“Đó đều là những chuyện của trước đây, lúc đó em vẫn còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, căn bản không biết tình yêu đích thực là cái gì.
Từ lúc gặp Cẩn Ngôn lần đầu tiên thì em mới hiểu tình yêu đích thực là như thế nào.”
Cô ngừng lại một chút, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: “Em biết anh ấy không yêu em, vì để cho anh ấy thương xót em, ngày nào em cũng sẽ ôm lấy chân anh ấy, quỳ xuống hát bài Chinh Phục, cầu xin tình yêu thương của anh ấy.”
Cô nói xong liền buông dao nĩa xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Lục Cẩn Ngôn, ngồi xổm xuống ôm lấy chân của anh.
Hành động gan dạ này khiến cho Lục Cẩn Ngôn cũng giật mình, một vài tia cảm xúc khó tả hiện lên trong đôi mắt đen láy lạnh lùng của anh.
“Cứ như vậy mà bị anh chinh phục, cắt đứt tất cả mọi đường lui……”
Cô bắt đầu ca hát, ánh mắt của tất cả mọi người trong nhà hàng đều nhìn về nơi đó, những vẻ mặt kinh ngạc, phấn khích, kích động đan xen lẫn nhau, hiện lên trên gương mặt của bọn họ, giống như đang xem một bộ phim thần tượng máu chó vậy.
Hoa Mộng Lê và Lục Cẩm San cũng ngây người, bọn họ có nghĩ như thế nào cũng không ngờ Hoa Hiểu Bồng lại chơi chiêu này.
Hoa Hiểu Bồng hát rất dạt dào tình cảm, có thể sánh với Na Anh.
Cô ngó lơ tất cả mọi ánh mắt, lời bàn tán, cô đã cất giấu hết mọi sự tự ái, sự mạnh mẽ, bướng bỉnh không chịu khuất phục của mình vào trong gương.
Sau khi hát xong, cô chậm rãi nói một cách rõ ràng, mạnh mẽ: “Cẩn Ngôn, em thích anh, em tình nguyện trở thành vật nuôi của anh, trở thành con mèo, con chó, con thỏ của anh, được anh vuốt ve và yêu thương.
Em sẽ cống hiến thể xác của em, trái tim của em, linh hồn của em cho anh, không giữ lại bất cứ thứ gì.
Anh có thể mặc sức chà đạp, mặc sức giày vò, em cũng không oán giận một câu nào.
Cho dù chồng có ngược đãi em hàng trăm hàng ngàn lần, em cũng đối xử với chồng như mối tình đầu……”
Cô cảm xúc dạt dào, rưng rưng nước mắt, sau khi nói xong, những vị khách trong cả nhà hàng đều vô cùng cảm động, thậm chí còn có người bật khóc hẳn lên.
Những tràng pháo tay nồng nhiệt không ngừng vang lên.
Thì ra trên thế giới này thật sự vẫn còn tình yêu đích thực.
Trong lòng Hoa Mộng Lê tức muốn chết, lục phủ ngũ tạng đều như sắp nổ tung.
Đứa đê tiện mưu mô này, quá biết cách diễn rồi.
Thảo nào Lục Cẩn Ngôn không chịu đổi người, thì ra đêm nào cô cũng không biết xấu hổ mà diễn vở kịch này.
Lục Cẩn Ngôn nhìn vào người phụ nữ thấp kém như con kiến ở dưới chân mình, cô cũng đang nhìn vào anh.
Ánh mắt của cô phức tạp đến mức khiến anh không thể hiểu nổi, thế nhưng anh biết cô đang diễn kịch.
Trong những cảm xúc của cô chỉ không có bốn từ “tình yêu đích thực” này.
Thứ duy nhất mà cô yêu thật lòng chính là tiền.
Trong lúc anh cảm thấy dở khóc dở cười cũng cảm thấy một sự chế giễu vô tận.
Thế nhưng không thể phủ nhận rằng cô có một khả năng có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, có thể ngọn lửa giận tràn ngập trong lồng ngực của anh như đánh vào bức tường bông, không thể trút ra được.
“Nhớ kỹ ngày nào cũng phải hát!” Anh xoa đầu cô, lấy nĩa cắm một miếng thịt bỏ vào miệng cô, giống như một người huấn luyện đang khen ngợi một con khỉ nghe lời, cố gắng biểu diễn.
Cô gật đầu, tươi cười rạng rỡ với anh, sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Hoa Mộng Lê và Lục Cẩm San vẫn còn ở trong sự kinh ngạc, chưa thể lấy lại tinh thần.
Sự gan dạ và không biết xấu hổ của Hoa Hiểu Bồng đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
“Cẩn Ngôn, có phải thú nuôi rẻ tiền của em đã điên rồi không?” Lục Cẩm San không thể tin nổi nói.
Cơn tức giận của Lục Cẩn Ngôn đã dịu đi rất nhiều.
Mặc dù người phụ nữ này đang diễn kịch, nhưng mà điều này cũng cho thấy cô đã hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của anh, không có ý định giãy dụa vô ích.
Anh uống một ngụm rượu vang, lạnh nhạt liếc Lục Cẩm San một cái: “Cái này gọi lại tình thú giữa vợ chồng, nếu như chị cũng biết làm thì vẫn có hy vọng được gả đi đấy.”
Trong lòng Lục Cẩm San trở nên rối loạn: “Chị không đê tiện, hèn hạ, không biết xấu hổ đến như vậy.”
“Nghĩa là chị không biết tình thú là gì, cho dù thể hiện như thế nào với chồng mình thì cũng không quá đáng.” Lục Cẩn Ngôn thong thả ung dung nói.
Hoa Hiểu Bồng rất đúng lúc nói thêm một câu: “Chỉ cần chồng thích thì muốn em làm gì cũng được.” Khóe miệng của cô mở rộng ra, khoa trương nở một nụ cười giả tạo đến mức bắp thịt trên mặt cũng đau nhói.
Lúc này Hoa Mộng Lê tự hỏi ở trong lòng, cô ta có thể làm ra những chuyện như vậy không, sau đó cô ta trả lời rất chắc chắn: “Có thể!”
Chỉ cần Lục Cẩn Ngôn thích thì cô ta có thể làm bất cứ chuyện gì, cho dù bắt cô ta buông thả như một đứa bán thân cũng được, chỉ cần anh đồng ý ngủ với cô ta.
“Hiểu Bồng, em thật sự rất can đảm đấy, giống hệt với lúc em ở nhà, lần nào cũng bốc đồng đến như vậy, chuyện gì cũng dám làm.
Chị còn nhớ lúc nhỏ em vì để giành một tệ mà đánh nhau với người khác, còn bị đánh đến cả người đều bị thương, cuối cùng cũng cướp lại một tệ kia.”
Mỗi một câu nói của cô ta đang âm thầm mang theo gai, cô ta nói những lời này để cho Lục Cẩn Ngôn biết cô nghèo nàn đến mức nào, giống như một đứa du côn ở đầu đường vậy, còn cực kỳ yêu tiền, gả cho anh cũng chỉ vì tiền.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Lục Cẩn Ngôn lóe sáng lên một cái, anh không ngờ Hoa Hiểu Bồng thật sự sẽ liều mạng vì tiền.
Xem ra sự trung thực duy nhất của cô chính là thái độ đối với tiền bạc.
Hoa Hiểu Bồng liếc Hoa Mộng Lê với ánh mắt u ám, cô cảm thấy bản thân như một củ hành bị cô ta lột từng miếng một.
Cô ta đã trở thành cái loa từ khi nào vậy.
Lục Cẩm San chế nhạo cười một tiếng, nhìn cô với ánh mắt khinh thường: “Hoa Hiểu Bồng, cả nhà chúng tôi cũng đã tiếp tế rất nhiều cho nhà họ Hoa các cô, vậy mà cô còn nghèo đến mức đánh nhau với người ta chỉ vì một tệ, có phải cô sống quá xa hoa nên đã tiêu hết tiền rồi không.”
Hoa Hiểu Bồng nhún vai: “Người mà các người tiếp tế cho là gia đình bác cả của tôi, không liên quan đến gia đình chúng tôi.”
Lục Cẩn Ngôn chậm rãi thưởng thức rượu vang ở trong tay, đôi mắt dần dần trở nên sâu hơn.
Đứa ngu ngốc này yêu tiền là một điều chắc chắn, nhưng nếu như nói cô tiêu xài phung phí thì không thể nào, từ lúc cô gả vào cho đến bây giờ, anh chưa từng nhìn thấy cô tiêu tiền bao giờ.
Ngược lại, cô còn vô cùng tiết kiệm, toàn mặc những bộ quần áo cũ.
Hành động này của cô nên gọi là keo kiệt, cô là một người vắt cổ chày ra nước, một Grandet(*) bủn xỉn.
(*)葛朗台 - Grandet: nhân vật trong tiểu thuyết Eugénie Grandet, là một người nổi tiếng vì sự giàu có, khôn ngoan và đặc biệt vô cùng keo kiệt.
Hoa Mộng Lê nghe thấy tiền cứu trợ đều đưa cho cả nhà mình, sợ rằng sẽ để lại ấn tượng không tốt với Lục Cẩn Ngôn liền nói: “Hiểu Bồng, chẳng phải chị đã tặng rất nhiều quần áo cho em rồi sao? Lần trước khi đến nhà họ Lục, bộ quần áo em mặc còn là do chị tặng em đấy.”
“Đó là do chị không muốn mặc nữa mới đưa cho em, sao lại là tặng được chứ.” Hoa Hiểu Bồng vô cùng nhỏ tiếng lẩm bẩm một câu, giọng nói của cô rất nhỏ, Hoa Mộng Lê không nghe thấy nhưng Lục Cẩn Ngôn ngồi ở bên cạnh cô lại nghe thấy rất rõ ràng.
Một tia tức giận lóe lên dưới đáy mắt của anh.
Vốn dĩ anh nghĩ rằng những bộ quần áo của cô đều được mua từ Taobao vào lúc trước, không ngờ đó đều là hàng qua tay mà Hoa Mộng Lê đã mặc qua.
Cô con mẹ nó muốn làm mất hết mặt mũi của anh à?
Lần này Hoa Hiểu Bồng không chú ý đến ánh mắt của anh, cô cứ vùi đầu ăn thức ăn, sau khi ăn xong, cô liền cầm lấy ly rượu vang bên cạnh uống một ngụm lớn.
Lục Cẩm San vội vàng chen miệng vào nói: “Hiểu Bồng, cô không hề biết thưởng thức thì thôi đi, tại sao thậm chí còn không biết thường thức cơ bản vậy hả?”
Hoa Hiểu Bồng không biết mình đã làm sai chuyện gì, cô ta đang chê bai tướng ăn của cô quá khó coi à?”
“Chị hai, sao vậy?”
Lục Cẩm San cầm lấy ly rượu: “Không thể uống rượu vang như cô được, trong miệng còn đang ngậm thức ăn mà còn uống ngụm lớn như vậy, cô nghĩ rằng mình đang uống nước ngọt à? Đúng là phung phí của trời.” Cô ta nở một nụ cười khinh thường, nhẹ nhàng lắc lư rượu ở trong ly, sau đó nhấp một ngụm nhỏ, động tác vô cùng tao nhã.
Hoa Hiểu Bồng cũng học theo.
Cô ta lại bật cười châm chọc: “Đồ cóc đi guốc, khỉ đeo hoa.”.