HÔN NHÂN CHỚP NHOÁNG: QUẤN QUÝT CHỒNG YÊU



Chiếc xe bị bao phủ bởi tông màu ảm đạm.
Hoa Hiểu Bồng ôm lấy đầu gối và cuộn mình lại như một con tôm.
Cô vẫn còn chìm đắm trong nỗi buồn và mất mát vô hạn.
Vẻ mặt của Lục Cẩn Ngôn trông vô cùng u ám, anh “bốp” một tiếng mở tủ đá và lấy một chai nước lạnh từ trong đó, anh siết lấy cằm của cô một cách mạnh bạo và cứng rắn đổ một ngụm nước lạnh vào.
“Tỉnh táo chưa hả?”
Hoa Hiểu Bồng bị sặc nước, cô ho đến mấy tiếng mới có thể lấy lại hơi.
Cô giật lấy nước lạnh ở trong tay anh và uống ừng ực thêm vài ngụm.
Dòng nước lạnh lẽo đã giúp cô lấy lại lý trí của mình và giúp cảm xúc của cô dần dần bình tĩnh trở lại.
“Xin lỗi!” Cô ngập ngừng nói.
“Hoa Hiểu Bồng, em nói thật cho tôi biết, có phải em mắc bệnh tâm thần chu kỳ không?” Lục Cẩn Ngôn nói với giọng điệu dò hỏi.
Cô run lên một cái và cảm thấy hơi bất lực: “Không có, không có, anh đừng hiểu lầm, tôi rất bình thường.”
“Vậy khi nãy em nổi điên gì vậy?” Ánh mắt của Lục Cẩn Ngôn lạnh xuống và trở nên vô cùng lạnh lẽo, cơn tức giận trong lòng cũng trở nên mạnh hơn.

“Tôi…… đã nhìn thấy một người.” Cô dựa vào lưng ghế và nhỏ tiếng nói như muỗi kêu.
Lục Cẩn Ngôn cười nhạo và nói: “Tôi nghĩ em đã nhìn thấy ma đấy.”
“Có lẽ thật sự là ma.” Cô ôm lấy cánh tay, gương mặt dần trở nên tái nhợt.
Lục Cẩn Ngôn hơi sửng sốt, anh tức giận gõ lên đầu cô một cái.
Có phải người phụ nữ này ngày nào cũng ngủ trên sàn nhà nên đầu óc đã bị đập hỏng không vậy?
“Em còn chưa điên xong à?”
“Tôi không bị điên, tôi nói thật đấy.

Người mà tôi nhìn thấy là…… người bạn tốt nhất của tôi.

Vào ba năm trước cậu ấy đã qua đời trong một vụ tai nạn xe.

Thế nhưng khi nãy tôi đã nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy đứng ngay chỗ cách sân ga không xa.” Cô không khỏi cất cao giọng lên, tâm trạng cũng trở nên hơi kích động.
“Người kia tên là A Thông à?” Ánh mắt của Lục Cẩn Ngôn dần dần trở nên tối lại.
“Ừm.” Cô khẽ gật đầu.
“Con trai hay con gái?” Anh nhíu mày lại, giọng nói vẫn duy trì sự bình tĩnh giống như dòng nước lặng yên trước cơn sóng thần đang chảy một cách chậm rãi mà lắng đọng.
Một khi người nào đó nói sai thì chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn.
Đầu óc của Hoa Hiểu Bồng vẫn còn tỉnh táo, cô biết nếu như chính mình nói là con trai thì chắc chắn sẽ khiến anh nghi ngờ, mang đến những phiền phức không cần thiết nên cô đã nói dối: “Dĩ nhiên là con gái rồi, đó là người bạn thân duy nhất của tôi.”
Vẻ mặt của Lục Cẩn Ngôn dần dần trở nên hòa nhã hơn một chút: “Có phải em đã nhìn nhầm hay không?”
“Tôi không có, tôi vô cùng quen thuộc dáng vẻ của cậu ấy, cho dù nhắm mắt cũng có thể nhận ra.

Khi tôi chạy đến sân ga thì nhìn thấy cậu ấy bước vào trung tâm mua sắm nên tôi đã đi theo, nhưng lại không thể tìm thấy cậu ấy.

Anh nói xem có phải linh hồn của cậu ấy đã trở về rồi hay không, cậu ấy nhớ tôi nên đã trở về thăm tôi.” Cô rũ mắt xuống, một giọt nước mắt trượt khỏi hốc mắt và rơi xuống mu bàn tay.
Khi chiếc xe dừng ở trên đường đợi đèn đỏ thì tài xế quay đầu lại và nói: “Cô chủ, không chừng thật sự là hồn ma đấy, ngày mai là rằm tháng bảy.


Ở dưới quê tôi khi đến ngày lễ Vu lan thì những hồn ma đã mất đi đều trở về thăm người thân và bạn bè, cô đốt thêm giấy tiền cho người kia đi.”
“Câm miệng.” Lục Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn anh ta một cái, dọa đến anh ta nhanh chóng ngậm miệng lại và không dám nói chuyện nữa.
Trái tim của Hoa Hiểu Bồng như chìm xuống vực thẳm, nếu như A Thông nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của cô thì có buồn không?
Bọn họ đã từng nói rằng sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, cùng nhau đi du học, cùng nhau đi vòng quanh thế giới.
Cuối cùng chỉ còn một mình cô rơi vào địa ngục.
Nước mắt lại rơi xuống lần nữa, cô hít mũi không để cho mình khóc thành tiếng.
Lục Cẩn Ngôn nắm lấy cằm của cô, anh cầm lấy một tờ khăn giấy lau khắp mặt cô như muôn lau sạch nước mắt trên mặt.
“Không được khóc nữa, khóc lên trông xấu chết, nếu như bà nội nhìn thấy còn nghĩ rằng chúng ta đang cãi nhau đấy.”
“Anh không cần lo, tôi sẽ nói là cát bay vào mắt tôi.” Cô nức nở một tiếng.
“Cái cớ sứt sẹo này chỉ có những người đầu óc heo như em mới tin thôi.” Lục Cẩn Ngôn bắn vào đầu cô một cái với vẻ mặt khinh thường.
Cuối cùng bọn họ cũng đến bệnh viện.
Sau khi xuống xe thì Lục Cẩn Ngôn đưa tay ra và kéo gò má cứng nhắc của cô sang hai bên: “Cười cho tôi.”
Cô toát mồ hôi hột, hất tay của anh ra: “Nếu như bà nội thấy anh bạo lực với tôi như vậy thì chắc chắn sẽ cảm thấy lo lắng đấy.”
“Nếu như em không cười thì cả đời này cũng đừng mong cười được nữa.” Anh lạnh lùng bật ra từng chữ đe dọa như thể cơn tức giận của anh vẫn chưa biến mất.
Cô rùng mình một cái và cố gắng kéo miệng ra, nụ cười giả khoa trương kia khiến cho cơ bắp của cô đau nhói lên.
“Anh đã hài lòng chưa?”
“Rất tốt.” Lục Cẩn Ngôn nhỏ tiếng hầm hừ và mở bàn tay lớn nắm lấy tay cô bước vào.
Bà cụ Lục là một người hòa nhã dễ gần, hoàn toàn khác với bà Lục kiêu ngạo.
Khi nhìn thấy bà cụ Lục thì Lục Cẩn Ngôn cười lên như một đứa trẻ: “Bà nội, cuối cùng cháu cũng có thể đến thăm bà rồi, cháu rất nhớ bà đấy.”
“Bà cũng nhớ cháu.” Bà cụ Lục mỉm cười nói: “Cháu có hài lòng với người vợ mà ông nội chọn thay cho cháu không?”
“Hài lòng, ông nội chọn thì sao cháu có thể không hài lòng chứ?” Lục Cẩn Ngôn cười trông rất thu hút, giống như ánh nắng mặt trời chiếu rọi trên tảng băng vậy.
Chỉ khi ở trước mặt bà cụ Lục thì anh mới có thể cười như vậy.
Trong chốc lát, Hoa Hiểu Bồng đã nhìn đến ngây người.
Đây chính là phù dung sớm nở tối tàn trong truyền thuyết sao, cho dù có đẹp hơn đi nữa thì cũng chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà thôi.
“Nào, Hiểu Bồng, đến chỗ bà nội nào.” Bà cụ Lục vươn tay ra.
Hoa Hiểu Bồng bước đến và nắm lấy tay của bà ấy: “Bà nội, bà phải mau chóng khỏe lại, để chúng cháu còn đón bà về nhà.”

“Nếu muốn bà khỏe lại nhanh hơn thì hai cháu phải nhanh chóng sinh đứa cháu chắt cho bà, đợi đến khi cháu chắt của bà ra đời thì bà sẽ hoàn toàn khỏi hẳn rồi.” Bà cụ Lục cười híp mắt nói.
Bản thân bà ấy là một bác sĩ, nhưng bác sĩ luôn không thể tự chữa bệnh cho mình được.
“Vậy cháu phải cố gắng vì sự hồi phục của bà rồi.” Lục Cẩn Ngôn mỉm cười và nói một cách hiếu thảo.
“Hiểu Bồng.” Bà cụ Lục vỗ về bàn tay của cháu dâu và nói: “Trước đây cháu và Cẩn Ngôn vẫn chưa gặp mặt qua lần nào, vẫn còn rất nhiều chỗ cần phải tiếp xúc với nhau.

Tính cách của Cẩn Ngôn vô cùng giống với ông nội của nó, lạnh lùng mà trầm lặng, nếu như sau này nó dám ăn hiếp cháu thì cháu cứ đến nói với bà, bà sẽ giúp cháu dạy dỗ nó.”
“Bà nội, Cẩn Ngôn đối xử rất tốt với cháu, anh ấy khi ở bên ngoài là một tảng băng nhưng khi ở nhà thì là một mặt trời nhỏ ấm áp đấy ạ.” Hoa Hiểu Bồng nhếch miệng và cười đến không khép miệng lại được.
Cô rất khâm phục tài ăn nói lung tung của bản thân.
“Điều này cũng giống ông nội của nó.” Bà Lục bật cười và nói.
Bà ấy yên tâm hơn rất nhiều khi nghe thấy những lời này của cô.
Thật ra thì bà ấy cảm thấy rất vui mừng khi người gả vào là Hoa Hiểu Bồng mà không phải Hoa Mộng Lê.
Bà ấy đã từng cho người dò xét nhà họ Hoa, Hoa Mộng Lê sống phung phí, tính cách kiêu ngạo, không phải là một người thích hợp làm cháu dâu của bọn họ.

Hoa Hiểu Bồng tốt bụng thành thật, giản dị không màng danh lợi và còn thông minh sáng suốt, đây mới là người xứng đôi với cháu trai.
Cả hai người cùng nhau ăn cơm trưa với bà nội và ở đến hết giờ nghỉ trưa mới rời đi.
Ngay khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại thì ánh nắng trên gương mặt của Lục Cẩn Ngôn đã biến mất, nụ cười cũng biến mất mà chỉ còn lại sự lạnh lùng, một sự lạnh lẽo như mọi lần.
Hoa Hiểu Bồng oán thầm ở trong lòng, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Khi trở về trang viên nhà họ Lục thì cô nhìn thấy một gương mặt mới, đó là người chị song sinh của Lục Cẩn Ngôn, Lục Cẩm San.
Cô ta có một vẻ đẹp bắt mắt, mái tóc dài màu nâu nhạt vô cùng thu hút.
“Cẩn Ngôn, đây chính là người vợ rẻ tiền của em à?” Cô ta đánh giá Hoa Hiểu Bồng và bật cười với vẻ mặt đầy sự giễu cợt..


Bình luận

Truyện đang đọc