“Được thôi, tôi đi vào là được rồi mà.
” Tần Như Thâm bất lực thở dài một cái.
Khi nhìn thấy chiếc xe của anh ấy lái vào cổng sắt, Hoa Hiểu Bồng đứng dậy, xe ra cô cũng không thể ở lại nơi này, lát nữa bố chồng và mẹ chồng trở về nhìn thấy dáng vẻ này của cô lại dò hỏi cô.
Đến lúc đó Lục Cẩm San và mẹ chồng còn nghĩ rằng cô muốn gây chia rẽ bọn họ.
Cô chậm rãi đi về phía trước, khi đi đến ngã tư thì điện thoại reo lên, là Hứa Nhược Phương gọi đến hỏi cô có thời gian rảnh không, hẹn cô cùng nhau ra câu lạc bộ chơi một chút.
Đúng lúc cô không biết phải đi đâu bèn đồng ý.
Hứa Nhược Phương lái xe đến đón cô, bọn họ vừa bước vào câu lạc bộ thì trái tim của cô đột nhiên đập nhanh hơn, lúc này cô cảm thấy rất hối hận khi bước vào đây, hối hận đến xanh cả ruột.
Bởi vì Lục Cẩn Ngôn đang ở trong đây, hơn nữa không chỉ có một mình anh, bên cạnh còn có người tình nhỏ bé An An của anh.
Anh cũng nhìn thấy cô, tia sáng lạnh lùng u ám bắn ra từ trong mắt anh, giống như lưỡi dao sắc bén muốn róc thịt của cô.
Cô hung hăng rùng mình một cái, bỗng chốc không biết nên làm gì.
Anh đã từng đưa ra mệnh lệnh, chỉ cần có mặt anh ở nơi nào thì cô bắt buộc phải đứng ở bên cạnh anh, lần trước cô không đến “bái kiến” nên đã bị anh trói lên cây ngược đãi, bây giờ nhớ lại vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“Cũng tại tôi, nếu như biết chồng cô và người tình của anh ta ở đây thì đã đổi nơi khác rồi.
” Hứa Nhược Phương xin lỗi nói.
“Không sao.
” Cô lắc đầu, liên tục hít sâu hai lần, lấy hết sự can đảm bước tới.
Trong lòng cô cảm thấy hơi thấp thỏm, không yên lòng, càng cảm thấy xấu hổ, không được tự nhiên, giống như trước mặt cô là một ngọn núi đảo, một vùng biển lửa, người đàn ông kia chính là quỷ Lucifer bước ra từ địa ngục để gọi hồn.
Xung quanh có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, bọn họ muốn xem thử phản ứng của một người vợ bị bỏ rơi.
Lục Cẩn Ngôn cũng nhìn vào cô, anh ghét bỏ ánh mắt của cô, ghét bỏ vẻ mặt của cô, thậm chí còn chán ghét sự tồn tại vào lúc này của cô, chán ghét đến mức muốn xé xác cô ngay tại chỗ.
An An rất thức thời đứng dậy, đi đến quầy rượu.
Cô ta là một người phụ nữ vô cùng thông minh, biết mình nên xuất hiện vào lúc nào, nên rời đi vào lúc nào, đây cũng là lý do vì sao cô ta có thể luôn ở bên cạnh Lục Cẩn Ngôn.
Cô ta đã đi theo Lục Cẩn Ngôn trong khoảng thời gian rất lâu rồi, luôn là một con nhím ẩn mình ở dưới lòng đất không được nhìn thấy ánh sáng.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể xuất hiện và đến những sự kiện công cộng với anh.
Đây chính là niềm vinh hạnh mà người làm vợ của anh như Hoa Hiểu Bồng chưa từng có.
Cô ta cảm thấy rất hài lòng, hơn nữa phải nắm chắc tất cả mọi thứ.
Hoa Hiểu Bồng cắn lấy môi dưới, sau đó mới cẩn thận dè dặt mở miệng nói: “Cẩn Ngôn.
” Cô nhỏ tiếng gọi anh, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Đôi mắt của cô không nhìn vào anh mà nhìn chằm chằm xuống mũi chân của mình.
Cô cảm thấy quá lúng túng rồi.
Lục Cẩn Ngôn lạnh lùng hậm hừ một tiếng như đáp lại cô.
Cô xoa hai tay của mình, cảm thấy mỗi một giây ở lại nơi này đều là một loại giày vò, như sắp bị nướng chín vậy.
“Tôi không làm phiền anh nữa, tôi đi qua đó trước đây.
” Đôi mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm vào mũi chân, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh và cũng không dám nhìn.
Cho dù như vậy thì cô cũng có thể đoán được chắc chắn không phải vẻ mặt tốt.
Từ trước đến giờ anh chưa từng nhìn cô với vẻ mặt dễ nhìn.
Ngay vào khoảnh khắc cô xoay người thì một tia tức giận bùng nổ ở trong mắt của Lục Cẩn Ngôn, ẩn chứa sát khí giống như khúc dạo đầu của một ngọn núi lửa trước khi nổ tung.
Hoa Hiểu Bồng không trở về chỗ của Hứa Nhược Phương mà đến nhà vệ sinh, cô cảm thấy hai gò má đau rát như lửa đốt, giống như bị một bàn tay vô hình tát một cái vậy, hoặc là bị ánh mắt lạnh lùng của Lục Cẩn Ngôn cứa đứt rồi.
Cô hứng nước lạnh dội lên mặt mình, khiến bản thân bình tĩnh trở lại, bày ra dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra rồi mới đi ra ngoài.
Là một người vợ của Lục Cẩn Ngôn, đây là vở kịch mà cô cần phải diễn nhất.
Sau khi ra ngoài, cô nhếch khóe miệng lên, cử động những bắp thịt cứng nhắc, nhưng mà cô còn chưa kịp nở nụ cười nhạt thì đã bị một sức lực thô lỗ như cơn lốc xoáy cắt đứt.
Một cánh tay rắn chắc và mạnh mẽ vươn ra từ phía sau kéo cô đến một góc vắng vẻ.
Khi nhìn vào đôi mắt chứa đầy lửa giận kia, cô sợ hãi đến mức cả người đều run rẩy.
“Lục…… Lục Cẩn Ngôn!”
“Đứa ngu ngốc chết tiệt, em chạy đến nơi này làm gì hả?” Gương mặt của anh u ám như bị mây đen bao phủ, mang theo hơi thở của cơn bão táp, cơn giông cấp mười hai có thể thổi tới bất cứ lúc nào.
“Hứa Nhược Phương hẹn tôi đến đây ngồi trò chuyện một chút.
Tôi không biết anh ở nơi này, nếu như tôi biết thì chắc chắn sẽ không đến đây đâu, tôi không dám quấy rầy anh.
” Cô ấp a ấp úng nói, không muốn chịu phải tai họa nào.
Cơn tức giận của anh vẫn chưa dịu đi mà ngược lại còn trở nên mãnh liệt hơn, điên cuồng dâng trào ở trong máu: “Tại sao không báo cáo với tôi trước ?”
Chỉ cần ra ngoài vào buổi tối thì cô đều bắt buộc phải xin phép anh trước, khi nhận được sự cho phép của anh mới có thể ra ngoài!
Vẻ mặt của cô trở nên tái nhợt giống như phấn trắng vậy, ngay cả màu môi cũng trở nên trắng bệch: “Tôi…… quên mất.
”
Đôi môi mỏng hoàn hảo của anh nở ra một nụ cười châm chọc: “Tên đàn ông đã chết từ đời nào mà em vẫn còn nhớ rõ ràng, vậy tại sao lại dễ dàng quên mất mệnh lệnh của tôi vậy hả?”
“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.
” Anh còn chưa nói xong thì cô đã vội vàng xin lỗi, chủ động nhận lỗi để nhận được sự tha thứ của anh.
Thế nhưng ở trong mắt của Lục Cẩn Ngôn, như vậy vẫn không đủ: “Xin lỗi có tác dụng à? Đây là lần phạm lỗi thứ mấy của em rồi, em xem mệnh lệnh của tôi là gió thoảng qua tai có đúng không?”
“Không phải, tôi bảo đảm sẽ không có lần sau nữa.
” Cô dùng sức lắc đầu, cảm thấy vô cùng bất lực.
Đôi mắt đen láy của anh lóe lên một tia tàn ác u ám, khóe miệng nở ra một nụ cười điên cuồng và khát máu: “Không có con chữ nào thốt ra từ trong miệng của người phụ nữ thích nói dối là đáng tin cả!”
Anh nắm chặt lấy cánh tay của cô, lôi cô đi về phía trước, giống như một con diều hâu hung dữ bắt lấy một chú gà con yếu ớt vậy.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Cô bắt đầu giãy dụa muốn tránh thoát, thế nhưng dù làm thế nào cũng không thể thoát khỏi sự giam cầm của bàn tay anh.
Bọn họ đi mãi đến cuối hành lang, nơi đó có một căn phòng nhỏ.
Anh nhấc chân đá cánh cửa ra rồi đẩy cô vào trong.
Trong phòng tối đen như mực, rất chật hẹp, chỉ rộng bằng một chiếc thang máy, không biết dùng để làm gì.
Trên tường có một chiếc quạt thông gió, bên ngoài có một vài tia sáng mờ nhạt có thể chiếu vào trong phòng, khiến cho căn phòng tối này có thêm một chút ánh sáng.
Thế nhưng một tí ánh sáng này không bao giờ đủ đối với Hoa Hiểu Bồng mắc chứng sợ bóng tối và không gian hẹp.
Cô sợ hãi đến mức mở bừng mắt ra, đôi mắt còn trừng lớn hơn chuông đồng, giống như đang tìm kiếm nguồn sáng có thể tập hợp ở khắp nơi.
Dây thần kinh trong cả người cô đều căng cứng, nỗi sợ hãi mãnh liệt không ngừng bao quanh cô.
Theo tiếng đóng cửa “rầm” một tiếng, trong phòng càng tối hơn, chỉ có những tia sáng yếu ớt như sợi tơ lơ lửng trong không trung.
“Lục Cẩn Ngôn, anh làm gì vậy, thả tôi ra ngoài, tôi không muốn ở lại đây, tôi sợ lắm.
” Những ký ức đáng sợ lúc nhỏ ùa về trong đầu như nước lũ, khiến tất cả những sợi dây thần kinh sợ hãi của cô đều run lên.
Lục Cẩn Ngôn nhìn xuyên qua bóng tối có thể thấy được vẻ mặt sợ hãi của cô.
Cô trái lại không nói dối về điều này, đúng là mắc chứng sợ bóng tối và không gian hẹp.
Nhưng mà anh muốn khiến cô sợ hãi, để cho cô nếm thử mùi vị khi bước vào địa ngục.
“Chỉ cần dám làm trái lời tôi thì sẽ phải chịu sự trừng phạt!” Giọng nói của anh vô cùng rét lạnh, giống như quỷ Satan chui ra từ dưới địa ngục để đánh đập những hồn ma sắp bị hủy diệt.
.