HÔN NHÂN CHỚP NHOÁNG: QUẤN QUÝT CHỒNG YÊU



Ba ngày sau.

Vợ chồng nhà họ Hoa đưa con gái đến sân bay.

Bọn họ và nhà bác cả đã bàn bạc xong hết rồi, con gái chỉ là thay thế Hoa Mộng Lê gả vào, đến khi tìm thấy Hoa Mộng Lê, sẽ đến đổi lại.

Ngồi lên máy bay, Hoa Hiểu Bồng hít một hơi thật sâu, bất giác sờ cánh tay bóng loáng.

Vòng tay của cô mất rồi, là rơi ở khách sạn vào buổi tối hôm ấy.

Đó là di vật A Thông để lại cho cô, là đồ cô yêu quý nhất.

Cô lén đến khách sạn tìm, nhưng không thấy, chắc là bị người đàn ông mượn gió bẻ măng kia cầm đi rồi.

Đã cường bạo cô, còn trộm đồ của cô, đúng là tên đàn ông cặn bã hèn mọn lại còn bỉ ổi.

Một ngày nào đó, cô phải tìm được anh ta, lấy vòng tay về.

Sân bay Long Thành, người tới đón cô là chú Lưu quản gia nhà họ Lục.

Nhà họ Lục là gia tộc đệ nhất ở Long Thành, phú khả địch quốc[1].

[1] phú khả địch quốc(富可敌国): ý chỉ cực kỳ giàu
Nhà họ Hoa là gia đình bình thường, sở dĩ có thể làm thân với nhà họ Lục, là bởi vì năm đó lúc ông nội Hoa làm tài xế, đã hi sinh vì cứu ông cụ Lục, cho nên ông cụ Lục tự mình quyết định hôn sự này, và con gái nhà bọn họ mới nở mày nở mặt gả vào nhà giàu.


Tháng trước, bà cụ Lục bị bệnh nhập viện, hi vọng cháu trai có thể mau chóng thành hôn, nên liền sai người đi hỏi cưới nhà họ Hoa.

Vốn là Hoa Mộng Lê gả vào nhà họ Lục, không nghĩ tới hai tuần trước, cô ấy vậy mà mất tích một cách kì lạ.

Bác cả Hoa hết cách, đành nói với em trai, gả Hoa Hiểu Bồng vào.

Người nhà họ Lục luôn không xuất hiện trước giới truyền thông, ảnh chụp thái tử gia cũng không có trên mạng, nhưng Hoa Mộng Lê vẫn nghĩ ra cách thăm dò ít tin tức của anh ta.

Anh ta nặng đến 260 cân, đầu trọc, lông mày cao thấp, mắt híp, mũi đỏ, môi mỏng, khuôn mặt tràn đầy trẻ trung, nói chung là một tên béo vô cùng xấu, còn có rất nhiều thứ kỳ lạ khủng khiếp khác, mà quan trọng nhất anh ta là gay, thích đàn ông.

Đối với Hoa Hiểu Bồng, đậy đúng là chuyện tốt, anh ta có không đứng đắn đi nữa cũng sẽ không đụng vào cô.

Đi vào sơn trang nhà họ Lục, cô tựa như là gái nhà quê đi lên thành phố vậy[2], nơi này đồ sộ khiến cô phải tặc lưỡi.

[2] *Nguyên văn 刘姥姥进大观园: Già Lưu (刘姥姥): nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, là bà một nông dân, quê mùa chất phác nhưng tốt bụng, sáng sủa, do có quan hệ xa lắc xa lơ với Giả phủ nên 3 lần đến Giả phủ, Đại Quan Viên là một khuôn viên xa hoa, lộng lẫy của Giả phủ, điển tích Già Lưu đến Đại Quan Viên tương đương với ‘nhà quê lên tỉnh’ của Việt Nam ạ.

( Nguồn: Phù Hiểu, em là của anh.

)
Trong phòng khách.

Ghế sofa đặt ở trung tâm được làm bằng da cá sấu , nhưng Hoa Hiểu Bồng ngồi không cảm thấy thoải mái, cứ cảm thấy đứng ngồi không yên.

Ngồi ở đối diện cô, là bà Lục, mẹ chồng tương lai của cô.

Bà ung dung tao nhã, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, mang theo vẻ cao quý từ lúc sinh ra.

Uống một hớp trà, bà thầm đánh giá cô một phen, ánh mắt lạnh lùng, không che giấu vài phần ghét bỏ.

Nếu không phải vì di ngôn của ông cụ, bà ta làm sao có thể cho phép con trai cưới một đứa con gái điểu ti[3] không môn đăng đối chứ?
[3] điểu ti : ý chỉ những người thanh niên xuất thân nghèo hèn, không tiền tài không thế lực
“Cô chính là Hoa Hiểu Bồng?" Giọng nói của bà ta hờ hững.

"Vâng ạ.

" Cô gật đầu, trả lời.

“Đều là con gái nhà họ Hoa, dù là cô hay là chị cô, ai gả vào đều giống nhau, nhà họ Lục chúng tôi xem như đã tuân thủ theo lời hứa.

Bác cả cô muốn sính lễ là một ngàn vạn [4], tôi sẽ cho người đưa tới.

” Khóe miệng bà Lục hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười châm biếm.

[4] Một ngàn vạn=10 triệu tệ
Vẻ mặt này Hoa Hiểu Bồng nhìn vào trong mắt, cảm thấy hơi khó chịu.

Bác cả yêu cầu nhà họ Lục sính lễ một ngàn vạn, sao cô một chút cũng không biết?
Ông là vì tiền chữa bệnh cho Tiểu Phong?
Có số tiền kia, bố mẹ có thể trả hết nợ, còn có thể mời bác sĩ tốt nhất cho Tiểu Phong.

Nghĩ tới đây, cô cũng không còn quá rối rắm.


Cô gả vào đây, chính là vì cứu Tiểu Phong.

"Cảm ơn ngài.

" Giọng nói của cô rất nhỏ như muỗi kêu.

Vẻ trào phúng trên mặt bà Lục càng hiện rõ, ánh mắt bà ta nhìn tựa như đang nhìn một tên ăn mày cúi đầu cám ơn đã bố thí.

Bà ta đã điều tra hoàn cảnh của cô, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, có nói là ăn mày cũng không sai.

"Được rồi, tôi mệt rồi, bảo dì Mai đến thu xếp cho cô đi.

"Bà ta khoát tay, đi lên trên tầng, giống như nhìn cô thêm chút nữa thì sẽ rất phiền lòng.

Người phụ nữ trung niên đứng ở bên cạnh đi tới : "Cô Hoa, mời đi theo tôi.

"
Bà dẫn cô lên lầu ba, đưa cô vào phòng thứ nhất ở bên trái.

Bên trong là màu trắng đen, toát ra sự xa hoa và khiêm tốn, hấp dẫn tầm mắt nhất là bức tranh to lớn ở trên tường, trong đó là một con báo đốm sống động như thật, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra, hô mưa gọi gió.

Hoa Hiểu Bồng mệt mỏi, cần phải ngâm mình tắm nước nóng, rồi thoải mái ngủ một giấc.

Nằm trong bồn tắm mát-xa, cô thoải mái đến ngủ thiếp đi.

Người có tiền thật biết hưởng thụ.

Nửa đêm tiếng chuông vang lên, xuất hiện một người cao lớn đẹp trai như thần tiên giáng lâm.

Anh bước đi tao nhã, giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ cao quý từ lúc sinh ra.

Trong phòng khách im phăng phắc, tất cả mọi người đều đang ngủ say trong mộng đẹp, không ai biết anh trở về.

Tầng ba là lãnh thổ của riêng anh.

Nhìn thấy đèn phòng tắm sáng, lông mày rậm của anh nhíu lại, trong mắt lóe lên sự sắc bén.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy, còn có tiếng khẽ kêu cứu của cô gái.

Anh đạp cửa xông vào.

Bọt nước trong bồn tắm lớn văng tung tóe, một cô gái trắng như tuyết vùng vẫy ở bên trong, như là bị chìm nước: “Cứu mạng….

cứu…”
Đáng chết, tên ngốc này từ đâu nhô ra vậy?
Anh một tay nhấc cô lên, ném lên nền đất lạnh như băng, động tác có chút thô bạo.

Ở trên sàn nhà Hoa Hiểu Bồng nhoài người về phía trước kịch liệt ho khan.

Cô ngâm mình trong bồn tắm ngủ thiếp đi, bất tri bất giác trơn trượt té vào, uống mấy ngụm nước, sau đó không bò dậy nổi, suýt chút nữa thì chết đuối.


"Cảm ơn anh đã cứu tôi.

" Cô ho liên tục, mới thở lại được.

"Muốn chết thì đi chỗ khác, đừng làm bẩn bồn tắm của tôi.

" Người đàn ông trầm thấp nói, ánh mắt lạnh lùng sắc bén như lưỡi dao, còn đầy vẻ khinh bỉ, giống như trong mắt anh đây là tên nhãi ngu xuẩn buồn cười.

"Tôi! Tôi vô tình ngủ thiếp đi.

" Cô lúng túng giải thích, lúc ngẩng đầu lên, trái tim đập ‘thình thịch’, đây là phản ứng rung động bình thường sau khi nhìn thấy người đẹp.

Người đàn ông trước mắt quá anh tuấn, quá đẹp, vô cùng hoàn mỹ, quả thực không giống như là người thường.

Chỉ là trên người anh tản ra hơi thở lạnh lẽo như băng sơn, làm cho nhiệt độ phòng tắm cũng thấp xuống theo.

"Cô là heo sao?" Anh nhếch miệng lạng lùng trào phúng.

Chỉ có heo mới ngu đến mức ngâm trong bồn tắm rồi ngủ thiếp, suýt chút nữa khiến mình bị chết đuối.

Cô xấu hổ đến mặt đỏ tía tai, thấy ánh mắt của anh nhìn khắp người mình, cô mới kinh ngạc phát hiện bản thân không có mặc quần áo, liền thét chói tai cầm khăn tắm bọc lại cơ thể.

"Anh! anh có thể đi ra ngoài không?" Bây giờ đến cả da đầu cô cũng đang đỏ nóng lên, giống trứng tôm đun sôi.

"Đây là phòng tắm của tôi, người nên lăn là cô.

" Đôi mắt thâm thúy đào hoa của người đàn ông hơi híp lại, có chút lạnh lẽo.

Cô run rẩy, ôm lấy cánh tay: "Anh là ai?"
"Cô là ai?" Anh hỏi ngược lại.

"Tôi là! " Cô ngừng lại, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên giải thích thế nào về thân phận của mình, cô xoay chuyển đầu lưỡi : "Tôi là khách mời đến đây.

"
Cô còn chưa dứt lời, liền nghe thấy anh không kiên nhẫn vung ra một câu : "Cho cô ba mươi giây, biến mất khỏi tầng này.

"
Hiển nhiên, thân phận cô, anh không thèm để ở trong lòng.

Trong lòng cô căng thẳng, anh là kêu cô cút khỏi tầng này, chứ không phải là cút khỏi phòng tắm, phòng của cô ở tầng này, cút ra ngoài, cô ngủ ở đâu chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc