“Hôm nay bố mẹ và mẹ nhỏ đều không có ở nhà, bọn họ đều đi nghe nhạc kịch rồi.
Mộng Lê có chuyện gấp muốn tìm Hoa Hiểu Bồng, chúng ta cứ phá lệ một lần đi.” Lục Cẩm San bĩu môi nói.
Hoa Hiểu Bồng giả vờ không biết cô ta có chuyện gì mà hỏi: “Chị à, chị đến tìm em có chuyện gì sao?”
“Hiểu Bồng, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?” Hoa Mộng Lê nói với giọng điệu vô cùng nhỏ tiếng.
Hoa Hiểu Bồng đưa cô ta đến vườn hoa.
Hoa Mộng Lê nhận ra căn biệt thự của nhà họ Lục thật sự rất lớn, còn lớn hơn so với tưởng tượng của cô ta.
Nếu như cô ta có thể sống ở nơi này thì tốt biết mấy.
Một lần sảy chân để hận nghìn đời.
Nếu như là lúc trước, cô ta cắn răng gả vào đây thì sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra rồi, bây giờ đã trở thành cô chủ của nơi này, ngày nào cũng hưởng thụ cuộc sống suиɠ sướиɠ nhàn rỗi.
“Chị à, rốt cuộc chị có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Hoa Hiểu Bồng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô ta.
“Hiểu Bồng, chắc hẳn em cũng đã biết chuyện mẹ chị bị giam ở đồn cảnh sát rồi nhỉ?” Hoa Mộng Lê nhỏ tiếng nói.
Trong lòng cô ta vô cùng căm hận, nếu như ánh mắt có thể biến thành mũi tên sắc bén thì lúc này cô ta chắc chắn sẽ đâm xuyên trái tim của Hoa Hiểu Bồng, khiến cho cô chết không có chỗ chôn.
Hoa Hiểu Bồng nhún vai, cô biết ngay cô ta đến đây vì chuyện này.
Nhưng mà cô có thể làm được gì chứ?
“Bố của em đã gọi điện thoại nói chuyện này với em.
Sao chị lại không chịu khuyên nhủ mẹ của chị đừng đến nhà em gây chuyện chứ.
Chắc hẳn chỉ cũng đã chứng kiến Lục Cẩn Ngôn có tính cách gì một cách rõ ràng rồi, chị nghĩ rằng em và chị hoặc là cả nhà họ Hoa của chúng ta có quyền quyết định sao? Nếu như cứ gây chuyện như vậy, chọc giận Lục Cẩn Ngôn thì chúng ta đều phải gánh hết mọi hậu quả.”
Hoa Mộng Lê thừa nhận quả thật bản thân đã làm ra một kế hoạch sai lầm.
Trước đây mẹ cô ta tranh giành với gia đình chú hai đều chưa từng thua lần nào, vì vậy cô ta nghĩ rằng lần này cũng giống như vậy, nhưng mà cô ta đã quên mất Lục Cẩn Ngôn mới là người đưa ra quyết định.
Cô ta chỉ còn cách cướp lấy trái tim của Lục Cẩn Ngôn mới có thể đuổi Hoa Hiểu Bồng đi, lấy lại vị trí của mình.
“Nhà họ Lục đã biết chưa?”
“Không biết, em không có nói.” Hoa Hiểu Bồng lắc đầu.
“Vậy thì tốt, Hiểu Bồng, chị biết chuyện này là lỗi của mẹ chị, mẹ chị cũng gấp đến điên rồi.
Bà ấy cũng không còn trẻ nữa, không thể chịu được sự giày vò ở trong phòng giam.
Chị đảm bảo sau này bà ấy sẽ không đến gây chuyện nữa, em hãy tha thứ cho bà ấy đi.” Hoa Mộng Lê rất không muốn ăn nói khép nép cầu xin Hoa Hiểu Bồng, từ trước đến giờ cô ta đều bày ra dáng vẻ ở tít trên cao, xem thường Hoa Hiểu Bồng, đánh bại và đè ép cô ngay trong nháy mắt, bây giờ bọn họ lại đổi vị trí cho nhau rồi.
Hoa Hiểu Bồng hoàn toàn không hiểu ý của cô ta: “Chị à, chị phải đến đồn cảnh sát cầu xin chứ.
Bố của em đã đến đồn cảnh sát hòa giải với bác rồi, nhưng mà bọn họ không chịu thả người, có lẽ các người phải đi tìm người quen giải quyết một chút.”
Một tia u ám lướt qua dưới đáy mắt của Hoa Mộng Lê.
Đứa đê tiện này cũng biết cách làm ra vẻ vô tội đấy, chẳng lẽ chuyện này không phải do cô làm ra à?
“Hiểu Bồng, chúng ta đều là người một nhà, không thể tự làm tổn thương nhau như vậy được, em đừng giả vờ hồ đồ với chị nữa.
Bố của chị đã tìm qua người quen rồi.
Bọn họ nói rằng không thể giải quyết chuyện của mẹ chị, bảo rằng là lệnh của cấp trên, phải trừng phạt nghiêm khắc nên mới xử phạt ba tháng, nếu không thì đã thả ra từ lâu rồi.”
Hoa Hiểu Bồng giật bắn người lên nói: “Tiêu rồi, chắc chắn mẹ của chị đến đơn vị của bố em gây chuyện, đã đụng chạm đến lãnh đạo của bọn họ, vì vậy mới báo cảnh sát bắt mẹ chị đấy.
Chị mau bảo bố chị đi tìm lãnh đạo cầu xin để bọn họ nương tay xử lý đi.”
Thậm chí Hoa Mộng Lê đã có ý định gϊếŧ chết cô rồi, đứa đê tiện này, đúng là con mẹ nó biết giả vờ, rõ ràng là do cô làm mà còn nói chuyện trên trời dưới đất với cô ta.
Nếu như cô ta đưa ra thân phận con dâu của nhà họ Lục thì trong Giang Thành có người nào dám không nể mặt chứ.
“Hiểu Bồng, chị đối xử với em như em gái ruột, em có thể đừng gây rắc rối với chị nữa được không, chị biết chuyện này là do em làm ra.” Cô ta chỉ có thể nói thẳng vào chủ đề, cứu mẹ mình ra trước rồi mới tính tiếp.
Hoa Hiểu Bồng hít sâu một hơi, vậy mà cô ta lại nghĩ rằng là do cô làm, chuyện này liên quan cái mốc xì gì đến cô chứ.
“Chị à, sao chị lại nghĩ rằng là em làm chứ, em có khả năng đó sao?”
“Bây giờ em không còn là một đứa đầu đường xó chợ như trước kia nữa, em đã là con dâu của nhà họ Lục, chỉ cần em gọi một cuộc điện thoại thì mẹ chị đã có thể bị bắt vào rồi.” Hoa Mộng Lê bĩu môi nói.
“Em có thể gọi điện thoại cho ai đây, em không quen biết người nào cả.
Em chỉ là một người nghèo hèn, cho dù được gả vào nhà họ Lục thì em vẫn là một người nghèo hèn.
Em có thể gọi điện thoại cho người nào đây.” Trong lòng Hoa Hiểu Bồng cảm thấy hỗn loạn.
Hoa Mộng Lê nhìn thấy vậy liền lo lắng đến muốn giậm chân, cô ta không biết phải làm như thế nào, cô cũng quá biết cách giả vờ rồi đấy?
“Thật sự không phải em ư?”
“Em thề, vốn dĩ ngày hôm nay em định trở về đấy, nhưng mà Lục Cẩn Ngôn không cho em đi.
Anh ta nói rằng nếu như hôm nay bác cả lại đến gây chuyện thì em mới có thể trở về.” Cô giơ thẳng bàn tay lên, nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Hoa Mộng Lê nhìn chằm chằm vào cô, cô ta muốn nhìn thử cô có dấu vết nói dối nào không, thể nhưng dường như vẻ mặt của cô ta trông rất thẳng thắn: “Lục Cẩn Ngôn biết chuyện này à?”
“Biết chứ, em phải xin nghỉ với anh ta, vì vậy phải nói cho anh ta biết.” Hoa Hiểu Bồng gật đầu nói.
Hoa Mộng Lê run rẩy dữ dội, một cảm giác mất mát mãnh liệt kèm theo sự lạnh lẽo bao quanh cô ta.
Chẳng lẽ là do Lục Cẩn Ngôn làm sao?
Tốt xấu gì thì cô ta cũng là vợ chưa cưới cũ của anh, chẳng lẽ anh không có tí tình cảm nào sao?
Cô ta vừa suy nghĩ, một cơn lửa giận dâng lên ở trong lòng ngực, đều là Hoa Hiểu Bồng giở trò, chắc chắn cô đã nói xấu cô ta rất nhiều ở trước mặt Lục Cẩn Ngôn, khiến cho Lục Cẩn Ngôn có ấn tượng rất xấu đối với cô ta.
Vì vậy anh mới luôn tỏ ra lạnh lùng với cô ta.
Hoa Mộng Lê nuốt một ngụm nước bọt, tựa như hung hăng nuốt lửa giận ở trong lòng xuống, duy trì hình tượng dịu dàng, hiền lành yếu ớt của mình.
“Có khi nào là Lục Cẩn Ngôn làm không?”
Hoa Hiểu Bồng sửng sốt, cô xua tay nói: “Không thể nào, Lục Cẩn Ngôn không rảnh rỗi lo chuyện bao đồng của gia đình chúng ta đâu.”
“Em hãy hỏi giúp chị đi, nếu như thật sự là anh ấy thì hãy cầu xin giúp chị, thả mẹ chị ra, chị đảm bảo sau này bà ấy sẽ không gây chuyện nữa.” Sự căm hận trong lòng Hoa Mộng Lê ập tới như nước lũ dâng trào.
Hoa Hiểu Bồng suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Vậy để em hỏi thử, nhưng mà phần lớn sẽ không liên quan đến anh ta đấu.”
Khi trở về phòng khách, nhìn thấy Lục Cẩn Ngôn, Hoa Mộng Lê liền bày ra dáng vẻ hiểu rõ đại nghĩa: “Mẹ của chị chính là người hay nóng nảy, thật ra lòng dạ rất tốt bụng.
Đều do chị không nói rõ mọi chuyện với bà ấy, chúng ta đều là người một nhà, chẳng phải em gả hay chị gả đều như nhau sao? Chờ đến khi bà ấy được thả ra thì chị chắc chắn sẽ đàng hoàng khuyên nhủ bà ấy, bảo bà ấy chúc phúc cho em và Cẩn Ngôn.”
Khóe miệng của cô ta nhếch lên rất cao, nở một nụ cười cực kỳ khoa trương, thế nhưng ngay vào khoảnh khắc ra khỏi nơi đó, tất cả mọi nét cười đều trở thành sự căm hận.
Cô ta chắc chắn sẽ giành lại vị trí vốn nên thuộc về cô ta!
Hoa Hiểu Bồng ngồi ở bên cạnh Lục Cẩn Ngôn, cô vẫn không thể tin chuyện này có liên quen đến Lục Cẩn Ngôn.
“À…… Anh có biết bác cả của tôi đã bị đồn cảnh sát bắt giam rồi không?”
Lục Cẩn Ngôn hậm hừ một tiếng, như có như không mà đáp lại một câu.
Cô tiếp tục thăm dò: “Thời gian ba tháng thì hơi dài, nhốt mười lăm ngày xem như cảnh cáo là được rồi.”
“Loại người lưu mạnh này, không nhốt lâu một chút thì có thể sửa đổi sao?’ Lục Cẩn Ngôn thốt ra một câu với giọng điệu thờ ơ.
Lúc này cô cơ bản đã xác định được chuyện này thật sự có liên quan đến ông lớn này.
Cô thật sự không ngờ tên ác quỷ còn giấu tên làm “chuyện tốt” đấy!
“Lần trước chị họ đã cứu tôi, đỡ lấy một quả bóng cho tôi.
Tôi còn thiếu chị ta một ơn nghĩa, lần này cứ xem như tôi trả ơn cho chị ta, thả bác cả ra đi, sau này mọi người đều sòng phẳng với nhau.” Cô nói với giọng điệu thương lượng.
Mặc dù bác cả không có tính người, không biết yêu thương người nhà, nhưng mà bọn họ cũng không thể tính toán với bà ta được, lần này dạy bà ta một bài học, chắc hẳn sau này sẽ bớt lại thôi.
Lục Cẩn Ngôn gõ lên đầu cô vang lên một tiếng “bốp”, đứa ngu ngốc này đúng là ngây thơ, đầu óc đơn giản: “Đồ ngốc, em thật sự nghĩ rằng lúc ở sân golf, Hoa Mộng Lê muốn cứu em à?”
Cô hơi sửng sốt: “Anh có ý gì?”.