HÔN NHÂN CHỚP NHOÁNG: QUẤN QUÝT CHỒNG YÊU



“Từ nay về sau, mỗi tối trước khi đi ngủ, mỗi sáng sau khi thức dậy thì em đều phải nói những lời nịnh nọt, sau đó ôm chân hát bài Chinh Phục cho ông đây.” Anh nói một cách chậm rãi.
Cô muốn hộc máu, bản thân thật sự muốn đụng chết ở trên chân của anh!
“Anh còn có thể biếи ŧɦái hơn một chút không?” Giọng nói của cô rất nhỏ, hoàn toàn là đang tự lẩm bẩm với mình nhưng mà Lục Cẩn Ngôn vẫn nghe thấy, anh lạnh lùng hậm hừ một tiếng: “Có thể! Thứ mà ông đây có chính là chiêu trò để đối phó với em.”
Anh biết trong lòng cô không cam chịu, thế nhưng cũng sẽ có một ngày anh sẽ khiến cho cô quỳ xuống mặt đất và cầu xin sự yêu thích của anh!
Ngày hôm sau là buổi lễ đính hôn của Tần Như Thâm và Lục Cẩm San.
Lục Cẩm San vừa thức dậy vào sáng sớm đã bắt đầu trang điểm, cô ta yêu cầu bất cứ thứ gì đều phải thật hoàn hảo, đặc biệt là vẻ ngoài của bản thân.
Cô ta phải giữ được vị trí át chủ bài của người đẹp nhất Long Thành trong từng phút từng giây, không có người nào có thể vượt qua cô ta.

“Chị cả, chị thật xinh đẹp.” Lục Sơ Hà đứng ở bên cạnh và cười rộ lên nói.
“Đừng nói là Long Thành, cho dù là cả Châu Á thì em cũng không tìm được người phụ nữ đẹp hơn chị đâu.” Lục Cẩm San vênh váo nhướng mày nói, cô ta vô cùng tự tin về vẻ ngoài của mình.
“Đâu có, trong nhà của chúng ta có người đẹp hơn chị đấy.” Lục Sơ Hà nghiêng đầu và cười ha ha nói.


Gương mặt của Lục Cẩm San lập tức tối sầm lại: “Có phải em muốn nói Hoa Hiểu Bồng không, cô ta là một đứa xấu xí, là con chim sẻ rách rưới, thậm chí còn không bằng một sợi tóc của chị.”
“Em đang nói bản thân em mà.” Lục Sơ Hà bĩu môi nói: “Sao chị cứ phải gây khó dễ với chị dâu vậy, chị ấy cũng không đụng chạm đến chị?”
“Cô ta đã đụng chạm đến chị đấy, nếu như không phải do cô ta thì sao chị lại bị bố đóng băng thẻ tín dụng chứ, bây giờ ngay cả một chiếc túi xách chị cũng không mua được.” Lục Cẩm San nghiến răng nói.
“Vậy là do chị đã đụng chạm đến chị ấy nên mới bị bố phạt đấy.

Nếu như bố biết chị vẫn còn ngang ngược như vậy, chắc hẳn trước khi chị gả đi thì chị sẽ không có xu nào để tiêu xài đâu.” Lục Sơ Hà làm mặt quỷ với cô ta.
“Đứa đê tiện Hoa Hiểu Bồng kia, sớm muộn gì cũng sẽ bị chị đuổi ra khỏi nhà họ Lục.” Lục Cẩm San tức đến thở hổn hển.
“Tại sao chị lại muốn đuổi chị ấy đi chứ, chị ấy cũng không phải tình địch của chị.” Lục Sơ Hà đang nói bỗng giống như nghĩ đến điều gì đó, cô bé hét lên một tiếng và quay đầu chạy đi.
“Thấy ma rồi à?” Lục Cẩm San trừng mắt nhìn cô bé một cái.
Lục Cẩm San chạy một mạch xuống lầu và nhào vào trong lòng của Lục Cẩn Ngôn: “Anh hai, em nói cho anh biết một chuyện rất đáng sợ, chị cả bị nghiện tình yêu chị em như trên mạng rồi, chị cả yêu thầm anh nên chị ấy mới xem chị dâu là tình định, cứ luôn muốn làm hại chị ấy và đuổi chị ấy ra ngoài.”
Lục Cẩn Ngôn và Hoa Hiểu Bồng cùng lúc nghẹn họng một cái.
Lời của trẻ con không đáng kiêng kị!
Lục Cẩm San ở trong phòng nghe thấy, cô ta suýt chút tức đến ngất đi mà chạy ra ngoài hét lớn: “Con nhóc chết tiệt, nếu em còn ăn nói lung tung nữa thì chị sẽ lấy vải bịt miệng em đấy.”
“Chị cả nổi điên rồi, dọa chết em rồi, em sợ quá đi.” Lục Sơ Hà trốn ở sau lưng Lục Cẩn Ngôn.
Lục Cẩn Ngôn xoa cái đầu nhỏ của cô bé: “Được rồi, đừng gây chuyện nữa, mau chóng gả chị ta ra ngoài thì mắt không thấy lòng không phiền nữa.”
“Nhưng mà bây giờ chị cả chỉ mới đính hôn chứ không phải chết hôn, lỡ như anh Thâm chê chị cả quá hung dữ mà muốn trả hàng thì phải làm sao đây?” Lục Sơ Hà lè lưỡi nói.
“Vậy thì chỉ có thể bó tay mà thôi.” Khóe miệng của Lục Cẩn Ngôn nở ra một nụ cười trêu chọc.
Hoa Hiểu Bồng mỉm cười nói: “Ngày hôm nay chị cả đính hôn, chúng ta phải nói nhiều lời tốt đẹp, ví dụ như răng long đầu bạc, vợ chồng đồng lòng, con cháu đầy đàn, đầm ấm hạnh phúc……” Cô một hơi nói ra mấy cụm từ.

Trong lòng Lục Cẩm San âm thầm hậm hừ, không hề cảm kích một chút nào.
Đứa chết tiệt, ngoài miệng thì nói lời dễ nghe, trong lòng chắc chắn không nghĩ như vậy mà ước gì cô ta không thể kết hôn đấy.
…...

Bên trong khách sạn năm sao sang trọng nhất ở Long Thành.
Địa điểm tổ chức lễ đính hôn đã được sắp xếp đẹp đẽ như mơ.
Những vị khách có mặt đều là những người giàu có và quyền lực.
Những bữa tiệc của nhà họ Lục luôn làm một cách khiêm tốn, không hề khoa trường, việc được mời là một biểu tượng cho thân phận của mình.
Lục Cẩm San mặc một váy cưới đính kim cương màu trắng như tuyết, trông cực kỳ xinh đẹp, có thể nói là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.

Trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng phấn khích, cô ta yêu Tần Như Thâm, đặc biệt khi anh ấy đã mất trí nhớ.

Trước đây anh ấy quá cứng đầu và bướng bỉnh, vô cùng chán ghét cô ta.

Bây giờ đã dịu dàng hơn rất nhiều rồi.
Thế nhưng Tần Như Thâm không hề bị cô ta thu hút và cũng không hề tập trung.
Ánh mắt của anh ấy xuyên qua dòng người và rơi vào Hoa Hiểu Bồng đang đứng cách đó không xa, cô mặc một chiếc váy dài màu trắng trông rất tao nhã, nhưng cũng rất đẹp, đẹp hơn rất nhiều so với những người phụ nữ tỏa sáng chói mắt bên cạnh anh ấy.
Nếu như cô mặc váy cưới sẽ trông như thế nào nhỉ, chắc hẳn sẽ giống như một thiên thần rơi xuống phàm trần.
Trái tim của anh ấy đang đập rộn ràng, anh ấy chưa từng có cảm giác như vậy khi ở cùng với Lục Cẩm San.
Anh ấy càng ngày càng xác định cô gái trong giấc mơ chính là Hoa Hiểu Bồng.
Chắc chắn anh ấy đã từng gặp cô ở nơi nào đó, nếu không thì anh ấy sẽ không mơ thấy cô.
Khi Hoa Hiểu Bồng ngẩng đầu nhìn vào anh ấy, ánh mắt cứ như vậy mà chạm vào nhau.
Cô khẽ run lên, ánh mắt mà anh ấy nhìn vào cô khiến cô nhớ đến Thời Thông.
Trước đây Thời Thông cũng nhìn cô như vậy, ánh mắt của anh ấy giống như viên đá quý màu đen sáng rực nhất trên thế giới này, ánh mắt kia có thể soi sáng trái tim của cô và xua tan mọi mây mù.
Thế nhưng anh ấy không phải Thời Thông, anh ấy là Tần Như Thâm, là anh rể của cô!
Hứa Nhược Thần đang ngồi ở bàn bên cạnh cô, anh ta nhạy bén cảm nhận được sự khác thường giữa hai người bọn họ.
Hoa Hiểu Bồng luôn nghe ngóng về chuyện của Tần Như Thâm, chẳng lẽ trước đây cô đã từng có mối quan hệ nào đó với Tần Như Thâm sao?

Đó có phải là một chuyện rất thú vị không?
Anh ta suy nghĩ, khóe miệng liền nở ra một nụ cười xảo quyệt.
Lục Cẩn Ngôn nắm lấy bàn tay của Hoa Hiểu Bồng và chơi đùa trong lòng bàn tay của mình, giống như đang chơi đùa một món đồ sứ.
Mặc dù bàn tay nhỏ nhắn này rất mềm mại nhưng cảm giác bình thường, hơn nữa cũng không mịn màng, lòng bàn tay có những vết chai mỏng, hiển nhiên không phải là người phụ nữ sống trong nhung lụa, mười ngón tay không chạm nước Dương Xuân.
Hoa Hiểu Bồng bị anh quấy rối như vậy bèn nhanh chóng lấy lại tinh thần, sợ rằng sẽ bị anh phát hiện.
Dường như anh cảm thấy không thỏa mãn với việc đơn giản chơi đùa, anh đột nhiên cúi đầu và đưa ngón tay của cô đến bên miệng mình, sau đó cắn một cách tỉ mỉ như đang ve vãn cô.
Cảm giác ngứa ngáy tê dại không ngừng quấn lấy cô, khiến cô muốn cười cũng không dám cười vì sợ sẽ bị những vị khách mời khác nhìn thấy, cô chỉ có thể che miệng nhẫn nhịn.
Cô đã nhận ra tên Lục Cẩn Ngôn này đúng là không biết kiêng dè gì cả, cứ làm theo ý mình, ở trước mặt tất cả mọi người mà cũng có thể giở trò mờ ám với cô, không thèm để ý đến việc gây ra ảnh hưởng.
Tần Như Thâm âm thầm nhìn bọn họ, không biết vì sao mà anh ấy có một cảm giác chua xót, thất vọng và mất mát.
Bình thường khi ở nhà họ Lục, anh ấy có thể nhìn ra Lục Cẩn Ngôn không hề đối xử tốt với cô, anh không hề có một chút tình cảm yêu thương nào.
Anh là một ngọn núi băng máu lạnh nổi tiếng, không hề thương hoa tiếc ngọc một tí nào.
Ở trong mắt anh, cô chỉ là một món đồ chơi, một con vật nuôi.
Một cô gái trong sáng và thuần khiết như cô nên được người khác bảo vệ, yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay.
Cô gả cho một tảng băng này đúng là một bi kịch.
Nếu như đổi lại là anh ấy thì anh ấy chắc chắn sẽ không để cho cô bị tổn thương một chút nào.
Hứa Nhược Thần cũng đang nhìn vào hai người bọn họ.
Trên mặt anh ta mang theo nét cười vô cùng âm trầm.
Anh ta không biết tảng băng Lục Cẩn Ngôn có xem trọng Hoa Hiểu Bồng hay không, anh ta chỉ muốn biết nếu như anh phát hiện Hoa Hiểu Bồng đã đưa “lần đầu tiên” của mình cho anh ta thì sẽ phản ứng như thế nào?.


Bình luận

Truyện đang đọc