Bà Lục thật sự không nghĩ tới con gái mình phát điên chỉ vì ghen tị Hoa Hiểu Bồng đã cướp sự nổi bật của mình.
Rốt cuộc con bè nghĩ gì vậy hả?
Hoa Hiểu Bồng là một đứa quê mùa, suốt ngày cứ để mặt mộc ra ngoài, thậm chí còn không biết trang điểm, xấu xí thậm tệ, bà ta không thể nhìn thấy cô đẹp ở chỗ nào, làm sao có thể so sánh với Cẩm San được chứ?
“Thật ra thì chị cả chắc chắn cũng rất ghen tị với anh hai, anh hai đẹp hơn chị ấy nhiều, còn tìm được người vợ đẹp hơn chị ấy, chị ấy không còn một tí giá trị cuộc sống nào nữa.” Lục Sơ Hà cười rộ lên, nói chuyện như một cô nhóc người lớn.
“Thảo nào ngày hôm qua lại muốn phá hủy gương mặt của Hiểu Bồng, đúng là tâm lý bất thường.
Để cho em ấy nếm thử cuộc sống cực khổ một chút thì sẽ không có thời gian trang điểm từ sáng đến tối nữa.” Tần Như Thâm lạnh lùng hậm hừ một tiếng, không cẩn thận mà nói lỡ lời.
Lục Vũ Hàm đúng lúc đi ngang qua nghe thấy: “Như Thâm, vừa rồi cháu mới nói con bé muốn phá hủy gương mặt của Hiểu Bồng à?”
“Không có, chỉ là lời nói trong lúc nóng giận mà thôi, không phải thật đâu.” Bà Lục nhanh chóng hòa giải.
“Bảo nó cút đi làm việc cho tôi, một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ mà nó đã dùng hai mươi tiếng lên gương mặt của nó rồi, cho dù có trang điểm đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là một bình hoa.” Ông ấy nói xong bèn nhìn về phía Tần Như Thâm: “Như Thâm, cháu yên tâm, chú nhất định sẽ dạy dỗ con bé đàng hoàng rồi mới gả cho cháu.”
Ông ấy đã ra lệnh, bất cứ người nào cũng không được cho Lục Cẩm San một xu nào, nếu không sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Lục.
Lục Cẩm San khóc lóc thảm thiết, cô ta cảm thấy bản thân đã bị cả nhà họ Lục ghét bỏ rồi.
Tất cả đều là lỗi của Hoa Hiểu Bồng, đều do cô làm hại.
Con nhỏ chết tiệt không biết xấu hổ, đứa đê tiện hèn hạ, ngồi không hưởng lộc.
Buổi chiều, Lục Cẩn Ngôn đưa Hoa Hiểu Bồng đi nghỉ mát ở bên ngoài.
Trên đường đi, Hoa Hiểu Bồng rất yên lặng, cô luôn nghĩ đến chuyện của Hoa Mộng Lê.
Cả gia đình bác cả làm sao có thể cam lòng khi làm mất đứa con rể cao quý giàu sang “tốt” đến như vậy chứ, còn không biết phải quậy tung đến mức nào đây.
Lục Cẩn Ngôn dường như nhận ra sự khác thường của cô, anh giơ tay nắm lấy cầm của cô: “Đứa ngu ngốc, bắt đầu từ bây giờ trong đầu chỉ được nghĩ đến tôi!”
Cô thở dài một cái, tên ác quỷ Tu La ngang ngược này quá đáng sợ rồi.
Bọn họ đi đến tận bờ biển, Lục Cẩn Ngôn có một căn biệt thự gần biển ở nơi đó.
Đây là lần đầu tiên anh đưa cô ra ngoài nghỉ mát, cô cảm thấy khá mới mẻ, khá phấn khích, cảm giác đè nén trước đây đã biến mất ngay lập tức.
“Trước đây tôi đã muốn có một căn nhà bên bờ biển, trời xanh mây trắng, biển xanh cát trắng, hướng về phía biển, xuân ấm hoa nở.” Cô dang tay ra và nằm xuống chiếc ghế salon.
“Người phụ nữ tham tiền như mạng nghĩ như vậy là rất bình thường.” Khóe miệng tuyệt đẹp của anh nở ra một nụ cười châm chọc.
Cô làm mặt quỷ và nói với anh: “Yêu tiền không hề sai, người nào cũng yêu tiền cả, tại sao tôi lại phải tự cho mình thanh cao, xem tiền bạc như một thứ rác rưởi chứ?”
Lục Cẩm Ngôn cầm ly sâm panh lên và nhấp một ngụm nhỏ: “Biết tôi đối xử với những người phụ nữ tham tiền như thế nào không?”
“Biết, cắt đứt hết những gì mà tôi nên có.” Cô bĩu môi nói, cô vừa nghĩ đến thu nhập trên Taobao phải chia ba bảy với anh thì lại cảm thấy buồn bực như phải cắt gan cắt thận.
Lục Cẩn Ngôn thu hết biểu cảm của cô vào đáy mắt rồi nói: “Biết được thì tốt, muốn tham lam và chiếm lợi từ tôi là một chuyện ảo tưởng.”
“Tôi cũng không dám chiếm lợi từ cậu chủ lớn như anh đâu.
Tôi đi làm tự lực cánh sinh, có lương còn có tiền tiêu vặt trong nhà đưa cho, căn bản không cần phải đòi hỏi với anh.” Cô lè lưỡi nói, cho dù cô có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám chiếm lợi từ tên ác quỷ này, nếu không thì cô sẽ bị giày vò đến chết.
Lục Cẩn Ngôn chế nhạo cười lên một tiếng, tham tiền như mạng, vơ vét của cải thành thói quen mà cũng không biết cô đã dùng tiền ở chỗ nào rồi? Thậm chí anh còn chưa từng nhìn thấy cô mua bộ quần áo vừa mắt nào.
Cô thoa kem chống nắng rồi nằm trên chiếu bắt đầu phơi nắng, cô cứ lật qua lật lại giống như đang nướng cá vậy.
Lục Cẩn Ngôn nhìn thấy cũng cảm thấy hơi buồn cười.
“Đứa ngu ngốc, em đang nướng cá à?”
“Không có, tôi muốn phơi nắng đồng đều một chút.” Cô cười rộ lên nói.
“Em cũng không sợ bị phơi đen à.” Hàng lông mày rậm của anh khẽ nhướng lên, nếu như đổi thành Tiêu Diệc Mẫn và Lục Cẩm San thì bọn họ sẽ nằm dưới cây dù che nắng và không hề bước ra ngoài.
“Tôi vốn là người có nước da màu nâu mật ong nhạt mà, là màu sắc của sự vận động và ánh nắng đấy.” Cô làm mặt quỷ nói.
Sau khi phơi nắng được một lúc thì cô chui vào bóng râm của cây dù che nắng, không thể phơi quá lâu sẽ khiến làn da bị thương.
Lục Cẩn Ngôn mang kính râm và uống sâm panh, dáng vẻ lười biếng giống như một tên yêu nghiệt mới rơi xuống phàm trần.
Cô không nhịn được mà quay đầu qua và nhìn trộm anh từ phía sau cặp kính râm màu nâu.
Rốt cuộc là bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ nào lại giỏi đến như vậy, có thể khiến anh trở nên hoàn hảo đến mức này chứ?
Có thể giúp một người kinh khủng như thế kia trở nên tuyệt đẹp đến như vậy, chắc chắn phải tốn không ít tiền, e rằng không đến mấy tỷ cũng không thể thành công.
Quả nhiên vẫn là có tiền mới có thể sai khiến ma quỷ.
Khóe mắt của Lục Cẩn Ngôn liếc nhìn một cái: “Đứa ngu ngốc, có phải em đang biến thành đứa mê trai nhìn lén tôi không.”
“Không có.” Cô nhanh chóng quay mặt lại và đẩy mắt kính trên sống mũi của mình: “Tôi đang nhìn biển.”
“Biển đẹp hơn tôi à?” Anh kiêu ngạo nhướng mày, nói với dáng vẻ ông đây là người đứng đầu thế giới.
“Một bên là vẻ đẹp tự nhiên, một bên là vẻ đẹp nhân văn, không thể so sánh được.” Cô nói một cách thành thật.
“Không thể sao?” Ánh mắt của anh bỗng trở nên rét lạnh, mặc dù đã cách một lớp kính râm nhưng cô vẫn cảm nhận được có một tia sáng lạnh lẽo sắc bén bắn ra từ sau lớp kính.
“Có thể, anh đẹp hơn biển.” Cô nhanh chóng nói lại và nịnh nọt anh.
Chỉ cần có thể làm cho tên ác quỷ này vui vẻ thì cô không quan tâm đến việc hy sinh mặt mũi của mình.
Làm người không thể quá thành thật, tính tình của tên ác quỷ này rất tệ, không dễ trêu chọc vào.
Sau khi mặt trời lặn xuống núi, tên ác quỷ đã xuống biển, cô thì trở về phòng thay quần áo.
Điện thoại vang lên.
Bác cả của cô gọi video bằng Wechat cho cô.
Cô không muốn nhận cuộc gọi, nhưng sau khi do dự một lúc thì vẫn nhấn nút nhận.
Bác cả trên màn hình nhếch miệng cười lên, trông rất giả tạo rất khoa trương.
“Hiểu Bồng à, lúc đầu chúng ta đã nói rõ rồi, cháu chỉ thay thế Mộng Lê gả qua đó chứ không phải thật sự kết hôn.
Đợi đến khi Mộng Lê trở về thì hai người phải đổi chỗ với nhau.”
“Lúc đầu chúng ta cũng đã nói rõ rồi, toàn bộ sính lễ sẽ thuộc về gia đình bọn cháu, kết quả các người lại gây chuyện ầm ĩ và lấy mất một nửa, bác có từng nghĩ đến gia đình bọn cháu rất cần số tiền đó không?” Hoa Hiểu Bồng tức giận nói.
“Cháu đã chiếm lấy sự nổi bật của Mộng Lê nhà các bác mới có thể gả qua đó, nếu như không phải Mộng Lê của các bác xảy ra chuyện thì cháu cũng không có cơ hội này.
Các bác lấy một nửa sính lẽ không phải là chuyện đương nhiên sao?” Bác cả tối sầm mặt lại và nói.
“Bác cả à, không phải bản thân cháu muốn làm người thay thế gả qua đó mà là các người đến cầu xin cháu đấy, bác đừng nghĩ cháu không biết chị họ không phải mất tích mà là đi trốn để đào hôn, sau đó muốn cháu gả qua đó.
Bây giờ chị ấy nhìn thấy Lục Cẩn Ngôn đã phẫu thuật thẩm mỹ trở nên tuấn tú hơn lại muốn đổi chỗ à.
Dựa vào cái gì mà gia đình các người có thể hưởng hết mọi chuyện tốt, còn chuyện xấu thì phải để cho gia đình bọn cháu gánh vác chứ.
Trên giấy chứng nhận kết hôn đã ghi tên của cháu, bác đi hỏi Cục Dân chính thử xem có đổi lại được không đi?” Hoa Hiểu Bồng không hề nể mặt mà đáp trả lại.
Gương mặt của bác cả co rút vài cái: “Vậy đi, sau khi các cháu đổi chỗ thì các bạn sẽ không lấy một nửa sính lễ kia nữa, xem như là tặng cho cả nhà cháu đấy.”
Hoa Hiểu Bồng cảm thấy đây chính là câu chuyện buồn cười nhất mà mình từng nghe, vốn dĩ sính lễ là của bọn họ, sao lại đổi ngược thành bọn họ bố thí cho cô rồi vậy?
“Bác cả à, muốn đổi lại cũng được, hai mươi triệu, bác đưa ra được số tiền này thì cháu sẽ đổi.”
“Cháu nói cái gì?” Bác cả sững người.
“Cháu nói rằng chỉ cần bác đưa hai mươi triệu ra thì cháu sẽ đổi chỗ với Hoa Mộng Lê, để cho chị ấy trở thành cô chủ của nhà họ Lục.” Hoa Hiểu Bồng nói từng chữ một cách rõ ràng và mạnh mẽ.
Lúc này Lục Cẩn Ngôn đúng lúc đi đến trước cửa, anh không hề nghe thấy những lời ở phía trước mà chỉ nghe thấy câu nói cuối cùng.
Cô lại dám lấy hai mươi triệu để “tặng” người chồng như anh ra ngoài à!.