Hoa Hiểu Bồng đã nhận ra một người chỉnh tề gọn gàng có thể biến thành một tên mặt người dạ thú bất cứ lúc nào.
Buổi lễ đính hôn vừa tổ chức được một nửa thì anh đã “bắt cóc” cô rời khỏi hội trường, sau đó đi đến sân thượng vắng vẻ của khách sạn.
Nơi này không có đèn, tối đen như mực, là một nơi tốt để “vụиɠ ŧяộʍ”.
Cô cảm thấy hoảng loạn, giống như một con cừu non rơi vào cạm bẫy muốn thoát ra, nhưng lại không có đường nào để chạy trốn mà rơi vào tuyệt vọng.
“Đây chính là buổi lễ đính hôn của chị gái anh đấy, chúng ta rời đi trước như vậy không tốt lắm đâu.
”
“Chị ta ước gì em không ở đó, kẻo em lại giành lấy sự nổi bật của chị ta.
” Lục Cẩn Ngôn chế nhạo cười lên một tiếng, ngón tay thon dài không hề khách sáo mà thò vào trong váy của cô.
Hoa Hiểu Bồng cảm thấy hơi choáng váng: “Chị ấy là cô dâu, là nhân vật chính xinh đẹp đến như vậy, trông rực rỡ đến chói mắt, sao tôi có thể giành sự nổi bật của chị ấy chứ?”
Ngày hôm nay cô đã cố tình chọn bộ đồ bình thường nhất, thậm chí còn không tô son và phơi bày mặt mộc ra ngoài, dáng vẻ rất tự nhiên giản dị nên sẽ không có người nào chú ý đến cô, trừ khi bọn họ chú ý đến người bên cạnh cô trước.
Đôi môi mỏng của Lục Cẩn Ngôn dạo chơi trên cổ của cô như lông vũ lướt qua.
Mặc dù người phụ nữ này rất tự mình biết lấy mình nhưng thỉnh thoảng cũng tự xem nhẹ mình quá mức rồi.
Trong cả nhóm phụ nữ trang điểm lòe loẹt, một sự xuất hiện tươi mát sẽ gϊếŧ chết những người mặt đầy son phấn kia và cướp lấy ánh mắt của tất cả mọi người ngay lập tức.
“Đứa ngu ngốc, em có muốn trở thành cô dâu không?” Đôi môi mỏng của anh đã lướt đến khóe miệng của cô, anh nói với giọng điệu hơi mơ hồ.
Cô cắn môi dưới, nụ hôn của anh đặt lên làn da quá nhiều lần khiến cho cơ thể của cô trở nên vô cùng nhạy cảm, chỉ cần anh trêu chọc một chút thì cô sẽ có phản ứng.
Thế nhưng đây chỉ là phản ứng theo bản năng lúc đầu của con người chứ không phải sự đáp lại của cô, bất cứ người phụ nữ bình thường nào đều sẽ phản ứng như vậy.
Sau khi vượt qua sự tê dại và ngứa ngáy này, cô lại nhỏ tiếng thì thầm: “Vậy phải xem gả cho người nào?”
Câu nói này dường như đã chọc giận anh, một màu đỏ ửng hiện lên giữa đôi mày của anh: “Em còn có thể gả cho ai nữa hả?”
Anh nắm lấy mông của cô và nâng nó lên phần eo của anh.
Anh thích ép buộc cô bày ra tư thế xấu hổ như gái hộp đêm này, có lẽ bởi vì anh đã khẳng định cô chính là một người phụ nữ dơ bẩn, dễ dàng thay lòng đổi dạ.
Gương mặt của cô đỏ bừng lên như con tôm luộc chín: “Tôi không có ý này?”
“Vậy thì có ý gì?” Anh như kẻ địch đã đứng trước cổng thành và chỉ chờ đến lúc tấn công.
“Thì là…… tôi cũng khá vui vẻ…… khi kết hôn với anh.
” Giọng nói của cô rất nhỏ, hiển nhiên không hề chắc chắn.
Ngọn lửa giận đã dâng lên ở trong mắt anh, sự tức giận và ham muốn đan xen lẫn nhau.
Những lời nói giả dối đều không cần phải kiểm tra.
“Chẳng phải em rất giỏi nói dối sao, sao kỹ thuật là giảm sút rồi hả?”
Cô run lên một cái, cô đã cảm nhận được sự tức giận của anh nên nhanh chóng nói: “Tôi không hề nói dối, cậu Lục xuất sắc đến như vậy, bất cứ người phụ nữ nào trong giới người nổi tiếng đều vui vẻ nịnh hót, tôi may mắn như vậy thì sao lại không vui được chứ?”
Chỉ cần có thể khiến anh vui vẻ và không trừng phạt cô, cô rất tự nguyện nói dối.
Thế nhưng cơn tức giận của Lục Cẩn Ngôn không hề biến mất vì những lời này, bởi vì cơ thể của cô đã phản bội cô, nó cứng nhắc như một sợi dây bị kéo căng, đây chính là phản ứng chống đối của cô.
“Đứa ngu ngốc, lại giở trò vặt vãnh, xem tôi trừng trị em như thế nào.
” Anh nhỏ tiếng hậm hừ một tiếng, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng u ám lạnh lùng trong bóng đêm.
“Có thể đừng làm ở đây, về nhà mới làm được không?” Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ khi treo trên người anh, may mà bóng đêm đã bao phủ cả hai người nên không có người nào nhìn thấy bọn họ.
“Đã như vậy rồi, còn có thể trở về à?” Anh nở một nụ cười độc ác, sau đó tiến vào chiếm lấy cô……
Cả hai người đều không biết có một cặp mặt đang nhìn lén bọn họ ở một góc khác.
Mặc dù cô ta không nhìn rõ, chỉ có thể hai bóng người đan xen vào nhau, thế nhưng cô ta biết rất rõ bọn họ đang làm gì?
Cô ta sắp tức điên lên rồi, lửa giận trong lòng đang bùng cháy hừng hực.
Tại sao người phụ nữ thân mật với anh không phải cô ta chứ?
Tại sao từ trước đến giờ anh không hề để ý và chạm vào cô ta?
Cô ta và anh môn đăng hộ đối, Hoa Hiểu Bồng là cái thá gì chứ? Cô có tư cách gì để so sánh với cô ta chứ? Chỉ dựa vào một viên đạn mà đã được gả vào nhà họ Lục, thật sự quá lợi cho cô rồi.
Tại sao lúc đó ông nội của cô ta cũng không làm chuyện như vậy, hy sinh tính mạng của bản thân để đổi lấy hạnh phúc của cháu gái cũng là một chuyện cực kỳ tốt đấy!
Lục Cẩn Ngôn làm ở phía trước lẫn phía sau một lần rồi mới chịu buông tha cho Hoa Hiểu Bồng.
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận chỉnh lại váy, sợ rằng sẽ bị người khác nhìn thấy manh mối nào đó.
Khi trở về bữa tiệc ở đại sảnh, cô cứ vùi đầu ăn để tránh xấu hổ, cô giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì cả nhưng mà vẫn có người nhìn thấy manh mối ngay lập tức.
“Chị dâu, cổ của chị bị sao vậy, thật là đỏ, có phải đã bị côn trùng cắn không?” Cô bé xinh xắn nói với vẻ mặt bất ngờ.
Hoa Hiểu Bồng vô cùng lúng túng, cô vén mái tóc mượt mà của mình qua để che cổ: “Là…… Là do côn trùng cắn đấy, vẫn còn hơi ngứa, hai ngày nay có rất nhiều côn trùng, chị vừa đi nhà vệ sinh một chuyến đã bị cắn rồi.
” Cô ấp a ấp úng nói.
“Chị và anh hai đi vệ sinh lâu thật đấy, bọn em đã ăn được phân nửa rồi mà hai người mới đến.
” Cô bé xinh xắn lắc cái đầu nhỏ của mình và nói.
“Bọn chị…… không hề đi cùng nhau, anh ấy đi của anh ấy, chị đi của chị.
” Cô ngượng ngùng cười lên, sau khi nói xong cô liền cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, nói lung tung gì vậy, đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Lục Cẩn Ngôn ngồi ở bên cạnh với vẻ mặt không hề thay đổi, giống như chuyện này không hề liên quan đến anh một tí nào vậy.
Lục Sơ Hà cười rộ lên: “Chị dâu, chị nói hài hước thật đấy, dĩ nhiên là chị đi của chị, anh ấy đi của anh ấy rồi, chị cũng đâu thể đi vào nhà vệ sinh nam, anh ấy cũng không thể vào nhà vệ sinh nữa mà.
” Cô bé sửa lại lời cô một cách nghiêm túc.
Hoa Hiểu Bồng đang gào thét ở trong lòng.
Tư Mã Ngọc Nhi đút một miếng cá tươi vào trong cái miệng nhỏ của cô bé: “Lúc ăn cơm không được nói chuyện, không thùy mị gì cả.
”
“Được rồi, con không nói nữa.
” Cô bé làm mặt hề nói.
Cả bàn của bọn họ đều là người trong nhà, mọi người đều hiểu rõ hai người kia đã làm những gì nhưng không nói ra.
Từ trước đến giờ Lục Vũ Hàm chưa từng hỏi về chuyện của con trai, chỉ cần anh đối xử tốt với vợ mình và không dây dưa với người phụ nữ khác thì không có gì đáng để hỏi cả.
Vợ chồng mới cưới luôn có lúc không kiềm chế được.
Về phần bà Lục thì chỉ cần có thể khiến Hoa Hiểu Bồng mang thai sớm một chút thì con trai có thể làm bất cứ điều gì.
Trong toàn bộ sảnh tiệc, người tức giận nhất chính là Tiêu Diệc Mẫn.
Cô ta tức đến điên người, đến nỗi không thèm ăn bất cứ thứ gì mà chạy ra ngoài.
Cô ta đã gặp một người phụ nữ quen thuộc ở sảnh lớn của khách sạn.
Đôi mắt của cô ta sáng lên, một kế hoạch trả thù nào đó nhanh chóng hình thành trong đầu cô ta.
“Hoa Mộng Lê!” Cô ta kêu lên một tiếng.
Hoa Mộng Lê đang đứng trước thang máy quay đầu lại ngay lập tức: “Cô đang gọi tôi sao?”
Lúc này cô ta đã có thể xác định người kia đúng là Hoa Mộng Lê rồi: “Đúng vậy, còn nhớ tôi không?”
“À, cô là người phụ nữ ở trong quán bar Bản Sắc.
” Hoa Mộng Lê nhún vai.
Đôi mắt của Tiêu Diệc Mẫn lóe lên một tia sáng gian xảo: “Tôi nghe nói cô mới là vợ chưa cưới thực sự của Lục Cẩn Ngôn, bởi vì cô đã mất tích nên mới để cho Hoa Hiểu Bồng gả qua đó.
”
Hoa Mộng Lê xua tay nói: “Chúng tôi đều là con gái của nhà họ Hoa, người nào gả vào đó chẳng giống nhau?”
Tiêu Diệc Mẫn chế nhạo cười lên, cô ta không tin Hoa Mộng Lê lại hào phóng đến như vậy, chắc chắn có điều gì đó kỳ lạ trong chuyện này.
“Tình chị em của hai người đúng là sâu đậm, nhường một người chồng chưa cưới vô cùng tuấn tú, vô cùng xuất sắc cho em gái của mình, rất ít người chị nào có thể hào phóng đến như vậy đấy?”.