và bác cả đều rất biết cách giở trò quỷ quái.” Cô cười nhạo một tiếng.
“Một mình cô ta không đủ sức uy hϊếp, điều quan trọng chính là Lục Cẩm San đã hợp tác với cô ta rồi, người phụ nữ khi biết cách làm mưa làm gió nhất.” Hứa Nhược Thần nói.
“Tôi đã được trải nghiệm qua rồi.” Cô nhún vai nói: “Bố chồng tôi đã đóng băng tiền tiêu vặt của chị ta,còn tịch thu hết những bộ quần áo của chị ta, bắt chị ta ra ngoài làm việc.

Chắc hẳn chị ta sẽ bị dời sự chú ý, sẽ không nhắm vào tôi nhỉ.”
“Cô ta sẽ không chết đói đâu, người mẹ chồng kia của cô sẽ âm thầm trợ cấp cho cô ta.” Hứa Nhược Thần nói.
Hoa Hiểu Bồng tin vào điều này, mẹ chồng của cô luôn cưng chiều cô ta, chuyện gì cũng chiều theo ý của cô ta, nếu không thì cô ta cũng sẽ không trở nên ngang ngược tùy hứng, hống hách kiêu ngạo đến như vậy.
“Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình tĩnh lặng mà thôi, không ngờ lại khó đến như vậy.”
“Có một số người, cho dù cô không đụng chạm vào cô ta thì cô ta cũng sẽ gây chuyện với cô.


Cô phải dạy dỗ cô ta một trận mới được.” Hứa Nhược Thần nói với giọng điệu trầm thấp.
Cô hiểu ý của anh ta, nhưng cô lại nặng nề lắc đầu: “Tôi không dám dạy dỗ chị chồng của tôi đâu, nếu không thì mẹ chồng sẽ lột da tôi mất.”
“Cô cũng không làm được chuyện này, cứ giao cho tôi đi.” Khóe miệng của anh ta nở ra một nụ cười gian xảo.
Cô khó hiểu nhìn anh ta, không biết anh ta muốn làm gì, dường như anh ta luôn có những khả năng khiến cô không thể tưởng tượng nổi.
Trong sảnh khiêu vũ, Hoa Mộng Lê không ngừng liếc mắt đưa tình với Lục Cẩn Ngôn.
Gương mặt của Lục Cẩn Ngôn không có một tí biểu cảm nào, ánh mắt lại u ám đáng sợ, đôi mắt tràn ngập sự tức giận và buồn bực.
Thế nhưng không có người nào nhận ra dưới ánh đèn lờ mờ.
Lục Cẩm San trở thành trợ thủ mà tự mình đứng ở giữa làm mối cho hai người: “Cẩn Ngôn, em có muốn mời Mộng Lê nhảy một điệu không, Mộng Lê nhảy rất tốt đấy.”
Lục Cẩn Ngôn đột nhiên đứng dậy, Hoa Mộng Lê âm thầm vui mừng, trong lòng đang nhảy nhót reo mừng, suýt chút nữa đã vươn tay ra.
Thế nhưng Lục Cẩn Ngôn lại đi thẳng ra ngoài, căn bản không thèm để ý đến cô ta.
Cô ta cảm thấy như sét đánh ngang tai, sự mất mát ở trong lòng ập đến hết lần này đến lần khác như sóng vỗ.
Cô ta cố gắng an ủi bản thân, không sao cả, anh không để ý đến cô ta thì cũng không để ý đến Hoa Hiểu Bồng.
Anh đã tuyên bố công khai rằng Hoa Hiểu Bồng sắp bị bỏ rồi, cô ta vẫn còn cơ hội.
“Cẩn Ngôn, em đi đâu vậy?” Lục Cẩm San đứng dậy đuổi theo anh.
“Có liên quan đến chị à?” Đáy mắt của Lục Cẩn Ngôn lóe lên một tia sáng lạnh lùng.
“Em mời Mộng Lê nhảy một bài đi, tốt xấu gì thì người ta cũng là vợ chưa cưới thực sự của em, bây giờ bị người khác chiếm mất còn mặt dày mày dạn không chịu trả lại, trong lòng cô ấy rất buồn đấy.” Lục Cẩm San bĩu môi nói.
Một vẻ gian xảo và u ám lướt qua trên mặt Lục Cẩn Ngôn: “Lục Cẩm San, chị quan tâm đến chuyện của tôi như vậy, tôi nên tặng một phần quà lớn để cảm ơn chị.”
“Phần quà gì vậy?” Đôi mắt của Lục Cẩm San sáng lên.
“Tặng một người phụ nữ cho Tần Như Thâm!” Anh chậm rãi nói từng chữ.
Lục Cẩm San suýt chút tức đến ngất đi, vẻ mặt lập tức trở nên đen hơn than đá: “Em có ý gì hả?”
“Có qua có lại, để cho chị cùng cảm nhận cảm giác này.” Lục Cẩn Ngôn nói xong liền đẩy cô ta một phát rồi đi ra ngoài.
Bây giờ đứa ngu ngốc kia vẫn chưa trở về, cô con mẹ nó đã chạy đi đâu rồi?
Thật ra Hoa Hiểu Bồng đã trở về rồi, cô bảo Hứa Nhược Thần đi vào trước, cô ngồi trên băng ghế dài ở bên ngoài chờ đợi bữa tiệc kết thúc.
Cô đang lướt điện thoại mà không hề chú ý đến những người xung quanh.

Một chiếc xe chạy tới, dừng ở trước mặt cô.
Cánh cửa vừa mở ra, người ở trong xe đã nhào tới như một cơn gió lốc, sau đó kéo cô vào trong xe.
Cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, khi quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt quen thuộc vô cùng âm trầm, mang theo hơi thở của bão táp ngồi ở ghế lái.
Nỗi sợ hãi của cô không hề giảm bớt vì điều này mà ngược lại còn trở nên mãnh liệt hơn.
“Lục Cẩn Ngôn, sao lại là anh? Bữa tiệc khiêu vũ vẫn chưa kết thúc mà, anh ra ngoài làm gì vậy?” Cô vừa thấp thỏm vừa lo lắng nói.
Vẻ mặt của anh trông rất khó coi, giống như bị chuyện gì hoặc người nào đó chọc giận vậy.
Chắc chắn người đó không phải cô.
Nhưng mà cô rất có thể sẽ trở thành tấm bia đỡ đạn và nơi trút giận.

“Em đã đi đâu?” Anh vẫn giữ giọng nói bình tĩnh, giống như cơn sóng ngầm đang chuyển động một cách chậm rãi nặng nề trước khi cơn sóng lớn ập đến.
“Tôi chỉ ngồi ở nơi này.” Cô nhỏ tiếng nói, không hề nói ra chuyện cô và Hứa Nhược Thần ngồi đu quay.
Anh hít sâu một hơi như đang đè nén ngọn lửa giận ở trong lòng, nhưng lại không biết trút ra bằng cách nào.
“Bữa tiệc rất nhàm chán à?”
“Không có gì cả, chỉ là ngồi uống rượu rồi trò chuyện với bạn bè.” Cô nhún vai, hờ hững nói.
Anh u ám liếc mắt nhìn cô từ gương chiếu hậu: “Bạn bè gì?”
“Ngoại trừ Hứa Nhược Thần và Hứa Nhược Phương thì còn có người nào sẽ xem tôi là bạn chứ?” Cô nở một nụ cười nhạt.
“Ngoại trừ bọn họ thì không còn người khác nữa à?” Anh vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh, trong lòng lại giống như một ngọn núi lửa sắp nổ tung, dung nham của sự tức giận không ngừng tích tụ.
“Không có, tôi không quen biết bất kỳ người nào cả.” Cô lắc đầu, vẻ mặt trông hơi thẫn thờ.
Ngón tay đang cầm lấy vô lăng của Lục Cẩn Ngôn siết chặt lại, dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc sắp mất kiểm soát nào đó..


Bình luận

Truyện đang đọc